Đọc truyện Em Bị Bệnh Phải Trị – Chương 15
Nghĩ tới đây Nam An An cũng nhẹ nhõm, ngẩng đầu thoải mái theo bước Hà Nhạc chào một tiếng: “Xin chào thầy, tạm biệt thầy!”
Hà Nhạc: “…..”
Giờ phút này, anh ta thế nhưng lại không phản bác được.
Tạm biệt Hà Nhạc, Nam An An cũng không có tâm tình tự học, trở lại phòng tự học dọn dẹp xong túi xách ra ngoài ăn cơm với Cố Ly, còn chưa tới chỗ ngồi, di động lại vang lên, Nam An An nghe máy —
“Chị An An…” Giọng An Khả mềm mại, “Chị có thời gian không?”
“Không có.” Nam An An gọn gàng dứt khoát.
“…” An Khả bị nghẹn một lát tự nhiên nói tiếp: “Ông nội nói hôm nay bọn chị trở về một chuyến, chị Vi Vi chưa nghe điện thoại.”
Ông ngoại….
Nam An An đồng ý cúp điện thoại, Cố Ly giẫm phanh xe (thắng xe), nghiêng mặt qua: “Lại bảo cậu đi về?”
“Ừ” Nam An An gật gật đầu, gần đây ông cụ An đột nhiên có tình yêu của trưởng bối, khiến An An gần như được sủng ái mà lo sợ, An Dạng rất không dễ dàng làm dịu quan hệ với nhà họ An chút nào cả, cô cũng không muốn làm trái ý ông ngoại cô để mẹ cô khó khăn.
Cố Ly đưa cô đến nhà cũ nhà họ An rồi đi luôn, sau khi một mình Nam An An đến cửa đại sảnh mới biết là Hồng Môn Yến, LQĐô$n trong đại sảnh ông cụ cười tít mắt lôi kéo tay Hà Nhạc, bộ dạng cực kỳ hài lòng với anh ta, Hà Nhạc cũng nói chuyện với ông cụ rất vui vẻ, mợ cô ngồi một bên dùng vẻ mặt ngắm con rể nhìn Hà Nhạc.
An An thoáng dừng bước, ông cụ ngẩng đầu nhìn thấy cô thì yêu thương vẫy vẫy tay: “An An, tới đây.”
Nam An An ung dung thản nhiên đi qua, trước khi ông cụ yêu thương chụp tay cô một giây tự nhiên với tay hạ túi xách, cung kính nói một câu: “Ông ngoại khỏe ạ.”
Ông cụ hậm hực thu tay về, vẻ mặt đã trầm xuống.
Nam An An lễ phép chào hỏi với Hà Nhạc, thì thấy An Khả từ trên lầu đi xuống, An Khả vô cùng thân thiết kêu một tiếng “Chị An An” tầm nhìn vừa rơi xuống trên người Hà Nhạc ánh mắt lập tức sáng lên: “Chị An An, đây không phải là bạn trai chị sao?”
Hà Nhạc cười cười, cũng không phủ nhận cực kỳ tự nhiên chào hỏi với An Khả: “Chào em.”
Mợ cô cũng mở miệng theo: “An An, mợ nghe nói con thích Hà Nhạc, vừa khéo Hà Nhạc cũng thích con, mợ nói đúng không, các con….”
Nam An An vốn bị bọn họ cướp đoạt lời nói cướp đoạt mọi thứ không có chỗ trống nói chen vào, ý tứ này…. Nghe đến đó ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn ông cụ không lên tiếng nữa: “Ông ngoại, ba con nói con còn nhỏ.”
Một chiêu này của ông cụ An không biết là muốn lợi dụng chút giá trị cuối cùng của cô hay là muốn cô nhường đường cho An Khả, hoặc là nói một mũi tên trúng hai con nhạn. An An khéo léo nói, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng — Ba tôi còn chưa lên tiếng, không tới lượt các người định đoạt chuyện hôn nhân của tôi.
