Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 39


Bạn đang đọc Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều – Chương 39


Editor: Rubybu/ Beta: Mạc
Ôn Thư Du sững sờ, nhanh chóng quay mặt đi cắn môi cố nhịn không bật cười.
… Không xong, cô sắp không nhịn được rồi…
Khuôn mặt Lương Yến Tân u ám nhìn sang bên cạnh, cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm xuống đất vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cơ thể lại khẽ run lên vì không nhịn được cười.
Cô gái nhỏ chắc muốn ăn đòn.

Anh nghiến chặt răng, lạnh lùng liếc nhìn thanh niên người Anh trước mặt một lần nữa.
Gavin mỉm cười cứng đờ, lúng túng chỉ biết cười gượng: “Ôn, tôi có nói gì sai không?”.
“Đại khái, đại khái là vậy”.

Ôn Thư Du nhẹ nhàng thở ra: “Ừm… thật ra không phải là ‘shu shu’ mà là ‘ge ge’”.
“Vậy ‘shu shu’ nghĩa là gì?”.
“Đó là chú.

Quả thực xưng hô trong tiếng trung rất nhiều và khó nhớ”.
“Ah! Đúng đúng đúng! Là ‘ge ge’ mới đúng, tại tôi nhớ quá cẩu thả”.
Lương Yến Tân nghe từ “chú” cả tiếng Trung và tiếng Anh liên tục văng vẳng bên tai, thái dương đột nhiên giật loạn.
“Tôi xin lỗi! Là tôi nhớ sai rồi!”.

Vẻ mặt Gavin rất áy náy: “Anh Ôn, xin lỗi.

Tôi không có ý xúc phạm anh, chỉ là trình độ tiếng Trung hiện tại của tôi còn quá kém, về sau nếu không chắc chắn 100% thì tôi nhất định sẽ không nói tiếng Trung nữa”.
Ôn Thư Du nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lương Yến Tân, nhân lúc anh chưa nói gì khó nghe vội vàng hòa giải: “Cậu cũng không phải cố ý gọi sai, anh ấy sẽ không để ý đâu”.
“Vậy thì tốt rồi.

Đúng rồi, Ôn”.

Chàng thanh niên lấy hết dũng khí mời: “Ngày mai mọi người sẽ tụ tập ở nhà tôi xem phim, cậu có đến không?”.
Ôn Thư Du đang định từ chối, nhưng cô lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Không cần, tôi e là cô ấy không có thời gian”.
Giọng nói của anh trầm và từ tốn.

Anh phát âm theo giọng Anh, có cảm giác kiềm chế và thêm chút ngạo mạn.
Mặc dù giọng nói và âm điệu khá dễ chịu, nhưng ý nghĩa lời nói thì quả thật rất thô lỗ.

Ôn Thư Du vội vàng nói chữa ngượng: “Tôi phải ở cùng người nhà, cho nên… xin lỗi nhé”.
Gavin hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ lại Ôn hầu như cũng không tham gia những buổi họp mặt riêng tư không quen biết và ít người như vậy, nên anh ta cũng nhanh chóng cảm thấy thoải mái.
Anh ta miễn cưỡng chào tạm biệt, sau đó đẩy xe rời đi.
Vẻ mặt Lương Yến Tân không chút biểu cảm nhìn chằm chằm người thanh niên đang rời đi, giật giật khóe môi, xoay người lạnh nhạt nói: “Không để ý? Ai nói anh không để ý?”.
Ôn Thư Du kiên trì xoay chuyển tình hình: “Cậu ấy cũng đâu có cố ý, chỉ là có ý tốt muốn chào hỏi anh thôi mà”.
“Có ý tốt? Còn nói anh nhìn lớn tuổi hơn em lại còn trùng hợp gọi nhầm xưng hô như vậy”.

Anh đút một tay vào túi quần, cố gắng kìm nén, nhếch mép nhìn cô nhưng không cười: “Còn muốn hẹn em đi xem phim”.
“Cậu ấy hẹn nhưng em cũng đâu có đồng ý”.

Cô biết Gavin có chút tình cảm với mình nên cô vẫn luôn lịch sự giữ một khoảng cách nhất định: “Về phần tuổi tác… anh vốn dĩ lớn hơn em 10 tuổi còn gì”.
Ánh mắt Lương Yến Tân chợt ngưng lại.
Đầu óc đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang, hơn nữa là một lại cảm giác trước nay anh chưa từng có – Trong thời gian ngắn như vậy, anh đã nhìn thấy hết người này đến người khác tiếp cận cô, nếu anh không có ở đây thì sao?
Tần Hủ, Hạ Trạm, còn có tên Gavin không thể hiểu được này.
Bên cạnh cô sẽ xuất hiện những người bằng tuổi cô, hơn nữa chỉ nhiều lên chứ không ít đi.

