Bạn đang đọc Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy FULL – Chương 48
Lương Hành Dã dùng hành động thay cho câu trả lời.
Chỉ còn mấy bậc thang nữa là lên đến tầng hai, phòng ngủ ở ngay chỗ rẽ vào nhưng anh dừng bước, xoay người, bàn tay che chở cho gáy của Trì Ninh, để đầu cậu tựa vào tường đá cẩm thạch.
Sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu.
Mạnh mẽ chiếm hữu, vội vã và thô bạo.
Môi Trì Ninh bị cạy ra, giống nụ hoa chớm nở, rồi nở rộ hoàn toàn sau cơn mưa rào.
Đóa hoa tràn đầy độ ẩm, bị hút đến đỏ hồng.
Lưng cậu tựa vào tường có cảm giác hơi lạnh, nhưng mặt, cổ thậm chí cả tay chân, cậu đều cảm thấy nóng rực.
Nhiệt độ lan ra toàn cơ thể, tay Trì Ninh chống trên ngực của Lương Hành Dã, những ngón chân cậu cứng đờ.
Trên người cậu ám phải hương thơm của Lương Hành Dã, rất mạnh mẽ và có tính xâm lược mạnh.
Những tiếng thở dốc đan xen nhau, Trì Ninh đụng phải yết hầu đang cuộn lên cuộn xuống của Lương Hành dã, nóng bỏng, mang theo dục vọng mãnh liệt.
Cậu trợn tròn mắt giống như bị điện giật, tầm mắt đang tập trung lại bị phân tán, khuôn mặt phóng đại của Lương Hành Dã lại phủ lên.
Giống như người thợ săn đứng đầu đang ngấu nghiến nuốt chửng con mồi.
Thời gian chậm chạp tưởng như không trôi đi, cảm giác khó thở bao trùm Trì Ninh, cơn khát oxy khiến cậu phải giãy giụa.
Chân cậu kẹp trên eo Lương Hành Dã không ngừng cọ cọ, lại dùng sức vươn người thật mạnh.
“Ninh Ninh, lấy hơi nào.”
Lương Hành Dã khi hôn rất dùng sức, xoang mũi giống như đã mất đi cảm giác, tim Trì Ninh đập cực nhanh, đến mức dường như sắp khóc.
Cậu bối rối đẩy anh ra nhưng tay chân luống cuống, tay còn đụng vào cơ ngực rắn chắc của anh.
Lại vừa cứng vừa nóng.
Cậu đối mặt với ánh mắt Lương Hành Dã, có chút sợ hãi, sau đó lại đánh nhẹ vào bàn tay anh.
Lương Hành Dã cuối cùng cũng buông Trì Ninh ra, kề trán lên trán cậu, dừng lại một lúc.
Hai chân Trì Ninh như nhũn ra đung đưa ở hai bên eo anh.
Cậu ôm cổ Lương Hành Dã, vẫn còn thở dốc, “Em không có cách nào thở được.”
Sợ dọa đến Trì Ninh, Lương Hành Dã đành kiềm chế lại dục vọng mạnh mẽ, nói chuyện tán gẫu cùng cậu một lát.
Bụng Trì Ninh kêu ọc ọc khiến bầu không khí nóng bỏng khi nãy được dịu lại.
“Đói bụng sao?” Lương Hành Dã hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cậu, “Về phòng ngủ trước đi, lát nữa anh bảo dì giúp việc đưa đồ ăn lên cho.”
Một tay anh giữ, lại bế cậu đi lên phòng.
Nhiệt độ trên mặt Trì Ninh vẫn chưa hạ xuống, trong lòng cậu cũng nóng lên giống có lửa đang thiêu đốt.
Cậu nhìn Lương Hành Dã, đột nhiên mở miệng: “Chị gái Trầm Yên Nhiên kia cũng khá xinh đẹp.”
Lương Hành Dã cười ra tiếng, cố ý nói: “Cô ta sao, cũng tính là xinh đẹp.”
“Anh thích cô ấy như vậy sao? Em còn thấy hai người ăn cơm cùng nhau.” Trì Ninh cụp mắt xuống, không vui lắm.
