Bạn đang đọc Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều – Chương 59
Editor: Quỳnh/ Beta: Phi Phi
Ôn Thư Du đỏ mặt, bị Lương Yến Tân nắm tay dắt ra khỏi thang máy.
“Anh chẳng ở đây được mấy ngày, đã vậy mà em còn muốn bỏ anh trở về một mình?”.
Người đàn ông nhéo tay cô, cười như không cười quay đầu nhìn cô: “Biết anh nhịn bao lâu không, còn nhẫn tâm như vậy à?”
Cái tay rảnh rang còn lại của cô túm lấy ống tay áo phẳng phiu của anh: “… Em vẫn chưa nói sẽ đi mà”.
Vì cô muốn giấu giếm chuyện giữa bọn họ nên khoảng thời gian ở trong nước hai người căn bản không có thời gian ở bên nhau, hiện tại coi như bồi thường là được rồi.
Hơn nữa, thật ra cô cũng rất muốn bên anh càng nhiều càng tốt, chỉ có điều vừa nghĩ đến ở cạnh anh lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Dù sao lúc trước ở cạnh nhau…
Những hình ảnh khiến mặt đỏ tim đập dần chiếm cứ tâm trí cô, bước chân đột nhiên hụt hẫng.
Đầu óc Ôn Thư Du choáng váng, vòng eo chợt căng cứng, cả người nhào vào một vòng tay rắn chắc.
Cô lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, bấy giờ mới phát hiện lúc cô hẫng bước chân, Lương Yến Tân đã choàng qua người, đứng ở bậc thềm vươn tay đỡ cô ôm vào lòng.
“Nghĩ gì thế?” Anh nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: “Bước đi sao không nhìn đường?”.
Cô bỗng chột dạ, nói lí nhí: “… Không cẩn thận thôi mà, anh làm gì mà hung dữ thế”.
“Anh hung dữ?” Lương Yến Tân ôm eo cô, đặt cô lên bậc thềm thấp nhất, giơ tay nhéo cằm cô: “Không nói thì em không nhớ lâu, lần sau anh không có ở đây thì làm sao? Định cứ ngã xuống à?”.
“Giọng điệu và động tác này của anh sao cứ như đối xử với trẻ con vậy”.
Ôn Thư Du lúng túng, hất cằm bất mãn nói: “Đối xử với bạn gái không phải nên dịu dàng một chút…”.
Lời còn chưa dứt, đối phương nắm cằm cô, khóe môi bất chợt nóng lên.
Cánh môi Lương Yến Tân mạnh mẽ nghiền ép trái anh đào căng mọng.
“Anh đối với bạn gái chỉ có như vậy thôi”.
Anh dán lên môi cô, cười gian xảo: “Muốn không?”
Ôn Thư Du mở to hai mắt, xúc cảm trên bờ môi nóng bỏng và mềm mại, ngứa ngáy râm ran.
Cô vội vàng cụp mi, rung rinh ngượng ngùng, trực tiếp hé môi cắn môi dưới của anh một cái không hề kiêng dè, sau đó đẩy anh rồi xoay người rời đi.
Lương Yến Tân sửng sốt, nhướng mày đưa tay chạm vào môi.
Cũng không đau, cô gái nhỏ căn bản không dùng tý sức lực nào, giống như chỉ muốn đùa bỡn mà thôi.
Đùa bỡn cũng không thèm giương nanh múa vuốt, giống như làm nũng, cũng giống như khiêu khích như cầm một chiếc lông vũ nhẹ nhàng đảo qua mu bàn tay anh, khiến anh muốn vươn tay bắt ngược lại cô.
Cổ họng anh lạnh lẽo, híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cười thầm gian manh: “To gan hơn rồi, còn dám cắn người?”
“Anh còn không đi à”.
Ôn Thư Du vờ như không nghe thấy anh nói, xoay người nhìn anh tỏ vẻ vô tội: “Đã muộn rồi, trời tối lái xe không an toàn”.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh tự nhiên nhìn người đàn ông cách đó không xa, nhưng anh lại nhìn cô chằm chằm với điệu bộ cười cợt, cười đến mức khiến lòng cô càng ngày càng thấy bất an.
Anh nhấc chân đi tới, đến gần cười một tiếng, hời hợt nói: “Trở về rồi xử em sau”.
