Bạn đang đọc Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều – Chương 24
Editor: Sinqua/ Beta: Phi Phi
“Cô bé à, em nhận nhầm người rồi”.
Câu nói nào đó vào năm trước chợt ùa về, dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Ôn Thư Du còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, lại cảm thấy đôi gò má và hai bên tai chợt đỏ bừng.
Cô… lại tưởng anh là anh cả, sau đó còn ôm nhầm người?
Khoảnh khắc lúng túng trôi qua, cô bất chợt nổi giận.
Cô bỗng rụt tay lùi về sau vài bước, nhanh chóng giữ khoảng cách với anh, sau đó hất cằm lên nhìn anh chằm chằm nói: “Cô bé gì chứ, tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi”.
Mọi ảo tưởng của cô đều bắt đầu bằng tiếng “cô bé”, và cũng kết thúc bằng việc anh xem thường cô vẫn là một đứa trẻ.
Cho dù bây giờ cô sẽ không buồn như thế nữa, nhưng cũng không có nghĩa là lúc đối mặt với anh cô bằng lòng bị đâm thêm một nhát vào chỗ đau.
Lương Yến Tân cố tình nói như vậy, anh đang muốn dùng từ này để giễu cợt cô, làm cô khó xử sao?
“Đương nhiên”.
Bỗng dưng cô bật cười, đôi mắt giận dữ sáng quắc lên: “Với những người đã đến độ tuổi này như chú Lương thì tôi cũng chỉ là một cô bé mà thôi”.
Khóe môi đang cong lên của Lương Yến Tân dần hạ xuống.
“Tự mình ôm nhầm người còn nổi cáu vậy hả?”.
Anh sửa sang lại chiếc áo vest ngoài vắt trên khuỷu tay, đút tay vào túi quần nói.
“Tôi đâu có, chú Lương hiểu nhầm rồi”.
Ôn Thư Du nhìn xuống khuỷu tay anh, sau đó ngước mắt lên nói tiếp: “Đây là áo khoác của anh trai tôi đúng không? Tôi ngửi được mùi hương quen thuộc nên mới nhận nhầm người, nếu có động chạm đến chú thật sự rất xin lỗi”.
Cô bé này cứ mở miệng ra là “chú Lương” khiến Lương Yến Tân nhớ đến chú mèo quấn quýt dưới chân người đi đường, lúc nào cũng vẫy vẫy chiếc đuôi kêu meo meo, ngọ nguậy làm ầm ĩ.
Anh cụp mắt nhìn cô chằm chằm.
Tóc mai hơi rối, gương mặt ửng hồng có chút kích động, hai mắt long lanh sáng ngời như mắt mèo.
Ôn Thư Du nhìn thẳng vào mắt người đàn ông cao lớn trước mặt, đôi mắt màu nâu nhạt của đối phương bị khuất ánh sáng nên trông hơi u ám, hốc mắt sâu xa lúc nào đó lại lộ vẻ lơ đễnh nhìn xa xăm.
Trông có vẻ anh hiếm khi nghiêm túc để mắt tới thứ gì đó.
Ánh mắt anh sâu xa khó dò, giống như đang nhàn nhã quan sát tỉ mỉ thứ gì đó.
Trong lúc đôi bên giằng co bằng ánh mắt, cô bỗng giống như trở về tuổi thơ đang pha trò trước mặt phụ huynh, người lớn sẽ nhìn cô rồi bật cười, hoặc là bọn họ sẽ ngầm hiểu ý nhìn nhau.
Nghĩ đến đây, cô khẽ hất mặt lên, giữ bình tĩnh cố bảo vệ “trận địa”.
Lương Yến Tân nhướng mày, khóe môi chợt hiện lên nụ cười thản nhiên.
Bỗng nhiên phía sau hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, Lương Yến Tân giương mắt quay người nhìn sang, thấy Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ xuất hiện trên hành lang.
“Miên Miên!”.
Cô lập tức nhìn sang, lúc bước nhanh qua đó làn váy cũng vì thế mà tung bay phấp phới, lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn, cô gọi: “Anh!”.
“Không bị dọa sợ chứ hả”.
Ôn Trị Nhĩ cau mày lo lắng hỏi.
“Không, cúp điện thôi có gì đâu mà sợ”.
Vừa dứt lời, vẻ mặt Ôn Thư Du hơi gượng gạo.
