Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 24


Đọc truyện Em Bị Bệnh Phải Trị – Chương 24

Nam An An im lặng chìa tay nhận bút máy trong tay Khương Minh, thật ra anh vẫn còn để ý.

Chẳng có ai lại không để ý, bạn gái mình từng có mười người bạn trai cũ.

Chính vì vậy rất nhiều người nói cô hoa tâm, tùy tiện, thậm chí cô còn từng nghe lời khó nghe hơn, nhưng mà không thể phủ nhận giờ phút này cô có chút khổ sở….

Lúc ngón tay chạm vào bút máy kẹp giữa ngón tay anh Khương Minh trở tay cầm tay cô, ngón tay cái thon dài mạnh mẽ gãi gãi vào lòng bàn tay cô, , Nam An An có chút khó hiểu nhìn qua: “Giấy cam đoan….”

Khương Minh cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh trong veo gần như thấy đáy, “Đùa em tý…” Giọng anh trầm thấp dễ nghe tới mức khiến cho cô dễ dàng đắm chìm vào trong đó.

“An An, anh chỉ hi vọng anh là người cuối cùng…”

Đôi mắt Nam An An cũng không thèm nháy nhìn Khương Minh, nghiêm túc gật gật đầu.

Anh nói xong câu đó thì dời tầm mắt, một tay tiếp tục chăm chú gõ bàn phím, tay trái thủy chúng nắm tay phải của cô không buông ra.

Nam An An thò đầu qua nhìn thấy chính xác là Khương Minh đang viết luận văn tốt nghiệp cho cô.

Rất nhiều người nói, lúc đàn ông tập trung tinh thần làm việc là đẹp trai nhất, chưa bao giờ Nam An An đồng ý những lời này trong thoáng chốc như vậy, cô tán thành những phần thể hiện sự sắc sảo của Khương Minh, cô nuốt một ngụm nước bọt, lại sợ anh biết nên làm bộ làm tịch nhìn anh gõ công thức.

Những công thức bị cô ghét nhất đã trở thành xinh đẹp như vậy, tay Nam An An đè lên trên đầu gối Khương Minh thò đầu nhìn anh làm việc, sau đó cô dè dặt nhích lại gần tựa vào vai Khương Minh, tay gõ chữ của Khương Minh hơi ngừng lại, dưới chân dùng lực ghế xoay của Nam An An liền trượt ra ngoài, cùng lúc đó,

…. Cả người cô bị anh ôm lấy, mặt hướng về anh đáp xuống trên bắp đùi anh.

Tai Nam An An nóng lên còn chưa kịp có phản ứng gì, cửa văn phòng Khương Minh đã bị đẩy ra.

Vẻ mặt nữ sinh đứng ở cửa hoảng hốt.

Nam An An nhảy một phát đứng phắt dậy, cả người chân tay luống cuống.

Trái lại Khương Minh vỗ về ôm vai cô, đặt cô đứng lên đất sau đó mới nhíu mày nhìn về phía cô nữ sinh không gõ cửa mà trực tiếp xông vào kia.


Nữ sinh đỏ mặt lui ra ngoài, Nam An An cũng che mặt muốn dùng đầu đập vào bàn, L;ê Qu.ý Đô*n, Khương Minh đi ra ngoài để cô một mình đứng trong phòng làm việc, trên hành lang phảng phất truyền đến tiếng nói chuyện, phần lớn là giọng nói của cô nữ sinh kia.

Khương Minh đè giọng nói chuyện xuống thấp, cô nghe không rõ lắm.

Tầm hơn mười phút sau Khương Minh đã quay lại, thấy cô đỏ mặt Khương Minh giải thích nói: “Là một sinh viên chưa tốt nghiệp được Hà Khánh Nguyên hướng dẫn, cô ta đi nhầm văn phòng.”