Còn có thể xử thế nào đây, Ôn Thư Du oán thầm, bản thân cô đã nếm trải hết thủ đoạn của anh rồi.
Mặc dù đôi khi cảm giác xâm lược thực sự quá mạnh mẽ khiến cô có chút chống đỡ không nổi, nhưng đến cùng cũng chỉ là hôn môi mà thôi.
Từ khi hai người ở bên nhau, kiểu tiếp xúc thân mật này cũng đâu có ít, cô sớm đã không còn lúng túng như ban đầu nữa rồi.
Nghĩ như vậy, dường như sức mạnh và tự tin trong cô đã gia tăng không ít.
Bỗng nhiên, người đàn ông đi tới trước mặt cô hơi khom lưng, nắm lấy tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Không biết vì sao, Ôn Thư Du bị động tác này của Lương Yến Tân khơi dậy một thứ cảm xúc nhỏ diệu kỳ nào đó, vì thế cô hành động nhanh hơn suy nghĩ, không nhịn được trực tiếp dựa vào ôm lấy cánh tay của anh.
Lòng bàn tay và năm ngón tay chạm vào vải âu phục lạnh lẽo cầu kỳ, cánh tay người đàn ông rắn chắc có lực.
Cô vừa cảm thấy an tâm, vừa cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Rõ ràng chỉ là nắm tay, nhưng cô lại có cảm giác thỏa mãn như có được cả thế giới.
Người bị cô kéo lại bất ngờ nhưng không nói gì, chỉ dồn sức nắm lấy tay cô.
Hành lý được tài xế cất vào cốp xe, Lương Yến Tân đưa người trước mặt ngồi vào ghế sau, ngước mắt liếc thấy tài xế đã trở về kéo cửa ghế lái.
Anh chậm rãi nhíu mày, giơ tay kéo cà vạt với dáng vẻ chẳng còn mấy kiên nhẫn, nhịn mãi mới không bảo lái xe lập tức rời đi.
Tài xế vừa ngồi trở lại ghế lái đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Chần chừ một lúc, anh ta xoay người nhìn về phía sau, cô gái trẻ đang cúi đầu sửa sang lại làn váy; ở góc còn lại, người đàn ông mang vẻ mặt vô cảm cũng vừa mới lên xe.
Bỗng nhiên, người đàn ông quắc mắt lên: “Còn không lái xe đi?”
Giọng điệu cùng ánh mắt lạnh như băng làm cho tài xế căng thẳng rợn gai ốc, vội vàng cười xởi lởi nói: “Dạ lái ngay đây”.
Nói xong, anh ta lập tức quay người khởi động xe rời khỏi căn hộ.
Lái xe được nửa đường, Ôn Thư Du liếc mắt nhìn điện thoại di động mới chợt nhớ tới dự định ban đầu của mình, vội vàng nói: “Chờ một chút, tôi quên lấy đồ trong căn hộ rồi, muốn tiện thể quay về lấy trước đã”.
Ánh mắt Lương Yến Tân ngưng đọng giây lát, dặn dò tài xế: “Quay xe lại”.
Tiếp đó, chiếc xe quay lại giao lộ.
“Đồ gì thế?” Lương Yến Tân cố gắng xem nhẹ sự nhẫn nại và kiên nhẫn đang dần tiêu tan.
“Ngày kia đến câu lạc bộ phải dùng tài liệu, em vốn định ngày mai trở về một chuyến để lấy”.
Anh gật đầu, giơ tay thản nhiên nới lỏng cà vạt.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng dưới lầu khu chung cư, Ôn Thư Du đang muốn xuống xe lại bị người bên cạnh giữ chặt cổ tay: “Anh đi cùng em”.
“Không cần đâu”, cô sửng sốt, quay đầu lại nói: “Một mình em lên lấy là được rồi, sẽ nhanh thôi”.
Lương Yến Tân vẫn không buông tay, lặp lại một lần nữa: “Anh đi cùng em lên”.
“Vậy được”.
Cô chỉ có thể đồng ý, đầu ngón tay chọc vào mu bàn tay anh: “Anh buông tay ra trước đã, không em làm sao xuống xe được”.
Sau khi cô nói xong, bàn tay của người đàn ông nắm trên cổ tay mới từ từ buông ra.
Hai người cùng nhau bước vào cửa khu chung cư, đi thang máy lên lầu.