Cô nhớ lúc mình nhận nhầm người, thoáng cái nhào vào lòng người ta nói “vừa rồi suýt chút dọa em sợ chết khiếp…”.
“Vậy thì tốt, đi thôi, đưa em đi tìm nơi nào yên tĩnh ngồi một lát”.
Ôn Lãng Dật nói.
Nói xong đang định quay người đi, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, vừa ngoảnh đầu lại, Lương Yến Tân đã ném áo vest khoác ngoài trên khuỷu tay đến.
“Đồ của cậu đây, cầm lấy”.
“Cảm ơn nhé”.
Ôn Thư Du cụp mắt không ngoảnh đầu lại, đợi Ôn Lãng Dật nhận lại áo xong, cô lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Lương Yến Tân thản nhiên nhìn theo, sau đó quay người nhìn người đang chậm rãi bước đến bên cạnh mình.
“Anh Yến Tân, vừa rồi cảm ơn anh nhé”.
Ôn Trị Nhĩ cười nói: “Nếu không có anh, Miên Miên bị rơi xuống bể bơi là cái chắc rồi.
Bây giờ coi như anh vừa giúp em một việc lớn đó”.
Nếu không thì một mình anh ấy đau lòng đã đành, về nhà cũng bị bố mẹ mắng cho một trận tơi bời.
Lương Yến Tân chợt nhếch môi, bật cười không nói gì.
Đã cách xa nhau một đoạn, anh híp mắt nhìn theo cô gái vừa thay một chiếc váy dài màu xanh đang nói gì đó với Ôn Lãng Dật.
Gương mặt giận dỗi bất bình, trước mặt người nhà vẫn luôn được thoải mái xả giận hơn.
Anh nắm chặt bật lửa, lòng bàn tay khẽ vuốt ve chiếc vỏ kim loại lạnh lẽo rắn chắc.
Anh chợt nhớ lại cảm giác vừa rồi cánh tay nhỏ nhắn đó không nghĩ ngợi gì đã sà vào lòng anh.
Mềm mại, nhỏ nhắn.
Chiếc đồng hồ trên tay anh vô tình cấn lên eo cô.
Không biết làm sao, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng nào đó vào mấy năm trước, vốn dĩ là cảnh tượng rất mơ hồ nhưng bây giờ lại được gợi lại rất rõ nét.
Trong trí nhớ của anh, cô gái nào đó ngồi vào xe anh, úp mặt vào đầu gối khóc sướt mướt, lúc hốt hoảng quay đầu lại, đôi mắt ửng đỏ ngân ngấn nước mắt trông vô cùng đáng thương.
Không giống lắm với dáng vẻ lúc cô giận dỗi đáp trả lại trên boong tàu.
Nhưng rất giống với dáng vẻ của cô lúc đèn điện chợt bừng sáng lên khi nãy.
Cô khẽ tựa vào lòng anh trách móc, kết quả cô phát hiện mình nhận nhầm người, nụ cười nũng nịu và đôi gò má ửng hồng phút chốc lại vô cùng bối rối và hoảng hốt.
Lương Yến Tân như đang suy nghĩ điều gì nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường ở hành lang, bỗng nhiên nhớ ra lúc nhìn thấy cô ở sân bay, cô quấn chiếc cà vạt trên cổ tay, đồng thời cũng nhớ đến giọng điệu gọi “A Chu” thân thiết đó.
Còn có vẻ mặt đầy chán ghét của thằng nhóc nhà họ Tần khi nãy.
Vẻ mặt anh chợt lạnh lùng.
“Anh đi đâu?”.
Thấy Lương Yến Tân quay người đi về lối khác, Ôn Trị Nhĩ bèn hỏi.
Lương Yến Tân thản nhiên quẳng lại một câu: “Tìm chỗ yên tĩnh ngồi”.
…
“Anh, anh xử lý chuyện của Thi Tình thế nào? Có xem được video giám sát không?”
“Ừm”.
Ôn Lãng Dật không nói nhiều: “Chuyện này chú Tần sẽ giải quyết, em không cần lo lắng”.
Ôn Thư Du gật đầu, không hỏi thêm nữa: “Tần Hủ và Gia Ninh đâu?”.
“Sự cố điện vừa rồi trên boong tàu cũng gây ảnh hưởng một chút, người thì đi xin lỗi khách mời, người thì đang ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi”.
