Đọc truyện Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm – Chương 2
Tiểu Oanh Oanh bị tiếg chuôg báo thức làm điên nên được
Ngày nào cũg nghe tiếg chuôg này …. Sớm muộn khôg điên thì cũg thành người điên
Cô vò đầu bứt tai ngồi dậy … Vào phòg vệ sinh hất nước nên mặt khôg ngừg … Hất mạnh đến nỗi ướt sũg cả chiếc váy ngủ
Khôg phải chứ …hôm nay là chủ nhật nhưg cô vẫn phải đến công ty làm việc trong khi người ta thì ở nhà ngủ ngon lành …. Nhân viên cũ quả thật bức người quá đág …hành hạ nhân viên mới như cô đến tận xươg tủy
Cánh cửa mở ra … 1 luồg gió lạnh thổi qua làm sởn gai ốc … Cô đóg sầm cửa lại ..cả người run cầm cập
Sao lại lạnh như vậy …. Trời ơi sao tôi khổ quá vậy ~Cô choàg chiếc áo nên người đi đến côg ti trog lòg ngập tràn sự bực bội
==================================
” Này cô kia “
Tiểu Oanh nhìn mĩ nam trước mặt mình … Trog lòg bực bội bỗg dưg muốn đổ nên người ai đó
Cái tên điên này khôg biết chui đâu ra … Coi như anh xui xẻo gặp phải tôi
“giúp tôi bê đốg đồ này ” -người này dường như vẫn chưa tưởng tưởng được sự nguy hiểm của cô …lại còn nhờ vả cô bê đồ , kẻ hủy diệt gặp người chán sống
Tiểu Oanh nhếch miểng cười … Đôi tay kêu răng rắc tiến về phía anh ” Để tôi giúp anh thư giãn gân cốt … Có như vậy thì anh có thể tự bê vào “
Anh nhìn chiếc thẻ treo lủg lẳg trên cổ cô … Khôg chút sợ hãi nắm đấm đag chuẩn bị đáp trên khuôn mặt tuyệt mĩ của anh ….. trên thẻ đề hai chữ Tiểu Oanh Oanh to trà bá ….
“Tiểu Oanh Oanh cô muốn bị đuổi việc ” câu nói nhẹ nhàg lôi cô về thực tại …. Phải rồi Tiểu Oanh Oanh cô đã qua cái thời lấy chị 2 ấy rồi ….
Nhưng anh ta là ai mà lại giám đuổi việc cô …khôg lẽ là người trog côg ti …. Nếu vậy thì rắc rối to….
” Anh là ai hả …” Tiểu Oanh từ trước tới giờ khôg biết sợ là gì … Nhưg k hiểu sao bây giờ lại cảm thấy hơi có chút sợ … Khôg phải bị vẻ đẹp này làm cho mê hoặc rồi chứ…….. quên đi …quên đi ….. mê hoặc được Tiểu Oanh Oanh thì 10 tên như vậy chỉ là cái đinh rỉ …………….. coi bộ quá khinh thường vẻ đẹp của Hàn Thiên anh rồi
“Tôi là nhân viên trog côg ti này “
Câu trả lời này khiến Tiểu Oanh thấy an toàn hơn nhiều … Chỉ là 1 nhân viên thì lấy tư cách gì mà đòi đuổi việc cô….
” là nhân viên sao … Vậy nếu đánh anh tôi sẽ bị đuổi việc sao “
“Phải … Trong côg ti nghiêm cấm k được sử dụng hành vi bạo lực … Nếu làm trái sẽ bị đuổi việc … Hiểu chưa … Nếu hiểu rồi thì còn muốn đánh tôi k hả ?”
Tiểu Oanh nghe vậy thì xanh mặt … Nếu bị đuổi việc thì cô chỉ có cạp đất mà ăn … Cho nên lại phải nhịn
Cô bỏ đi …. Để lại anh với mớ suy nghĩ hỗn độn
Ngu ngốc ….. làm gì có cái luật như vậy …. đến chủ tịch cũng muốn đánh ….. Tiểu Oanh Oanh à … tôi sẽ nhớ cái tên này
Hàn Thiên mà đã nhớ ai thì người ý chỉ có tập xác đinh là vừa …………….. Khổ thân Tiểu Oanh … số phận em đến đây coi như đại xui rồi
Hàn Thiên nhìn dág vẻ tức giận của cô bước vào côg ti mà cảm thấy có chút thú vị
Bước vào phòg làm việc chỉ có vỏn vẹn cô và 1 người nữa trog phòg …. Nhìn thấy cô , Tiểu Băg nở nụ cười “Xin chào …. Tôi là Tiểu Băg là nhân viên mới “
” Tôi cũg là nhân viên mới … Gọi tôi là Tiểu Oanh “
………………………………………………………………
Sau 1 hồi chém gió thành bão ….. Tiểu Băng dường như đã trở nên thân thiết với Tiểu Oanh Oanh …. hai người này tiến tới 1 mối quan hệ bạn hữu thân thiết
Nói là đến côg ti làm viểc thực chất là làm lao côg dọn dẹp thì đúg hơn ….. Sắp sếp lại giấy tờ rồi đem đến chỗ trưởng phòng là được
Nhắc đến bà chị trưởng phòng là thấy bực mình …. Dường như rảnh rỗi sinh nông nổi đến nỗi soi mói từg li từg tí khiến Tiểu Oanh Oanh muốn nổ cả não
” Tiểu Oanh Oanh …hình như cô không có chút thẩm mĩ nào thì phải … ? ”
Chuẩn rồi …. nếu có tí thẩm mĩ thì đã biết phân biệt thế nào là nghệ thuật và thế nào là nhà tang lễ …..
