Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 8


Bạn đang đọc Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy FULL – Chương 8


Sau khi đến công ty, Lương Hành Dã bắt đầu đối phó với sự việc bão cuồng phong khiến công việc bị đình trệ.
Vài ngày trước, đài quan sát khí tượng đã đưa ra cảnh báo cơn bão có thể đạt mức báo động đỏ.

Dự kiến, cơn bão sẽ đổ bộ vào Vân Thành nội trong sáng mai, cường độ của cơn bão có thể đạt đến cấp cuồng phong, theo đó là mưa xối xả hoặc mưa lớn nặng hạt.

Vào những ngày mưa to gió lớn, ra ngoài làm việc vô cùng nguy hiểm cho nên Lương Hành Dã đã yêu cầu thư ký của mình đưa ra thông báo cho phép nghỉ ba ngày.
Thư ký vội vàng đi ra ngoài.

Lương Hành Dã đã giải quyết xong vấn đề, đứng trước cửa kính lớn uống cà phê.
Văn phòng ở tầng cao nhất của tòa nhà, ngoài cửa sổ là một mảng xám xịt, không thể nhìn rõ mặt đất, cứ như thể đang ở trên mây.

Điện thoại di động rung lên một tiếng “brumm”, Lương Hành Dã nhìn sang, là tin nhắn của mẹ anh gửi đến.
Anh không trả lời, đặt tách cà phê xuống, đi đến phòng nghỉ ngơi nhỏ ở bên cạnh.
Phòng nghỉ ngơi nhỏ nằm trong văn phòng thuận tiện cho Lương Hành Dã nghỉ trưa.

Chăn nệm đều đầy đủ, còn trang bị một tủ lạnh nhỏ, bên trong chứa rất nhiều rượu.
Trì Ninh ngồi xếp hai chân trên giường, trong tay cầm iPad, chăm chú xem phim không thèm chớp mắt.

Nhìn thấy Lương Hành Dã bước vào, cậu đặt iPad xuống mỉm cười với Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã nhớ lại khoảnh khắc anh phải chịu đựng việc bị người khác nhìn trộm trên suốt quãng đường đi vào công ty.

Trì Ninh chưa quen với môi trường mới, lúc đầu còn dựa dẫm anh, sau đó nắm lấy tay áo anh.

Tất cả mọi người đều không dám vây lại xem nhưng bầu không khí rõ ràng xôn xao không ít, thậm chí thư ký còn đến văn phòng nhiều hơn bình thường, ánh mắt lúc nào cũng liếc về phòng nghỉ nhỏ.
Lương Hành Dã ngồi cạnh Trì Ninh.
Trong các mối quan hệ xã giao của mình, anh đã gặp qua rất nhiều người chay mặn đều ăn.

Sau khi ăn tiệc uống rượu no say, bọn họ không chút ngại ngùng ôm lấy các bé trai nhỏ nhắn thanh thuần hoặc các người mẫu nam vào khách sạn.

Trì Ninh lớn lên như thế này, nếu lỡ chạy đến bồn tắm của người khác, nói không chừng ngày hôm sau sẽ bị ăn sạch sẽ.
Nhưng Lương Hành Dã để tay lên ngực tự hỏi bản thân, anh không thể nổi lên ham muốn với một con cá, đồng tính là một vấn đề, còn bất chấp vượt chủng tộc lại là một loại khẩu vị quá mặn.
Nuôi Trì Ninh trong bồn tắm không phải là giải pháp lâu dài.


Trì Ninh có thân phận đặc biệt, dễ liên lụy đến những tai họa ngầm.

Anh không sợ xảy ra chuyện gì, nhưng đối với những tai họa ngầm nếu tránh được thì vẫn tận lực tránh khỏi.
Cách an toàn nhất là tìm đến vùng biển nơi Trì Ninh từng sống rồi đưa cậu về nhà.
Lương Hành Dã lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trên bản đồ.

Hình ảnh hiển thị trên điện thoại di động tương đối nhỏ, anh đổi trang khác, chỉ vào bản đồ có kích thước bằng màn hình và nói: “Mọi nơi trong cuộc sống thật đều có thể tìm thấy trên này.

Cậu xem, màu xanh chính là đại dương, cậu là từ đại dương tiến vào bờ.


Lương Hành Dã đưa tay chỉ vào một chỗ: “Tôi đã đưa cậu đến đây vào ngày hôm qua, có một số vùng biển gần đó, giống nơi này, nơi này, và nơi này, cậu có nhận ra không?”
Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã gõ ngón tay vào mấy điểm trên đó, đầu óc choáng váng.
Sau khi Lương Hành Dã nói xong, anh hỏi Trì Ninh, “Cậu xem hiểu không?”
Trì Ninh lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy mơ hồ.
Lương Hành Dã đã đoán trước được kết quả này.