“Gia Ninh không sao chứ ạ?”.
Ôn Lãng Dật chợt khựng lại, quay đầu cười nói: “Em tưởng ai cũng sợ tối như em hả?”.
“Bây giờ em không sợ nữa rồi!”.
“Được, cứ cho là vậy đi, không sợ thì không sợ”.
Đèn điện đã khôi phục lại bình thường, giữa đường Ôn Thư Du đến phòng trang điểm một lát, chải chuốt lại đầu tóc mặt mũi mà lúc nãy trong phòng thay đồ vẫn chưa kịp xem thử.
Đầu tóc và váy vóc đều không vấn đề gì, cô cúi người sát lại cái gương, đẩy sợi dây chuyền trên cổ ra xem thử.
Cả người cô không có đốm sẹo nào, chỉ có một vết bớt màu hồng nhạt trên cổ.
Vết bớt có màu sắc đặc biệt nằm ở vị trí cũng khá đặt biệt, khó tránh sẽ gây ra những hiểu lầm và gợi nên những suy nghĩ mờ ám.
Lúc nhỏ cô thường mặc áo có cổ, vì vậy có thể che được, nhưng bây giờ cô muốn mình thật xinh đẹp nên đã chọn những bộ đồ không thể che được vết bớt này, chỉ đành che lại bằng kem che khuyết điểm.
Đi tới đi lui một lúc cũng chỉ thấy lớp che khuyết điểm bị trôi bớt một ít mờ mờ, sau khi được dây chuyền che lại thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Ôn Thư Du yên tâm quay người đẩy cửa ra ngoài.
Trải qua sự cố điện này, buổi tiệc đã kết thúc sớm hơn dự định.
Ôn Lãng Dật trước giờ chỉ đi một mình, nay lại đồng ý đưa cô gái quen trên buổi tiệc về nhà, Ôn Thư Du rất ngạc nhiên nên chỉ đành từ bỏ suy nghĩ bảo anh trai đưa Tống Gia Ninh về nhà.
“Đi với mình đi, bảo anh hai làm tài xế đưa cậu về nhà”.
“Được thôi”.
Tống Gia Ninh thả lỏng người, cười nói: “Vậy thì làm phiền anh Trị Nhĩ”.
“Thật sự không cần mình đưa về hả?”.
Tần Hủ nói đùa: “Dù sao cậu cũng là bạn đồng hành tối nay của mình, làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, đón cậu đến đưa cậu về đúng không?”.
“Không cần đâu, chúng ta thân thiết như vậy còn khách sáo làm gì”.
Ôn Thư Du không để ý xua tay.
Ôn Trị Nhĩ đứng bên cạnh, nghe thấy cô nói như vậy, vẻ mặt khó chịu mới trở lại như bình thường.
Bồi bàn cung kính xếp thành hàng tiễn khách xuống thuyền, từng chiếc xe sang trọng lần lượt rời đi.
“Hôm nay anh cả lạ thật”.
Ôn Thư Du thoải mái tựa vào sau ghế, nhìn ra cửa sổ thuận miệng nói: “Bảo anh ấy đưa bạn gái đi dự tiệc tối chung thì anh ấy không chịu, sao lúc về lại đột nhiên đưa cô gái đó về vậy?”
Ôn Trị Nhĩ bật cười đáp: “Có lẽ là làm theo ý của mẹ đó”.
Tống Gia Ninh ngồi ở ghế sau chăm chú lắng nghe.
“Anh đừng có cười trên nỗi đau của người khác, người tiếp theo đến lượt anh đó”.
Ôn Thư Du tốt bụng nhắc nhở.
“Vội gì chứ”.
Ôn Trị Nhĩ ngưng cười, lỡ đễnh nói: “Nói thật thì Yến Tân còn chưa có tin tức gì, người sốt ruột nhất cũng không phải mẹ chúng ta”.
Ôn Thư Du sửng sốt, há hốc mồm: “… Anh ấy chưa có người yêu hả?”.
Nếu như không có, vậy người trong xe anh hôm đó là ai?
Vừa dứt lời, cô đã nhận ra ánh mắt chế nhạo của Tống Gia Ninh bên cạnh, cô vội quay đầu trừng mắt với cô ấy một cái.
Ánh mắt này rất rõ ràng: Chỉ tùy tiện hỏi chơi thôi.
