Đọc truyện Em Ấy Thuộc Về Tôi FULL – Chương 30: Đôi Tất Chân Của Em Vợ
“Này, cô có nói cho Khương Từ biết không?” Đồng Chân Ni nhặt cái túi dưới chân lên, ném lên vai, rồi đi theo Lộc Hành Tuyết lên xe.
“Không có.” Lộc Hành Tuyết nói.
Đồng Chân Ni hạ tấm che nắng ở ghế phụ xuống, mở gương ra rồi nhìn vào.
Khoé miệng cô có vết thương, máu tươi đã kết vảy.
Lộc Hành Tuyết: “Có chỗ nào khó chịu không? Có muốn tôi đưa em đi bệnh viện không?”
“Không cần, mua cho tôi một ít thuốc để lau vết thương là được.” Đồng Chân Ni thờ ơ nói, không cảm thấy lời yêu cầu của mình là không khách khí đến mức nào…….tuy rằng là quan hệ thông gia nhưng các nàng căn bản không thân nhau, ở cùng một chỗ như vậy cũng chưa từng xảy ra.
Lộc Hành Tuyết cũng không ngại, nàng nhớ ra gần đó có một hiệu thuốc nên lái xe đi tìm.
Tới nơi, nàng đi xuống mua thuốc, Đồng Chân Ni nhìn nàng không nhanh không chậm bước đi.
Sau khi mua được thuốc và quay lại xe, Lộc Hành Tuyết đưa túi thuốc cho Đồng Chân Ni.
Đồng Chân Ni không nhận:
“Tự mình sao có thể lau được, cô không giúp tôi sao?”
Đồng Chân Ni nói như lẽ đương nhiên, Lộc Hành Tuyết gật đầu lấy ra một ít bông gạc:
“Sẽ có chút hơi đau, em chịu đựng một chút.”
Đồng Chân Ni đang ngồi ở bên cạnh nàng, nửa phần trên của cô nhích lại gần Lộc Hành Tuyết.
Đồng Chân Ni thật ra rất xinh đẹp, trong cử chỉ lại có khí chất kiêu ngạo, khí chất ngời ngời, nhưng là giống như thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ vẫn chưa trôi qua, luôn có bản lĩnh làm cho người nhà sứt đầu mẻ trán.
Tăm bông dính nước thuốc, Lộc Hành Tuyết đang lau vết thương cho cô, Đồng Chân Ni đau đớn nhưng không nói một lời, khoá mày không chớp mắt nhìn chăm chú Lộc Hành Tuyết với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi Lộc Hành Tuyết lau sạch khóe miệng bị thương của cô, nàng vặn ra thuốc dán, nhẹ nhàng bôi lên một lớp.
“Được rồi.” Lộc Hành Tuyết đặt những thứ đó vào trong túi thuốc, lại lần nữa đưa cho Đồng Chân Ni:
“Cố gắng hạn chế chạm vào nước.
Tuy rằng vết thương không lớn nhưng phải cẩn thận, coi chừng để lại sẹo.”
Đồng Chân Ni không cho là đúng và cất nó đi.
Lộc Hành Tuyết: “Bây giờ tôi đưa em về nhà nhé?”
Đồng Chân Ni giễu cợt nói: “Đó mà là nhà sao.”
Cô ôm cánh tay với tư thế chán đời, như thể “Cả thế giới đều phụ cô và phải xin lỗi cô”, thật không may âm thanh của bụng đói kêu ọc ọc làm cho tư thế này của cô có chút hơi buồn cười.
Lộc Hành Tuyết cảm thấy buồn cười:
“Em muốn ăn gì? Ăn xong sẽ đưa em về nhà.
Thời tiết rất lạnh, sau khi trở về tắm cho thoải mái, sau đó ngủ một giấc thật ngon.”
Đồng Chân Ni sắc mặt lạnh chỉ huy nàng: “Cô đi về phía trước.”
