Đọc truyện Em Bị Bệnh Phải Trị – Chương 7
Khương Minh suy nghĩ một lúc mới nhớ được, tên này từ ngày bé từng nghe trong miệng Tiểu Quyển (nguyên văn là lông quăn nhỏ – biệt danh nhé), chỉ là không phải lời hay ho gì —
Tiểu Quyển: Em ghét An Khả, hôm nay nó đập vỡ mất một góc giữa chìa khóa mặt dây chuyền của em.
Tiểu Quyển: Sư phụ, An Khả tố cáo với ông ngoại nói em yêu sớm.
Tiểu Quyển: Em không đẩy An Khả, nó lừa gạt ông ngoại, em không thích bọn họ nữa.
Khương Minh đã từng cảm thấy Tiểu Quyển đơn thuần và tính trẻ con, về sau Tiểu Quyển đưa cho anh một bài kiểm tra toán cao cấp xin giúp đỡ khi đó mới biết được — cô ấy không phải tính trẻ con, cô ấy chính là đứa trẻ.
….
Khương Minh lấy lại tinh thần đối mặt với ánh mắt chờ mong của cô gái tên An Khả kia.
Nam An An cúi đầu bộ dạng chìm vào suy nghĩ dựng thẳng lỗ tai nghe Khương Minh hời hợt nói: “Thật xin lỗi, tốt nhất em nên tìm thầy của mình đi….”
Nam thần nói xong lời này…. Thật sự là quá sung sướng, sướng đến nỗi cô cảm thấy hướng dẫn trước khi thi cũng không chán ghét như vậy, loại kẻ thù của quân địch chính là bạn bè kinh ngạc vui mừng ngang nhau khiến cho Nam An An mừng rỡ.
Sau khi An Khải thất vọng rời khỏi văn phòng thì chỉ còn lại có cô và Khương Minh.
Thời gian trôi qua đến buổi trưa rất nhanh, Khương Minh tìm thêm mấy đề bài khó hơn đưa cho cô làm.
Nam An An lại bắt đầu xoay bút.
Nửa giờ sau, Khương Minh tắt máy tính đi qua xem kết quả làm bài của Nam An An — lần này đúng là trắng trơn, ngón tay thon dài của Khương Minh đặt lên trên phần bài làm, “…. Lại tính nhẩm?”
“….” Nam An An “đang suy nghĩ,” không đợi Khương Minh trả lời lại thẳng thắn nói: “Còn chưa nghĩ ra.”
Tay phải Khương Minh ấn Nam An An ngồi trên tay vịn bên phải, tay trái rút một cây bút máy trong ống đựng bút ra, trong quá trình suy nghĩ bút máy màu xanh đậm xoay chuyển một vòng trên mu bàn tay rồi quay về trong lòng bàn tay, sau đó soàn soạt rồi soàn soạt viết đáp án trên tờ giấy, ánh mắt Nam An An dõi theo ngón tay thon dài nắm bút máy của anh, móng tay anh cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, đốt ngón tay rõ ràng.
Nam An An tập trung tinh thần nhìn đến nỗi không phát hiện Khương Minh đứng phía bên phải cô, phía trái cầm bút vòng qua nửa người cô, tư thế như vậy cả người cô như bị Khương Minh ôm vào trong ngực, cằm của anh cách đầu cô rất gần, thậm chí cô ngẩng đầu lên là có thể chạm đến đường cong xinh đẹp của cằm anh.
Nếu bác sĩ tâm lý của cô chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhất định sẽ cho rằng Nam An An khỏi phải từ bỏ điều trị — có lẽ cô uống thuốc cũng có thể tốt lên.
Nam An An dựng thẳng lỗ tai nghe cực kỳ chăm chú, giọng giảng bài của anh cũng không mang bất kỳ cảm giác màu mè nào, nhưng mát lạnh dễ nghe, tốc độ nói rất nhanh, thỉnh thoảng khi âm cuối câu sẽ lên cao, Nam An An hoàn toàn thất thần, cô chợt nghĩ tới lúc trước nhìn thấy hàng loạt thầy giáo của người ta trên weibo, cô còn chạy tới đăng nhận xét — tôi biết nguyên nhân tôi học toán không giỏi rồi.
