Đọc truyện Em Bị Bệnh Phải Trị – Chương 65
Bên tai vẫn là tiếng gọi nhiệt tình của mọi người “Nam An An.”…..
Ngón tay Nam An An níu chặt lấy góc váy màu hồng nhạt, nhìn thấy ngón tay thon dài của Khương Minh cầm microphone hắng giọng một cái, sau đó môi mỏng phát ra tiếng nói trùng lặp từ microphone: “Nam An An,” giọng anh trầm thấp mà dịu dàng, rất mê người.
Hai chữ “An An” theo âm hưởng truyền khắp sân thể dục, như đang vuốt ve màng tai cô, mà cũng giống như Khương Minh đang hà hơi thổi khí bên tai cô vậy. Khuôn mặt Nam An An hơi đỏ lên, không biết là vì nóng, hay là vì xấu hổ. Cô bị chìm ngập trong biển người, cúi đầu che kín khuôn mặt đỏ lựng.
Tiếng nói của Khương Minh vừa dứt, đám nhỏ bên cạnh Nam An An liền điên cuồng mà hét ầm lên. Thì ra tất cả mọi người đều muốn trước khi tốt nghiệp điên cuồng quấy rối một trận, mặc dù đều biết quan hệ của Khương Minh và Nam An An. Nhưng đôi này ngày thường quá là khiêm tốn, tất cả mọi người đều biết bọn họ ở cùng một chỗ chính là vì bài viết trên bbs cuối cùng cũng được chứng thực đó là bài viết bôi xấu họ, thật thật giả giả cũng không rõ ràng lắm — hơn nữa, tình yêu thầy trò luôn làm người ta có tâm trí thiên hướng về lo được lo mất, cộng thêm tình yêu thầy trò đối với danh dự người thầy vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Tất cả mọi người đều biết Nam An An chủ động theo đuổi thầy của cô, nhưng không nghĩ tới Khương Minh thật sự sẽ ở nơi đông người gọi tên Nam An An. Loại kích động này giống như kiểu cảm động lây, nữ thần bọn họ cùng nam thần thật sự đã ở cùng nhau rồi!
Khương Minh nâng tay dùng ngón trỏ để vào lòng bàn tay, tiếng thét đinh tai nhức óc im bặt.
Đèn trên sân khấu chiếu sáng rực rỡ, nhưng Nam An An bây giờ giống như một ngọn đèn tỏa sáng lấp lánh — tầm mắt mọi người gần như theo Khương Minh dồn lên trên người cô. Nam An An mặt hồng tim đập khẩn trương tới mức tay chân không biết để vào đâu, cái này cũng thôi đi, lại còn có một ngọn đèn trực tiếp chiếu thẳng lên người cô.
Ánh sáng chói mắt chiếu vào theo bản năng Nam An An đưa tay che mắt lại, sau đó trên màn hình lớn thấy được dáng vẻ sợ hãi của cô. Nam An An có chút xấu hổ buông tay nở nụ cười, không biết ai đứng bên cạnh trực tiếp đưa cho cô một chiếc microphone. An An đang không hiểu vì sao đón lấy microphone thì nghe thấy khúc nhạc dạo đầu quen thuộc.
Khúc nhạc dạo đầu kia, cô từng nghe vô số lần, mỗi một nhịp trống ở đâu đều một rõ hai ràng….
Gió đầu hạ mát mẻ, lúc vẻ mặt Nam An An kinh ngạc hiện lên trên màn hình lớn, thoáng cái mọi người thân thiết hô lên.
An An nghe thấy khúc nhạc dạo đầu quen thuộc nhẹ nhàng vang vọng, Khương Minh mặc bộ lễ phục giống như chú rể đứng cách chỗ cô rất xa, cao lớn vững chãi, dáng người mạnh mẽ kiên cường.
Cô có cảm giác giống như cách một đời, bốn năm trước trong tiệc cảm ơn thầy cô cô uống uống rượu say, ‘rượu mạnh sợ người can đảm,’ cô căng thẳng nắm microphone của KTV, chân đánh nhịp đếm ngược câu đầu tiên của bài hát, sau đó lấy hết dũng khí giọng run rẩy mở miệng cất lên lời bài hát mà cô từng hát vô số lần — “Tôi muốn hát cho bạn, thừa dịp bây giờ còn trẻ như hoa….”
Mà giờ phút này trên sân khấu, dưới ánh đèn chói mắt Khương Minh cúi đầu hát câu đầu tiên vào microphone — “Tôi muốn hát cho bạn, thừa dịp bây giờ còn trẻ như hoa….”
Màn hình lớn chiếu khuôn mặt đẹp trai của Khương Minh, anh bắt đầu tập trung tinh thần chăm chú hát, giọng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông khuấy động lòng người, đẹp đẽ và rực rỡ mà mê hoặc.
Nam An An nhớ lại, khi đó cô quá căng thẳng còn hát sát một từ…
Giống như cách lâu lắm rồi, mà cũng giống như thời gian quay ngược trở lại.
