Đọc truyện Em… Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! – Chương 30
Nó nằm lại viện hai ngày thôi mà ôi không biết bao nhiêu là người đến thăm từ bạn bè cơ quan của bố, đồng nghiệp của mẹ rồi bạn của nó nữa, phát chóng cả mặt. Nó được xuất viện về nhà cho thoải mái chứ ở trong viện nó chẳng thích chút nào cả, cảm giác trật trội lại còn không sạch sẽ bằng ở nhà.
Nó nằm trên sopha xem phim, mẹ nó đi dậy, em trai nó nghịch điện thoại của nó. Từ hôm ở viện tới giờ nó cũng ít nghịch điện thoại hơn, suốt ngày cho em trai mượn chơi game
Đang khóc sướt mướt khi tới phân cảnh phim trong hậu duệ mặt trời nó đã xem đi xem lại cả chục lần rồi mà không chán, đã thế lần nào cũng khóc. Nó chẳng hiểu nó thế nào, con người dễ khóc quá mà
– Chị xem mãi không chán à
– Toàn trai xinh gái đẹp thế này, kịch bản quá ok nhạc phim lại còn hay thì làm sao chán được. Hic thương anh quá
– Chuẩn bị tập cuối rồi chị xem phim gì nữa. Em thấy mẹ xem moon loves
– Chị mài chẳng xem thuộc lời thoại luôn rồi. Giờ thì “Ôi hoàng đế bệ hạ của ta” khikhi
Em trai nó chép miệng lắc đầu nhìn nó. Nó đang ngắm hoàng đế đẹp trai của nó thì em trai chìa điện thoại của nó ra là Thu Hà gọi nó
[- Hello baby
– Xuống sắp tới nhà bà rồi, cho cái địa chỉ đi nào
– Hả hả? Bà xuống nhà tôi ư? Đi một mình ư?
– Bà chỉ tôi cách đi nửa mình với
– Rồi rồi xóm X xã Y vào đến xóm tôi cứ hỏi nhà cô Hà dạy tiếng Anh rồi người ta chỉ cho bà. Mà bà đi gì vào đây
– Oto chứ đi gì. Chẳng nhẽ quốc bộ và nhà bà chắc
– eo ơi nay bà đanh đá thế. Là ai đã đào tạo bà ra nông nổi này hả
– Haha chuẩn bị chải thảm đón tôi nào. Mà đường vào nhà bà cũng dễ đi phết, chẳng thấy vòng vo nhiều
– Nhà người ta mặt đường hẳn hoi
– Rồi tốn tiền điện thoại quá. Kiếm gì cho tôi ăn đi. Cơ mà tôi ở lại nhà bà vài hôm ổn không?
– Trài gì chứ chuyện đấy ok đi. Cơ mà nói thật ư?
– Đùa làm gì… ở nhà một mình chán muốn chết xuống bà ở với và cho vui. Nhớ bà quá mà
– Hứ….
– Mẹ bà sao không?
– Mẹ tôi dễ tính quá ý mà
– Vậy thì tốt]
Nó tắt điện thoại rồi gọi cho mẹ để mẹ nó còn có muốn mua gì ăn nữa thì mua. May có Thu Hà xuống không thì cả ngày nó chỉ ôm TV xem phim.
Nó ra cổng đứng đợi Thu Hà, mãi một lúc sau nhỏ mới đến nơi, hai đứa ôm nhau cười cười như hai con điên trước cổng. Có vẻ như nhỏ không nói dối nó rồi thấy mang nhiều đồ xuống lắm.
Nó dẫn nhỏ vào nhà, vừa nhìn thấy Gia Bảo nhỏ đã điên lên vì độ đẹp trai và dễ thương của em trai nó, nhỏ có sở thích vô cùng khác người là chỉ thích mấy đứa trẻ con đẹp trai.
– Ba mẹ bà sinh kiểu gì mà toàn người đẹp thế này. Bà có anh trai gì đấy không giới thiệu cho tôi đi
– Nhắc bao nhiêu lần bố mẹ người ra là công nhân viên chức sinh con thứ 3 cho mà mất việc à
– Khikhi… quên mất. Cơ mà em đẹp trai quá
Thằng em trai mới hơn 4t của nó cứ ngẩn người, xong quay qua cười trộm vì vừa được khen đẹp trai.
