Đọc truyện Em… Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! – Chương 18: Sự cố
-“Chờ bao lâu mà anh chẳng nói điều gì
Để em ngồi nơi đây
Nhìn bóng đêm vây
Buồn cay khóe mắt
Trời mưa rơi còn em thì vẫn thế thôi
Lòng cứ bâng khuâng
Để tiếng yêu thương thành lời
Ước một ngày người sẽ ở đây
Sánh đôi cùng nhau
Trao nụ hôn đắm say
Sợ anh không biết tình em
Nhỡ đâu anh quá hững hờ
Để em chờ mong
Cùng với trái tim vụn vỡ
I falling in love
I falling in love with you
Vì con tim em
Đã trót yêu anh quá nhiều
I falling in love
I falling in love with you
Vì nỗi nhớ anh giăng đầy
Giờ em biết phải như thế nào đây
Falling in love
I falling in love with you”
Giọng hát nó trong trẻo, vô cùng ấm áp, tóm lại là tuyệt. Tất cả mọi người đều vỗ tay khen ngợi nó. Nó cố tình chọn bài này, bởi bài này nó hát hay nhất và còn là…..😊
– Đan em hát hay thế này mà bây giờ mới biết_ Gia Khanh đưa ngón trỏ ra hiệu tuyệt với nó
– Thấy chưa? Hôm nay mà không kéo em đi thì làm gì được thể hiện đúng chứ_ Minh Anh cười nói
– Tuyệt phẩm_ Minh Hoàng vừa ăn hoa quả vừa bình luận
Nó cười ngây ngô khẽ nhìn Khánh Minh, đúng lúc anh đang nhìn nó làm nó bối rối khẽ gãi đầu.
Hôm nay nó có mặt trong phòng hát karaoke này là bị “bắt cóc” chứ không phải tự nguyện. Trong khi nó nó đang chuẩn bị đi ra thư viện thì Gia Khanh gọi nó xuống cổng kí túc có chuyện. Nó vừa chạy xuống đến nơi đã bị léo luôn lên oto, nó còn chẳng kịp phản kháng. Cũng may đồ nó đang mặc trên người cũng không đến nổi, là váy yếm màu xanh da trời nên không làm nó ngại lắm. Chỉ là lúc bị kéo lên xe nó cứ tưởng nó bị bắt cóc thật thì không biết phải làm sao luôn. Nó suýt nữa khóc thì nghe tiếng cười quen thuộc của Gia Khanh nó mới được hoàn hồn. Mấy anh chị chơi nguy hiểm vl😂😂😂. Cũng may nó không la lên lại lớn chuyện.
– Rủ đi chơi mãi không đi. Nếu biết trước bắt em bằng cách này dễ dàng như vậy chị đã thực hiện từ hôm đầu tiên_ Gia Khanh nói
– Tại em bận mà_ Nó cười
– Thôi bây giờ tới mày đấy Minh. Hát đi em, tặng Đan em bài nào_ Minh Hoàng hất mặt về phía Khánh Minh đang ấn chọn bài: Mày biết điều
– Huzaaaaa lâu lắm không nghe anh hát đấy_ Minh Anh hào hứng
– Em cũng chưa nghe bao giờ_ Nó cười cười chờ anh hát
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Tự nhiên nó như muốn nhảy cẫng lên luôn…. là bài nó thích lắm đấy- Ánh nắng của anh
-“Từ bao lâu nay
Anh cứ mãi cô đơn bơ vơ
Bao lâu rồi ai đâu hay
Ngày cứ thế trôi qua miên man
Riêng anh một mình nơi đây
Những phút giây trôi qua tầm tay
Chờ một ai đó đến bên anh
Lặng nghe những tâm tư này
Là tia nắng ấm
Là em đến bên anh
Cho vơi đi ưu phiền ngày hôm qua
Nhẹ nhàng xóa đi bao
Mây đen vây quanh cuộc đời nơi anh
Phút giây anh mong đến tình yêu ấy
Giờ đây là em
Người anh mơ ước bao đêm
Sẽ luôn thật gần bên em
Sẽ luôn là vòng tay ấm êm
Sẽ luôn là người yêu em
Cùng em đi đến chân trời
Lắng nghe từng nhịp tim anh
Lắng nghe từng lời anh muốn nói
Vì em luôn đẹp nhất khi em cười
Vì em luôn là tia nắng trong anh
Không xa rời”
Cái giọng của anh nhẹ mà ấm vô cùng làm nó như muốn chạy lại ôm hôn cho anh một cái mất😁. Người gì mà đã đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, lại còn hát hay à còn chơi thể thao tốt tóm lại là quá perfect…
Nhạc vừa ngắt mọi người vỗ tay không ngớt kể cả nó. Nó say nắng anh giữa cái thời tiết vô cùng mát mẻ bởi điều hòa. Con người hoàn hảo đến thế nó cũng không nỡ yêu quá, chỉ xem như thứ cực phẩm chỉ để ngắm thôi. Anh tuyệt vời quá, đặc biệt trong nó còn tuyệt vời hơn nữa.