Nam An An có chút tiếc nuối liền gật gật đầu, thời gian sau đó Khương Minh tiếp tục viết luận văn cô ngồi trên ghế sô pha tự mình chơi máy tính, di động lóe lên một cái Nam An An mở khóa màn hình nhìn thấy một tin nhắn nổi lên trên màn hình —

An An, chào em, tôi là bác sĩ tâm lý của em, buổi chiều em có thời gian qua chỗ tôi nói chuyện không?

Nam An An dơ tay che kín màn hình, gửi từng chữ từng trả lời —

Em cảm thấy em đã khỏe.

Rất nhanh, bên kia gửi qua một tin nhắn mới —

An An, rất nhiều chuyện không phải em không thèm nghĩ tới nữa là có thể được, chẳng lẽ em không muốn giải quyết triệt để vấn đề này sao? Em có biết có bao nhiêu người đàn ông vì nguyên nhân này mà ly hôn với vợ không, em có tự tin rằng bạn trai em sẽ không rời khỏi em vì nguyên nhân giống như vậy không?

Buổi trưa Khương Minh mang cô đi ra ngoài, trong sân trường từng đôi lại từng đôi tình nhân cử chỉ vô cùng thân thiết đi ngang qua, Nam An An chìa tay kéo ngón út của Khương Minh, Khương Minh cúi đầu nhìn về phía cô vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Xin lỗi, lúc trước anh chưa từng nói chuyện yêu đương….”

Nam An An cười tít mắt lúc lắc tay Khương Minh, mang theo chút hài lòng.

Việc này mang theo chút cấm kỵ, lại dè dặt nắm tay trước đám đông là điều cô mong chờ lâu rồi, cô hận không thể làm cho ai cũng biết anh và cô ở cùng một chỗ, đến nỗi những lời đồn nhảm kia cũng được, chửi bới cũng xong, Nam An An tỏ vẻ — tay của nam thần, tôi có quyền.

….

Kỳ nghỉ đông tới rất nhanh, đây là lần đầu tiên Nam An An không thích nghỉ đông như vậy, cô vừa mới ở cùng một chỗ với Khương Minh, nhanh như vậy đã xa cách rồi.

Điều duy nhất có thể khiến Nam An An vui vẻ trở lại… Có lẽ chính là cô đã sớm lanh trí thanh toán xong cước phí điện thoại của Khương Minh.


Trên đường Khương Minh lái xe đưa cô ra sân bay Nam An An ngồi trên ghế lái phụ len lén nhìn anh: “Thầy, kỳ nghỉ đông anh trải qua thế nào?”

“Tùy tiện trôi qua thôi.” Khương Minh ‘vân đạm phong khinh’ trả lời.

“Vậy anh sẽ nhớ em chứ?” Nam An An nghĩ nửa ngày cũng chưa nói câu này ra khỏi miệng.

Lúc đến đại sảnh sân bay, Khương Minh và cô chờ ở bên ngoài, bên cạnh có vài đôi tình nhân khó khăn hôn nhau.

Nam An An im lặng đếm ngược, khi nào thì anh sẽ hôn cô đây? Mãi đến lúc loa thông báo đi đăng ký vang lên, Khương Minh cũng ung dung không có bất kỳ biểu hiện gì.

Truyện của L!ê Qu!ý Đô!n,

Nam An An có chút mất mát theo đám người đi vào trong, lúc có tiếng báo tin nhắn tới cô kích động mở khóa màn hình —

Một tin nhắn

Đến từ Khương Minh.

Chỉ có một chữ — Sẽ.

Nam An An nhìn một chữ kia rất lâu, thừa dịp còn chưa đăng ký gửi tin nhắn trả lời — Thầy, anh đúng là người có một vạn phí cước điện thoại o( ̄ヘ ̄o).

Toàn bộ kỳ nghỉ đông Nam An An trải qua không yên lòng, bên nước Mĩ vốn chẳng có bầu không khí tết Âm lịch, ba mẹ cô lại rất bận rộn, ngay cả Nam Vi Vi cũng cuống cuồng học và thực tập rất ít khi đi theo cô.

