Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Chương 17: Sổ nhật kí của Hà Nguyệt Dương


Đọc truyện Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi – Chương 17: Sổ nhật kí của Hà Nguyệt Dương

Chuyện về cái hôm đầu tiên mà nàng đòi chia bàn, ngày hôm sau nàng vẫn thực hiện y nguyên như lời mình nói. Nguyệt đo bàn, chỗ nào bên mình thì cố duỗi cho bàn tay dài ra, bên Phong thì thu lại một chút, thành ra nửa bàn của nàng cũng dài hơn Phong… nhiều chút. Ngăn bàn cũng cứ thế mà thực hiện. Nếu ai dám vượt rào sang phần bàn của người kia thì ngay lập tức sẽ bị xử chém bằng việc sẽ bị người kia gõ thước vào lòng bàn tay năm cái hoặc là sách vở cứ không cánh mà bay, tiếp đất an toàn. Trên thực tế thì đây là điều lệ tự mình nàng đặt ra nên cũng chỉ mình nàng thực hiện chứ Phong cũng chỉ thu hẹp trong nửa phần bàn của mình, chả bao giờ dám lấn chiếm tới 1mm nào, điều này làm Nguyệt hơi tưng tức, giống như kiểu chơi trò đào vàng đôi mà chỉ chơi một mình ấy mà. Có lúc Nguyệt cũng lấn sang ghê lắm, có bao nhiêu vở cũng vứt bừa lung tung trong ngăn bàn, cố ý gây sự. Vậy mà hôm nay cũng như bao ngày, cậu ta cũng cứ coi như nàng là người vô hình vậy, chẳng thèm mắng lấy một câu cho nàng đỡ cảm thấy thiếu. Nàng không biết rằng từ khi ngồi gần cậu, nàng đã quen đấu võ mồm với cậu rồi.

Vì vở là vở “đồng phục” của trường, ai cũng như ai; sách thì khỏi nói, toàn những con sâu lười nhất thế kì nên có ai buồn bọc sách bao giờ. Việc vứt sách bừa bộn không sớm thì muộn cũng sẽ gây cầm nhầm sách vở thôi.

Thu hết sách vở vào cặp, Phong nhanh chóng ra về. Hôm nay em trai của cậu về, cậu rất muốn gặp nó. Chuyện là nhà cậu có hai anh em, nhưng ông bà ngoại do chỉ có mỗi một đứa con gái là mẹ cậu, mà từ khi mẹ cậu lấy bố rồi, ông bà đâm ra “cô đơn”. Ông bà cũng chẳng phải làm ruộng, quanh quẩn mãi cũng chỉ có hai thân già, đôi lúc cũng muốn có một đứa cháu cho vui cửa vui nhà. Vậy nên khi đứa em cậu hơn một năm tuổi, ông bà đón em ấy về chăm sóc như con ruột của mình. Cứ mỗi thứ bảy, chủ nhật hàng tuần em ấy mới về thăm nhà, nhưng đợt này do công việc quá bận, một tháng rồi hôm nay em ấy mới về được. Hai anh em nói chung rất hòa hợp. Mỗi lần em về nhà đều có một đứa con gái cũng tầm tuổi. À em Phong tên Phi, năm nay học lớp 1, còn em gái cũng tên Nguyệt. Đứa bé gái xinh xắn và cũng rất thông minh, chỉ có điều là từ khi biết Phong, nó suốt ngày bám lấy cậu làm cho Phi có chút không vừa lòng.

~~~~

Vừa mới về nhà, hai đứa đã từ đâu chạy đến, mỗi đứa ôm lấy một cánh tay của Phong. Bố cậu thấy vậy liền bảo : “Anh vừa mới về, hai con để anh con cất cặp đã chứ”- Rồi bố quay sang Phong: “Đợt này trường em con có sự kiện gì đó nên được nghỉ hai tuần, hai tuần này em sẽ ở nhà mình. Bố mẹ bận chút việc công ty cần phải giải quyết, con ở nhà trông hai đứa cẩn thận nhé”.

Phong ngoan ngoãn nghe lời của bố:

– Dạ vâng. Bố không cần lo lắng cho hai em đâu ạ. Bố cứ yên tâm, chẳng lẽ một chàng trai mười sáu tuổi như con lại không chăm sóc được cho hai tên quỷ sứ này.

– Ừ. Vậy ta yên tâm rồi.

Rồi mẹ Phong đi từ trong bếp ra, trên người vẫn còn mang tạp dề, dang rộng vòng tay:

– Ôi con trai ta, lâu rồi ta không về nhà, ta nhớ con quá. Ra đây ta ôm cái xem dạo này con gầy hay béo nào.

Cậu chán nản đáp lại mẹ:

– Mới có mười lăm ngày mà mẹ giống như xa con nửa năm vậy. Với lại con cũng lớn rồi mà mẹ.

Bà trêu:

– Á à bố nó nhìn xem, giờ nó biết xấu hổ rồi kìa. Chắc yêu rồi phải không?

– Con làm gì có đâu mẹ. Thôi con đi cất cặp đây.

– Ừ nhanh lên xuống ăn cơm nha con.


– Vâng ạ.