Mà hiện tại cuộc sống và suy nghĩ của họ xem ra cũng khác nhau rất nhiều.


Cô đang ở độ tuổi tươi sáng rực rỡ vậy, biết đâu có khả năng cô cảm thấy bạn bè cùng trang lứa thú vị hơn.
Anh có thể cảm thấy cô đối với anh cũng có tình cảm thậm chí là thích anh, nhưng giờ anh đột nhiên không biết cô thích anh đến mức nào, và liệu đó có phải sự say mê nhất thời hay không.
Loại cảm giác “tự hoài nghi” này rất ít khi xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng hiện tại lại xuất hiện rõ ràng đến vậy không khỏi càng khiến anh có chút nôn nóng.
Lương Yến Tân rũ mắt xuống, tự nhiên thu lại cảm xúc trong đáy mắt.

Khi ngước mắt lên lần nữa, dường như mọi thứ đã trở lại bình thường.
“Mười tuổi thì làm sao”.

Anh đặt tay ở bên hông cô: “Là ai trước kia ngoan ngoãn gọi anh là “Anh” hả?”.
“Ờm, khi đó là do em còn nhỏ”.
“Đừng trốn”.

Anh dùng tay kéo cằm cô trở lại để cô nhìn mình: “Gọi “Anh ơi” đi anh sẽ thả em ra”.
Ôn Thư Du đỏ mặt, không nói nên lời.
Bây giờ gọi “Anh”, cảm giác ý tứ trong xưng hô này đã thay đổi hoàn toàn.
Anh hoàn toàn không có ý tốt.
“Không gọi hửm?”.
“Sau này em sẽ không gọi anh là chú nữa”.

Ôn Thư Du đành phải thay đổi suy nghĩ, ánh mắt chân thành cam đoan.
Lương Yến Tân nói đầy ẩn ý: “Không cần, gọi “Chú” đôi khi cũng không tệ lắm”.
Cô không hiểu: “Khi nào?”.
“Trước tiên cứ gọi “Anh” đi”.

Anh cười như không cười: “Những thứ khác sau này sẽ từ từ nói cho em biết”.
Ánh mắt Ôn Thư Du né tránh, môi mọng mở ra rồi khép lại, tầm mắt chỉ dám đặt ở cổ áo sơ mi của anh, không hề dám ngẩng lên.
Cô nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói ra hai chữ: “… Anh ơi”.
Yết hầu của Lương Yến Tân khẽ giật, ánh mắt căng thẳng, khuôn mặt biểu hiện một nụ cười hờ hững: “Nói to một chút”.
“Anh ơi!”.

Cô trừng mắt nhìn anh.
Không biết xấu hổ! Còn bắt cô gọi đi gọi lại.
Anh đã cảm thấy tốt hơn, thu lại ngón tay đang nắm cằm cô chuyển sang xoa má cô, cuối cùng xoa đầu cô: “Ngoan”.
Ôn Thư Du hừ nhẹ một tiếng, lúng túng đẩy tay anh ra rồi đi đến bên kia tủ lạnh.
Cảm giác ngón tay của người đàn ông chạm vào dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt ở cằm và má cô, hơi ấm mang chút ngứa ngày khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cuối cùng xe hàng cũng được chất đầy ắp.

Lúc Ôn Thư Du mở ví ra thanh toán, ngẩng đầu lên đã thấy Lương Yến Tân mở ví rút thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên thu ngân.
Quẹt thẻ xong, anh cúi đầu ký tên, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.
“Muốn thanh toán hả?”.

Anh lắc lắc ví tiền, nói đầy ẩn ý: “Chờ sau này cầm ví tiền của anh đi rồi nói”.
Ôn Thư Du hiểu ý anh, nhưng vẫn mở to mắt làm bộ như không hiểu.
Sau khi thanh toán xong, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài lối ra của siêu thị.