“Bốp” ông cụ đặt ly trà lên bàn, nước trà trong suốt nhẹ nhàng nhoáng lên một tý suýt chút nữa vẩy ra ngoài, “Không biết tốt xấu!” Lời nói còn chưa dứt thì bắt đầu ho khan dữ dội, mợ cô chạy tới dịu dàng vuốt lưng ông cụ vừa trách móc nói: “An An, sao nói chuyện với trưởng bối như vậy?” Rồi giọng bình thường khuyên giải ông cụ: “Ba, người đừng tức giận….”
Hà Nhạc có chút sửng sốt thay đổi sắc mặt, không nghĩ tới dường như bản thân mình bước từng bước lại càng không ổn thỏa, thái độ của ông cụ An đối với Nam An An làm cho anh ta có chút trở tay không kịp.
Nam An An ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, gật đầu lễ phép mà xa cách: “… Hơn nữa lúc sinh nhật người con cũng đã nói, bây giờ con thích Khương Minh.”
“Thật là hồ đồ,” sắc mặt ông cụ trầm xuống: “Con biết rõ em họ thích Khương Minh, con đứa nhỏ này… Từ nhỏ đến lớn con kết giao bao nhiêu người bạn trai, đây không phải là con gây khó dễ em họ sao?”
Nam An An không trả lời câu nói bừa của ông cụ, đứng lên lễ phép mà xa cách nói với ông cụ: “Ông ngoại, con đi trước, tạm biệt.”
Lời trách mắng của ông cụ ngừng luôn, Nam An An cũng không quay đầu lại mà bước đi ra ngoài, phía sau có bước chân dồn dập đi tới, giọng An Khả mang theo chút áy náy: “Chị An An, thật xin lỗi, em không biết ông ngoại sẽ nói với chị những lời này, nhưng mà, em thật sự rất thích Khương Minh…”
Nam An An xoay người, thấy sắc mặt An Khả biến thành màu hồng vì chạy nhanh, An Khả thở từng ngụm từng ngụm, “Chị An An, từ nhỏ cái gì em cũng không bằng bọn chị….”
“Không thông minh như chị Vi Vi.”
“Không xinh đẹp như chị.”
“Từ trước đến này bọn chị cũng đều không chơi đùa với em, em biết chị không thích em, nhưng em thật sự… Chị không cần cướp anh ấy đi có được không?”
Mi vĩnh viễn không thức tỉnh được một người giả vờ ngủ. Giống như An Khả, cô ta cố chấp cho rằng không có mình, thì Khương Minh sẽ thích cô ta. Nam An An không phản bác được, An Khả không phải là một đứa trẻ hư… Hoặc có thể nói An Khả đúng là một cô gái đáng thương —
Thế hệ sau nhà họ An đều là con gái, An Ngưng trong sáng động lòng người, Nam Vi Vi xinh đẹp mạnh mẽ, An Nại kiêu căng lạnh lùng, thế nhưng An Khả không di truyền gien xinh đẹp nhà họ An, với lại bị bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã nhát gan yếu ớt, sau này được ông ngoại cô cưng chiều có chút thả lỏng…
“Chị…” Giọng nói An Khả mang theo nồng đậm âm mũi, “Chị vốn không quan trọng dù sao nam sinh thích chị nhiều như vậy, chị cũng đã từng theo chân bọn họ, Khương Minh cũng chỉ một trong hơn mười người của chị, nhưng là tất cả của em…”
“Chị biết không, từ nhỏ em đã thích Khương Minh.” An Khả cười bằng mũi.
Nam An An muốn nói, tôi không biết, cô nhớ rất rõ ràng lúc còn nhỏ bọn cô đều không biết Khương Minh.
Cô hỏi An Dạng, An Dạng nói bà tìm Khương Minh giúp cô học thêm cũng là vì năm nay An Dạng được đại học phía Tây mời bên ngoài tới giảng về đàm phán kinh doanh quốc tế mới quen biết Khương Minh.