Lương Hành Dã xoay cổ tay, mở cửa phòng ra, “Không thích, Ninh Ninh như thế nào, anh sẽ thích như thế.
Em là con trai, vậy anh sẽ thích con trai, em là cá, vậy anh sẽ thích cá.”
Trì Ninh phản bác lại: “Anh vốn đã thích cá rồi mà, trước kia mỗi ngày em đều nhìn thấy anh ăn cá làm em sợ muốn chết.”
“Thịt cá rất mềm,” Lương Hành Dã bế cậu đặt lên giường, ngón tay cọ vào môi cậu, “Em cũng rất mềm.”
Nói xong anh lại cắn môi cậu, cũng dùng lực, sau đó lại dừng lại.
Trì Ninh quỳ trên giường, ngẩng đầu lên, trên trán còn lấm tấm chút mồ hôi, còn nghiêm túc nói: “Anh hôn em, Trầm Yên Nhiên sẽ không thể làm cô dâu của anh rồi.”
“Anh không quen cô ta, ăn cơm cùng là do Tạ Tân mời đến, sau này chắc chắn sẽ không gặp lại đâu.”
“Vậy bà nội anh nói….”
Lương Hành Dã xoay người, nhìn thẳng vào cậu: “Ninh Ninh, em nhớ kỹ, bạn đời của anh, chỉ có thể do chính anh tự chọn lựa, càng không cần người khác phải chấp nhận.”
Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã một lúc, vươn người ra, hôn vào cằm anh, “Anh lựa chọn em rồi.”
“Là em lựa chọn anh.”
Đối với Trì Ninh, hai cách nói này cũng không khác nhau là mấy, cậu nhìn về phía cửa, chờ dì đem bữa ăn khuya lên.
Dì giúp việc dùng những nguyên liệu có sẵn, làm cho cậu một bát canh thịt viên.
Trong bát canh xương hầm, có mấy viên thịt to và đầy đặn, có có rau chân vịt và hành lá thái nhỏ, nóng hôi hổi.
Trì Ninh đang đói bụng, bát canh vừa được mang lên cậu đã ăn hết sạch sẽ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi mới đi tắm rửa.
Bộ quần áo ngủ lúc trước khi cậu rời đi vẫn nằm trong tủ, dì quên chưa giặt sạch, để lâu nên nó đã có mùi.
Cả tủ đồ của Trì Ninh cũng bị ám mùi, cậu đành phải lấy một bộ của Lương Hành Dã mặc tạm, lại lấy ra một chiếc quần đi biển khác nhưng mặc vào lại chẳng ra hình thù gì cả.
Trước khi ngủ, Trì Ninh sà vào lòng Lương Hành Dã.
Mặt cậu đặt trên xương quai xanh của anh giống như một món đồ trang sức.
Mới rời khỏi nơi này chưa đến nửa tháng nhưng Trì Ninh lại cảm thấy lâu lắm rồi.
Cậu nhớ Lương Hành Dã, nhớ rất nhiều.
Không biết từ bao giờ, bên ngoài trời đổ mưa.
Mưa có vẻ khá lớn, tạt vào cửa kính tạo ra những tiếng vang, cùng với tiếng cây cối nghiêng ngả trong mưa, lướt qua khe hở của cửa sổ, hắt vào phòng ngủ.
Đèn ngủ đầu giường trong phòng bật lên với ánh sáng nhẹ, hai bọn họ ôm nhau ngủ.
Trì Ninh đang nghịch ngón tay Lương Hành Dã, nghe tiếng mưa rơi, đột nhiên nhớ đến cơn bão hồi tháng chín.
Cậu hỏi: “Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh còn hung dữ cầm lấy cằm em, hỏi em đến từ đâu.
Sau đó đang đầu cơn bão, ném em vào biển, nói đến từ đâu thì về đó đi, tôi sẽ không để cậu ở lại đây!”
Lương Hành Dã cười to: “Anh không có hét lên với em.”
“Không ngờ tới nhỉ, em lại trở lại.
Nhưng anh vẫn rất dữ, mắng em ‘không được liếm tôi!’ ‘không được ôm cổ tôi!’ ‘có phải tính tình tôi ở trước mặt cậu quá tốt không? Đêm nay tôi sẽ lại cho cậu vô bồn tắm ngủ đấy!’…..”