Anh im lặng đến đón lấy túi đồ xách ra xe trước, còn Ôn Thư Du đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh của trung tâm mua sắm được ngăn cách với bên ngoài bằng một lối đi yên tĩnh, lối đi có hai góc cua, hai bên có lối đi của nhân viên, cầu thang thoát hiểm và lối vào phòng chứa dụng cụ vệ sinh.
Cô hiếm khi đến đây, bởi vậy suýt nữa cô đã rẽ sai hướng sau khi rời khỏi nhà vệ sinh.
Khi rẽ vào góc cua đầu tiên, một người đàn ông bất ngờ bước ra từ nhà vệ sinh nam, trên người mặc một chiếc áo gió cũ, bộ râu xồm xoàm che hết nửa khuôn mặt.
Ôn Thư Du cũng không chú ý nhiều, vừa bỏ son môi vào túi vừa tiếp tục đi ra ngoài.


Tuy nhiên người đàn ông vốn đang đi trước mặt cô lại tụt lại phía sau vài bước vì ngồi xuống buộc dây giày.
Cô cau mày, có chút cảnh giác.
Đột nhiên, người đàn ông phía sau ngân nga hát, không rõ giai điệu ca từ, âm thanh nghẹn ngào mơ hồ, trong giai điệu đứt quãng còn xen lẫn tiếng cười kỳ quái.
Những âm thanh này đột nhiên truyền đến trong lối đi trống trải, tạo nên tiếng vang rợn người.
Ôn Thư Du lập tức kinh hãi, lúc này người phía sau cười hì hì hô một câu “Quý cô”, khiến cô sợ hãi lập tức bước nhanh hơn theo bản năng, vòng qua góc cua đầu tiên.
Chỉ cần qua một góc cua nữa là có thể ra phía ngoài.
Tiếng bước chân phía sau đột nhiên biến mất, tiếng hát cũng vậy, như thể người đàn ông kia đã dừng lại ở góc cua đầu tiên.
Tuy nhiên ngay khi cô đang kinh hãi không biết người đàn ông đó có thể đuổi theo nữa hay không thì tiếng bước chân vội vã đột ngột vang lên sau lưng cô, tiếp theo một bàn tay bỗng dưng nắm lấy cánh tay cô.
Giống như một điềm báo trong cơn ác mộng, điều đáng sợ nhất có thể bất ngờ xảy ra.
Mọi việc đều bất ngờ không kịp đề phòng, Ôn Thư Du sợ hãi hét lên.
Người phía sau kéo cô lại: “Em thật xinh đẹp, giống như người vợ đã mất của anh…”.
Cô hoảng sợ quay người lại, vừa liều mạng giãy giụa vừa dùng túi xách đập đối phương: “Anh buông tôi ra! Thả tôi ra!”.
“Em đẹp quá, đã là người lớn rồi”.

Người đàn ông nhếch miệng cười hạ lưu và bệnh hoạn: “Em có thể cùng anh…”.
Hắn vừa nói, vừa ra sức kéo cô vào lối thoát hiểm, cô căn bản không hề có khả năng phản kháng, chống cự lại, bị ép càng ngày càng gần đến cửa cầu thang.
“Anh buông tôi ra!”.
Một giây sau, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt cô, sau đó là tiếng kêu thảm thiết đau đớn của người đàn ông ép buộc cô.

Vì bị đau nên bàn tay đang nắm lấy Ôn Thư Du đột nhiên buông ra.
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô quay lại một tay nắm lấy cổ áo đối phương đập mạnh vào tường, tay còn lại nắm thành nắm đấm đập vào mặt đối phương, phát ra một tiếng “Bụp” trầm vang.
Máu tươi chảy ra từ mũi và khóe miệng của người đàn ông râu ria khiến hắn trông rất thảm hại và đáng sợ, hắn đau đớn kêu lên: “Buông ra! Dừng tay!”.
Người tới coi như không nghe thấy, đốt ngón tay nắm cổ áo hắn trắng bệch, tay kia lại hung hăng giáng xuống nắm đấm thứ hai, thứ ba vào bụng hắn.
Sắc mặt lạnh băng, mặt mày hung tợn.
Ôn Thư Du sợ đến mức ngây dại, cho đến khi người đàn ông đi theo cô lại một lần nữa kêu thảm thiết cô mới đột ngột bừng tỉnh, vội vàng bước tới giữ chặt anh: “Đừng đánh nữa! Nếu đánh nữa, sẽ xảy ra chuyện đó!”.
Tay cô vừa chạm vào cánh tay Lương Yến Tân, mới phát hiện cơ bắp của anh đều căng cứng, ẩn chứa một sức mạnh dữ dội mà nóng nảy.
Lòng bàn tay cô cuống quýt che mu bàn tay anh: “Đừng đánh nữa! Em, em không sao!”.
Lương Yến Tân lạnh lùng nhìn người đàn ông đang rên rỉ đau đớn, quai hàm căng chặt vì nghiến răng.
Mu bàn tay đột nhiên có cảm giác mềm mại mang theo chút lạnh lẽo, hô hấp của anh chậm lại.

