Đọc truyện Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm – Chương 49
Bầu trời tỏa sáng ngàn sao , những ngôi sao sáng lấp lánh tự khoe mình
dưới bầu trời đêm lộng lẫy . Chúng tuy nhỏ bé nhưng lại mang một vẻ đẹp
huyền diệu , một vẻ đẹp mà ai cũng một lần ước ao .
Tiểu Oanh Oanh cũng không phải ngoại lệ , cô muốn được tỏa sáng như những vì sao ấy . Nhưng cô không chỉ tỏa sáng trong một khoảng thời gian nhất
định trong ngày như sao kia mà là mãi mãi , đến hết cuộc đời này . Hàn
Thiên chính là bầu trời đêm ấy , rộng lớn và bao la , còn cô là ngôi sao lấp lánh , đẹp nhất , tỏa sáng nhất … không thứ ánh sáng nào có thể
xuyên thủng , không thứ ánh sáng nào có thể thay thế .
Thứ ánh sáng trong trẻo của buổi sớm chiếu vào căn nhà gỗ , một mùi hương
nam tính quen thuộc phảng phất . Hình ảnh trước mắt dần hiện rõ trước
mắt , Hàn Thiên vẫn nhắm mắt ngủ , gương mặt hiện lên dưới ánh nắng nhàn nhạt đầy quyến rũ .
Khóe miệng anh bỗng nhếch lên , hai hàng mi cong bất chợt nâng nên .
– Em dậy rồi sao ???
– Ừ , sao giờ này anh còn nằm ở đây , em muốn ăn ngay bây giờ .
– Anh biết rồi – Anh lấy tay nhéo mũi cô , sau đó đứng dậy đi xuống bếp .
Mấy ngày hôm nay có chủ tịch đại nhân ở đây , Hân Hân đều rất rảnh rỗi ,
quanh đi quẩn lại chỉ là ăn và ngủ , ngoài ra Hàn Thiên cũng không mướn
cô làm bất kể điều gì .
– Chủ tịch , Gin nói là Tiểu Phong đã tìm ra Tiểu Băng .
Hàn Thiên đang thái hành tây , liền dừng lại định thần một lúc , sau đó lại tiếp tục làm việc .
– Cô đi chuẩn bị đi , tôi sẽ chở về Việt Nam
– Nhưng … Không phải anh nói sẽ ở lại với cô Tiểu sao ???
– Cả Tiểu Oanh Oanh cũng sẽ về – Hàn Thiên tiếp lời , sau đó liền đưa tay nên dụi vì bị hành tây làm cay mắt .
Hành tây đúng là rất lợi hại !
Hân Hân đứng một lúc cũng rút ra được một kết luận ngắn gọn mà vô cùng xúc tích .
***********************************************************************************************************************************
Tiểu Băng biết đã bị phát hiện , cô đưa Hàn Mạc đến một căn hầm bí mật dưới
lòng đất . Nơi đây rất rộng , giống như một mê cung đáng sợ , đầy chết
tróc và hắc ám . Từng bước đi đều rất thận trọng chỉ cần sai một li thì đi một dặm , nếu chẳng may bị lạc nơi đây thì hẳn là phải xác định rõ
cái chết đang cận kề .
Đến phía cuối cùng là một nối đi dẫn đến phòng bí mật , một người đàn ông mặc chiếc áo
vest đen ngồi trên ghế . Khuôn mặt cũng đã thay đổi rất nhiều qua thời
gian , làn da đen sạm có chút khắc khổ .
Tiểu Băng dùng súng chĩa thẳng vào đầu ra lệnh cho Hàn Mạc bước đến , từng
bước đi đầy nặng nhọc và cuối cùng cũng gục xuống đầy mệt mỏi .
Người đàn ông khẽ ngẩng nên nhìn Hàn Mạc , ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ .
– LÝ GIA HÂN – Hàn Mạc xoáy sâu vào con người này , dù hắn có hóa thành tro bụi thì ông cũng không thể không nhận ra .
Thì ra tất thẩy mọi chuyện đều ro một mình Lý Gia Hân kì công sắp xếp .
Hàn Mạc nhếch miệng cười nhạt , đôi tay vỗ vào nhau tạo thành tiếng ” bốp ” …. ” bốp “
– Không ngờ ông vẫn còn sống , thời gian qua chắc là đã quá vất vả rồi .
– Người vất vả là ông mới đúng , chăm chút cho tập đoàn Hàn Thiên như vậy rồi để ngày nhìn nó trở thành đống đổ nát …. haha …. nhưng mới đó
thì đã là gì so với tài sản của Hàn gia các người , tôi sẽ bắt ông phải
trả giá đắt … HÀN MẠC .
Hàn Mạc không
hề run sợ , càng không tỏ ra bất an hay lo lắng . Đã đến bước đường như
ngày hôm nay đều là do sự sai lầm trong quá khứ , dù có chết là cái giá
phải trả , điều dĩ nhiên này không có gì cần bàn cãi .
– Giết tôi đi , không phải ông muốn làm như vậy sao ???
