Bạn đang đọc Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều – Chương 31
Edit: Mạc/ Beta: Phi Phi
Ánh sáng trên trần thang máy chiếu xuống dần rút khỏi gương mặt anh.
Ôn Thư Du ngơ ngác mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt dần tối đi của anh, thần thái suy tư dần lộ ra tính xâm lược và ham muốn.
Tựa như sấm vang chớp giật, cô nhanh chóng giơ tay lên che kín môi.
… Che kín môi anh.
Vì thế nụ hôn kia dừng lại ở lòng bàn tay cô.
Động tác của người đàn ông dừng lại, thản nhiên nâng mắt nhìn cô.
Ôn Thư Du vẫn chưa định thần lại, trừng mắt nhìn.
Cô lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt và vành tai nhanh chóng đỏ ửng.
Xúc giác của lòng bàn tay nhạy bén hơn mu bàn tay, cảm giác ngứa ngáy từ môi anh truyền đến lòng bàn tay cô ngày càng lan rộng, chạy thẳng từ bàn tay vào tận tim.
Cả người Ôn Thư Du chợt mềm nhũn, nhanh chóng rụt tay lại.
Đáng ra cô phải tự che miệng mình mới đúng!
Lương Yến Tân nhìn cô, nhẹ nhàng cười.
Cô đờ người, bỗng nhiên giơ tay đẩy anh ra nhưng lại bị anh trở tay nắm lấy cổ tay mà đè người lên vách tường.
Anh thầm nghĩ muốn vuốt ve cổ tay cô, hơi híp mắt: “Anh đã muốn làm vậy từ khi em ngã xuống rồi khóc trước mặt anh”.
Khi ấy, anh trông thấy cô ngã xuống rất nguy hiểm từ phía xa, bản thân không thể kiềm chế được hành vi theo bản năng.
Chính đôi mắt đỏ ửng kia đã làm anh tỉnh táo lại, trong nháy mắt đó, anh đã có cả giác sợ hãi.
Anh vốn tức giận muốn trách mắng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô, cuối cùng lại ma xui quỷ khiến mà nhớ về cảnh tượng năm năm trước.
Khi đó anh cũng bị cô bé này chọc tức, còn cô gái nhỏ thì òa khóc trong xe anh.
Cũng bởi vì giờ đây anh đã hiểu bản thân mình quan tâm cô còn nhiều hơn anh nghĩ, nên anh đã kìm nén cơn giận để không phạm sai lầm tương tự.
Cảm giác mà ngón tay anh lan truyền trên cổ tay khiến cô không có sức lực phản kháng, nhưng cảm giác khác lạ này cũng làm cho suy nghĩ không cách nào khống chế được của cô dần bình tĩnh lại.
Đại não gần như chết máy của cô đến bây giờ mới dần dần suy ngẫm lại lời anh nói.
Gì mà nhớ đến cảnh tượng năm năm trước?
“Anh!”.
Ôn Thư Du khó thở, dùng lực giãy dụa khỏi tay anh, giương mắt nhìn anh nói móc: “Thì ra Lương tiên sinh quả thật không nghe hiểu ý của tôi, bây giờ còn muốn nhắc về chuyện năm năm trước?”.
Lúc này cô cũng được thỏa nguyện mà giãy ra khỏi tay anh, nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy.
Bên ngoài là đại sảnh tầng một bệnh viện, hai bên trái phải đều thông với cửa lớn ra ngoài.
Ôn Thư Du chọn đại một hướng rồi vội vàng đi ra, vừa đi được vài bước đã bị người khác giữ chặt.
Cô bị bắt phải xoay người lại, người đàn ông giữ chặt cô nhíu mi, trầm giọng nói: “Đi đâu?”.
“Dĩ nhiên là về nhà”.
“Lên xe với anh”.
“Không cần”.
Cô nâng cằm lên: “Buông ra, tôi tự đi về”.