Bây giờ cô cảm thấy tự mình làm mất mặt, nói ví dụ như thầy giáo đẹp trai đúng là có thể hấp dẫn lực chú ý của nữ sinh khi lên lớp, nhưng mà càng có thể hấp dẫn lực chú ý của nữ sinh lên khuôn mặt anh hơn, mà không phải trên bảng đen. Nói ví dụ như bây giờ, dường như cô chỉ là đang nghe mà thôi….
“… Chính là như thế này, đã hiểu chưa?” Khương Minh đứng thẳng lên, anh nên đổi kính mắt rồi.
“Đã hiểu đã hiểu…” Luôn thất thần chưa bao giờ chú ý nghe Nam An An máy móc gật đầu như gà con mổ thóc.
“Vậy em nói cho tôi một lần đi.” Khương Minh nhẹ nhàng bâng quơ.
“…” Đàn ông cần gì làm khó phụ nữ!
Giữa trưa Nam An An cương quyết mời Khương Minh ăn cơm để thể hiện lòng biết ơn, nên tới căn tin số 3.
Nam An An cầm phiếu ăn đi lấy cơm, sau khi mua cho Khương Minh một phần cơm thịt bò Nam An An lại chạy tới mua mì sợi cho mình: “Dì ơi, một chén mì thịt bò.”
Dì Tây Bắc có vẻ đau lòng: “Hôm nay tâm tình An An không tốt à, bình thường đều ăn hai chén mà.”
Một bàn tay thon dài nhận mì trong tay cô, thì ra Khương Minh từ chỗ ngồi đi qua đây.
Nam An An bị phát hiện ăn rất nhiều: “…”
Khương Minh ăn cơm cực kỳ lịch sự, ăn một chén cơm thịt bò với tư thế thái độ ưu nhã.
Nam An An ăn rất nhanh, ăn xong một chén mì sợi Khương Minh vừa mới ăn thịt, cô ngồi trên ghế chờ Khương Minh.
Khương Minh vừa nâng mắt thì đối diện với đôi mắt nai của Nam An An: “Ăn no chưa?”
“No rồi…” Nam An An dời ánh mắt, lỗ tai phiếm hồng, trong lòng không biết làm sao bản thân mình không tốt — nói như thế nào cô cũng là cao thủ đã từng yêu đương với mười người bạn trai, nhưng mà dễ dàng thẹn thùng như vậy… Nói chuyện trống không.
“Thêm một chén nữa?” Khương Minh nói nhẹ nhàng bâng quơ , “Thầy mời em.”
“Không, không cần…” Cao thủ yêu đương Nam An An cũng đỏ mặt.
“Đừng để đói” Khương Minh đứng lên, lúc đi qua cửa hàng bánh kem dưới lầu thuận tay mua cho Nam An An hai túi lớn bánh phồng bơ sữa nho, Nam An An ôm cái túi bánh ngọt có chút nghi ngờ —
Làm sao anh biết cô thích nhất bánh phồng bơ sữa nho?
Nam An An ôm hai túi lớn bánh phồng bơ sữa nho trở lại ký túc xá vừa vào cửa đã bị Đường Viên và Cố Ly chia phần — Cố Cầu Cầu quả nhiên là đời sau của đội quân bà tám! Nam An An cầm mấy miếng nho còn sót lại cho mình — bởi vì Cố Ly không ăn nho.
Hôm chủ nhật Nam An An trở về nhà một chuyến — mẹ cô trực tiếp đến ký túc xá đón cô.
Chủ nhật là sinh nhật của ông ngoại cô, ông ngoại vô cùng xem trọng sinh nhật hàng năm đều phải làm lớn một lần, tình cảm của Nam An An và ông ngoại cô cũng không sâu sắc, dù sao có lẽ người già thiên vị cháu gái mình nhiều hơn.