Sau khi cố hết sức kiềm chế, bàn tay suýt chút nữa đập vào mặt đối phương cũng miễn cưỡng dừng lại.
“Đừng đánh nữa”.

Ôn Thư Du chỉ biết lặp lại mấy câu ngắn khô khan này: “Sẽ xảy ra chuyện đó…”.
Lương Yến Tân chán ghét liếc nhìn khuôn mặt bê bết máu của hắn, cuối cùng dồn sức, nắm chặt cổ áo đẩy hắn xuống đất, ánh mắt lạnh lùng trịch thượng.
Tài xế thong dong đến muộn vượt qua mấy người đang vây xem tiến lên, động tác nhanh chóng chuẩn xác lật người đàn ông đang lầy lội trên mặt đất, sau đó bắt chéo hai tay của đối phương ra sau lưng, đè hắn xuống đất, tay kia lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Lương Yến Tân nhắm mắt lại đè nén lửa giận, xoay người cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Em có bị thương ở đâu không?”.
Ôn Thư Du ngây người nhìn anh, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu: “Không có…”.
Vẻ mặt của người đàn ông trông có vẻ như không có chuyện gì nhưng cô có thể nhìn rõ dấu vết nỗ lực che giấu của anh dưới vẻ ngoài bình tĩnh đó.
Trong mắt anh vẫn còn nét tức giận và nóng nảy, độ cong của khóe môi vẫn rất cứng nhắc.
Một giây sau, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cánh tay siết chặt, động tác cứng đờ, dường như là sợ còn chưa thoát ra khỏi trạng thái vừa rồi, sợ làm cô đau.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên sau gáy cô, mang theo ý tứ ngầm trấn an, động viên.
“Đừng sợ”.

Anh nhẹ nhàng nói.
Ôn Thư Du hoảng hốt tựa vào ngực anh, lúc này mới nhận ra mình đang khóc.

Nước mắt vô thức trào ra thành những vệt nước lạnh lăn dài trên má.


Cho đến khi cọ vào lớp vải áo trên ngực anh, hai má cô mới cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo đó.
Có lẽ là do vừa rồi bị hoảng sợ, sau đó đột nhiên nhìn thấy anh tới…
Cô ngây người suy nghĩ, chớp mắt những hình ảnh vừa rồi lại xuất hiện không hề báo trước.

Người đàn ông nhếch nhác, tiếng những bước chân theo sát, tiếng hát và tiếng cười kỳ quái, cùng những lời nói kinh tởm…
Cả người Ôn Thư Du vô thức run rẩy, bỗng dưng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, vùi đầu vào ngực anh.
Vẫn may, vẫn may…
Vẫn may vì anh đã đến, vẫn may vì có anh ở đây…
Hốc mắt cô nhanh chóng nóng lên.
Động tác của Lương Yến Tân hơi dừng lại, tay anh lại ôm chặt cô hơn, an ủi: “Đừng sợ”.
Đáp lại là tiếng nức nở nhẹ trong lòng anh.
……
Người đàn ông nhanh chóng bị cảnh sát đưa về đồn.

Sau khi điều tra, người ta phát hiện ra hắn không phải lần đầu phạm tội, trước đó hắn đã làm chuyện tương tự ở khu vực gần đó.
Bám đuôi, cố tình tạo ra những tiếng động lạ hoặc làm những hành động kỳ lạ để đe dọa, sau đó tấn công những phụ nữ độc thân.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Ôn Thư Du đã trả lời một số câu hỏi theo quy trình, cô không biết Lương Yến Tân đã làm hay nói gì sau đó.
Cô cũng tạm thời không muốn hỏi.
Ánh mắt Lương Yến Tân nặng trĩu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh.
Cô đang khoác áo anh, nhắm mắt co ro bên cạnh như đã ngủ.
Nhưng anh biết cô không ngủ.
Vốn anh muốn định hỏi cô đêm nay có muốn ở lại nhà anh ở Anh hay không, nhưng xét thấy cô đang sợ hãi, nếu chuyển sang một môi trường xa lạ có thể sẽ phản tác dụng, nên anh đành dập tắt ý định.
Xe chạy đến phía dưới căn hộ, Lương Yến Tân không để tài xế làm, tự mình vòng sang phía bên kia xe mở cửa.