~~~

Trong khi gia đình Phong đang ăn cơm vui vẻ thì bên gia đình nàng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Nàng đang lật tung từng ngõ ngách trong căn phòng của mình, vừa làm vừa lẩm bẩm:

“Thiên linh linh, địa linh linh, con tinh tinh, ngồi linh tinh. Sổ nhật ký của chị ơi!!! Em ở đâu? Hãy về với đội của chị nào.”

Sau một hồi lâu lẩm bẩm cũng đựng được khoảng hơn chục lần câu nói đó, rốt cuộc đầu óc nàng cũng sáng ra được chút. Nàng nhảy bật lên giường, chùm chăn kín đầu, hét rung trời lở đất :”Aaaaa…… Mẹ ơi cứu con.”

Mẹ nàng nghe thấy lại tưởng nàng bị làm sao, đang nấu ăn vội chạy lên xem, cả anh Bin và bố nàng cũng vội vã xem có chuyện gì xảy ra.

Lên đến nơi thì phòng nàng đã khoá, ba người lo lắng hỏi:

– Con/Em sao thế?

– A… Con không muốn sống nữa… Con đi chết đây.

– Có chuyện gì thế? Ai ăn h*** con hả?

Nàng bấy giờ mới ra mở cửa:

– Không có gì đâu mọi người. Có con chuột trong chăn của con ý mà.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm:

– Ôi trời!!! Mẹ tưởng chuyện gì chứ. Hoá ra chì là một con chuột thôi mà. Con làm mọi ngưởi hết hồn. Thôi bình tĩnh nha con. Ai lại tuổi mèo mà lại sợ chuột không?

– Con tuổi mèo chứ con có phải là con mèo đâu mẹ. Với lại đâu phải con mèo nào cũng đều không sợ chuột đâu ạ.


Mẹ nàng đành chịu thua vì nếu cãi lý với nàng thì chắc chắn mẹ thua chắc:

– Thôi được rồi. Con dọn dẹp lại phòng chút rồi đi xuống ăn cơm nha.

Nàng lễ phép:

– Dạ vâng.

Bố mẹ đi rồi, anh Bin xoa đầu nàng:

– Em diễn sâu quá rồi đó. Nhà mình vừa dọn xong làm sao có chuột được.

Nàng giơ ngón tay cái lên, ý “cho một like”:

– Chỉ anh hiểu em.

Anh Bin cũng cười:

– Bài này của Khắc Việt nà.

Nghĩ gì đó một lúc, anh lại hỏi:

– Mà lúc nãy em làm sao vậy? Ai bắt nạt em gái anh nè?

Nàng cười trừ:

– Em không sao, ai mà dám trêu bổn cô nương thông minh, lanh lợi này chứ.


Anh Bin ho sặc vài tiếng:

– Thôi được rồi cô nương, cô chém gió sắp đổ nhà rồi đó. Mau mau rồi xuống ăn cơm.

– Dạ vâng thưa quản gia tương lai.