“Không có”.
Ôn Trị Nhĩ đáp.
Ôn Thư Du chậm rãi gật đầu, ngay sau đó lại nghe thấy Tống Gia Ninh hỏi: “Lương thiếu không giống người… như vậy mà”.
Cô giật mình, bĩu môi tức giận trừng mắt lần hai.
Tống Gia Ninh chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười gian xảo.
“Nói về kén chọn, anh ấy thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Quen biết nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghe anh ấy có bạn gái chính thức nào”.
Những năm qua… đều không có?
Ôn Thư Du ngẩn ngơ nhìn cảnh đêm đang bay lượn ngoài cửa sổ, một lát sau cô thản nhiên cười nói: “Anh với anh cả cũng giống vậy mà”.
Lần này, Ôn Trị Nhĩ dừng lại một chút rồi mới đáp: “Anh và Ôn Lãng Dật muốn giữ mình trong sạch”.
Ôn Thư Du tiện thể hùa thêm vài câu, sau đó lấy điện thoại ra nhập một tin nhắn rồi gửi đi: Đừng hỏi anh trai mình nữa, lỡ anh ấy nghĩ nhiều thì làm sao.
Sau khi gửi xong, cô trừng mắt với Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn mở tin nhắn, sau khi xem xong đành bất lực trả lời bằng một nhãn dán “đầu hàng” đáng yêu: Được rồi, được rồi, không hỏi nữa, mình sai rồi.
Ngoài mặt Tống Gia Ninh vỗ về, trong lòng lại không nhịn được nói thầm: Ngốc.
Trong cao ốc công ty Lương Thị, mọi người đều bận rộn với công việc của mình.
Giám đốc Marketing vừa thở phào nhẹ nhõm, đang định rời khỏi phòng làm việc của sếp thì bỗng nhiên bị gọi lại.
“Sếp Lương”.
Ông ta vô cùng căng thẳng: “Anh còn muốn dặn dò gì nữa ạ?”
Người ngồi sau bàn làm việc đáp: “Tạp chí kỳ mới của Secret Style thế nào rồi?”
“Đã tung ra thị trường tiêu thụ, hiệu ứng rất tốt”.
Tuy không biết tại sao sếp lại hỏi đến tòa soạn báo vì rõ ràng đã nói sẽ không thèm quan tâm nữa, nhưng giám đốc Marketing vẫn báo cáo lại đầu đuôi ngọn ngành những chuyện mà mình biết.
“Mang một bản đến phòng làm việc cho tôi”.
“Vâng, tôi đi làm ngay”.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, giám đốc Marketing đã mang một quyển tạp chí kỳ mới vào, đồng thời còn kèm thêm một bảng báo cáo tiêu thụ.
Cửa phòng làm việc khẽ mở ra, xung quanh bỗng chốc vô cùng yên lặng.
Lương Yến Tân nhìn chằm chằm vào bảng báo cáo và cuốn tạp chí trên bàn, một lát sau, anh cầm bảng báo cáo lên ném sang một bên.
Trang bìa tạp chí bị che dưới bảng báo cáo lập tức hiện ra.
Độ bão hòa của hình ảnh không cao, cả mặt bìa toàn những gam màu lạnh nhạt nhẽo.
Cô gái trẻ mặc một chiếc váy dài phong cách nước Anh, chiếc váy dài quét đất trông vô cùng lười biếng, trên tay đeo một đôi găng tay trắng dài qua khuỷu tay, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối vô cùng trang trọng.
Vẻ mặt cô hững hờ, màu sắc hai bên gò má giống như màu hoa hồng héo úa, xung quanh điểm xuyết đầy màu tựa những đóa hoa nhài tàn phai.
Kiêu ngạo, lạnh nhạt, xa cách.
Dường như có phủ thêm một tầng sương lên hàng mi cong vút của cô cũng sẽ không làm bức ảnh mất đi sự hài hòa.
Anh lặng lẽ ngắm một lúc lâu, bỗng dưng cong khóe môi lên.
Từ tạp chí kỳ trước của WM đến tạp chí kỳ này của Secret Style, giống như từ mùa hè oi bức bước sang mùa đông lạnh lẽo.
Cô từ hình tượng xinh đẹp quyến rũ bỗng nhiên lại trở thành lạnh lùng hờ hững.