Trước khi mở, anh liếc nhìn người tài xế đã xuống xe: “Để xe lại, lát nữa anh có thể đi”.
“Lương thiếu, anh không về nhà nghỉ ngơi sao?”.

Người tài xế ngạc nhiên hỏi.
Anh hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Đêm nay tôi sẽ ở lại trông cô ấy”.
Trông một đêm? Trong lòng tài xế biết rõ ý của anh để xe ở lại là không có ý ở lại trong căn hộ, chẳng lẽ là muốn ngồi trong xe cả đêm?
Nhưng người tài xế chưa kịp hỏi lại thì anh đã mở cửa xe rồi cúi xuống.
Lương Yến Tân vừa cúi xuống định ôm cô lên, thì thấy người mặc áo gió đã mở mắt.

Đôi mắt tinh tường, lúc này đang nhìn anh.
“Để anh ôm em lên nhé?”.

Anh thì thầm.
Cô lắc đầu, mím môi cụp mắt xuống: “Em không bị thương, em có thể tự đi được”.
Thân hình anh hơi dừng lại, cuối cùng lùi về sau hai bước, che đỉnh đầu để cho cô xuống xe.
Lên lầu, Ôn Thư Du đi tới trước cửa lấy chìa khóa, cúi đầu chăm chú mở khóa.
Lương Yến Tân đứng bên cạnh nhìn cô.

Trong tầm mắt anh là mi mắt cô rũ xuống cùng đôi môi hơi mím lại, thân hình bị áo gió của anh bao bọc rõ ràng mảnh mai nhưng lại tự đứng lên như một cành hoa.
Cánh cửa mở ra, hai người lần lượt đi vào, anh đứng sau lưng nhìn cô cúi đầu cất chìa khóa và túi xách, thay giày và cởi áo khoác.
“Em muốn làm gì?”.

Anh bỗng nhiên hỏi: “Đi tắm rửa rồi ngủ một giấc chứ?”.
Anh thà để cô tiếp tục khóc, sợ hãi trong vòng tay anh như cô đã từng vài giờ trước, hoặc tự nói với bản thân rằng cô đã sợ hãi như thế nào vào thời điểm đó.
Nghĩ đến đây, trái tim của Lương Yến Tân như bị bóp chặt lại.
Anh không nên để cô đi bộ một mình qua một lối đi dài như vậy.
Mà cô vẫn không chịu thể hiện mặt yếu đuối của mình khi đối diện với anh, có lẽ nguyên nhân là vẫn chưa đủ tin cậy.
Hơi thở của anh dường như đột ngột bị tắc nghẽn, anh đành phải nhắm mắt, im lặng bình tĩnh.
“Hình như em hơi buồn ngủ”.

Ôn Thư Du kéo ống tay áo: “Có lẽ em muốn ngủ một giấc.

Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi… chẳng phải anh nói mấy ngày nay vẫn chưa nghỉ ngơi tử tế mà”.
Cả người cô cạn kiệt không có tinh thần, một phần là bởi vì cô sợ hãi, một phần cũng là bởi vì… cô nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của mình trong lòng anh, vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Lần đầu tiên vòng tay của anh khiến cho cô có cảm giác khác ngoài cảm giác tim đập nhanh.
Cảm giác an toàn.


Khi nghĩ đến từ này, đáy lòng cô nhen nhóm sự lưu luyến muốn dựa vào.

Điều này càng khiến cô thêm phần bối rối.
Lương Yến Tân nhìn cô: “Anh sẽ ở lại với em”.
“Không cần đâu, căn hộ rất an toàn”.