Anh nhìn thấy bộ dạng không biết làm sao của Trì Ninh, liên tưởng tới việc Trì Ninh đã xuất hiện ở nhà anh hai lần, trong lòng bắt đầu đoán già đoán non.

Chắn hẳn Trì Ninh là một mỹ nhân ngư ngốc nghếch, có khả năng định hướng rất kém, không thể tìm thấy nhà của mình.
Hiện tại chỉ có thể làm tới đâu tính tới đó.
Ở bên ngoài có người tìm anh, Lương Hành Dã tắt điện thoại đứng dậy rời đi.
Tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện bị ngăn lại bởi cánh cửa, Trì Ninh bị bỏ lại một mình trong phòng nghỉ trống rỗng.

Nhìn vào màn hình trong thời gian dài làm đôi mắt Trì Ninh khó chịu, cậu nhắm mắt lại, vùi đầu vào chăn bông.
Chiếc giường tràn ngập mùi của Lương Hành Dã, bao bọc lấy Trì Ninh, cậu hắt hơi, ngẩng đầu, lộ đầu ra ngoài, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lúc sau, có người đẩy cửa bước vào.

Cậu tưởng đó là Lương Hành Dã nên bò dậy, thế mà lại nhìn thấy Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên dựa vào cửa, cười nói, “Đậu ngọt nhỏ, cậu làm sao lại ngủ quên vậy? Đi thôi, anh mời cậu đi ăn cơm.”
Trì Ninh thực sự rất đói.

Kể từ tối hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn chút gì cả nhưng cậu và Kỷ Tuyên chỉ gặp nhau mới có một lần.


Trì Ninh xỏ giày vào, đi vòng qua hắn, tìm Lương Hành Dã.
Kỷ Tuyên siết tay, không biết nên cười hay khóc: “Nói thế nào anh cũng là một anh chàng đẹp trai đấy, thế mà cậu lại có thể triệt để ngó lơ anh sao?”
Trì Ninh dừng lại, tỏ ra khá nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, sau đó nhìn Lương Hành Dã đang ngồi sau bàn làm việc, so sánh một lúc, rồi lắc đầu với Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên không vui nữa, ôm lấy vai Trì Ninh: “Cậu so sánh anh với chồng cậu …”
Lương Hành Dã ngắt lời hắn: “Kỷ Tuyên, mày đang nói nhăng nói cuội gì vậy.”
Chính miệng Lương Hành Dã đã nói rằng “cục cưng trong lòng” còn gì, Kỷ Tuyên bất đắc dĩ buông tay: “Được được được, là tao nói nhăng nói cuội, vậy cuối cùng có đi ăn cơm không đây?”
Kỷ Tuyên mời khách vào buổi trưa, chọn một nhà hàng Trung Quốc rất đặc biệt.

Lúc mở cửa ra, đập vào mắt bọn họ là bộ bàn ghế gỗ đặc lâu năm, bàn dài theo phong cách cổ xưa được đặt sát tường, phối hợp với những cây cảnh và tác phẩm nghệ thuật tương ứng vừa tinh xảo lại khí thế.
Nhân viên nhà hàng mặc sườn xám đứng một bên, Kỷ Tuyên bảo Trì Ninh gọi món ăn nhưng Trì Ninh xem không hiểu, Lương Hành Dã nói, “Ăn gì cũng được.”
Sau khi gọi món, Kỷ Tuyên phàn nàn Lương Hành Dã: “Vốn dĩ hôm nay tao được nghỉ ngơi một chút không phải đến bệnh viện, mẹ mày lại vội vội vàng vàng…”
Nói đến một nửa, thấy vết thương ở sườn mặt Lương Hành Dã đã khép lại, Kỷ Tuyên kinh ngạc: “Vết thương trên mặt mày sao lành lại nhanh vậy?”
Lương Hành Dã liếc nhìn Trì Ninh, tùy tiện ứng đáp vài câu rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, nói cơn bão sắp đến làm chân anh đau nhức.
Quả nhiên Kỷ Tuyên thật sự di dời lực chú ý: “Mày cứ đem cái chân bị thương đó đi đánh bốc đi, rồi chuẩn bị quan tài luôn, ngày mai đi ăn đám ma.”
Lương Hành Dã trêu đùa: “Bây giờ người ta toàn dùng hũ tro cốt, đâu có ai dùng quan tài nữa.”
Trì Ninh và Lương Hành Dã ngồi cạnh nhau.

Nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, ánh mắt cậu rơi xuống đùi Lương Hành Dã.

Trì Ninh nhìn chằm chằm thật lâu, Lương Hành Dã khó có thể không để ý tới, gõ bàn: “Trì Ninh, ăn cơm.”
Trì Ninh vội vàng thu hồi ánh mắt.

Món ăn lần lượt được đem lên, mùi thơm ngập tràn trong không khí khiến người ta không khỏi động đậy ngón trỏ.

Trì Ninh bị hấp dẫn bởi sự đa dạng của các món ăn, đĩa nào cũng muốn nếm thử nhưng cậu không giỏi dùng đũa, gắp đồ ăn rất tốn sức lực.
Kỷ Tuyên thấy thế có chút ngượng ngùng, dùng đũa gắp củ sen ngâm đường cho Trì Ninh: “Aizz, đều tại anh không suy xét chu đáo.

Hẳn là cậu quen ăn đồ Tây nhỉ?”
Trì Ninh nhìn củ sen đường màu sắc đẹp đẽ trong bát, mỉm cười với Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên nghĩ đến thân thế của Trì Ninh, trong lòng cảm thấy thương tiếc, lên án Lương Hành Dã: “Lương Hành Dã, mày quả là đồ cầm thú.”
Lương Hành Dã đang ăn cá tuyết, thịt cá mềm mại, màu sắc trắng tinh, anh không buồn giải thích: “Cũng tạm.”
Cơm súp được phục vụ rất nhanh.


Nước dùng được làm từ nước cốt gà tươi mềm, đùi gà rút xương, thịt gà xé nhỏ, kết hợp với nấm và rau xanh thái nhuyễn rắc lên trên cơm gói súp gà, màu sắc hương thơm cần gì đều có.

Lương Hành Dã đẩy nó đến trước mặt Trì Ninh, bảo cậu cầm thìa xúc thức ăn.
Kỷ Tuyên không khỏi cảm thán: “Tao chưa bao giờ thấy mày săn sóc người khác.”
Hắn quen biết Lương Hành Dã kể từ khi còn mang bỉm.

Lương Hành Dã từ nhỏ đã không bị ai ép buộc, bá đạo, ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, thậm chí lúc trưởng thành còn hơn thế nữa.
Trước đây, cô con gái duy nhất được cưng chiều của nhà họ Phó coi trọng Lương Hành Dã, hùng hùng hổ hổ muốn thu phục anh, cuối cùng thất bại thảm hại trở về.

Cô ta tức giận tột độ, mắng Lương Hành Dã là một thẳng nam chết tiệt, cứng như đá, không có hứng thú với tình yêu.
Kỷ Tuyên quen Phó Sam.

Đó là một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo và đáng yêu, ngay từ đầu hắn đã đoán được Lương Hành Dã sẽ không chiều chuộng tính tình của cô ta.

Nhưng hiện giờ, Lương Hành Dã lại chiều chuộng Trì Nin cho nên điều ấy làm Kỷ Tuyên có chút ngạc nhiên.
Lương Hành Dã để bụng, mỉm cười nói, “Đây nào có tính là săn sóc?”
Trì Ninh căn bản không thể sử dụng đũa, suy cho cùng không thể để cậu ta chết đói được.
Kỷ Tuyên mỉm cười, chống tay lên mặt, quan sát Trì Ninh.
Trì Ninh dùng thìa rất thuận tay.

Cậu đã ăn hơn phân nửa phần súp và cơm trước mặt.

Rau xanh thì không ăn lấy một ngụm, bỏ qua một bên.

Trì Ninh hơi cúi đầu xuống, đang cẩn thận nghiêm túc gắp thịt gà, múc nước canh đút vào miệng, ăn đến nỗi cả hai má đều phồng lên.
Kỷ Tuyên rất muốn chọc vào mặt Trì Ninh nhưng vì Lương Hành Dã đang ở đây cho nên hắn đành từ bỏ ý định.
Trì Ninh ăn rất chậm, Lương Hành Dã và Kỷ Tuyên buông đũa trước, nói chuyện phiếm trong lúc chờ đợi.
Kỷ Tuyên lấy khăn ướt lau tay: “Chuyện Hứa Tấn sao rồi?”
“Xử lý xong rồi, hiện tại chủ yếu dời mục tiêu sang Đoàn Nghi, sáng nay vừa đáp lễ cho cậu ta.”
Kỷ Tuyên biết Đoàn Nghi.

Đó là một người Mỹ gốc Hoa, nổi tiếng là phú nhị đại, nhà ở tỉnh khác.