Một chữ cũng không thiếu, giọng điệu cũng y chang, chính là tiếng hét gần như át cả tiếng mưa gió bên ngoài.
Lương Hành Dã ôm chặt Trì Ninh, vỗ vỗ lưng cậu, “Anh thật sự không có quát em mà.”
Sau đó thành khẩn nhận sai: “Là anh không biết đúng sai.”
“Dù sao anh cũng phải đưa em về biển.
Em đã từng nghĩ có khi nào mình sẽ trở thành một người ăn xin hay một người vô gia cư, ăn mặc rách rưới, kiếm những đồ ăn bẩn thỉu trên đường không.”
Lương Hành Dã liền cười, “Chú bé ăn xin nhỏ đúng là rất đáng thương, còn phải nhặt rác ngoài đường để ăn.”
“Nhưng anh lại lái xe đuổi kịp em,” Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã dưới ánh đèn mờ nhạt, “Anh vẫn đối xử với em rất tốt, mỗi ngày đều tốt hơn so với lúc trước, mãi mãi bảo vệ em.”
“Sau này cũng sẽ như vậy,” Lương Hành Dã cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, “Được rồi, ngủ đi.
Quần đi biển của Lương Hành Dã rộng thùng thình, có sợi chỉ bị sờn ở cạp quần cứ cọ vào khiến Trì Ninh không ngủ được.
Cậu đứng lên, tìm cái kéo nhỏ trong ngăn tủ đầu giường.
Đường chỉ bị sứt ở sau lưng, Lương Hành Dã sợ tay chân cậu vụng về rồi tự làm mình bị thương nên vội vàng lấy cây kéo cắt cho cậu.
Khi Trì Ninh để kéo lại chỗ cũ, lại phát hiện ở dưới có bức ảnh gia đình cũ.
Khung cảnh là ở nhà họ Lương, bốn phía trang trí vải tuyn mỏng, lắc lư trong gió.
Lúc đó Chu Vân với Lương Hữu Giang đều vẫn còn trẻ, Lương Hành Dã đứng ở giữa bọn họ, nhìn có vẻ mới chỉ có ba bốn tuổi, mặc áo sơmi với quần yếm, vẻ mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, giống như đứa trẻ có vấn đề.
Trì Ninh lấy tấm ảnh ra, so sánh với mặt Lương Hành Dã, ngưỡng mộ nói, “Anh ngầu quá à.”
Lương Hành Dã đảo mắt qua, đã quên đây là tấm ảnh chụp lúc nào rồi, cũng đã quên mất anh đã đặt nó trong ngăn tủ lúc nào nữa.
Anh nói: “Ninh Ninh, ném nó đi.”
Lương Hành Dã đã không còn hy vọng gì với ba mẹ anh nữa.
Có đôi khi anh cũng không hiểu nổi, không có tình cảm, sao lại cứ phải kết hôn, rồi tại sao cứ phải sinh con.
Trì Ninh nói anh không có khuyết điểm, nhưng thật ra anh có rất nhiều, điều rõ ràng nhất chính là “sự đố kị”.
Anh đã từng ghen tị với Hứa Tấn, cũng ghen tị với hai đứa em trai sinh đôi kia của anh.
Anh được rất nhiều người kỳ vọng, sự cố gắng mười năm cũng chỉ như một ngày, chỉ vì bảo vệ sự ưu tú, cuối cùng lại biến thành cũng cụ để giúp cha mẹ anh được nở mày nở mặt, nhưng mấy người Hứa Tấn lại không bị như vậy.
Mặc kệ bọn họ thế nào, đều là là đứa nhỏ được yêu chiều.
Ba mẹ từng vì tranh luận xem năng lực xuất sắc của anh giống ai, rồi biến thành cãi nhau, công kích lẫn nhau, “Nó là con trai của một mình cô/anh sao?”
Lại bởi vì tranh luận xem tính cách của anh giống ai, lại cãi nhau, cũng công kích nhau, “Nó là con trai của một mình tôi sao?”
Trước kia sẽ muốn dựa vào cái gì? Hiện tại cảm thấy thôi bỏ đi, trải qua cuộc sống của riêng mình là được.