Khi đó cô mặc váy len màu đen tới đầu gối, làn váy tung bay theo động tác đi lại của cô, cô dũng cảm đi dọc theo đường mà đám nhỏ nam nữ sinh lưu thông tiền tệ mở ra qua chỗ Khương Minh, đơn giản không hoa mỹ tự mình hát cho anh nghe: “Hoa cứ mặc sức nở đi, trang sức của bạn năm tháng của nhánh cây tôi,” cô khẩn trương hát, mang theo sự căng thẳng sợ bị từ chối và khát khao mong được chấp nhận.
Nam An An lấy lại tinh thần, trước mắt đã được bọn nhỏ dàn ra thành đường đi lên sân khấu, cô cầm microphone trong tay từng bước từng bước tiến lên sân khấu, Khương Minh cầm microphone, giọng mát lạnh ấm áp quấn vào lỗ tai cô: “….Hoa cứ mặc sức nở đi, trang sức của bạn năm tháng của nhánh cây tôi.”
Mùa đông năm ấy cô dũng cảm đi qua, nhìn Khương Minh bước dài qua bàn trà đưa tay nhận microphone từ trong tay cô, độ ấm đầu ngón tay chạm vào nhau mang theo nóng bỏng, tay cô như bị bỏng tinh thần phơi phới tiếp tục tự hát: “Ai có thể thay thế được bạn, thừa dịp tuổi trẻ thỏa lòng yêu đi.”
Bên tai giọng Khương Minh lướt qua tai cô, giống như lông chim nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Ai có thể thay thế được bạn, thừa dịp tuổi trẻ thỏa lòng yêu đi.”
Nam An An đứng dưới sân khấu, hai tay đặt trên mép sân khấu đang muốn dùng lực nhảy lên, thì thấy trước mắt xuất hiện ngón tay thon dài trắng nõn của Khương Minh, cô ngẩng đầu lên trông thấy Khương Minh cúi người vươn tay về phía cô. Nam An An chìa tay nắm đầu ngón tay Khương Minh, cả bàn tay đã được tay Khương Minh ôm trọn, dưới chân Nam An An dùng sức, tay được người ta nhấc lên cả người liền nhảy lên trên sân khấu.
Dưới sân khấu tiếng thét chói tai quả thực muốn nổ tung cả sân thể dục, Nam An An được Khương Minh dẫn lên đứng trên sân khấu, từ đầu tới cuối anh không buông ra, ngón tay cái xấu xa vuốt nhè nhẹ lòng bàn tay cô, dưới tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc nhẹ giọng rót vào tai cô: “Chúng ta sẽ có….”
Nam An An nghiêm túc nghiêng mặt qua đối diện với ánh mắt đen láy chăm chú của Khương Minh, nhẹ nhàng hát cùng anh “…. Thời gian hạnh phúc, vui vẻ, tươi sáng….”
Ngón tay Khương Minh nắm chặt tay cô, con ngươi đen như mực: “Tôi sẽ hát cho bạn nghe, dùng tình cảm nồng nàn cảm động bạn được không?”
Dưới sân khấu giọng hét của các bạn nhỏ như thủy triều vọt tới: “Được!”
Tai Nam An An cũng đã nóng lên, nghe Khương Minh chăm chú hát: “Người yêu dấu nhất ơi….”
Khương Minh buông lỏng tay cô, sau tiếng vỗ tay vang lên đầu ngón tay như có ma thuật xuất hiện một chiếc nhẫn, anh cứ nhìn cô chăm chú như vậy, cuối cùng hát một câu — “Đoạn đường xa xôi, em gả cho anh được không?”
Nam An An nhìn hình dáng của miệng khi phát âm của Khương Minh, bên tai tiếng thét chói tai tiếng huýt sáo càng lúc càng xa, chỉ còn lại tiếng nói của anh — “Em gả cho anh được không?”
Em gả cho anh được không?
Gả cho anh.
…..
Nam An An có phần không kịp phản ứng, các nữ sinh dưới sân khấu hét ầm lên “Được! Được! Đồng ý thầy ấy! Đồng ý thầy ấy!”
Các anh hùng nhỏ dưới sân khấu cũng rống lên nhịp nhàng: “Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn….”
Khương Minh đang cầu hôn cô?
Cả người Nam An An bay bổng, giống như cả cơ thể giẫm lên bông vải không chạm xuống đất, cô có chút hoảng hốt, có cảm giác không chân thực. Tim đập “Bùm, bùm, bùm,” như đánh trống, trái tim trong ngực cô nhảy kịch liệt, như muốn bật ra ngoài vậy.
Ánh mắt Khương Minh chăm chú nhìn, giữa con người đen nhánh là bóng dáng rõ rệt của cô. Đột nhiên Nam An An như lấy lại tinh thần, còn chưa nói gì đã vội vàng đưa tay từ sau lưng ra trước, nhìn ngón tay thon dài của Khương Minh dứt khoát nắm ngón áp út của cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Trong một loạt tiếng hô to như thủy triều phía dưới sân khấu “Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái”, anh hôn nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước.
Bờ môi lành lạnh của anh in lên môi cô, Nam An An có cảm giác hoa mắt chóng mặt, nhất định là do ánh đèn sân khấu chiếu khiến cô có chút đau mắt, cả người bị ngọn đèn chiếu vào nóng hầm hập.