“Chạy làm gì?” Anh hỏi: “Bởi vì vừa nãy anh suýt hôn em?”.
Câu nói này làm mặt Ôn Thư Du lại đỏ bừng, nhưng hơn một nửa là vì tức giận: “Lương tiên sinh khiến tôi cảm thấy hình như anh “đàn gảy tai trâu”, nếu anh còn không hiểu, tôi sẽ nói ngắn gọn một lần nữa; năm năm trước, khi tôi mười sáu tuổi, chuyện ghét nhất và cũng không muốn nhắc lại nhất chính là chuyện về anh”.
“Khi biết anh không ở Đình Thành, tôi vốn rất vui”.
Cô cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười hướng về phía anh: “Bây giờ tôi nói như vậy, Lương tiên sinh đã hiểu chưa?”.
Đôi mày đang nhíu chặt của Lương Yến Tân dần buông lỏng, nhưng sắc mặt lại hơi mang vẻ hổ thẹn.
Anh hơi nghiêng mặt, nhắm mắt nghiến răng, đợi sắc mặt từ từ bình tĩnh lại mới lần nữa quay đầu nâng mắt nhìn cô: “Lên xe trước đã, có gì lên xe rồi nói”.
Ôn Thư Du cắn chặt không buông: “Tôi không muốn ngồi trên xe anh”.
“Thật ngại quá, hai người là bệnh nhân ở đây à?”.
Bỗng có người từ bên cạnh đi đến, tuy giọng điệu khách khí nhưng trên mặt lại tỏ vẻ nghi ngờ: “Có cần tôi giúp gì không?”.
Tuy lời nói uyển chuyển nhưng ánh mắt của vị hộ sĩ này thể hiện rõ ràng ý nghĩ: “Nếu cô bị tổn thương hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp đỡ”.
Ôn Thư Du sửng sốt, biểu cảm hơi xấu hổ lẫn ngượng ngùng.
Bất luận thế nào, khúc mắc của cô và Lương Yến Tân là mâu thuẫn cá nhân, cô không thể dùng thiện ý của người xa lạ để làm xấu mặt đối phương.
Vì thế cô đành bình tĩnh lên tiếng: “Chúng tôi…”.
“Bạn gái giận dỗi”.
Lương Yến Tân nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, thản nhiên nói.
Bạn gái?!
Hai má Ôn Thư Du như bị nướng cháy, cắn môi lại mới kìm được câu “Ai là bạn gái của anh” bật ra.
Không biết xấu hổ! Cô oán thầm, đến lời nói dối kiểu này cũng có thể nói ra được…
“… À à”.
Hộ sĩ nhìn Ôn Thư Du không phản bác gì, hơi nghi ngờ gật đầu: “Có gì cãi vã thì hai người tìm chỗ khác giải quyết, đây là bệnh viện, cần phải giữ trật tự”.
Nói xong quay đầu đi mất, miệng thì thầm: “Thế mà lại là người yêu à? Hình như tuổi tác cách nhau khá xa…”.
Âm lượng những lời này không lớn, nhưng cũng đủ để hai người nghe rõ ràng.
Ôn Thư Du kinh ngạc trợn to mắt, nhưng chợt thấy thần sắc vốn đã dịu đi của Lương Yến Tân lại bắt đầu trở nên khó coi, nhất thời lại muốn bật cười.
Thật ra trông anh cũng không “già” lắm, chỉ vì hoàn cảnh trui rèn nên toàn thân trên dưới đều lộ rõ sự trưởng thành, sự đối lập giữa hai người lại càng nổi bật rõ ràng.
“Buồn cười lắm hả?”.
Người đàn ông vẫn ung dung rướn mi nhìn cô chằm chằm.
“Vẫn nhịn được”.
Cô còn bày ra dáng vẻ suy tư: “Bình thường thì đã cười lên rồi, dù sao cô ấy cũng nói thật mà.