Giống như vẻ mặt tươi cười của cô ngày hôm đó khi khiêu vũ với Tần Hủ, lúc quay người lại nhìn anh nụ cười cũng chợt vụt tắt.
Lương Yến Tân đẩy tạp chí sang một bên, sau đó lật tài liệu bên cạnh, bên trên liệt kê rõ ràng số liệu tiêu thụ tạp chí kỳ này.
Rất rõ ràng, kết quả tốt hơn kỳ trước rất nhiều, đương nhiên trong đó cũng không thiếu các chiến lược marketing của Secret Style.
Anh buông tay ra, nhắm mắt tựa vào sau ghế, đưa tay xoa trán.
Nếu như không phải liên tiếp những chuyện xảy ra gần đây, có lẽ anh sẽ không bao giờ nhớ đến chuyện năm năm trước, dù sao thì đối với anh mà nói, sự kích động của cô năm đó cũng chỉ là những suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ mà thôi.
Gương mặt tái nhợt vì chịu đả kích lớn năm năm trước dần hiện lên trước mắt vô cùng rõ rệt.
Đồng thời cũng đối lập với dáng vẻ chán ghét anh như hiện tại.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên: “Vào đi”.
Thư ký đẩy cửa đi vào, bước đến đưa bảng lịch trình cho anh: “Sếp Lương, đây là lịch trình tuần tới của anh, mời anh xem qua”.
Bảy hàng ngay ngắn, hàng thứ năm trong đó lại trống không, trong khung không có lấy một chữ.
Ánh mắt Lương Yến Tân xẹt qua hàng đó.
“Vé máy bay đến thành phố Lâm tối thứ năm đã đặt xong rồi”.
Thư ký nói thêm.
Mấy năm nay, hàng thứ năm trong bảng lịch trình này đều trống không, cô ta là cấp dưới nên hiểu rõ ngày này sẽ không sắp xếp bất kỳ công việc nào.
“Ừm”.
Vẻ mặt Lương Yến Tân vẫn như cũ rút tài liệu bên cạnh ra, cầm bút máy di mạnh nét bút ký tên.
Thấy vậy thư ký im lặng ra ngoài.
10 giờ tối, Ôn Thư Du gấp cuốn sách trên tay lại, mệt mỏi xoa xoa đôi mắt, đặt sách sang một bên.
Nghỉ ngơi một lát, cô vừa cầm điện thoại lên đã thấy tin nhắn của Tống Gia Ninh: Miên Miên, cậu nhìn thấy mấy cái này chưa?
Bên dưới Tống Gia Ninh gửi một lèo mấy bức ảnh chụp màn hình Weibo.
Sau khi bìa tạp chí xuất bản số mới, trang Weibo chính thức của Secret Style cũng đăng thông báo như mọi lần, nhưng bài viết lần này không hề nhắc đến họ tên, cũng không gắn thẻ bất kỳ tài khoản của ai.
Đương nhiên, đây là kết quả sau khi Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh bàn bạc với bọn họ.
Làm như vậy, một mặt cô làm người mẫu ảnh chỉ vì đam mê, mặt khác cô không dùng tài khoản weibo cho công việc, cô chỉ dùng tài khoản rất ít người theo dõi, trên đó cũng chẳng có ảnh hay thông tin thật nào.
Một người không hoạt động sôi nổi ở ngành người mẫu ảnh trong nước như cô, tòa soạn báo đã mượn độ hot của trang bìa kỳ trước của WM làm bước đệm, sau đó dùng chút chiến lược marketing, tạo độ hot và cảm giác bí ẩn cho việc cướp người mẫu của WM.
Thế là dưới bài viết đó hầu như đều là lời khen và truy hỏi rốt cuộc người mẫu này là ai, còn thấy lạ vì trước đây chưa từng thấy.
Quản trị viên cũng không trả lời, nhưng trong số ảnh chụp màn hình Tống Gia Ninh gửi có một bình luận của “Dân Mạng Biết Tuốt”.
Người đó nói mình bình thường thích quan tâm một số mạng xã hội ở nước ngoài, nhận ra người mẫu của kỳ này sống ở nước Anh, thường chia sẻ các bức ảnh lên mạng xã hội.
“Miên Miên, cậu có muốn tiện thể tạo một tài khoản Weibo mới luôn không?”.