Có những tòa nhà chưa hoàn thành trong một khu phố cũ, một nửa chuỗi tài chính bị đứt gãy, không có nhà đầu tư nào khác tiếp quản, những tòa nhà tối om sừng sững trong gió lạnh.
Các người bán hàng đã sử dụng các tấm vải nhựa hồng lam để chống đỡ lên các tán cây dọc theo đường phố, theo thời gian, nó trở thành một nơi tập trung của những bữa ăn khuya giá cả phải chăng.
Đồng Chân đã đi theo Romeo đến vài lần, quen cửa quen nẻo nên đã chui vào bên trong, gọi cho mình một tô mì bò.
Lộc Hành Tuyết đi theo sau tiến vào, đưa cho Đồng Chân Ni chiếc áo khoác mà nàng đã mang theo từ trên xe.
Nàng không nói chiếc áo khoác này dùng để làm gì, nhưng Đồng Chân Ni ngầm hiểu điều đó.
Cô gập đôi để che chân lại, che đi đôi tất chân bị rách tung toé của mình
Áo khoác tuy mỏng nhẹ nhưng lại rất mềm mại ấm áp, sau khi đắp lên đầu gối liền giãn ra rất nhiều.
Đồng Chân Ni ngẩng đầu châm chọc: “Cô đối với mọi người luôn cẩn thận như vậy sao?”
Chiếc bàn ghế làm bằng nhựa dính những vết dầu khó rửa qua năm tháng, Lộc Hành Tuyết liền ngồi xuống cũng không tỏ ra khó chịu, ánh mắt sau gọng kính ôn hoà bình tĩnh:
“Em vẫn còn trẻ, hiện tại cảm thấy điều này không có vấn đề gì, chờ đến khi lớn tuổi thì sẽ chịu khổ.”
Đồng Chân Ni đấm một quyền vào trên tấm bông, thật mất mặt.
Trong lòng như nghẹn lại, nghĩ đến Khương Từ không biết là vận may cứt chó gì, hôn nhân sắp đặt cũng có thể tìm được một đối tượng tốt như vậy.
Trong nồi bốc khói nghi ngút, ông chủ bưng một tô mì ra, bỏ thêm các nguyên liệu linh tinh, đưa đến cho Đồng Chân Ni.
Mùi thơm của thức ăn khiến ngón trỏ của Đồng Chân Ni cử động, cô mở bao bì đũa gỗ dùng một lần, cô đói đến mức cũng không quan tâm đến hình tượng của mình liền ăn một cách thèm thuồng.
Suốt quá trình này, Lộc Hành Tuyết lẳng lặng nhìn cô.
Đồng Chân Ni ăn ngon lành đến no bụng, lúc này cô mới chậm rãi hạ chiếc đũa.
Môi trường đơn giản này càng tương phản với đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của Lộc Hành Tuyết, khí chất xuất trần.
Đồng Chân Ni không khỏi nghẹn ngào khi lần nữa nhìn thấy, ậm ừ nói:
“Lộc Hành Tuyết, tối nay tôi tìm đến cô, cô rất không tình nguyện đi phải không?”
Lộc Hành Tuyết: “Sau này đừng đánh nhau với người ta nữa.”
“Xuỳ, thật sự có giáo dưỡng.” Đồng Chân Ni buông đũa xuống, xoay người mở khóa túi, lấy ra một cái túi ni lông màu đen, ném tới trước bàn Lộc Hành Tuyết:
“Này, trả lại tiền cho cô.”
Túi ni lông buộc chặt, bên trong một khối hình vuông ngay ngắn, Lộc Hành Tuyết không có chạm vào, đại khái có thể đoán được đó là một xấp tiền.
“Trong đó có năm mươi vạn, chỉ còn lại có nhiêu đây.” Đồng Chân Ni nâng cằm:
“Lúc trước Romeo đòi cô 50-60 vạn, có phải con số này không?
Đáng lẽ còn hơn thế nữa, nhưng Lộc Hành Tuyết cũng không quan tâm đến điều đó:
“Vậy là hôm nay em đã đánh nhau với cậu ta cho đến khi cảnh sát được gọi đến?”