Anh vốn lớn hơn tôi nhiều, chúng ta cũng không phải quan hệ như anh nói.
Vì vậy lần sau Lương tiên sinh đừng nói dối lộ liễu như vậy nữa”.
Năm năm trước cô đâu có chê anh già, vậy mà giờ lại hờ hững như không.
Lương Yến Tân giật khóe môi, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Còn muốn đứng đây cãi nhau?”.
“Ai cãi nhau với anh”.
Ôn Thư Du khép miệng, qua hồi lâu mới hừ nhẹ, nói.
“Bây giờ chịu đi theo anh rồi?”.
Nghe vậy, cô lại nâng mi, đứng đối diện trừng mắt nhìn người đàn ông một lát, hơi miễn cưỡng tạm dừng một lát rồi nói: “Vậy làm phiền anh, anh tài xế”.
Dù cho Lương Yến Tân có thể tiếp tục đứng ở đây “cãi nhau” với cô thì cô cũng chẳng muốn đứng đây để người ta soi xét.
Mất mặt lắm.
Lương Yến Tân khẽ cười một tiếng.
Anh tài xế?
Chỉ riêng chuyện xưng hô này đã thấy được cô không chịu lép vế rồi.
…
“Anh muốn nói gì, bây giờ có thể nói”.
Ôn Thư Du nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giọng điệu khô khan.
Cô vừa dứt lời, không khí trong xe lại lâm vào yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này duy trì càng lâu, tâm tình cô lại càng thấp thỏm.
Có chuyện gì mà phải lên xe nói? Theo đà vị hộ sĩ vừa rồi cắt ngang, anh lại định lảng tránh vấn đề không nói tiếp?
Được, không nói thì không nói, ai cần chứ…
Đang nghĩ ngợi, xe đã rẽ vào con còn đường nhỏ ít người đi ngang rồi tấp vào lề dừng lại.
Ôn Thư Du mân mê cánh môi, quay đầu ra cửa sổ như cũ.
Ven đường là hàng cây không cao lắm, gió thổi làm cành cây khẽ run, thỉnh thoảng sẽ có hai ba phiến lá lảo đảo rơi xuống.
Tựa như tâm tình của cô bây giờ, trong không gian chật hẹp của chiếc xe, xúc cảm lại bị không khí yên tĩnh và thái độ của người đàn ông làm cho thấp thỏm.
Bên cạnh vang lên tiếng ma sát rất nhỏ từ quần áo, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn sang.
Lương Yến Tân tựa lưng vào ghế, nâng tay day ấn đường, từ từ lên tiếng: “Những lời năm năm trước đó, ừm… quả thật là… chẳng có gì hay để nhắc lại”.
Ôn Thư Du ngẩn ra, vừa muốn nhanh nhảu đáp lời, lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của người đàn ông tiếp tục: “Năm năm trước em mới bao nhiêu tuổi chứ? Mới mười sáu.
Em cảm thấy anh là tên khốn đến mức sẽ qua lại với trẻ vị thành niên hả?”.
Cô im lặng.
“Khi ấy nói em là “cô nhóc” cũng không ngoa, em còn chưa trưởng thành, cuộc đời vẫn luôn thuận lợi, suy nghĩ còn chưa chín chắn, cái gì cũng nghĩ đơn giản”.
Khóe môi anh khẽ động: “Anh cứ nghĩ rằng em phải nghĩ quẩn đến mức nào mới có thể thích một người đàn ông lớn tuổi hơn em nhiều như thế”.
Đầu Ôn Thư Du nóng lên, bật thốt phản bác anh: “Bây giờ không phải anh cũng lớn hơn em nhiều tuổi như cũ à?”.
“Bây giờ?”.
Người đàn ông cười nhẹ, đầu tiên quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt cười như không cười; sau đó ý cười chậm rãi biến mất, chỉ còn ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô: “Bây giờ… em đã trưởng thành rồi”..