Anh lại xoa đầu nàng làm đầu tóc nàng rối bung rối mù nhưng nàng lại không hề cáu giận mà cực kì thích hành động này của anh.

~~~

Loanh quanh nửa ngày, cứ cầm điện thoại lên lại vứt xuống giường, cuối cùng nàng cũng phải đối mặt với hiện thực. Lại cộng thêm một phút rưỡi chần chừ bấm dãy số tên Cún, nàng chậm dãi bấm nút gọi:

– Alo. Cơn gió nào khiến đại tiểu thư gọi điện cho tôi thế. À mà quên nhé. Hình như tôi có cầm một quyển sổ màu hồng hồng, hình như là sồ nhật kí, trên còn có tên cô nữa nhé.

Nàng kích động:

– Bạn đã đọc được những gì trong đó rồi.

Phong giả bộ chần chừ:

– Để xem nào… A!!! Bạn Vũ vừa đẹp trai lại rất chu đáo nữa. Nguyệt quý bạn ấy nhất luôn.

Phong nói y như những gì Nguyệt viết hại nàng xấu hổ, chỉ mong giường nàng có một cái lỗ thủng thật to để chui xuống. Nàng ân hận. Giá mà hôm qua nàng không viết thêm mấy dòng chữ này rồi kẹp ngay đầu sổ thì hôm nay cũng đâu phải rơi vào tình thế như thế này. Nếu sáng nay nàng không hấp tấp dọn sách đi học, không vứt sách bừa bãi thì… Người ta nói đúng:”Biết trước đã giàu”. Vì nàng không biết tương lai sẽ thế nào nên mới nghèo kiết xác thế này đây. À mà nàng cũng không phải không đoán trước được tương lai. Nàng chắc chắn rằng từ ngày mai nàng sẽ bị đem gia hành hình, giống như cái chuỗi “bảy ngày đen tối” trước kia. Hành hình còn tốt, lỡ cậu ta đem nói chuyện này với Vũ thì nàng còn mặt mũi nào nữa. “Chuột ơi!!! Em đâu rồi. Đào cho chị cái lỗ để chị chui xuống với.”

– Alo. Cô sao rồi?

Đầu máy bên kia lên tiếng làm nàng tỉnh mộng. Nàng chán nản hỏi:

– Bạn còn đọc được gì nữa?

– Ồ. Vẫn còn nữa à? Để tôi đọc tiếp xem sao.

Nàng xua tay:

– Đừng. Đừng mà. Bí mật quốc gia không thể tiết lộ.


– Nghe cô nói thì chắc đằng sau có vấn đề quan trọng lắm. Nếu muốn tôi không tiết lộ thì tôi cũng phải có một chút ích lợi chứ.

Nàng vốn không đành lòng, nhưng vì cái “bí mật trọng đại” ấy đành phải chấp nhận số phận:

– Được. Tôi chấp nhận mọi yêu cầu của bạn. Nhưng với điều kiện là mai bạn phải trả quyển sổ đó lại cho tôi.

– Điều kiện của cô chỉ thế thôi à? Bây giờ đến lượt tôi. Yêu cầu của tôi là cô sẽ phải trông giữ hai đứa trẻ trong hai tuần.

Nàng cáu:

– Sao bạn lúc nào cũng quá đáng thế? Có mỗi một quyển sách thôi mà. Không công bằng chút nào.

Phong thở dài:

– Tôi còn chưa nói xong mà cô cáu nỗi gì. Ý tôi là bố mẹ tôi cũng sẽ trả tiền cho cô trong thời gian này. Cô phục chưa?

Nàng đáp gọn lỏn:

– Tạm phục.

Nàng bắt đầu thích thú với công việc này rồi. Buổi sáng học, buổi chiều làm, không làm cả ngày mà vẫn được tiền, ai mà không thích chứ.

Nàng nhìn màn hình điện thoại. “OMG!!! Gần mười phút. Thế là đi tong gần hai chục nghìn của người ta còn gì nữa. Ôi tiền điện thoại của con. Con vừa nạp trưa nay. Số tiền này có thể đủ cho con cầm cự nhắn tin chúc con bạn con ngủ ngon trong nửa tháng trời đó. Vậy mà nay chỉ mười phút là tài khoản đã sạch sành sanh”. Đúng là số nàng luôn luôn là “trong cái rủi lại có cái đen” mà. Nàng đành tắt máy trước:

– Xin lỗi nha. Tui có việc bận rồi. Bye bạn. Xíu ngủ ngon mơ ma nha.

Không đợi Phong trả lời, nàng nhanh chóng tắt máy.

Phong tò mò mở quyển sổ nhật kí Bỏ qua những dòng chữ đầy tính ám chỉ, ngay lập tức cậu bật cười thành tiếng khi nhìn thấy những hình vẽ kinh điển:

” Mình đây à. Cũng không đến nỗi tệ nhỉ. Nhưng phải make up tí cho đẹp như ngoài đời chứ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.