Lúc bước ra khỏi cửa thang máy, Ôn Thư Du cúi đầu lấy chìa khóa trong túi xách, vừa mở cửa vừa nhớ lại mình đã cất thứ cần lấy ở đâu.
Lương Yến Tân đứng sau lưng cô chờ đợi, không hề lên tiếng.
“Lạch cạch!”.
Chìa khóa chuyển động mở lõi khóa, cánh cửa dần mở ra.
Ôn Thư Du vừa mới giơ tay đẩy rộng khe cửa, phía sau đột nhiên phủ xuống một chiếc bóng cao lớn.
Cô sửng sốt, muốn xoay người lại theo bản năng nhưng đã bị người đàn ông ôm eo nhấc bổng vào phòng khách.
Cánh cửa “rầm” một tiếng khép lại phía sau.
Mọi thứ trong phòng khách trở nên lộn xộn mà gấp gáp… cốc nước đặt một bên không biết bị ai va phải lăn quay trên thảm, công tắc đèn trên vách tường cũng bị lỡ tay gạt xuống, đèn trần nhà đột ngột tối sầm, phòng khách nhất thời lâm vào bóng tối.
Không gian tối mờ chỉ còn lại tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng hít thở dồn dập.
Người đàn ông trước mặt từng bước ép sát, môi lưỡi tiến sâu vào càn quấy.
Cô không thể không căng thẳng mà lùi về sau, mãi đến khi cổ chân đụng vào ghế sô pha, cả người mất trọng tâm ngã về phía sau.
Bờ môi hai người thoáng chốc phải tách ra, một giây sau cô lại bất ngờ bị hơi thở trong trẻo trên người anh vây quanh, một tay vén tóc dài đỡ sau gáy cô, ngón tay có ý đồ nhẹ nhàng vuốt ve lấn tới.
“Đã nói trở về sẽ xử em”.
Chóp mũi anh chạm vào cô, giọng nói nghẹn lại: “Bây giờ xem ra xử ở đây cũng được lắm”.
Trong bóng tối, Ôn Thư Du không nhìn rõ ánh mắt và biểu cảm của anh, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét khuôn mặt, không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy có chút nguy hiểm.
Tim cô đập nhanh lạ lùng: “… Tài xế vẫn đang đợi dưới lầu”.
“Nếu không phải vướng bận anh ta thì anh đã muốn làm vậy từ trong xe rồi”.
Lương Yến Tân cúi đầu cười khiêu khích, trêu chọc cô bằng một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ánh mắt Ôn Thư Du run rẩy, hàng mi run rẩy cụp xuống.
Bàn tay nâng gáy cô trượt sang một bên, ngón tay cái dán vào hàm dưới cô chậm rãi men theo đường nét khuôn mặt.
Cô bất giác ngẩng mặt lên, vòng hai tay quanh cổ anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng như ngụm rượu vang khiến ta đắm say.
Đột nhiên ngón tay anh hơi dùng sức khiến cô mở hé miệng, sau khi nếm trải vị rượu mạnh, cảm giác cay cay và kích thích bắt đầu lan tràn từ đầu lưỡi.
Dường như anh vẫn chưa thỏa mãn, hết hôn qua khóe môi, cằm của cô rồi tìm đến bết bớt màu hồng nhạt thanh tú trên hõm cổ mảnh mai.
Ôn Thư Du mở to hai mắt lo lắng nhìn trần nhà.
Cô vừa mới có được cơ hội ổn định hô hấp nhưng giây tiếp theo anh lại nắm cằm cô hôn xuống một lần nữa.
Tay kia của anh nắm eo cô, lực tay vừa đủ khiến cô áp sát thân mình.
Chất vải mềm mại bóng loáng của váy dài lật lên nếp gấp, làn váy vô thức biến thành kiểu dáng bánh gato xếp tầng.
Dưới lớp đường là kem trắng mịn và bạt bánh ngọt.
Ban đầu Ôn Thư Du không hề phát hiện nụ hôn này khác với trước kia, cho đến khi cô phát hiện Lương Yến Tân hôn hơi thiếu kiềm chế, cho đến khi thắt lưng bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ tăng dần trong lòng bàn tay anh.
Cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng cả người đã mềm nhũn vì động tác bóp gáy và eo của anh.