Cô ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn anh nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống: “Em sẽ không tùy tiện mở cửa cho người khác, hơn nữa em sẽ đi ngủ ngay”.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh khẽ gật đầu: “Vậy được”.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ôn Thư Du còn nắm chặt tay nắm cửa, bởi vì cách cửa rất gần, cho nên cô gần như có thể nghe được tiếng bước chân của người đàn ông đang rời đi.
Cô buồn bã chậm rãi quay người, lê chân đi vài bước về phòng khách.
Nhưng vừa xoay người đi vài bước, căn hộ rộng rãi quen thuộc bỗng chốc biến thành một không gian trống trải và yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô đứng một mình trong phòng khách, xung quanh yên tĩnh trống trải như có thể tạo nên tiếng vang.
Cửa phòng bếp đóng chặt khiến cô không dám nhìn thêm nữa, tai cô dường như có thể lọt vào được những tiếng động rất nhỏ.
Giống như cảm giác trước kia xem phim ma ở nhà một mình… Nhưng còn đáng sợ hơn, vì chuyện khiến cô sợ hãi đã xảy ra cách đây vài giờ.
Không có gì phải sợ.

Ôn Thư Du hít một hơi thật sâu, yên lặng tự an ủi bản thân, từ từ đi về phòng ngủ lấy quần áo mặc ở nhà, sau đó đi vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, cô mở vòi hoa sen đợi nước nóng.
Nước chảy tí tách rơi xuống mặt đất, rèm cùng cửa phòng tắm tạo thành một lớp ngăn cách âm thanh với bên ngoài.
Mất đi sự chú ý và nhận thức về các không gian khác trong nhà làm cho cô cảm thấy hơi bất an.
Vừa định cởi váy, Ôn Thư Du đột nhiên nghe thấy có tiếng động ngoài cửa… hình như là tiếng thứ gì đó đột nhiên bị giật ra.
Nhưng trong phòng khách căn bản không có người, làm sao có thể?
… Có phải là Lương Yến Tân không? Cô đoán lung tung, nhưng nhanh chóng bác bỏ.

Bởi vì anh không có chìa khóa căn hộ.
Tay cô cứng đờ, cô nín thở một lúc rồi mở khóa cửa chạy ra phòng khách.

Nhưng phòng khách không có ai, cửa phòng bếp vẫn đóng, dường như không có gì thay đổi.
Không phải là do cô quá mức sợ hãi mà nghe nhầm chứ? Cửa đóng rất chặt, không ai có thể lẻn vào được.
Cũng có thể là cái gì đó để không ngay ngắn vừa mới rơi xuống.
Ôn Thư Du sững sờ quay đầu lại, sống mũi cay cay không giải thích được.

Cô cũng không biết vì sao, nhưng hiện giờ cô rất muốn khóc.
Cô hấp tấp bước nhanh đến trước cửa, nhưng chợt dừng lại khi bàn tay đã đặt lên nắm cửa.
Chắc anh đã đi rồi, cũng đã lâu vậy, nhất định đã lái xe rời đi rồi.
Cô ảo não dựa vào cửa với ánh mắt buồn bã lẫn hối hận.

Sớm biết vậy sẽ không để anh đi… cứ nói mình sợ hãi nên muốn anh ở lại thì sao chứ?
Đến chết vẫn sĩ diện.
Ôn Thư Du sụt sịt, ngón tay gảy tay nắm cửa, thoáng chốc nước mắt đã lưng tròng.
Hay là… cứ thử ngó một cái xem sao? Biết đâu?
Nghĩ vậy, cô lập tức đứng thẳng dậy mở cửa.
Ổ khóa “Cạch” một tiếng, khe cửa dần dần mở rộng, nhưng chỉ lộ ra hành lang trống rỗng.
Ôn Thư Du giữ chặt tay nắm cửa, cắn môi.
Quả nhiên, anh đã đi rồi…
Ngay khi ý nghĩ ấy nảy ra tong đầu, một cánh tay đột nhiên nắm lấy cánh cửa rồi mở ra.

Một người đàn ông cầm áo khoác trên tay xuất hiện trong tầm mắt cô.
Anh vẫn như lúc rời khỏi căn hộ của cô, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, chiếc áo gió tùy tiện vắt trên tay.
Xem ra có lẽ anh vẫn chưa đi mà canh cửa suốt nãy giờ.
Người đàn ông ngẩn người nhìn cô, sắc mặt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cau mày nhìn cô chằm chằm: “Sao em lại khóc?”.
Có sự căng thẳng và lo lắng trong giọng nói của anh, nhưng âm điệu lại nhẹ nhàng và bình tĩnh lạ thường.
Anh thậm chí còn không đi.
Ôn Thư Du đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cảm xúc kinh hãi vừa rồi cũng biến mất.
Cô không kìm được, nước mắt lại chực trào, đành phải nhanh chóng chớp mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, lúng túng mở miệng: “Anh… đừng đi được không?”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.