Lý Gia Hân bật cười thành tiếng , đôi tay lướt trên bàn phím mở toàn bộ
camera xung quanh hầm , người của Tiểu Phong đang ở khắp mọi nơi , không ít kẻ đã đi lầm hướng , những kẻ đi đúng thì đến khi đến được nơi chắc
chỉ còn sót lại 2 ,3 tên …. Số lượng ít như vậy không đáng bận tâm .
– Nếu muốn giết ông thì tôi cũng không cần mất sức như vậy , cái mạng chó của ông , muốn lấy lúc nào chẳng được . Đợi đến khi tôi dành lại con
gái từ trong tay con trai ông , nhất định sẽ băm ông ra thành trăm mảnh
cho chó ăn .
Hàn Mạc nhíu mày , ý nói của Lý Gia Hân đã hiện ra quá rõ dàng .
– Ông muốn làm gì Tiểu Oanh , tôi không cho phép ông làm hại con bé .
– Hàn Mạc , ông hơi lầm tưởng rồi , Tiểu Oanh Oanh là con gái của tôi chứ không phải của ông , tốt hơn hết thì nên im miệng nếu muốn sống lâu hơn một chút .
” Bụp ” – Âm thanh sau gáy Hàn Mạc vang lên , Tiểu Băng kịp thời ra tay trước khi Hàn Mạc tiếp tục mở miệng , cô
không phải người tốt giúp Hàn Mạc thoát chết mà chỉ là không muốn chứng
kiến cảnh Lý Gia Hân ra tay tàn độc . Ông ta không trừng sẽ dùng dao
chặt Hàn Mạc ra thành từng khúc một , đến lúc đó Tiểu Băng cô lại mất
mấy ngày để vững tâm lại .
Tiểu Oanh
Oanh bước xuống xe , xung quanh là rừng cây rậm rạp , những người xung
quanh hầu hết đều là người của Hàn Thiên bao vây . Tiểu Oanh Oanh chưa
kịp định hình hoàn toàn thì cả người đã bị giật về phía sau , một người ôm chặt lấy cô , cảm giác chặt đến mức Tiểu Oanh Oanh thấy khó thở vô
cùng .
Sắc mặt Hàn Thiên trở nên đen kịt , cả người giận run .
– Tiểu Phong , anh làm gì vậy , mau buông ra ngay
– Mới một chút mà đã khó chịu , em có biết anh nhớ em nhiều thế nào không hả ???
Tiểu Oanh Oanh không quan tâm đến Tiểu Phong , cũng không để ý đến sắc mặt
Hàn Thiên , cô thản nhiên như thể chưa có chuyện gì mà đi về phía trước
mặt .
Phía không xa là một đường hầm dẫn vào bên trong , nhiều người đã đi vào đó , Tiểu Oanh Oanh không nói
cũng biết là muốn vào khám phá thử . Chưa kịp bước đến nơi đã bị Hàn
Thiên khóa chặt trong tay .
– Anh đưa em đến đây không phải để em chạy lung tung .
– Em chỉ muốn vào xem thôi mà – Tiểu Oanh Oanh khó chịu phản đối , liền
bị câu nói của Tiểu Phong từ phía sau vọng đến cắt đứt mọi suy nghĩ khám phá trong đầu .
– Nếu vào chơi được thì anh cũng muốn , nhưng chỉ sợ vào rồi không thể ra để gặp em thì sẽ hối hận cả đời này .
Tiểu Băng xem trên màn hình , ánh mắt chợt khựng lại ở chỗ 3 người họ , khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười tuyệt đẹp .
– Xem này , đây không phải Tiểu Oanh Oanh sao ??? Lý Gia Hân , con gái ông đến rồi .
Lý Gia Hân mỉm cười đắc ý , ông ta dùng tay gạt cần điều khiển .
Từ trên vách núi , những tảng đá khổng lồ lao xuống ngày một gần . Hàn
Thiên bế Tiểu Oanh Oanh chạy vào phía trong hầm trước khi bị mấy tảng đá lăn đến đè bẹp .
Chưa đầy 3 phút , toàn bộ miệng hầm bị đất đá lấp toàn bộ . Tiểu Oanh Oanh ôm chặt lấy Hàn
Thiên , trong lòng không khỏi run sợ , nếu ban nãy không phải Hàn Thiên
kịp phản ứng thì chỉ có con đường chết . Nhưng nhìn đi nhìn lại xung
quanh , nơi đây cũng không hề an toàn chút nào . Xung quanh chỉ có thứ
ánh sáng le lói hắt vào từ miệng hang đôi chỗ vẫn có lỗ hở nhỏ .
Càng tiến sâu vào trong lại càng tối om , từ bên trong còn vang vọng lại
những âm thanh rùng rợn . Hàn Thiên kéo sát Tiểu Oanh vào mình , đôi tay bật chiếc đèn bin chiếu vào khoảng tối trước mắt .
Tiểu Phong bước theo sau , ánh mắt không khỏi đề phòng , càng xuống sâu thì
không khí càng lạnh lẽo , những bậc thang dẫn xuống phía dưới hầm dường như không thấy đáy .
” tách ” …. ” tách ” …. ” tách ”
– Cái gì vậy ???
– Tiếng nước chảy – Tiểu Phong nên tiếng giải thích , miệng khẽ lẩm bẩm .