“Chị An An…”
Lông mi dày của Nam An An hơi buông xuống, như có điều suy nghĩ.
An Khả thấy vậy lại càng nỗ lực hơn: “Hơn nữa, em còn có bệnh….”
Nam An An tức nghẹn cả đêm, rốt cuộc tìm được cơ hội nói vào, cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt chợt rơi lệ của An Khả, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng có.”
“Cái gì?” An Khả sửng sốt một phen.
Nam An An gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Bệnh đó.”
Sau khi cụt hứng bỏ về lâu rồi An Khả không tìm cô nói chuyện cũ nữa, Nam An An vui vẻ nhàn hạ, , trái lại hai tháng sau An Dạng biết cả nhà họ An ép buộc chuyện tình cảm con gái bà trực tiếp xông qua nhà họ An không nể nang mặt mũi với ông cụ, không thể không nói, mặc dù lúc bà dùng sợi đay đánh cô nhanh chuẩn độc ác, nhưng lúc bao che khuyết điểm vẫn tương đối ấm lòng.
Nam An An đứng trên hành lang học viện kinh tế nghe điện thoại của An Dạng, lỗ tai dựng lên nghe thấy thang máy “Đinh” một tiếng thì cúp điện thoại chạy về hướng văn phòng Khương Minh, vừa mới tan học trở về bị Khương Minh bắt quả tang tại trận.
Đầu mùa hạ, anh mặt một bộ màu đen áo sơ mi hoa văn tối màu, vì trời nóng cài có ba nút áo, một tay cầm quyển bìa cứng bản vĩ mô nâng cao từ trong thang máy đi ra, dáng người cao ngất.
Khương Minh bước từng bước đi về phía cô, nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất trên hành lang dát lên anh một tầng màu vàng, làm cho anh xem ra xa không thể chạm tới, càng làm bóng dáng thon dài của anh như đang kéo dài kéo dài tới dưới chân cô, giống như cô chỉ cần bước lên phía trước một bước là có thể đi vào trong sinh mệnh của anh.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, phông cảnh là phía chân trời được phủ lên ánh hoàng hôn màu vàng…
Cả người Nam An An được phủ trong bóng dáng anh, trong nháy mắt đó hô hấp của cô bị kìm hãm dường như nghe được tiếng tim đập tăng nhanh của bản thân mình, cảnh tượng đó quen thuộc mà xa lạ, có gì đó đến bên miệng cô, vội vàng muốn buột miệng nói ra….
Thì nhìn thấy nam thần tựa vào cửa sổ sát đất trên hành lang, rõ ràng làn môi mỏng khép khép mở mở.
Nam An An vểnh tai lên —
Giọng nói nam thần mát rượi: “Điểm khác nhau giữa thời hạn quyền lợi và thời hạn giao hàng là gì?”
“….” Cảm xúc Nam An An ấp ủ đã lâu cứ như vậy tiêu tan thành mây khói.
“Không biết à?” Khương Minh hơi nheo mắt lại, lông mi dày được trời chiều nhuộm thành màu vàng tôn lên khuôn mặt anh tuấn mà lịch sự có chút không chân thật, Khương Minh dừng một lát đến gần một chút rút tài liệu tiết học trong tay cô ra tiện thể lật một cái, nhìn trang giấy sạch bóng khẽ nhíu mày, giọng mát lạnh “Hay là nói, em không chuẩn bị tốt nghiệp…. Muốn ở luôn trường học với tôi?”
“Ừm” Nam An An nhìn chằm chằm yết hầu trắng ngần của Khương Minh di chuyển khi nói chuyện, không kìm lòng được ừm một tiếng sau đó phản ứng kịp, lỗ tai nóng lên, ánh mắt hạ xuống nhìn chăm chú chóp mũi mình mà không dám nhìn anh, muốn chạy trối chết chân lại giống như bị dính trên mặt đất, một bước cũng không di chuyển được.
