Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 17


Đọc truyện Einstein Phì Và Trang Phú Quý – Chương 17

Nếu là tiểu thiếp thời cổ đại vốn bị đối xử lạnh nhạt nay được trượng phu quan tâm chắc chắn sẽ rất sợ hãi, nhưng ta là một người đàn ông có khả năng chịu đựng cao nên đã nhanh chóng đón nhận, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ xác nhận lại, “Quyết định vậy ha! Không được lật lọng đó! Ha ha ha!”

An An đi rất nhanh, ta đuổi theo dùng đầu cọ cọ An An, cười hì hì. Sau đó, An An nói ta cười rất tởm.

Mợ nó!

Dù cậu có nói anh tởm, anh cũng không so đo, bởi vì anh biết trong lòng cậu có anh, có anh, có anh! Cậu cứ mạnh miệng đi ha ha!

….

Thật ra ngay cả ta cũng tự thấy rất buồn nôn, nổi hết cả da gà. Ta núp thân trong bụi hoa nhìn ra, thấy Kỳ Kỳ đang chơi bóng rổ, vừa chuyền bóng vừa cười nói với bạn học. Ta thoáng an tâm, nói với An An, “Quan hệ với bạn học cũng không tệ lắm!”

Bọn ta rời khỏi trường trước khi tan học năm phút, chờ Kỳ Kỳ trên đường về.

Bọn ta đợi khoảng mười phút thì thấy Kỳ Kỳ đeo ba lô đi tới, chờ Kỳ Kỳ lướt qua, bọn ta mới lén lút đuổi theo. dinlk;ễn.đàn/lê,qm;lmuý,.;đôn May là ở Phượng Châu làm vấn đề xanh hóa đô thị rất tốt, dọc đường có hoa cỏ giúp bọn ta tránh né dễ dàng hơn nhiều.

Lúc đi ngang qua khúc đường có vẻ âm u thứ nhất, ta nói với An An, “Chỗ này rất thích hợp để xuất hiện tình tiết trấn lột này!”


An An không để ý tới ta.

Ta tiếp tục nói, “Qua khúc này nữa mà không có chuyện gì là thực sự Kỳ Kỳ không gặp rắc rối gì rồi!”

An An nói với ta, “Chẳng lẽ cậu không phát hiện từ lúc tới gần chỗ này bước chân của Kỳ Kỳ đột nhiên nhanh hơn hẳn sau?”

Ta đáp, “Có! Vội về nhà mà, vậy chứ sao?”

An An lại nói, “Mặt Kỳ Kỳ có vẻ rất hốt hoảng! Hẳn là cậu không thấy được vẻ mặt của Kỳ Kỳ lúc lướt qua chúng ta.”

Quả thật vừa rồi ta không có chú ý tới vẻ mặt của Kỳ Kỳ, lo lắng nói, “Nhưng hôm nay không thấy Kỳ Kỳ lấy tiền đi….” Ngoài mặt ta cố gắng không nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo rồi.

An An nói tiếp, “Cho nên Kỳ Kỳ sẽ không tránh khỏi phiền phức, nếu quả thật là bị trấn lột, Kỳ Kỳ không có tiền, cậu cảm thấy bọn họ sẽ dễ dàng thả người đi sao?”

Ta bỗng thấy lạnh cả người, bởi vì An An đã chấp nhận suy đoán Kỳ Kỳ bị trấn lột, nghĩ theo hướng đó thì hẳn đây không phải là lần một lần hai rồi.

Lửa giận trong ta bùng lên, hung hăng nói, “Được rồi…. Cứ tới đi, chúng ta sẽ trừng trị thích đáng bọn chúng, cắn cho cả cha mẹ chúng cũng nhận không ra luôn! Đó là bọn trẻ hư được nuôi không được dạy, chưa đủ lông đủ cánh đã dám làm chuyện xấu! Quan trọng là lại dám bắt nạt bé bi nhà chúng ta!” Nếu như có thể nắm tay thành quả đấm, hẳn là lúc này ta đã nắm thị uy rồi, cho nên ta đành mài móng vuốt xuống đất.

Đang lúc ta nổi giận đùng đùng thì bị An An đẩy một cái không thương tiếc. An An lạnh lùng nói, “Xin lỗi, nhìn cậu chẳng giống ‘chó dữ’ gì cả, ngược lại như có dán mấy chữ ‘tôi là đồ ngốc’ trên trán.”

Khí thế của ta lập tức giảm xuống nhanh chóng như quả bóng bị xì hơi. Ta buồn rười rượi nhìn An An nói, “Đừng có tự diệt uy phong của phe mình như vậy chứ!”

“Trông cậu thật sự rất buồn cười, tự dưng lại khiến tôi nhớ tới chuyện cậu bị một con Teddy rượt sợ tới mức khóc lên khóc xuống.”