Ôn Thư Du nằm trên giường, cầm điện thoại áp lên tai: “Không cần đâu, sau này mình sẽ không đi sâu vào ngành này, cũng sẽ không coi nó là công việc chính, làm những chuyện này chỉ thấy phiền phức thêm thôi”.
“Cũng đúng”.
Tống Gia Ninh tán thành.
Cô ấy biết rất rõ kế hoạch của bạn thân mình, Ôn Thư Du luôn phân biệt rạch ròi giữa sở thích đam mê và dự định nghề nghiệp.
Vấn đề này cứ như thế bị bỏ qua, hai người bắt đầu nói về những chuyện khác, không quan tâm đến chuyện tạp chí này nữa.
Thế nhưng những chiều hướng của việc này trên Weibo lại đang dần biến chất.
Chiến lược marketing ban đầu của Secret Style là đổi cách thức tuyên truyền đối với chuyện Secret Style tuyển dụng người mẫu ảnh kỳ trước của WM, dần dần Secret Style chỉ theo sát trọng điểm việc tuyển dụng cùng một người, thu hút sự chú ý của mọi người tập trung vào người mẫu.
Lúc mới bắt đầu người ta chỉ tò mò một người mẫu nghiệp dư không có người nâng đỡ tại sao lại liên tiếp nhận được lời mời của hai tạp chí, mặc dù tạp chí đi theo con đường thân thiện với giới trẻ, không hề cao cấp và cũng chẳng có tiếng tăm là bao.
Sau đó, dần dần có người cười trên nỗi đau của người khác bắt đầu mỉa mai Mạnh Bất Dư – người mẫu trang bìa kỳ trước của của Secret Style.
Nội dung mỉa mai cũng toàn là lượng tiêu thụ thấp, sau đó bị Secret Style “biết sai thì sửa” học theo WM…
Mạnh Bất Dư có một lượng fans cũng không nhiều, hai bên vì vậy mà bắt đầu tranh luận, thậm chí còn cãi nhau.
Nhưng hai tạp chí đều là tạp chí mới, fans của Mạnh Bất Dư cũng có hạn, cho nên phút chốc cũng không gây nên chuyện lớn gì, cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
…
Một tuần sau, Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh có hẹn với Khúc Vân Chu trong hội bạn thân, họ cùng nhau thu dọn hành lý chuẩn bị đến thành phố Lâm chơi vài ngày.
Khúc Vân Chu lái một chiếc xe thể thao màu đen đến sân bay đón hai người, chiếc quần siêu ngắn phối với đôi bốt đen dài, ăn mặc gọn gàng lại gợi cảm, dưới cặp kính đen là đôi môi đỏ chót vô cùng quyến rũ.
“A Chu!”.
Ôn Thư Du bỏ va li xuống nhào tới ôm Khúc Vân Chu: “Mình nhớ cậu quá!”.
Khúc Vân Chu cố tình bĩu môi, ra vẻ ghét bỏ muốn đẩy cô ra: “Thôi xin, chúng ta mới bao lâu không gặp mà cậu đã nhớ mình rồi, có xạo quá không đấy?”.
Tống Gia Ninh bên cạnh bật cười, nhìn Khúc Vân Chu bất lực lắc đầu.
Ba người cùng nhau đi ra ngoài, trong sân bay nhiều người thi nhau ngoái đầu lại nhìn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Chiếc xe thể thao yên lặng nằm ở chỗ cũ, thân xe sáng bóng sắc lạnh.
Ôn Thư Du ngạc nhiên hô lên: “Ôi! Chiếc xe này đẹp quá!”.
Tống Gia Ninh cũng huýt sáo.
“Mau lên xe đi”.
Khúc Vân Chu tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt lúng liếng vô cùng.
Nói xong cô ấy đi giúp hai người mang vali lên xe.
Tống Gia Ninh nhìn cốp sau: “A Chu, vali này của ai vậy?”.
“Của mình…”.
“Của cậu? Tự nhiên cậu lại bỏ vali vào cốp làm gì?”.
“Ai nói tự nhiên, đặt ở đây chắc chắn sẽ có lúc dùng đến”.
Khúc Vân Chu nhướng mày: “Mấy ngày này không về nhà nữa, đưa các cậu đến một nơi”.
“Đi đâu?”.
“Lát nữa các cậu sẽ biết”.