Có một số việc, vốn dĩ cũng không đáng nói đến công bằng.
Trì Ninh đang ngẩn người khi nhìn thấy Lương Hành Dã khi còn nhỏ trên ảnh, Lương Hành Dã lại thuận tay giật lấy rồi ném nó vào thùng rác.
Giống như đang cư xử đối với một vật không đáng giá, Trì Ninh quay đầu quan sát biểu tình của Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã vẫn rất bình thản.
Anh không nói chuyện, cậu dựa vào trong lòng Lương Hành Dã rồi ngủ thiếp đi.
Trì Ninh đã nhớ tấm ảnh gia đình kia.
Ngày hôm sau đi làm, ngẫu nhiên gặp Tạ Tân ở phòng làm việc, sau khi chào hỏi xong, cậu ngăn hắn lại, “Anh có biết trước đây Lương Hành Dã như thế nào không?”
Tạ Tân đến đây một chuyến, là chuẩn bị đón chú nhỏ về nhà ăn cơm chiều, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm.
Hắn nghĩ Trì Ninh bị buổi tiệc sinh nhật của Lương Hành Dã làm cho kích thích cho nên giải thích: “Tình huống ngày hôm qua là đặc biệt, trước kia nếu có người ngoài ở đó sẽ không náo loạn đến khó coi như vậy đâu.”
Tạ Tân với Lương Hành Dã đã quen nhau từ nhỏ, dù cho sinh nhật có mời bao nhiêu người, công việc có bận thế nào, tất cả đều có mặt.
Mọi năm thì ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vui vẻ hòa thuận, nhiều lắm cũng chỉ tranh luận vài cậu, quát lớn vài câu.
Lần này là bởi vì Lương Hành Dã dẫn Trì Ninh đến, oán hận chất chứa đã lâu, Lương Hành Dã lại quang minh chính đại nắm tay cậu vào nên mâu thuẫn càng được đẩy lên đỉnh điểm.
Nói đến đấy, Tạ Tân vẫn hơi nghi ngờ: “Cậu với Lương Hành Dã làm hòa rồi à? Còn nữa, cậu cũng không phải người dân tộc thiểu số sao? Sao lại biến thành…”
Hắn không quen biết với Trì Kim Tự, cũng không nhớ rõ tên, “Sao tự nhiên lại có anh trai?”
“Nói ra thì dài lắm, ” Trì Ninh nhìn anh, “Anh có thể nói cho tôi biết trước, lúc trước Lương Hành Dã như thế nào không?”
Nói ra cũng dài lắm, Tạ Tân cũng lười lãng phí thời gian, vốn định nói qua loa cho xong nhưng Trì Ninh cứ bám đuôi hắn đòi biết bằng được, đành nói: “Nhà của tôi có vài tấm ảnh, cậu muốn biết như vậy thì có thể theo tôi về nhà.”
Chờ Tạ Xuyên làm việc xong, Trì Ninh ăn luôn bữa chiều ở nhà họ Tạ.
Ba mẹ Tạ Tân cũng bận rộn kinh doanh, ba ngày thì mất hai đầu đi công tác, có rất ít bạn bè.
Lúc Tạ Tân còn nhỏ, chỉ có bảo mẫu chụp lại mấy tấm ảnh cuộc sống hàng ngày để làm kỷ niệm.
Hắn ở gần Lương Hành Dã, Lương Hành Dã cũng lọt vào bức ảnh khá nhiều lần.
Mấy bức ảnh này được cất giữ rất tốt, được phân loại rồi cất giữ ở phòng chứa đồ.
Trong thư phòng, Tạ Tân chỉ vào những bức ảnh đã được người làm mang đến, vừa nói: “Cậu có thể đi tìm Kỷ Tuyên, người nhà họ Kỷ là kiểu người cuồng sưu tập mấy cái này, mấy việc nhỏ cũng phải chụp ảnh lại, Lương Hành Dã chắc chắn …”
Chợt nghe thấy Trì Ninh hỏi: “Sao anh lại phải giữ lại ảnh của Lương Hành Dã?”
Cái tính chiếm hữu này giống y đúc Lương Hành Dã khi bảo hắn không được vượt quá giới hạn với cậu trong buổi biểu diễn ca nhạc.