Ta thẹn quá thành giận nói, “Được rồi được rồi, vậy cậu nói phải làm sao? Không thể trơ mắt nhìn Kỳ Kỳ bị bắt nạt được đúng không? Gần tới kỳ thi chuyển cấp rồi, anh đang lo lắng giùm cho Gia Vượng và Chương Nguyệt đây này!”

An An bỗng nói, “Nếu tôi nhớ không lầm thì công ty của Gia Vượng ở gần đây đúng không?”

Ta nháy mắt mấy cái để thoạt nhìn trông ta rất thông minh, hỏi, “Kêu Gia Vượng tới?”


“Tốt nhất là để Gia Vượng tận mắt thấy Kỳ Kỳ bị trấn lột.”

Mắt ta sáng lên, nhìn An An với vẻ sùng bái, gật đầu thật mạnh nói, “Đúng! Gần tới kỳ thi chuyển cấp rồi, sau khi Gia Vượng biết nhất định sẽ ngày ngày đưa đón Kỳ Kỳ đi học. Đợi thi xong, Kỳ Kỳ sẽ sang trường khác học, cách xa tất cả mấy chuyện này!” Ta chần chừ một chốc mới hỏi tiếp, “Có thể lẻn vào công ty Gia Vượng được không? Hơn nữa…. Dù có gặp rồi cũng làm sao cho Gia Vượng chịu bỏ việc đi theo chúng ta?”

“Phải thử thôi.”

Nhìn An An rất bình tĩnh, giống như ngọn núi không cách nào lay chuyển được khiến người ta cảm thấy rất an tâm. 

An An nói tiếp, “Hơn nữa, cậu phải đi tìm Gia Vượng một mình, rồi dẫn tới đây, tôi ở đây trông Kỳ Kỳ.”

Mới vừa trông như một ngọn núi vững chãi đáng tin giờ lại bảo ta đi một mình! Nhưng ta không có bất kỳ lý do nào để phản bác, bởi vì ta cũng không yên tâm để Kỳ Kỳ ở đây một.

Vì Kỳ Kỳ.

Ta hít một hơi, lấy hết dũng khí, chuẩn bị chạy đi tìm Gia Vượng. Đúng lúc này, An An nâng chân trước lên vỗ vỗ đầu ta nói, “Đi cẩn thận, mặc dù rất gần.”

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là bị đụng vào đầu, nhưng cơ thể giống như đã lập tức giải phóng một lượng lớn nhiệt lượng chỉ trong nháy mắt, dịu dàng bao bọc hết toàn thân. di:ễn.đàn/lê,quý,đ;n;nôn Cái đuôi của ta lắc qua lắc lại liên tục. Ta mỉm cười, nhìn An An nói, “Cậu cũng phải cẩn thận đó, không được để cậu và Kỳ Kỳ bị thương…. Hay là, cậu đi đi, anh ở đây trông Kỳ Kỳ?”

“Lăn….”


Có cần lạnh lùng tới vậy không?! Vẻ mặt ghét bỏ vô cùng lộ liễu!

Tuyệt đối phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ rất mất mặt!

Khốn kiếp! Dám xem thường anh!

Mặc dù công ty của Gia Vượng chỉ cách trường mấy con phố, nhưng Gia Vượng chưa bao giờ đưa đón con cái đi học, bởi vì lúc Kỳ Kỳ đi học, Gia Vượng đã sớm tới công ty, lúc Kỳ Kỳ tan học Gia Vượng vẫn chưa về. Cho nên Kỳ Kỳ và Trừng Trừng đều là đi bộ hoặc đi xe buýt tới trường. Tan học tất cả các chuyến xe bus gần trường đều quá tải, Kỳ Kỳ chen không nổi lại không muốn về nhà quá muộn mới hình thành thói quen đi bộ về, xem như rèn luyện thân thể luôn.

Ta vốn rất quen thuộc đường xá ở Phượng Châu, đặc biệt là khu này, bởi vì lúc học đại học từng ở đây, mặc dù về sau vì công việc phải chuyển vào trung tâm, nhưng mấy con hẻm ở đây có con hẻm nào mà ta không biết chứ!

Tìm Gia Vượng, đơn giản, ta có tự tin. Nhưng có thể dẫn Gia Vượng tới được hay không lại là chuyện khác.

Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không ta sẽ rất thất vọng về bản thân. Ở chung lâu, ta đã xem bốn người nhà Gia Vượng như bạn bè, bạn bè gặp nạn ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ.

Có lẽ là vì An An cho ta cảm giác có thể tin cậy được, cho nên ta chưa bao giờ  nghĩ An An sẽ gặp chuyện không may, lúc đó mới xoay người đi không chút lo lắng.

Không vì lý do gì cả, chỉ vì ta đặc biệt tin tưởng An An.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.