Động tác của cô hơi dừng lại, đỏ mặt bất lực kéo cổ áo sơ mi đã không còn chỉnh tề như vài phút trước.
…
Mãi cho đến khi cô nhận ra khoảnh khắc này thực sự không phải là chỉ lướt qua rồi thôi, Ôn Thư Du giữ chặt tay anh, đỏ mặt vội vàng gọi anh: “Lương Yến Tân!”
Người hôn cô bỗng dưng dừng lại.
Hô hấp gián đoạn xen lẫn kiềm chế cùng tiếng thở dài dừng bên tai, anh hôn cô một cách mạnh bạo, tiếp đó đưa tay ôm lấy cô.
“Anh thả em ra”.
Cô lúng túng nhìn làn váy của mình, lặng lẽ đưa tay kéo để làn váy ngoan ngoãn phủ lên đầu gối.
Vừa rồi lại thiếu chút nữa thì…
“Bây giờ vẫn chưa được”.
Giọng nói của người đàn ông thoáng chút khàn.
“Vì sao chưa được?”
“Nhất định muốn anh nói cho em nghe à?”
Ôn Thư Du ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại, Lương Yến Tân đã cúi đầu dán vào bên tai cô, hạ thấp giọng nói mấy chữ.
Gương mặt cô vất vả lắm mới có xu hướng hạ nhiệt bỗng dưng nóng bỏng, cả người cứng đờ như khúc gỗ không dám động đậy.
Cô không dám giơ tay lên kéo váy, càng không dám nhấc chân lên để tay có thể với đến váy…
Còn người trước mặt vẫn còn cười hết lần này tới lần khác.
“Không được cười”.
Cô quay đi trong sự bực tức.
Lương Yến Tân chỉ dùng sức nhẹ nhàng áp lên má cô, cô lại không thể không quay lại đối mặt với anh.
Bốn mắt nhìn nhau, sau khi thích ứng với bóng tối, đôi bên đều có thể nhìn thấy dáng vẻ của đối phương rõ ràng hơn.
Trong im lặng, anh lại chậm rãi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên môi cô.
“… Không muốn nữa”.
Ôn Thư Du quyết định che môi mình lại, nửa khuôn mặt dưới bị che giấu dưới bàn tay lộ ra hai con mắt oán giận.
Lương Yến Tân nhìn dáng vẻ phòng bị của cô như gặp đối thủ khó nhằn, tức giận không nhịn được nghiến răng nhưng nào biết làm gì hơn.
Lòng bàn tay dường như vẫn còn sót lại xúc cảm nơi da thịt mịn màng.
Anh bình tĩnh nắm chặt tay, hơi lùi ra sau, hất cằm sang một bên với vẻ mặt u ám rồi ra hiệu cho cô đứng dậy.
Cô gái nhỏ vội vàng xoay người, luống cuống tay chân trượt xuống sô pha, đi dép lê lạch bạch chạy về phòng ngủ.
Ánh mắt Lương Yến Tân dừng lại, trước mắt là vòng eo mảnh khảnh dưới chất liệu vải ren lưới.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy táo bạo hơn trước.
Anh chống người ngồi dậy, nhắm mắt dựa vào phía sau.
Sự nôn nóng miễn cưỡng mới dần dần bình ổn trở lại.
Ngay khi anh giơ tay lên day huyệt thái dương, phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thất thanh.
Anh bỗng dưng mở mắt, nhíu mày đứng lên đi tới: “Làm sao vậy?”
“Đừng đừng đừng, đừng qua đây!” Người trong phòng hoảng loạn thét lên.
Vừa dứt lời, Lương Yến Tân cũng đúng lúc dừng ở cửa phòng ngủ.
Bốn mắt nhìn nhau, một người mặt mày căng thẳng xen lẫn đôi nét kinh ngạc, người còn lại thì đỏ mặt, vẻ mặt sốt ruột lẫn bối rối.
Cửa tủ quần áo trong phòng ngủ mở một nửa, cô gái đứng bên cạnh cửa tủ quần áo đưa hai tay che lưng, còn dưới chân cô rải rác đủ các loại “vải vóc”.
Ánh mắt Lương Yến Tân trượt từ khuôn mặt cô xuống dưới chân, sau khi dừng lại một chút, người đàn ông lại ngước mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt cực kỳ phức tạp..