Đọc truyện Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm – Chương 10
Tiểu Oanh cuộn tròn mình trong chăn … tận hưởng cảm giác tuyệt vời ngày chủ nhật …. thoát khỏi ác ma Hàn Thiên” reng …. reng ” – Tưởng được ngủ ngon lành thì lại bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng bầu không khí bình yên
Tiểu Oanh Oanh mắt vẫn nhắm nghiền sờ soạn lung tung tìm kiếm điện thoại………………………….. Mẹ ơi điện thoại để dưới chân mà tay thì cứ hua loạn trên đầu là sao ……..đây có phải trạng thái mộng du không vậy
Sau 1 hồi xoay ngang xoay ngửa … xoay xuống gậm giường cuối cùng cũng chạm được đến cái điện thoại ………
” ALO ”
” Tiểu Oanh Oanh …. bà làm cái gì vậy hả ….có biết gọi nãy giờ không , tôi đang ở cửa lè ra mở cửa đi “
” Trời ơi ….đang ngủ mà mở cái gì “
” Thế có mở không hay để tôi phá khóa “
” Thôi … thôi … để con mở ” …………. Hừm…. nói ai thì nói… chứ đối với Tiểu Băng thì không thể giỡn được ……coi trừng ổ khóa nhà Tiểu Oanh Oanh sẽ bị phá đến độ hỏng luôn cho coi
Tiểu Oanh Oanh bực bội đứng dậy mở cửa … cả người bấn loạn như bị điện giật ………. đây là trạng thái cảm xúc điên của Tiểu Oanh Oanh …… quả khác là khác xa với loài người
Bà nội không biết đến làm gì vào cái thời tiết cảm xúc oái oăm đến vậy
Cánh cửa mở ra …. Tiểu Băng hiện ra với khuôn mặt khỉ đột nhăn nhó
” Chào người đẹp ” – Tiểu Băng nhìn cô từ trên xuống dưới đã thấy không thể nào mà yêu thương nổi
” Chào người vượn ” – Tiểu Oanh Oanh đáp lại … không ngừng ngáp ngắn thở dài ………….. Con người vượn này không biết đến đây làm gì ,nhưng chắc cũng chẳng có gì tốt lành
” Tiểu Oanh Oanh … sao còn chưa thay đồ “…………. Tiểu Oanh Oanh nhìn cô ..khuôn mặt bày tỏ cảm xúc – thay cái quái gì vào cái thời tiết này – ………….. Nhìn cái mặt ngu ngu này chăc lại quên rồi ….. Tiểu Oanh Oanh bà chết đi cho đỡ chật đất , hứa với người ta cái gì cũng không nhớ nữa ………..coi trừng sau này lấy chồng … đến ngày cưới lại quên phéng luôn thì tuyệt
Tiểu Oanh Oanh ngẫm nghĩ 1 lúc cuỗi cùng cũng nhớ ra vụ hẹn đi gặp mặt cùng Tiểu Băng ………… Trời đất .. ế ẩm đến mức phải dùng biện pháp mai mối như vậy ư ……….. Dù đã nhất quyết từ trối cũng không thể thoát khỏi cảnh này
” Tiểu Oanh Oanh chưa nhớ ra sao … có cần tôi gõ cho thủng đầu không đây ” – Tiểu Băng nhìn cô đầy đe dọa … má ơi ánh mắt kèm theo nụ cười bức người không đỡ được
” Để tôi thay là được “— Tiểu Oanh Oanh uể oải đi thay đồ ………….rồi lại bị bà nội Tiểu Băng dầy vò đến độ sống chết mặc bay ………… đầu tóc cũng bấn loạn theo người …………. nhìn mình trong gương quả thật không thể tin nổi ……… có vậy mới nói không có người phụ nữ xấu mà chỉ có người phụ nữ quá xấu …á nhầm… không biết làm đẹp
Loạn loạn hết cả rồi …… chủ tịch mà nhìn thấy Tiểu Oanh Oanh lúc này chắc chỉ còn nước tự tử mất …….. đúng là Tiểu Oanh Oanh nhìn có vẻ tầm thường nhưng không phải dạng vừa đâu …. đến các mĩ nữ mà Hàn Thiên đã từng yêu … chăc hôm nay gặp Tiểu Oanh cô chắc cũng phải vái 3 lạy
” Oà …. Tiểu Oanh không ngờ đẹp như vậy …….. coi như tiểu nữ có mắt không tròng ” – Tiểu Băng nhìn cô đầy mãn nguyện … xem ra tài nghệ make up cũng không phải lại xoàng
” HA HA … tuy ta không xinh nhưng sẽ lung linh khi cần thiết “………………………. Tiểu Oanh lại bắt đầu tự cao quá đà … coi trừng đụng trúng máy bay thì phiền lắm
==========================================================================================================================