Ba người cất vali rồi lên xe, chiếc xe thể thao sang trọng mạnh mẽ hòa vào dòng xe cộ.
Ba người trong xe cười nói vui vẻ, nửa tiếng sau đã đến đích.
Bảo vệ đứng gác cổng lễ phép cho qua, cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn tự động mở ra, chiếc xe thể tiếp tục chạy theo con đường lớn sau cánh cửa.
Ôn Thư Du cuối cùng cũng phản ứng lại: “Cậu chuyển nhà rồi à?”.
“Ừm”.
Khúc Vân Chu cong khóe môi lên, búng tay nói: “Chào mừng hai cậu đến nhà mới”.
Nhà mới của Khúc Vân Chu nằm ở khu dân cư an ninh bậc nhất Lâm Thành, là một căn biệt thự ba tầng, bên trong trang trí và lắp đặt vô cùng gọn gàng sáng sủa, kéo rèm cửa sổ ra có thể nhìn ngắm phong cảnh phía xa xuyên qua lớp cửa kính.
Hướng về phía bắc là những ngọn sóng xanh rì vô tận, hướng về phía nam có thể nhìn thấy ánh đèn thành thị bên bờ biển mênh mông.
Nhưng điều khiến Ôn Thư Du ngạc nhiên nhất là bức tường trong phòng chiếu phim bày trí rất nhiều đĩa nhạc màu đen.
Ôn Thư Du biết Khúc Vân Chu không hề hứng thú với những thứ này, cô bạn cố tình chuẩn bị như vậy chắc chắn là vì cô.
“A Chu!”.
Cô lập tức cảm động nhào đến.
“Gia Ninh, ngăn cậu ấy lại”.
Khúc Vân Chu ra vẻ hung dữ: “Đừng để cậu ấy đến làm phiền mình”.
“Vậy thì không được đâu, cậu tự mà đối phó với con quỷ bám người vừa buồn nôn vừa thích làm nũng này đi”.
Tống Gia Ninh cười xấu xa nói: “Lúc nãy mình nhìn thấy trong tủ rượu của cậu cũng trữ nhiều hàng lắm đó, để mình uống thử giùm cậu nhé?”.
“Sâu rượu”.
Khúc Vân Chu mắng.
“Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi”.
Máy hát phát ra những ca khúc của thế kỷ trước, ánh đèn lờ mờ êm dịu ôm trọn lấy những nốt nhạc.
Vài chai rượu trên bàn vơi dần, hai gò má Ôn Thư Du ửng hồng, cười hì hì nhìn hai người còn lại đi chân trần nhảy múa trên thảm.
“A Chu, mình muốn chuyển đến đây làm hàng xóm của cậu quá”.
Cô nằm ngửa trên sô pha than thở.
“Người nhà cậu nỡ để cậu đi hả? Đừng mơ nữa”.
Ôn Thư Du muộn phiền nằm xuống.
Cô cũng không biết có bao nhiêu tài sản nhà đất của bố mẹ và anh trai mua đứng tên cô, nhưng họ chưa từng có ý định cho cô chọn một căn để chuyển đến đó ở.
“Đúng rồi!”.
Khúc Vân Chu bỗng nhiên thích thú nói: “Mình còn chuẩn bị quà khác cho các cậu đó”.
Dứt lời, cô ấy đi vào phòng, lúc ra vẫy vẫy tấm vải mỏng trên tay.
Váy ngủ bo eo lụa satin, cổ áo trễ sâu, toát lên vẻ lười biếng và thuần khiết đầy hấp dẫn của người phụ nữ.
Ngoài ra, còn có vài món đồ kiểu dáng khiêu gợi khác.
“Lần trước nhìn thấy mình nghĩ các cậu sẽ rất thích nên tiện tay mua luôn”.
Đôi mắt Ôn Thư Du bừng sáng: “A Chu, sao cậu biết mình muốn mua chiếc này!”.
“Mình còn không rành cậu nữa hả?”.
Khúc Vân Chu ném đồ sang một bên: “Tủ đồ trong căn chung cư ở Anh của cậu đựng bao nhiêu bộ? Đúng là hời cho người đàn ông tương lai của cậu quá”.
Ôn Thư Du bĩu môi, hừ đáp: “Mình thấy đẹp nên mới mua mà, thỉnh thoảng mặc cho cậu xem, liên quan gì tới bạn trai tương lai”.