” Là sao … tôi không thẩm mĩ như nào ” ……………… như nhiều nắm chị ơi …người ta nói đúng thì cứ nhận đi cho tiến bộ
” Đây là công ti Hàn Thiên …. vậy mà nhân viên như cô xem ra ăn mặc quá tầm thường sẽ làm mất mặt công ti “
– Mất mặt công ti ……..Câu nói chua ngoa vang vọng khắp căn phòng …. Tiểu Oanh Oanh đã sớm muốn bóp chết trưởng phòng nhưng vẫn phải đau lòng nhẫn nhịn …. thật sự thì việc ăn mặc ra sao có liên quan gì đến cô ta …. nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại tiền lương 1 tháng ở Hàn Thiên cũng không phải ít ỏi gì những 30 triệu cơ mà
Vậy mà Tiểu Oanh Oanh tích kiệm quá trời …………. có làm ra đồng tiền mới biết sót sa …………. trước đây thì tiêu tiền như nước còn giờ thì …. haizzzzzzzzzzzzzzzz
Cuối cùng cũng được ra về … Tiểu Oanh mệt mỏi đứng dậy khỏi chiếc ghế ………Tiểu Băng thì đã về từ sớm còn cô bị hành đến tận 8h tối mới được về
Cái cửa phòng bị cô đóng ” Rầm ” lại …… Tiểu Oanh coi bộ rất phấn khích nhảy cẫng nên vì vui sướng ” Ha ha cuỗi cùng cũng được về rồi ” – sau đó tiếp tục làm những động tác giống con vịt …. bây giờ nghĩ lại vô cùng xấu hổ
Mà làm như vậy thì đã sao … mọi người trong công ti đã về hết chỉ còn mỗi mình cô thôi mà …. nghĩ đến đây Tiểu Oanh lại hơi có chút rùng mình
Công ti Hàn Thiên to như vậy ,…. nếu có con ma nào nhảy ra thì Tiểu Oanh Oanh cô chết vì bị nổ tim mất …… chị 2 không sợ trời không sợ đất thì ra lại sợ ma …
Tất cả mọi hành động vừa rồi đã thu hết vào tầm mắt của Hàn Thiên ………. anh ôm miệng cười ngặt nghẹo …… Tiểu Oanh Oanh quả thật rất lực cười …. sắc thái biểu cảm cũng rất đa dạng ………………………. phải rồi người đa tính cách mà nên sắc thái cũng hết sức phong phú ….1 ngày không trùng lặp quá 2 lần …..haizzzz
Tiểu Oanh Oanh về đến nhà thì còn làm gì nữa ngoài việc ngủ ………. ngủ như heo đến tận sáng ngày hôm sau………….nhưng trước khi ngủ cũng may còn nhớ ra cái đồng hồ báo thức vẫn còn nằm trong ngăn đá
Mẹ ơi sợ đồng hồ nóng đến độ chảy nước sao mà cẩn thận dữ vậy ……….. bỏ ra ngoài thì lạnh cóng đến độ kim chỉ cũng cứng đơ không thể di chuyển ……….. mẹ Tiểu Oanh thông minh hết sẩy …… sao không cho luôn vào lò vi sóng cho vui ……. ngu người
***********************************************************
Hàn Thiên lái chiếc transformer đi trên đường ….. trong đầu đang suy nghĩ về cô gái tên Tiểu Oanh Oanh
Đúng là rất khác biệt ……… khác biệt từ trong ra ngoài với những cô gái khác
Đương nhiên là phải khác rồi ….nếu ai cũng giống ai thì làm gì còn đặc sắc nữa ….haizzzzzzzzz
Bản nhạc chuông vang nên ………Tiểu Oanh Oanh trong trạng thái do not care
Tấm thiệp mời trên bàn thời gian địa điểm rõ ràng
Lại một đám mừng ở trong làng
Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang.
Rồi ngày cưới rộn ràng khắp vùng
Ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng
Nhiều ngày tháng giờ này tương phùng mà lòng cay
Giờ em đã là vợ người ta
Áo trắng cô dâu cầm hoa
nhạc tung tóe thanh niên hòa ca
Vài ba đứa lên lắc lư theo ấy là thành đám cưới em với người ta
Anh biết do anh mà ra
Tình yêu ấy nay xa càng xa
Buồn thay
Nghĩ nhiều chuyện trong đời
Anh thấy lòng càng rối bời
Liệu ngày đó nhiệt tình ngỏ lời
Chúng ta lấy nhau chứ em ơi?
Đành bảo phó mặc ở duyên trời
Nhưng thâm tâm anh trách nàng tại sao vội
Một người bước, một người không đợi
Thì đành tìm ai…?
Mà giờ em đã là vợ người ta
Hãy sống vui hơn ngày qua
Nhạc cũng tắt thanh niên rời bar
Còn năm sáu tên đứng lơ ngơ
Ấy là tàn lễ cưới em theo người ta,
Anh bước đi như hồn ma,
Ngày hôm ấy như kéo dài ra
Buồn thay