Hai mĩ nữ nghiêng nước nghiêng thành bước xuống xe ……….. ánh mắt đổ rồn vào như muốn ăn tươi nuốt sống
Ở 1 góc nào đó trong quán có 1 người đang nhìn cô chăm chú … trên đôi môi nở nụ cười tuyệt mĩ … xung quanh tỏa ra ma lực ngất trời
” Tiểu Oanh ….đến đó ngồi ” – Tiểu Băng kéo tay cô đến ghế rồi ấn xuống 1 cách phũ phàng
” Xin Lỗi …tại tắc đường nên đến muộn ” – Tiểu Băng lúc này lạ đến độ làm Tiêu Oanh Oanh cô có mơ cũng không tưởng ….. từ Tiểu Băng ngang ngược , đanh đá lột xác ngoạn mục thành cô nàng ngoan hiền , yểu điệu …………………………………..má ơi làm ơn quay lại trạng thái ban đầu dùm cái … sắc nước bọt đến nơi rồi
Cái anh măc áo đỏ, quần hồng, đi giày màu vàng… chưa kể tóc màu xanh lá, đeo khuyên tai màu tím ….. đích thực là tắc kè hoa rồi ……….. cái con tắc kè này nhìn cô từ đầu buổi đên cuối buổi làm Tiểu Oanh Oanh bực mình phát khóc … chủ tịch đại nhân gặp tên này chắc phải gọi là sư phụ đại nhân mất … ánh mắt soi mói sánh ngang với tầm vũ trụ
Thằng này bị không bình thường sao mà nhìn ghê vậy …. hay mắt nó bị lác nhỉ …. nhìn Tiểu Băng nhưng do có vấn đề lên mới lệch sang chỗ mình ………………. Tiểu Oanh Oanh ngu hay tỏ vẻ không quan tâm vậy … người ta bị kết nặng rồi đâm ra mới như thế đấy ạ …. haha
Còn cái tên bên cạnh ăn mặc cũng sặc sỡ không kém ………. trời ơi mấy tên này có trào lưu ăn mặc sặc sỡ à … đúng là hại mắt quá mà ………….. nhưng mà phải nói là mặt mũi cũng chỉ bằng 1 phần 100 của chủ tịch đại nhân
Đáng tiếc Tiểu Oanh Oanh từ khi nhìn thấy chủ tịch đại nhân thì đã lấy anh là chuẩn mực của cái đẹp …haizzzzzxxx
Chủ tịch đại nhân bây giờ có giá ghê ta … Mấy ngày trước thì rớt thảm hại …bây giờ xem ra cũng lấy lại được 1ít vốn ….
Người ngồi trong góc … Mặt méo xệt …i trag cái bánh bao thiu ,độ đẹp zai cũng giảm đi phần nào …. Ánh mắt tức giận
Tiểu Oanh Oanh …. còn giám liếc mắt đưa tình với người ta ….coi ra vụ này không xử giang hồ nó khinh rồi
…………………………………………………Sau 1 thời gian nói chuyện ..tìm hiểu ….đối với Tiểu Oanh quả thực vô nghĩa và tốn thời gian xem ra cũng cs hồi kết thúc
Tiểu Oanh Oanh chưa kịp đứng dậy đã bị tên tắc kè ban nãy làm kinh hãi
Tiểu Oanh …để tôi đưa cô về ” ………….. ánh mắt chân thành như vậy Tiểu Oanh Oanh xem ra không còn nước gì để từ chối … Tiểu Băng coi bộ khá đồng tình
Đôi tay tên tắc kè đúng nắm lấy tay cô mà kéo ra khỏi quán ……… cảnh tượng này lọt vào mắt của ai đó …….. hai mắt tóe lửa , răng nghiến ken két vào nhau
Tiểu Oánh Oánh …em đúng là coi trời bằng vung giám thể hiện tình cảm âu yếm trước mặt tôi ………………………………Chủ tịch đại nhân lúc này đã đứng dậy chuẩn bị giành lại mĩ nhân …không thể để tên khác có cơ hội giành mất
” Cô Tiểu chúng ta đi thôi ….còn chờ gì nữa ” …………. Cái tên tắc kè này đúng là bị sắc đẹp của Tiểu Oanh hút hồn rồi …. có muốn thoát ra cũng không nổi ….
Hàn Thiên tiến đến …đôi tay mạnh mẽ kéo cô về phía mình …trước con mắt ngơ ngác của người kế bên
” Chủ tịch ” ……. Sao anh ta lại ở đây lúc này ……… cứu cô khỏi tên điên tình sặc sỡ này nữa … có phải anh hùng cứu mĩ nhân không đây — Tiểu Oanh Oanh cho tôi xin đi …
Hàn Thiên nhìn cô đầy tức giận rồi quay ra nhìn kẻ giám tranh giành đồ ăn với anh …………….. 2 đôi mắt tóe khói nhìn nhau
” Đây là người của tôi ” ………Câu nói khẳng định khiến Tiểu Oanh Oanh tróng mặt …. Từ khi nào mà Tiểu Oanh cô là người của anh vậy …… đúng là rất bất ổn