Nó xin phép ra ngoài đi VS
Vừa rửa tay xong, nó mở cửa đi ra ngoài thì bị kéo ép vào tường. Nó giật mình cố gắng phân tích để định hình sự việc, đưa mắt nhìn con người trước mắt, không phải là anh chuyên lí tỏ tình với nó hôm trước đấy chứ. Sao lại là anh ta, và tại sao lại kéo nó vào đây?. Nó cố gắng vùng vẫy ra, đai nâu karate của nó cũng không làm gì được. Hắn ta ghé sát mặt vào nó, nó đưa tay tát hắn một phát. Cố gắng vùng ra nhưng vô ích, phòng karaoke cách âm sẽ chẳng ai nghe được nó hét gì đâu. Nó đạp chân vùng tay đủ mọi cách.
– Buông ra
Nó hét, hắn ta vẫn không buôn nó ra ngược lại còn
” Xoạc” Chiếc áo sơ mi kết hợp với yếm của nó bị xé ra. Nó theo bản năng vội kéo lại rồi tát hắn ta một cái nữa. Nó khóc, nó bây giờ không biết phải làm sao luôn, chẳng nhẽ không ai cứu nó à. Nó sợ lắm
Lúc nó bất lực nhất là lúc mà một cánh tay kéo nó để nó ép ngực, đồng thời nó nghe tiếng ” bộp” rất mạnh. Mùi nước ra quen thuộc vô cùng quen thuộc với nó, là anh đúng chứ. Không phải là anh thật sao. Nó khóc to hơn, mọi tủi nhục nó khóc cho bằng hết. Nó sợ lắm, thực sự nếu như anh không đến kịp thì nó cũng không biết làm gì. Nó bất lực hoàn toàn, bởi nó chưa bao giờ gặp cảnh như vậy cả. Nó không biết xử lí như thế nào, chỉ tìm mọi cách vùng vẫy ra nhưng không thể đọ được với sức của tên kia. Nếu như không có ngày hôm nay nó vẫn sẽ thấy áy náy khi từ chối hắn ta. Nhưng bây giờ thì nó quá khinh bỉ, khinh bỉ tột cùng. Giá như được nó sẽ tát cho hắn ta đến ba mẹ cũng không nhận ra được mặt như thế nào. Nó thù, và khinh bỉ vô cùng. Tại sao lại tồn tại những con người như thế không biết.
Khánh Minh một tay ôm nó, một tay xoa đầu an ủi nó sau khi đạp tên kia ra một đoạn xa. Dù sao thì anh cũng đai đen teakwondo mà. Đâu có khó khăn gì đâu.
Nó khóc mãi không nín
– Thôi nào… không sao rồi_ Anh an ủi nó bằng cái giọng nhẹ nhàng khác thường
Nó càng khóc to hơn, thấm ướt cả cái áo sơ mi mỏng anh đang mặc.
Cũng may hắn ta chưa kịp làm gì nó thì anh xuất hiện chứ không lỡ may nó đụng vào người nó có khi tắm bằng vim vẫn không hết được vi khuẩn. Nó kinh tởm vô cùng.
Mãi một lúc sau nó mới thôi khóc, đưa tay lau nước mắt, xong nhớ ra đến cái áo, nó đỏ mặt kéo nó lại. Chợt… anh khoác lên người nó chiếc áo bò khoác ngoài của anh. Nó kéo lấy áo để che phần bị xé.
– Em cảm ơn_ Nó tay lau nước mắt nói
– Hắn ta chưa làm gì em chứ?
Nó lắc đầu
– Anh đưa em về nhé.
– vâng.
Mó muốn về, rời ra chỗ nào càng sớm càng tốt. Nó thề sẽ không bao giờ bước chân vào đây nữa. Đây là đầu cũng là lần cuối. Không bao giờ có lần thứ hai.
Anh đỡ nó ra ngoài rồi bắt taxi đưa nó về. Lên xe không quên gọi cho Minh Hoàng bảo đưa nó về trước.
Nó ngồi trên xe về rồi mà vẫn còn sợ, cảm giác lúc nãy cứ ám ảnh nó mãi, nó tủi thân lại khóc tiếp. Anh dỗ thế nào cũng không nín.
– Không sao rồi mà. Có anh đây rồi_ Anh vỗ tay nó an ủi, nếu như bình thường anh mà nó câu đấy chắc nó sẽ điên không biết lúc nào mới xong, nhưng bây giờ chẳng còn tâm trạng nào nữa. Nó cũng xấu hổ lắm, chẳng dám nhìn mặt anh luôn.
************************************
Hello các độc giả xinh đẹp.
Mong các bạn thông cảm nhé. Tuần sau thi nhiều quá nên hơi bận. Hứa qua tuần sẽ bù lại. Đừng bơ tớ nhé.
Cơ mà…. nếu ai đấy đang đọc ở trang nào khác sàn truyện thì giúp tớ tìm ở sàn truyện đọc tớ với nhé. Ở đấy bản mới đầy đủ chứ ở truyện teen hay full truyện… không đủ đâu ạ.
Xin cảm ơn 😊
À… cho nhận xét để tớ biết đường viết tiếp nhé😊