Đồng Chân Ni mất tự nhiên chống đầu bứt tóc, trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái kiêu ngạo:
“Tôi nói cô có phải ngu ngốc lắm không, làm máy ATM cấp cho loại người như vậy?”
“Loại người như vậy.” Lộc Hành Tuyết chậm chạp nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa:
“Hiện tại em đã thanh tỉnh? Biết cậu ta là loại người như vậy?
Đồng Chân Ni: “……”
Đồng Chân Ni lại lần nữa cầm đũa gỗ lên, khò khè húp hết bột mì còn sót lại trong bát.
Lộc Hành Tuyết không chạm vào số tiền kia, vì vậy Đồng Chân Ni đã cầm nó trên tay khi rời đi, bước vào chiếc ô tô đang đậu bên đường.
Lộc Hành Tuyết đang trả tiền tô mì bò cho cô, Đồng Chân Ni tuỳ tay ném túi ni lông ở trên đệm.
Thời điểm quá kích động, động thủ cùng với Romeo, chiếc tất chân bất tri bất giác bị móc rách, hiện tại vừa thấy như vậy, thật đúng là nghèo túng.
Đồng Chân Ni cởi tất chân ra, vốn muốn vứt bỏ, thì nhìn thấy dáng người yểu điệu của Lộc Hành Tuyết, mái tóc tung bay trong gió đêm, cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Lộc Hành Tuyết đưa Đồng Chân Ni trở về đường Tùng Linh.
Trên đường về, bầu trời u ám bắt đầu đổ mưa, khi nàng về đến nhà thì mưa đã xối xả.
Lộc Hành Tuyết tiến xe vào trong gara, khi xuống xe nàng thoáng thấy chiếc túi ni lông màu đen trên tấm lót chân của ghế phụ.
Đồng Chân Ni để tiền ở lại.
Lộc Hành Tuyết đi nghiêng người để lấy nó, khi cô ấy nhặt túi ni lông lên, đôi tất chân rách vứt trên đệm cũng rơi vào mi mắt.
^^
Lộc Hành Tuyết: “……”
Lộc Hành Tuyết xuống xe, đi rồi vài bước, rồi dừng lại.
Mưa tạt vào trên mái gara, lách cách lang cang, âm thanh rất lớn.
Nàng lặng người đứng trong vài phút, quay trở lại trên xe, vốn dĩ đang chuẩn bị đem vứt chiếc tất chân rách, thì lại một lần nữa đặt lên đệm ở ghế phụ.
Trong phòng, Khương Từ đang nép vào ghế sô pha phòng khách, TV đang bật, cô dựa vào gối trò chuyện cùng Hoắc Trăn Trăn.
“Nếu có việc gì thì cậu cứ nói thẳng, ấp a ấp úng làm gì?” Sau khi Khương Từ hỏi Hoắc Trăn Trăn xong, ánh mắt chạm vào Lộc Hành Tuyết, Lộc Hành Tuyết liền xoay người đi vào trong phòng bếp.
Hoắc Trăn Trăn ở trong điện thoại than ngắn thở dài, giọng đầy thê lương:
“Mình không biết phải nói thế nào với cậu.”
Khương Từ: “Đã xảy ra chuyện nghiêm trọng?”
Hoắc Trăn Trăn: “Đã xảy ra.”
“Phương diện nào?” Khương Từ chú ý đến động tĩnh trong phòng bếp rồi hỏi.
Khi câu hỏi này được đưa ra, Hoắc Trăn Trăn thật lâu không lên tiếng, cuối cùng thở dài một tiếng:
“Khi nào mình sẵn sàng sẽ nói cho cậu biết.
Hiện tại toàn bộ tâm trí của mình đều rối tung lên.”
Cô cúp điện thoại, Khương Từ bị cuộc gọi này khiến cho đầu cô mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra với Hoắc Trăn Trăn.