Vì thế, Nam An An có một quyết định to gan.

….


Đêm ba mươi hôm đó Khương Minh không tới nhà ông nội anh, một mình ở nhà xem ti vi, đúng giờ điện thoại Nam An An gọi tới, Khương Minh đã nghi ngờ rốt cuộc hai người bọn họ ai mới đúng là người có một vạn cước phí điện thoại đây.

“Thầy, em mua cho anh quà tặng mừng năm mới!” Hoàn cảnh bên kia điện thoại nghe rất ồn ào, giọng Nam An An rất lớn, mang theo chút đắc ý hả hê, “Anh đoán là gì nào?”

Khương Minh suy nghĩ một lát: “Em.”

Nam An An: “A, làm sao có thể chứ anh nằm mơ đi…. A a a a a” giọng nói từ ngượng ngùng đến sợ hãi chỉ trong năm giây đồng hồ.

Tay cầm điện thoại của Khương Minh siết chặt: “An An? An An? Em ở đâu?”

Bên kia vẫn rất ồn ào, hình như là Nam An An đang điên cuồng chạy, bên kia ống nghe là tiếng gió gào rít, còn kèm theo tiếng thét chói tai của cô: “Mày đừng tới đây, cho mày đều cho mày hết…”

Trong lòng Khương Minh đã nhéo thành một đoàn, ngay cả áo khoác cũng chưa mặc đã chạy vội ra ngoài, bên kia điện thoại là tiếng thở dốc không liên tục.

Khương Minh dùng một cánh tay khác gọi điện thoại cho Lâm Mặc, cầm di động liên tục gọi tên Nam An An.

Bên kia chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thét chói tai không đồng đều của Nam An An.

Xung quanh đều là tuyết trắng xóa, Khương Minh nện một quyền vào trên người tuyết cao gần bằng người ta, đỉnh mũi hồng hồng của người tuyết đổ ầm ầm.

Anh còn chưa biết rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì…. Bây giờ…

Trong đầu Khương Minh trống rỗng chợt nghe thấy loáng thoáng có người đang kêu tên của mình.

Quay người lại thì nhìn thấy Nam An An cả người mặc áo khoác màu đỏ giống như phong bao lì xì hai tay đỡ đầu gối đứng phía ngoài cách anh mấy bước.

Nam An An cao hứng phấn chân vẫy vẫy tay về phía anh không để ý sắc mặt Khương Minh khó coi tới cực điểm: “Thầy ~(≧▽≦) ~.”

Không đợi cô nói xong câu, đã bị một trận đầu óc choáng váng mắt hoa lên, cả người cô bị Khương Minh khiêng lên, giọng anh lạnh lẽo khiến cô run lên: “Sao lại như vậy?”

Tuy rằng Nam An An ăn mặc giống phong bao lì xì, nhưng cả người lại cực kỳ nhếch nhác, còn đang thở từng ngụm từng ngụm: “Sáng sớm em cầm một cái bánh bao thịt, bị một con chó săn đuổi theo ròng rã bốn con đường….”

Mãi đến lúc về đến nhà Khương Minh, Khương Minh lạnh lùng nghiêm mặt mở nhiệt độ máy sưởi lên cao nhất, cũng chưa nói với cô câu gì cả.

Tay Nam An An được tay anh ôm trọn, động tác trên tay Khương Minh cực kỳ dịu dàng, nhưng nhất định không nói chuyện.


Nam An An còn nói: “Người xưa nói nháy mắt trái có tiền, nháy mắt phải tai họa, những lời này thật sự là quá đúng, sáng hôm nay mí mắt em cứ nháy… Kết quả mới vừa rồi bị một con chó điên đuổi theo trên đường cắn cho một phát, chủ nhân con chó bồi thương em một ngàn.”