Cậu ta mới về nước không lâu, vừa về đã vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Vân Thành, mục tiêu rất mãnh liệt, cả ngày đối nghịch với Lương Hành Dã.
Trước đây còn được xem là châu chấu đá xe nhưng lần này không dễ dàng kết thúc như thế.

Ở đây Đoàn Nghi không có hậu phương vững chắc.


Lương Hành Dã đã cố gắng hết sức để đối phó với Đoàn Nghi, dù thế nào đi nữa cũng phải lột một tầng da của cậu ta.
Tuy nhiên, Kỷ Tuyên vẫn cảm thấy bực bội, hỏi Lương Hành Dã: “Giữa mày và Đoàn Nghi kia rốt cuộc có mối quan hệ sâu xa gì thế?”
“Trước đây tao chưa bao giờ gặp qua cậu ta, trưởng bối hai bên cũng chưa từng đụng độ, hơn nữa nhà cậu ta cách nơi này rất xa, giữa tao và cậu ta có thể có quan hệ sâu xa gì chứ.

” Lương Hành Dã loại bỏ tất cả các nhân tố có thể xảy ra, đột nhiên một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh.
Trong một bữa tiệc tối, Đoàn Nghi dường như đã đề cập đến Trì Kim Tự.

Lúc ấy anh đã uống rượu, không thể nhớ rõ ràng nhưng theo lý mà nói Trì Kim Tự hẳn là không quen biết Đoàn Nghi mới phải.
Điều mơ hồ không rõ ràng này, Lương Hành Dã không nói ra.

Anh đứng dậy: “Tao đi vệ sinh.”
Kỷ Tuyên chuẩn bị thanh toán cũng đứng dậy theo.

Thấy bọn họ muốn đi, Trì Ninh lập tức bỏ thìa xuống, Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu: “Cậu ăn đi, đợi chút nữa bọn tôi quay lại.”
Lương Hành Dã và Kỷ Tuyên người trước người sau lần lượt rời đi, Trì Ninh nghiêng người, nhìn bóng lưng của Lương Hành Dã.

Ánh mắt bắt đầu từ mái tóc của Lương Hành Dã, từ từ trượt xuống vai, rồi đến chân anh.
Đến khi bóng lưng của Lương Hành Dã biến mất ở góc đường Trì Ninh mới thu hồi ánh mắt.

Cậu nghiêm túc lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Kỷ Tuyên và Lương Hành Dã, cậu không rõ ăn đám ma có ý nghĩa là gì nhưng cậu mơ hồ hiểu rằng vết thương ở chân của Lương Hành Dã bị thương nghiêm trọng, có thể sẽ chết.
Trì Ninh nhìn súp và đồ tráng miệng còn sót lại trước mặt, sau đó cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình, ngồi đó ngơ ngẩn một lúc.
Lương Hành Dã bước ra từ phòng vệ sinh, Kỷ Tuyên cũng vừa vặn thanh toán xong hóa đơn, cả hai cùng nhau bước về chỗ ngồi bên kia.
Kỷ Tuyên và Lương Hành Dã trò chuyện linh tinh về tập dưỡng sinh, Lương Hành Dã trả lời câu được câu mất: “Cũng tạm, tao không thích…”
Bước đến gần chỗ ngồi, Lương Hành Dã bỏ ngang câu nói còn dang dở.
Trì Ninh ngủ gục trên ghế, gáy tựa vào lưng ghế.

Cậu hơi ngẩng mặt lên, cằm căng chặt lộ ra cần cổ trắng nõn, mềm mại, non nớt, tưởng chừng nhéo một cái là có thể nhéo ra nước.
Kỷ Tuyên nói với giọng nhẹ nhàng: “Sao mà chất lượng giấc ngủ của đậu ngọt nhỏ tốt như vậy nhỉ? Làn da này do ngủ mới được thế này à?”
Lương Hành Dã từ trên nhìn xuống Trì Ninh, không phát ra tiếng động.
Kỷ Tuyên còn có việc phải làm, thấy Lương Hành Dã tựa hồ muốn đợi Trì Ninh tỉnh lại, hắn đành phải rời đi trước.

Chỉ còn lại Trì Ninh và Lương Hành Dã trong phòng ăn rộng lớn, một lúc sau, Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, tỉnh lại đi.”
Không có động tĩnh.
Đợi một lúc Trì Ninh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vừa rồi vẫn còn ổn, Lương Hành Nhu nhíu mày, nghi ngờ đó là di chứng của cú ngã đập đầu vào tường, đang định cõng cậu trở lại bệnh viện thì Trì Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Lương Hành Dã thuận thế đứng dậy nói, “Đi thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.