Ba cô là người già đến trẻ con, lúc nhỏ ông nội bà nội Nam An An đã qua đời, khi lần đầu tiên cô và Nam Vi đi tới nhà họ An chứng kiến ông ngoại cưng chiều ôm An Khả dỗ cô ta ăn cơm còn len lén thầm muốn rất lâu, về sau mới biết được ông ngoại sớm có suy nghĩ ăn sâu bén rễ trọng nam khinh nữ, mặc dù cuối cùng An Khả cũng là nữ sinh không thể sánh bằng những người khác trong họ này.
Lúc Nam An An năm tuổi đến chỗ nhà họ An chơi đùa, bị An Khả đẩy xuống bể bơi suýt nữa chết đuối, ông cụ còn đủ loại dỗ dành hù dọa An Khả khóc, trách móc cô không theo em gái cho tốt, thì đối với ông ngoại và bà ngoại Nam An An không ôm bất kỳ hi vọng gì nữa.
Cũng chính là chuyện này, lúc ấy Nam Vi trực tiếp nổi giận, cuối cùng ôm cô đi từ đó về sau không qua nhà họ An nữa, ngày tết hàng năm An Dạng sẽ mang cô và Nam Vi về nhà họ An một lần, sau khi bà ngoại qua đời thì bọn cô càng ít đi hơn.
Dọc đường An Dạng lái xe rất nhanh, lúc bọn cô tới nhà họ An còn sớm, cô đi theo An Dạng gặp ông ngoại trước, chào một tiếng qua loa, thái độ của ông ngoại đối với cô vẫn không nóng không lạnh như trước, An Dạng muốn sắp xếp một vài chuyện, Nam An An dứt khoát tự mình đi dạo trong vườn hoa.
Mới vừa đi đến đài phun nước thì nghe giọng của An Khả: “Cám ơn dì.”
Nghe qua giọng mợ cô tâm tình cũng rất tốt: “Tất nhiên, An Khả nhà chúng ta mà, không nói cái khác, ít nhất đến bây giờ còn chưa từng một lần nói chuyện yêu đương, dáng vẻ không giống như cái người Nam An An nhà cô kia, từ nhỏ chưa từng đứt đoạn chuyện bạn trai, An Dạng và Nam Vi còn mặc kệ nó, đúng là thói quen được… Về sau ai đó cưới còn không phải mang nón xanh trên đầu à!” (ý chỉ ngoại tình).
Nam An An mặt không chút thay đổi đến gần hơn, nghe được một giọng nói khác: “Hôm nào để con trai tôi gặp mặt An Khả một lần.”
Giọng nói có chút quen thuộc, Nam An An suy nghĩ kỹ càng một chút — rất giống với giọng nói của người phụ nữ ngày trước vọt vào văn phòng Khương Minh, nhưng mà nhìn độ tuổi của bà ta không giống người có khả năng sinh ra con trai có thể kết hôn với An Khả.
Giọng ấy tiếp tục nói: “Nói không chừng sau này Khương Minh có thể dạy An Khả nữa đó.”
Nam An An cả kinh, người phụ nữ kia là mẹ Khương Minh.
Tuyệt đối không có khả năng, so chênh lệch tuổi tác thì không đúng.
Không đợi cô nghĩ thêm thì cô nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng, Nam An An ngẩng đầu thì nhìn thấy Khương Minh đứng ở chỗ không xa, cô dò xét bên kia, sắc mặt người phụ nữ vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ nhìn thật không tốt, đến nỗi có thể nói lúc đối mặt với Khương Minh có chút tỏ ra yếu kém nịnh nọt.
Mà Khương Minh….
Nam An An chưa từng gặp qua dáng vẻ lười biếng như vậy, nhưng hơi thở cả người Khương Minh cực kỳ ác liệt, anh đứng nơi cách cô không xa một tay tùy ý đút vào túi quần, một tay kia vân vê dập tắt điếu thuốc đang còn bốc đốm lửa đỏ.