Tạ Tân khẽ nâng cằm, trong mắt mang ý cười: “Cậu với Lương Hành Dã đều rất tự tin, cho dù tôi có thích con trai, cũng sẽ không thích hai người đâu.
Cơ thể cậu ta cứng rắn, cường tráng hơn cả tôi, còn cậu, bộ dạng còn được…..”
Tạ Tân bóp chặt bức ảnh, rồi lại thả ra, tạo ra tiếng, “Nhưng nếu không phải tôi có lỗi với cậu, hơn nữa em gái với chú tôi đều thích cậu như vậy, cậu nghĩ rằng tôi sẽ có thể nói chuyện nhẹ nhàng với cậu như vậy sao?”
Lại ước lượng chiều cao của Trì Ninh, “Chiều cao cũng không đủ, có được 1m8 không?”
Trì Ninh: “Vậy anh rất cao sao?”
“186.”
“Ồ.”
Trì Ninh vẫn đứng im không đi, Tạ Tân hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“Cảm ơn anh đã cho tôi mấy thứ này, ” Trì Ninh ôm lấy bức ảnh, “Tôi có một câu, không biết có nên nói hay không nữa.”
“Cậu cứ nói đi.”
Trì Ninh: “Anh xấu hơn Lương Hành Dã, còn thấp hơn anh ấy nữa.”
Tạ Tân:?
Trì Ninh lại đi tìm Kỷ Tuyên, còn có cả mấy người thư ký của Lương Hành Dã.
Theo như lời bọn họ nói, rồi cả ảnh chụp và video, từng chút ghép lại quá khứ của Lương Hành Dã.
Lúc nhỏ, khi là thiếu niên, rồi sau khi đã trưởng thành.
Tuy vụn vặt nhưng hợp lại có thể tạo nên một bức ảnh hoàn chỉnh.
Như vậy cũng đủ để hiểu, mấy năm nay của Lương Hành Dã đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn.
Giữa trưa sau khi tan làm, Trì Ninh đến Hồng Cảnh.
Lương Hành Dã đang nghỉ trưa ở phòng nghỉ, cậu nhẹ nhàng cởi giày rồi trèo lên giường, xốc chăn chui vào trong.
Lương Hành Dã cúi đầu, giọng nói vẫn còn ngái ngủ nên hơi khàn khàn, “Ninh Ninh, sao tới đây mà không nói cho anh biết vậy?”
“Muốn ngủ trưa với anh.” Chỉ có một người trên giường, nhưng Lương Hành Dã chân dài, dường như chiếm hết cả giường nên nhìn có vẻ chật chội, Trì Ninh liền nằm úp sấp trên người anh ngủ.
Lương Hành Dã như đang vuốt chú mèo, bàn tay vuốt ve lưng cậu, “Ngày mấy em lại phải đi quay MV lại, lúc đó anh đi cùng em.”
“Vẫn chưa xác định, ” Trì Ninh nói, “Chiều em về hỏi lại chú Tạ.”
Rèm ở phòng nghỉ có thể chống ánh sáng, khi kéo rèm giống như bóng đêm buông xuống.
Khi cậu nói chuyện hơi thở phả vào cằm Lương Hành Dã làm trái tim anh hơi ngứa ngáy.
Lương Hành Dã xoay người lật Trì Ninh lại, cắn vào cổ cậu, rồi lại hôn thêm mấy lần giống như đang trêu cậu, không chứa đựng dục vọng.
Trì Ninh sợ ngứa nên né sang một bên, nhưng lại bị anh đè lại, cậu nhịn cười, “Anh cố ý, buông em ra.”
Lương Hành Dã cười ra tiếng, vẻ mặt lộ ra vẻ thoải mái và thỏa mãn.
“Anh không buồn ngủ sao?” Trì Ninh nói, “Chúng ta ngủ đi.”
Lương Hành Dã có thói quen ngủ trưa khoảng hai mươi phút, để lấy lại năng lượng.
Đến giờ ngủ, hai mắt anh díu lại, ôm Trì Ninh, chầm chậm nhắm mắt lại.