Dưới sân khấu vô số ánh đèn flash sáng lên, Nam An An một thân váy hồng nhạt đứng chung một chỗ với Khương Minh bộ dạng quá mức đẹp mắt, được các bạn nhỏ ấn nút chụp ghi lại khoảnh khắc này.
Từ nãy đến giờ Nam An An vẫn luôn hoảng hốt, lúc được Khương Minh dẫn xuống sân khấu mới lập tức rút tay cô ra, dưới ánh đèn ngẩng đầu cẩn thận nhìn chiếc nhẫn kim cương bao trên ngón áp út của cô, sau đó quay đầu lại túm chặt tay Khương Minh vuốt ve lòng bàn tay anh, lòng bàn tay Khương Minh hơi ẩm ướt vì mồ hôi, đúng là đàn ông.
Nam An An nâng tay cố gắng bao chặt tay Khương Minh, ngón tay đeo nhẫn đan tay hai người vào với nhau, sau đó tinh thần hăng hái một đường chạy tới rừng cây nhỏ phía sau học viện kinh tế. Ngày hè gió lạnh thổi tung mái tóc cô, tiếng gió từ bên tai cô gào thét vụt qua, tay Khương Minh mang theo chút hơi ấm được cô nắm chặt trong tay.
Nam An An chạy tới mức thở hổn hển.
Hai bên rừng cây nhỏ chỉ có một ngọn đèn đường mờ ảo, Nam An An chống tay lên cột đèn đường đứng lại. Cô thả lỏng bàn tay mà lúc nãy vẫn nắm chặt tay Khương Minh, tách tay Khương Minh ra, cầm lấy chiếc nhẫn kia sau đó cúi đầu cẩn thận túm ngón áp út của Khương Minh rồi đeo vào.
Có người nói, ngón áp út là nơi gần trái tim nhất.
Nam An An An nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của bọn họ, có cảm giác tất cả đều kết thúc, cô ngẩng đầu vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt Khương Minh. Nam An An lộ vẻ mặt tươi cười vui vẻ, thấy Khương Minh đưa ngón tay cái qua ấn lên lúm đồng tiền nhỏ trên gò má cô, ngón trỏ chọc chọc lúm đồng tiền nhỏ bên kia.
“Ừm… Em đồng ý với anh rồi.” Mặt Nam An An bị Khương Minh vo thành một cục, nói chuyện hơi không rõ ràng, cô dựa vào trên cột đèn đường nhìn Khương Minh cúi người dựa sát vào hơn, cười sung sướng nói với cô: “Ùm, anh biết.”
Dưới đèn đường, trán Khương Minh chống vào trán cô, hô hấp quấn vào nhau.
Nam An An chớp chớp mắt, dựa sát vào cắn lên môi Khương Minh, đầu lưỡi dè dặt cẩn thận liếm khóe môi anh, bị Khương Minh đảo khách thành chủ ấn lên cột đèn đường hôn thật sâu.
Anh càng thở hổn hển hơn, gợi cảm mà mê người, Nam An An cảm thấy cô muốn luân hãm vào bóng đêm như vậy, dưới ánh đèn đường thế nào, cảm giác như đây là một giấc mộng.
Lúc cô vẫn còn là Tiểu Quyển, kính mến và có ý trông chờ người sư phụ kia.
Khi cô còn là “Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên,” dè dặt cẩn thận thầm mến nam thần kia.
Bây giờ anh ở ngay đây, ôm cô hôn môi cô.
Tình yêu cô đã từng mịt mờ mờ mịt muốn tới gần mà không được, tình yêu cô từng thử qua nhiều lần muốn buông tay, cô cho rằng vì bệnh tình của cô đời này sẽ không kết hôn.
Vậy mà cứ như thế đặt trước mặt cô, dễ dàng có được.
“Khương Minh….” Ngón tay cái Nam An An vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út cúi đầu gọi một tiếng, Khương Minh “Ừ” một tiếng.
Ngón tay anh không chút để ý vuốt ve vành tai cô, cúi người dựa sát vào bên tai cô.
“Anh yêu em.” Ba chữ này vuốt ve màng tai cô, chạy thẳng vào tận đáy lòng.
Dưới ánh đèn đường, Khương Minh cúi người ngắm Nam An An của anh cười đến mặt cong lên, giọng cô bị chìm ngập trong tiếng nổ bùm của pháo hoa, hình dáng của miệng khi phát âm lại rõ ràng như vậy, cô nói — “Em cũng vậy.”
Nam An An quơ quơ tay có nhẫn, ngón tay vẽ lên ngón áp út của Khương Minh, giương mắt cẩn thận nhìn vào mắt Khương Minh—
Dưới màn đêm, bối cảnh của anh là lúc bắn pháo hóa kết thúc dạ hội tốt nghiệp trên sân thể dục, từng đợt từng đợt tiếng rít bay vút lên không trung, bùng nổ vang dội trong trời đêm, rực rỡ mà chói mắt.
Đây là sư phụ cô, là thầy giáo của cô.
Cũng là nam thần của cô, người đàn ông của cô.