Cô nghe thấy Khương Minh cười khẽ một tiếng, giọng nói lạnh lùng vừa nãy như bị hòa tan đồng thời mang theo chút vui sướng.
Sau đó chính là tiếng sột soạt tờ giấy bị lật qua lật lại.
Cô ngẩng đầu, Khương Minh đứng trước cách cửa sổ vài bước.
Anh cúi đầu vẻ mặt chăm chú, bút máy màu xanh đậm di chuyển lên xuống trong ngón tay thon dài của anh, thỉnh thoảng rơi vào lòng bàn tay, anh cầm chiếc bút kia đánh dấu móc xuống trang giấy ….
….
“Vì thế, Khương Đại thần vạch ra giới hạn cho cậu rồi hả?” Cố Ly kích động trực tiếp nhảy từ trên giường xuống.
Nam An An lặng lẽ ấn nút gửi đi, đêm ôn tập trước khi thi môn tài chính ngân hàng, giới hạn Khương Đại thần tự tay vạch ra điên cuồng lan rộng trong hộp thư công cộng sáu khoa của học viện kinh tế đại học phía Tây với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Tắt hộp thư, Nam An An vui vẻ chạy tới gửi một tin nhắn weibo mới — đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Hôm nay nam thần vạch ra giới hạn cho tớ — xin gọi tôi là đội viên đội thiếu niên tiền phong.
Sau đó, weibo của cô cũng bị nhóm con gái học viện kinh tế làm bùng lên các bình luận.
— Nam thần, xin đừng khinh suất theo đuổi nam thần của chúng ta đi.
— Nữ thần quyền lực ngang ngược, nghe nói thầy hướng dẫn cũng cho học sinh đổi bài thi, quỳ gối xin thêm 90.
— Quỳ gối xin ôm đùi nữ thần.
— Nữ thần, chúng tớ chờ cậu đổi tên.
— Nữ thần, học kỳ sau bảo vệ đề tài nghiên cứu, dựa vào cậu rồi.
Lúc Nam An An kiểm tra vào ngày hôm sau, Khương Minh coi thi.
Cô thấy Khương Minh vẫn là có chút chột dạ.
Giới hạn kia chuẩn xác — thời gian buổi thi không quá nửa, mọi người đã ào ào nộp bài kiểm tra.
Đám người này có thể không khoa trương như vậy được không.
Đây là cuộc thi cuối học kỳ của môn tài chính ngân hàng, cũng là cuộc thi cuối cùng trong bốn năm đại học, cơ bản năm tư không có giờ lên lớp, cả lớp nộp xong bài kiểm tra bắt đầu reo hò nhảy nhót muốn ra ngoài ăn liên hoan. Nam An An là người nộp bài kiểm tra cuối cùng, lúc cô chuyển bài thi cho Khương Minh khó khăn lắm mới dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nhưng bạn lớp trưởng bỗng đi qua cười sang sảng vỗ bờ vai cô: “An An, đi, đi ăn liên hoan.”
Nam An An còn chưa kịp trả lời, Trương đại nhân đã chuyển hướng về phía Khương Minh cười hèn hạ ti tiện: “Thầy giáo, cảm ơn thầy hạ thủ lưu tình ~ cái kia, buổi tối bọn em tới quán bar liên hoan, lão đại ngài cũng tới ~ “
Nam An An không nghĩ tới là Khương Minh anh thật sự đồng ý.
Quyết định địa điểm liên hoan là ở quán bar Tây Ban Nha đối diện đại học phía Tây, toàn bộ lớp tài chính tập trung ở cửa sau đại học phía Tây sau đó cùng chậm rãi tiến về mục tiêu đã định, lớp trưởng Trương đại nhân phát huy tác dụng giỏi giao tiếp — không chỉ có mời tới Khương Minh mà còn mời tới Hà Khánh Nguyên ngoài ra còn có một cố vấn nữ xinh đẹp.