Sau khi Lương Hành Dã đi vào giấc ngủ thường hay nằm mơ.
Hôm nay cũng như vậy, cảnh trong mơ đứt quãng, vô cùng vụn vặt.
Chắc là lúc anh sáu bảy tuổi.
Buổi chiều tối cuối tuần, ánh nắng chiều nhiễm đỏ cả bầu trời, Tạ Tân với Kỷ Tuyên mỗi người đứng ở một đầu sô pha, đang hùng hổ đấu võ mồm.
Còn anh đang ngồi dưới thảm chơi rubik, tay thoăn thoắt xoay xoay các khối màu khác nhau.
Bên cạnh còn có ly sữa, hương thơm ngọt ngào quanh quẩn bên chóp mũi.
Trì Ninh biến thành rất nhỏ, xinh xắn giống như búp bê, bỗng nhiên lao vào lòng anh, điều chỉnh chỗ ngồi cho thoải máu, vừa uống sữa, vừa nhìn chằm chằm động tác của anh, “Anh Hành Dã, em cũng muốn chơi, anh dạy em đi.”
Lương Hành Dã liền cầm tay dạy cậu.
Cậu rất thông minh, vừa học đã biết.
Nháy mắt một cái, lại biến thành công viên.
Đầu xuân trời trong nắng ấm, trên bãi cỏ trải tấm vải đi dã ngoại.
Nơi đây tràn ngập những bông hoa rực rỡ muôn màu, những chú ong mật bay vo ve, bươm bướm bay lượn, lưu luyến đậu lên những cánh hoa.
Có người đang thả diều với những hình dạng khác nhau, tiếng cười đùa xa gần.
Chu Vân đang đẩy xe đẩy, bên trong là Hứa Tấn mới hai tuổi, kháu khỉnh đáng yêu.
Anh vén tấm che nắng lên, nghĩ muốn gõ đầu Hứa Tấn thì lập tức bị đánh, Chu Vân mắng anh, “Hành Dã, không thể tùy tiện chạm vào em trai.”
Trì Ninh đánh cái bộp vào mu bàn tay Chu Vân, lại lấy chân đạp vào bánh xe nôi, tức giận kéo anh đi thả diều.
Lần đầu tiên lên đài thi đấu.
Sân khấu rộng lớn được ánh đèn chiếu sáng rực, hơi nóng nực và còn có mùi nhựa.
Đám đông chen chúc, tiếng nói chuyện ồn ào vang lên.
Anh đang đeo găng tay đấm bốc, đứng ở góc màu đỏ, ngước mắt nhìn đối thủ.
Trì Ninh đang chạy tới chạy lui ở hàng thứ nhất của khán đài, nắm chặt tay, “Lương Hành Dã, cố lên.”
Trong quá trình thi đấu, dưới sân khấu cậu hét to, “Đánh anh ta! Đánh! Anh tuyệt quá đi!!”
Sau khi kết thúc, anh vội vàng tắm rửa, đưa Trì Ninh đi ăn kem.
Hoàng hôn buổi chiều mùa hè, không biết đến bao giờ tan lặn, khi mặt trời lặn xuyên qua tán cây tạo ra thành mấy vết đốm sáng.
Băng ghế dưới gốc cây hơi nóng vì trời nắng, hai người ngồi cạnh nhau trong góc khuất, anh nghiêng đầu, nhìn Trì Ninh đang đung đưa chân ăn kem.
“Ninh Ninh, lần sau đừng cười nhạo người khác.”
“Không có cười nhạo mà,” Kem tan nhanh, Trì Ninh vội vàng ăn nhanh, “Em chỉ nói với anh ta là “A, anh bị đánh thảm quá đi” thôi à.”
Lúc đi học, anh rất kiên trì, học đến tận một giờ sáng.
Có câu nói tuy hơi thô tục, đó là kỷ luật tự giác mang lại tự do, anh đã thực hiện đến cùng.
Một buổi tối rất bình thường, anh ngồi nghiêm chỉnh làm bài tập, có vài từ tiếng anh thỉnh thoảng lọt qua tai nghe, tiếng ngòi bút sột soạt viết lên trên giấy.