– Nhanh lớn chị đợi
Thằng bé vẫn còn cứ ngơ ngơ
– Haha bà làm nó tưởng bà có vấn đề rồi kìa
Vừa nói xong thì nó đã nghe tiếng xe ngoài sân, chắc mẹ nó về rồi. Chạy ra chỗ mẹ
– Nay mẹ về muộn thế
– Vừa đi thăm cô Lan rồi phải ghé qua chợ mua ít thức ăn. Bạn đâu??
– Nó đang chơi với Gia Bảo
Mẹ nó vừa vào đến nhà Thu Hà nhanh miệng chào lại còn cười rất tươi nữa. Mẹ nó nhìn qua Thu Hà biết ngay là con nhà có điều kiện nhưng cũng khá ngoan ngoãn. Cớ sao nó toàn bạn con nhà đại gia thế bày trong khi nó là con công nhân viên chức- nghề nghèo bền vững
– Con chào cô ạ. Con xuống thăm Đan rồi làm phiền cô mất rồi
– Xuống chơi với Đan cô lại quá đi ý chứ. Chắc nhà con xa lắm hả?
– Con ở thành phố T đi xuống dưới đây tận hơn 4 giờ
– Mất công con quá. Nghe Đan nó kể con nhiều lắm.
– Nó có nói xấu gì con không ạ_ Thu Hà quay qua nhìn nó cười cười
– Người ta toàn khen mà
Nó nói xong thì Hu Hà với mẹ nó cười
– Giờ mới nhận ra mẹ với Thu Hà cùng tên à nha_ Nó tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ
– Điều đó cũng làm gì anh hưởng đến con đâu_ Mẹ nó nói rồi cầm túi đồ vào bếp: Xuống nhặt rau cho mẹ nào.
Nó phụng phịu đi vào bếp, mẹ nói chuyện phũ quá.
Nó và Thu Hà nhặt rau, ngồi kể chuyện trên trời dưới đất, rồi mẹ hỏi Thu Hà nhiều thứ xem nó học hành trên đó thế nào, ăn ở có tử tế không hay là lười. Nó đã nói rồi mà mẹ không nghe, chỉ có ở nhà nó mới có kiểu lười nhác đấy thôi chứ ra ngoài làm gì ai chê nó được câu nào.
– Đan ới_ Ngoài sân Phương Vy gọi nó, chẳng cần biết nó ở đâu cũng chạy luôn vào trong bếp vì ngửi thấy mùi thức ăn
– Con chào cô_ Chào mẹ nó xong nhỏ quay sang nhìn Thu Hà mỉm cười thân thiện, hai đứa có từng quen biết trên facebook khi cùng vào comment nói xấu và dìm nó trong các bài viết của nó cũng có nói chuyện một vài lần chỉ là chưa gặp mặt ngoài đời
– Phương Vy hả_ Thu Hà nhìn nhỏ cười lại
– Ủa hai đứa cũng biết nhau à_ Mẹ nó tò mò
– Chúng nó toàn dìm con trước bàn dân thiên hạ, chuyên phẫn nộ stt èn ảnh của con_ Nó tỏ ra bất bình nhìn mẹ nó
– Ra là thế. Nhưng mà chẳng qua là do con ăn ở thôi mà_ Mẹ nó nhún vai
Nó ấm ức cúi xuông nhạt rau, mẹ thật là…
– Ở đâu ăn cơm luôn với Thu Hà nhé Vy
– Con cũng được mời ư_ Phương Vy cười cười
Mẹ nó chỉ cười không nói gì cả. Xong cái bếp nhà nó trở thành cái chợ, có mỗi ba đứa con gái mà cũng thành chợ được, nó toàn bụ ăn hiếp từ mẹ cho đến Thu Hà rồi Phương, nó hiền quá mà.
Nhanh chóng cũng nấu xong, tụi nó vừa ăn vừa tiếp tục kể chuyện còn không quên selfie còn mẹ thì chỉ biể lắc đầu cười, nó có những người bạn dễ thương thế này cũng khá yên tâm rồi