Nam An An đeo túi xách đi cùng Đường Viên ở hàng ngũ cuối cùng, cô thật sự không mặt mũi nào đối mặt với thầy của cô…
Dưới sự hướng dẫn của lớp trưởng mọi người di chuyển tới gần đường, giữa lúc đi qua con hẻm nhỏ,
“Oa,” Đường Viên hét lên một tiếng: “An An cậu muốn kéo rớt quần tớ.”
Nam An An buông quần Đường Viên ra, đổi thành siết chặt cổ tay cô ấy, Đường Viên hiên ngang lẫm liệt nói: “Có lẽ cậu vẫn nên níu chặt quần tớ đi.”
Nam An An biết lắng nghe, mỗi một bướcĐường Viên đi gian nan vất vả, trước khi quần bị kéo xuống một giây hạ giọng: “An An nếu cậu không thích đi từ đây, chúng ta gọi xe đi vòng qua nhé…”
Nam An An lắc đầu, kéo Đường Viên đi nhanh về phía trước không ngại bị ai đó ở phía sau đẩy cả người xông lên về phía trước, thì đụng vào lưng của một người, trong bóng tối cô không thấy rõ là ai tiện thể níu chặt tay người nọ, người nọ trở tay cầm tay cô chờ cô đứng vững cơ thể sau đó vẫn không buông ra như cũ.
“Thầy” Nam An An cúi đầu gọi một tiếng, muốn rút tay ra.
“Ừm” Khương Minh nhàn nhạt lên tiếng trả lời, hứng thú nói: “Đề thi hồi chiều đơn giản chứ?”
“….” Nam An An đuối lý tay không động đậy, ngón tay bị lòng bàn tay Khương Minh bao lấy, dù đang đầu mùa hạ, lòng bàn tay Khương Minh cũng lành lạnh đối lập rõ nét với độ ấm mu bàn tay cô.
Cô được anh dẫn qua hẻm nhỏ âm u kia, bên tai là tiếng ve đánh trống reo hò đêm hè.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Khương Minh và đám nam sinh chơi trò oẳn tù tì, đám nam sinh xắn tay áo lên — người thua mời nữ sinh uống rượu giao bôi….
Khương Minh vẫn chiếm giữ thế thắng lợi, mãi đến khi —
Hà Khánh Nguyên ngậm miếng ngô đứng bên cạnh anh tức giận nói: “Khốn kiếp, đám con thỏ nhỏ đi chuốc tiểu nữ thần của tôi rồi.”
“Khốn kiếp, cạn chén với tiểu nữ thần của tôi.”
“Cũng may, không phải giao bôi.”
“Khốn kiếp, cậu ta thật sự quỳ gối —”
Nam An An tay cầm ly rượu đầy xoay xoay, lúc đầu chỉ là mấy vị nam sinh thay phiên tìm cô uống rượu nói là chơi trò oẳn tù tì thua, cô vô cùng sảng khoái cạn chén, bây giờ đột nhiên lại thăng cấp lên uống giao bôi rồi.
“Nam thần, giao bôi.” Nam sinh uống nhiều đến nỗi mặt đều đã đỏ.
Nam An An: “Tớ cạn trước.”
“Không được, Kế Thảo cậu quỳ một cái…”
“Đúng, Kế Thảo mau quỳ xin nữ thần giao bôi….”
“Kế Thảo, nhanh, ba năm chờ một lần.”
Sau đó… Uống rượu trở nên ngốc – Kế Thảo cậu ta thật sự quỳ — hai đầu gối.
Nam An An còn chưa kịp phản ứng gì, đám người bên kia đã bùng nổ một trận kinh ngạc hô to, “Oa, Khương Đại thần thua!”
Thua?
Trong đám người bọn họ ở đây, Khương Minh đi tìm cô gái cố vấn xinh đẹp tuyệt đối là lựa chọn thích hợp nhất, Nam An An nhìn sang bên kia,
Thì thấy Khương Minh cầm hai ly rượu với một chai bia xuyên qua đám người đi về phía cô.