Chỗ ngồi của Trì Ninh ngay bên cạnh bàn học, trước mặt để quyển sách bài tập nhưng người lại đang nằm xuống, vùi mặt vào hai tay, nghiêng mặt, ngơ ngác nhìn anh.
Nhìn đến mệt, cậu ngáp một cái, lấy đồ ăn từ trong túi ra, giống con con chuột nhỏ, sột soạt bóc thanh socola.
Xuân hạ thu đông, thùng rác giống như chiếc hộp đủ màu sắc, chứa đựng đủ các túi đồ ăn màu sắc.
Ba anh làm quyết sách bị sai sót, bệnh nặng nằm viện.
Anh vừa mới tiếp nhận nhà họ Lương đang bấp bênh, chung quanh đều vấp phải khó khăn, đã thức khuya nửa tháng, tâm trạng đang gần như sụp đổ..
Đứng trên sân thượng cả một đêm hút thuốc.
Cuối mùa thu, gió thổi làm tóc bay lên, dưới chân không biết đã có bao nhiêu mẩu thuốc lá, tia lửa trên đầu đã được dập tắt, bốc khói lên.
Trì Ninh ở cùng anh một đêm, không nói gì cả, rất yên lặng ở bên cạnh anh.
Mặt trăng ngày rằm trên bầu trời cao, hai cái bóng trên mặt đất đứng cạnh nhau.
Cuối cùng là cảnh hỗn loạn trên trường đua ngựa.
Những con con ngựa hoảng loạn húc vào lan can, lan can cũng bị gãy, huấn luyện viên ném hai đứa nhóc sinh đôi xuống rồi chạy thục mạng, sau khi gã ném chúng xuống cũng lăn xuống ngựa.
Tiếng thét chói tai, khóc nháo nhức óc….
xen lẫn với mùi hăng hắc của trường đua ngựa, anh cảm thấy hơi khó chịu.
Anh không kịp trốn, nhìn thấy móng vuốt con ngựa lao đến, mở to mắt.
Một giây sau đó, anh bị kéo đi.
Trì Ninh kéo anh chạy ra khỏi trường đua ngựa, nhanh chóng chạy thoát giống thoát khỏi ác mộng.
Gió thổi rít qua khiến quần áo họ phồng lên.
Bầu trời xoay tròn, mọi thứ xung quanh mờ ảo như ảo ảnh, Trì Ninh đan chặt mười ngón tay vào tay anh, gió lạnh nhưng trong lòng bàn tay lại nóng bỏng.
Trì Ninh ở đằng trước, quay đầu lại, lớn tiếng bảo anh: “Đừng sợ đừng sợ, nó sẽ không dẫm được anh lần nữa đâu!”
Anh ở phía sau, chỉ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và lấm tấm mồ hôi của Trì Ninh.
…
Lương Hành Dã chợt mở to mắt.
Tim đập như trống.
Sau đó, anh nhìn thấy Trì Ninh nằm úp sấp trên người mình, tay chống cằm, không hề chớp mắt chăm chú nhìn anh.
“Anh tỉnh rồi sao?” Trì Ninh hỏi.
Cảnh trong mơ hiện lên, Lương Hành Dã giật mình, ngồi bật dậy, “Ninh Ninh, có phải em là…”
Trì Ninh đáp: “Quà sinh nhật của anh em còn chưa tặng.”
Có cái gì đó nghẹn ở trong cổ, mũi Lương Hành Dã có hơi cay cay, anh nhẹ nhàng sờ hai má Trì Ninh, “Nhận được rồi, một giấc mơ vô cùng đẹp.”
Chân thật đến nỗi anh cũng cảm thấy hơi mờ mịt, không biết làm sao, giống như Trì Ninh thực sự lớn lên cùng anh vậy.
Mỗi một ngày, từng cái đều bị lãng quên.
“Cái đó không tính là quà,” Trì Ninh tháo hoa tai ngọc trai xuống, đeo vào tai Lương Hành Dã, “Đây mới đúng.”
Trong căn phòng hơi tối, cậu hôn nhẹ lên đôi môi anh, nhẹ giọng nói, “Sinh nhật vui vẻ, Lương Hành Dã của em, anh vĩnh viễn phải vui vẻ khỏe mạnh đấy.”.