Cô thích những thứ xinh đẹp tinh xảo, bao gồm cả những món được tô điểm dưới lớp váy áo bên ngoài, đây là sở thích bí mật của cô, chỉ có mình cô và hai người bạn thân này mới biết.
“Bây giờ cậu không hiểu”.
Khúc Vân Chu ý tứ sâu xa cong cong khóe môi nói: “Đợi sau này sẽ hiểu thôi”.
Đến khi chai rượu đã cạn nhưng Khúc Vân Chu vẫn chưa hết hứng: “Uống như vậy chẳng thú vị gì cả, hay là chúng ra ra ngoài tìm một nơi chơi đi?”.
“Được đó được đó”.
Tống Gia Ninh lập tức hùa theo.
Thế là ba người ăn vài món qua loa rồi ra ngoài, tài xế đưa bọn họ đến một quán bar gần đó.
“Vẫn còn uống?”.
Lộ Kinh Trì liếc nhìn người bị ánh đèn mờ ảo che hết nửa mặt.
Đối phương ngồi tựa vào ghế, tay đặt trên tay vịn, trên gương mặt và đôi mắt lộ rõ vẻ trầm mặc và u ám, một lúc sau, người đó đáp lại một tiếng “ừm” lạnh lùng.
Lộ Kinh Trì không nói gì, quay đầu gọi người lấy thêm rượu đến, vừa dứt lời, còn chưa kịp thu tầm mắt đã chợt ngừng lại.
Lương Yến Tân cảm nhận được sự khác thường của anh ta, thế là ngước mắt nhìn theo hướng vừa rồi.
Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên bóng dáng nhỏ nhắn nào đó.
Cô gái mặc một chiếc váy đỏ, trên đầu cài một chiếc băng đô chấm bi có màu tương tự, mái tóc xoăn dài bồng bềnh, ôm trọn lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc nói chuyện với những người bên cạnh.
Ánh đèn ở quầy rượu chiếu lên người cô, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên trở nên giống như cảnh tượng trong những bộ phim điện ảnh cũ của Mỹ.
Lương Yến Tân quay người nhìn về phía Lộ Kinh Trì, khẽ híp mắt nói: “Đang nhìn gì đó?”.
Lộ Kinh Trì hất cằm về phía quầy rượu.
“Sao vậy, ai thế?”.
“Một người trước đây đã từng kể với cậu”.
Lộ Kinh Trì khẽ mỉm cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm, sau đó lại giương mắt nhìn về bên đó.
Lương Yến Tân chợt suy ngẫm.
Trước đây bởi vì chuyện kinh doanh nên Lộ Kinh Trì đã đến Anh một chuyến, sau đó dường như anh ta vẫn luôn giữ liên lạc với một cô gái.
Nhưng anh chỉ biết có một cô gái như vậy, lại không biết thân phận và họ tên.
Anh nhìn về bóng dáng mặc chiếc váy đỏ, rồi lại nghĩ đến ánh mắt của Lộ Kinh Trì, trong lòng chợt suy đoán.
Lộ Kinh Trì bỗng nhiên đứng dậy.
“Làm gì vậy?”.
Lương Yến Tân nhướng mày.
“Gặp người quen, đương nhiên phải qua chào hỏi”.
Dứt lời, Lộ Kinh Trì cất bước đi về phía quầy rượu.
Lương Yến Tân ngồi im tại chỗ, cầm ly rượu trong tay lặng lẽ nhìn sang.
Cô gái mặc váy đỏ dưới ánh đèn khẽ ngẩng đầu lên mỉm cười thật tươi, lộ ra hàm răng trăng tinh thẳng tắp dưới đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp rực rỡ được phác họa tinh xảo, càng nhìn càng có sức hút mê người như mắt mèo.
Ba cô gái trẻ nằm nhoài ra quầy rượu dường như nhận ra điều gì, thế là lần lượt quay lại nhìn.
Lộ Kinh Trì dừng lại trước mặt ba người, ngay sau đó khẽ mỉm cười với bóng dáng nhỏ nhắn mặc váy đỏ, không biết anh ta đã nói những gì với cô.
Cô gái chợt ngẩn ra một lúc, sau đó cười đáp lại, trông có vẻ đây không phải là lần đầu gặp gỡ.
Lương Yến Tân chợt cau mày..