Khương Minh lạnh lùng nghiêm mặt, anh đặc biệt đã bị cô hù chết khiếp, chuyện này dù ngày hôm qua vừa mới xem hơn trăm câu chuyện cười anh cũng cười không nổi.

Nam An An có chút tủi thân, cô bỏ ba bỏ mẹ chạy tới đây muốn cho Khương Minh một niềm vui bất ngờ, nhưng Khương Minh lại lạnh lùng nghiêm mặt không để ý tới cô. Rõ ràng tất cả mọi người nói đây là ngạc nhiên mừng rỡ nhất mà.

Lúc Khương Minh bình tĩnh đẹp trai chuẩn bị cởi tất (vớ) ẩm ướt do thấm tuyết giúp cô ngón tay dừng lại một lát cuối cùng mới cởi hết, giọng trầm thấp: “Mắt cá chân bị sao thế này?”

Cách tất đã có thể nhìn thấy vết máu, kéo tất xuống dưới thì nhìn thấy trên mắt cá chân trắng nõn nà có một vết thương rất sâu.

Nam An An cúi đầu: “Bị chó điên cắn đó, một ngàn đồng còn trong túi em kìa.”

Khương Minh nâng trán: “Lúc nãy không phải là em nói đùa với anh?”

Vẻ mặt Nam An An nghiêm túc tỏ ý: “Em cũng là Shere Just.”

Khương Minh không nói một lời, năm mới của anh xui xẻo sợ hãi lái xe đi tìm nơi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại, truyện Lê, Quý!Đôn, đêm ba mươi trạm phòng bệnh truyền nhiễm gần đấy đều đã đóng cửa, nhiều lần Nam An An ngỏ ý trước kia cô bị con chuột đồng nhỏ cắn đã từng tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại hơn nữa chất lượng bảo đảm trong mười năm, Khương Minh vẫn cứ mang cô đi tới bệnh viện Nhất Trung tiêm phòng uốn ván.

Thấy vết thương của Nam An An bị quấn một lớp băng gạc rất dày còn chảy cả máu Khương Minh nhíu chặt mày, cũng không biết làm sao mà cô chạy theo đường về nhà được.

Lúc trở về có đoạn đường bị mấy chiếc xe va chạm nhau bịt kín, Khương Minh xuống xe cõng Nam An An đi về.

Nam An An nắm úp sấp trên lưng rộng lớn của Khương Minh, có lẽ anh đi ra ngoài rất gấp ngay cả áo khoác cũng không mặc, chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng phong phanh, Nam An An cố gắng dang rộng mình trên người Khương Minh sau đó ôm chặt anh.

Cảm giác trên lưng mình có độ ấm, Khương Minh nâng cô về phía trước, cô nằm úp sấp ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Em không tức giận, em biết anh lo lắng cho em….”

Còn chưa nói xong câu cô đã bị đặt xuống đất, cái chân bị thương kia còn bị Khương Minh nắm, cả người cô đứng bằng một chân trên mặt đất, làn môi mỏng của Khương Minh chuẩn xác ấn xuống môi cô.

Bông tuyết bay nhẹ nhàng rơi vào người bọn họ, Khương Minh ôm sát Nam An An chuyên tâm hôn đôi môi trắng bệch vì lạnh của cô, Khương Minh không phải là người lúc nào cũng để tình cảm lộ ra ngoài, anh luôn kiêu ngạo tự bản thân mình kiềm chế tỉnh táo, nhưng khi nghe thấy giọng thì thầm của cô thì hoàn toàn mất đi khả năng vẫn rất kiêu ngạo là tự mình kiềm chế.

Nam An An mở nửa mắt, một bàn tay của Khương Minh còn đặt lên vai cô, chỉ có nụ hôn trên môi với hơi thở mang theo gió tuyết, nhưng nó có sức hấp dẫn đã tan chảy như tuyết.

Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.