Lộc Hành Tuyết từ trong bếp cầm ly nước đi ra, nàng không có lại làm việc, ngồi trên sô pha xem các chương trình tạp kỹ vui nhộn cùng với Khương Từ.
Tiếng mưa rơi rõ ràng có thể nghe được, Khương Từ chống đỡ hai má:
“Đột nhiên mưa to như vậy.”
Lộc Hành Tuyết đặt cốc nước xuống:
“Sẽ có mưa trong vài ngày tới.”
Khương Từ nhìn về phía những ô cửa sổ kiểu Pháp, ngoài sân mưa đang rả rích.
Nghiêm túc mà nói, cô thật sự không thích mưa.
Lộc Hành Tuyết đặt chìa khóa xe bên cạnh cốc nước:
“Ngày mưa đi ra ngoài phải có phương tiện.
Chìa khóa ở chỗ này, em có thể dùng bất cứ lúc nào.”
Khương Từ quay mặt lại, lông mày nhẹ nhàng của Lộc Hành Tuyết vào tầm mắt.
Cô vui vẻ nhận lời:
“Cảm ơn.”
–
Khương Từ ngủ dậy hơi muộn, trên đường lái xe đến công ty, Hoắc Trăn Trăn hẹn cô buổi chiều đến tiệm massage để chăm sóc cột sống lưng.
“Cậu đã chuẩn bị tốt những gì sắp nói ra chưa?” Khương Từ hỏi nàng.
Hoắc Trăn Trăn thở ngắn than dài: “Cũng được bảy tám phần rồi.”
Tòa nhà công ty đã ở ngay trước mặt, Khương Từ chậm rãi đạp phanh:
“Khi nào công việc ở công ty hoàn thành, mình sẽ đến cửa tiệm đón cậu.”
Hoắc Trăn Trăn: “Mình không ở trong tiệm, chúng ta hẹn ở tiệm massage đi.”
Khương Từ dừng xe, chạm vào con mèo hung dữ trên tay lái rồi mới đi xuống.
Sau khi ra khỏi thang máy nhận được điện thoại của Ngụy Ninh:
“Phu nhân, chiếc xe phu nhân lái hôm nay đã hẹn kiểm tra bảo dưỡng vào buổi chiều.
Có tiện đổi một chiếc khác không?”
Khương Từ cũng sẽ không làm cho anh ta khó xử:
“Tôi ở công ty, sẽ phát định vị cho cậu, cậu chỉ cần lái xe qua là có thể đổi.”
Ngụy Ninh: “Vâng, phiền phu nhân rồi.
Tôi sẽ liên lạc với phu nhân khi đến nơi.”
Sau đó Khương Từ tổ chức một cuộc họp nghiệp vụ ngắn, cuộc họp do cô chủ trì, Tiểu Trần nhìn cô, rồi lâu lâu lại che miệng cười trộm.
Kết thúc cuộc họp, Khương Từ gõ gõ máy tính để bàn trước mặt Tiểu Trần:
“Có chuyện gì vui vậy?”
Tiểu Trần ôm mặt: “Mới ngày hôm qua, chị và Lộc tổng, hai người nhìn nhau! Em căn bản không dám để cho hai chị đưa đi.
Em sợ em sẽ hít thở không thông, cần cấp cứu gấp mất!”
“Ngày hôm qua tôi đã muốn nói,” Khương Từ lắc đầu:
“Em thật sự có thể không cần khoa trương đến vậy.”
Tiểu Trần ghé vào trên bàn cười ha ha.
Ngụy Ninh đến nơi, anh ta muốn lên lầu đưa cho Khương Từ chìa khóa xe, Khương Từ mở cửa phòng họp:
“Không cần, hiện tại tôi muốn đi ra ngoài.
Hẹn gặp ở tầng hầm.”
Một âm thanh nhắc nhở cuộc gọi vang lên trong ống nghe, Khương Từ vừa nhìn, là Khương Lâm.
“A Từ, mẹ vừa gọi cho Tiểu Bạch, quyết định đi đến nước S vào cuối tháng sau.
Không phải mẹ nói nhiều, con bé thật sự là một đứa con tốt, con bé hiếu thuận lại chu đáo, mẹ nói rằng muốn cùng dì Ninh của con mua một ít trang phục, ai biết trước đó con bé đã chuẩn bị tốt cho bọn ta! ”
Khương Từ ấn thang máy xuống: “Dì Ninh chắc chắn đi?”
Khương Lâm: “Đã chắc chắn.”
Có vẻ như Ôn Niệm thật sự đã làm công tác tư tưởng cho dì Ninh.
Khương Từ bước vào thang máy, Khương Lâm nói:
“Đúng rồi, A Từ, con xem khi nào thì con và Tiểu Bạch rảnh rỗi.
Dì Ninh của con muốn mời các con đi ăn tối.”
“…..” Khương Từ nghĩ thầm, cái này không cần thiết.
Khương Lâm: “Mẹ biết bà ấy muốn hồi đáp lại tình cảm của Tiểu Bạch, vì vậy mẹ cũng không giúp các con từ chối.”
Khương Từ lại kéo Lộc Hành Tuyết ra:
“Lộc Hành Tuyết có thể không rảnh hoặc cũng không muốn đi, con nghĩ……”
“Con nói nhảm cái gì vậy?” Khương Lâm bất mãn ngắt lời cô:
“Mẹ vừa mới hỏi Tiểu Bạch, con bé nói là muốn đi.
Khương Từ: “…………”
Cửa thang máy mở ra, Khương Từ bước đến chỗ đậu xe.
Ngụy Ninh đang đứng ở bên xe chờ cô với một cái thùng giấy nhỏ, bên tai cô vẫn là Khương Lâm còn đang nói:
“Phía trước con lại đi công tác? Bận rộn cả ngày như vậy, cũng không chịu bồi Lộc Hành Tuyết nhiều hơn, không phải nói là có ý định sinh con sao, tại sao một chút mặt mày mẹ cũng chưa nhìn thấy?”
——Lộc Hành Tuyết chỉ nói rằng nàng sẽ cân nhắc việc sinh con, bà ấy lại có thể hiểu thành đang chuẩn bị mang thai…!
Khương Từ không nói nên lời, Khương Lâm lại hỏi cô:
“Hiện tại các con có ngủ chung một phòng không?”
“…!Mẹ, con còn có chuyện phải làm, đợi chút lại nói chuyện sau.” Khương Từ vừa định cúp điện thoại, Khương Lâm ở bên kia bắt đầu chậm chân:
“Thật là xấu tính! Nói đến chính sự thì con liền cúp máy!”
Khương Từ mím môi cười, lấy chìa khóa xe trong túi xách đưa cho Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nói:
“Phu nhân có gì ở trong xe không? Tốt nhất là nên cất trước, kẻo đưa đến cửa tiệm thì bị làm bẩn hoặc là thất lạc.” ”
Anh ta lắc lắc chiếc hộp giấy trong tay, ý bảo là có thể nằm gọn trong chiếc hộp này.
Rất hiếm khi Khương Từ dùng xe, đâu có thứ gì cần lấy ra, chỉ có một hộp sâm lão tổ đóng gói, là lần này đi công tác nhờ người mua.
Hôm qua quên nói với Lộc Hành Tuyết, định chờ hỏi xem nàng có rảnh không, gửi qua cho Lộc gia gia.
Khương Từ kéo cửa ghế phụ ra, cầm hộp nhân sâm đang nằm trên ghế dựa lên.
Tầm mắt tạm dừng.
Chiếc tất chân màu đen bị rách bị đầu ngón tay của cô móc ra từng li từng tí, nụ cười của Khương Từ cũng đột ngột tắt lịm.
Ôi thôi xong Lộc tổng rồi…!^^
Editor: Chương này đủ 50 bình chọn, ngày kế tiếp em sẽ up chương tiếp theo.
Bình chọn của mọi người chính là động lực để bọn em edit tiếp, để hoàn bộ này.^^.