Đọc truyện Einstein Phì Và Trang Phú Quý – Chương 10
Hôm Nguyên Tiêu ta bỗng nhớ ra một chuyện phải làm. Mấy ngày sau lúc Kỳ Kỳ, Trừng Trừng đi học, Gia Vượng đi làm, Chương Nguyệt xách túi đi siêu thi mua đồ, trong nhà chỉ còn lại ta và An An, ta biết cơ hội đã tới.
Ta chạy vào phòng Kỳ Kỳ, đẩy cánh cửa chỉ được khép hờ ra, thấy laptop của Kỳ Kỳ nằm trên giường. Quả thật trời cũng giúp ta! Ta nhảy lên giường, dùng móng vuốt mở máy ra, nhấn nút khởi động. Trong lúc chờ máy khởi động, ta bỗng thấy An An vốn đang ở phòng khách chơi lại đứng trước cửa phòng từ lúc nào không biết. An An thấy ta sử dụng laptop trông rất thuần thục thì khóe miệng co giật có vẻ hơi kinh ngạc. Ta coi phản ứng của An An là tán thưởng trí thông minh cực cao của ta, hả hê cười một tiếng.
Màn hình sáng lên, ta dùng móng vuốt điều khiển con chuột, nghiêm túc nói với An An, “Anh đã nói với cậu rồi, anh là Einstein-Phì, là một con chó cả máy vi tính cũng biết xài, ngầu không?” Nói xong, ta tập trung tinh thần mở trang tìm kiếm lên, cẩn thận đánh từng chữ vào khung tìm kiếm, không rảnh để ý tới An An nữa.
Ta đánh vào từ khóa về tai nạn xe cộ ngày đó, chẳng mấy chốc đã tìm thấy tin tức liên quan.
Ngay ngã tư Đồng Quan thuộc Phượng Châu xảy ra tai nạn xe cộ, chiếc Chevrolet đụng vào chiếc Bentley vô tội.
Hai người điều khiển xe đã tử vong ngay trên đường tới bệnh viện, hai người ngồi ở ghế phụ một bị thương nặng một bị thương nhẹ.
Khi ta đọc thấy chiếc Chevrolet do ta lái đụng vào chiếc Bentley khiến người lái tử vong lòng ta vô cùng áy náy. Hôm đó ta không uống rượu nhưng người bạn ngồi bên cạnh lại uống không ít. dinlễn.đàn;n.lê,qum;ý,đômn Trong clip tin tức, chiếc Chevrolet bị mất khống chế, đánh võng giữa đường, đến ngã tư thì tông vào chiếc Bentley đang đứng chờ đèn đỏ ngay lối đi bộ. Ta đoán có lẽ là người bạn kia uống say gây rối dẫn tới tai nạn chết người này. Vốn ta muốn xem xem người bạn kia có bị sao không, giờ đột nhiên cảm thấy bị thương nhẹ đúng là quá hời cho cậu ta…. Người ta một chết một bị thương nặng kìa.
Ta thở dài, tâm tình nặng nề. Đúng lúc này, nệm giường chợt nhún một cái, An An nhảy lên. Ta định đóng trang tin thì bị An An ngăn lại. Nó nhìn màn hình, rồi nhìn ta.
Không biết người bị thương nặng kia có thoát cơn nguy kịch chưa?
Ta sợ An An phá hư laptop của Kỳ Kỳ, bèn khép laptop lại nói với nó, “Chúng ta ra ngoài chơi đi, không được đụng lung tung vào đồ của chủ.”
An An nói, “Cậu đụng.”
Quá đáng! Ta tưởng tượng trán mình đang nổi lên ba vạch đen, lừa An An bằng một cái cớ rất tệ, “Laptop của Kỳ Kỳ chưa tắt, nên anh lại tắt giùm thôi.”
“Cậu tắt giùm sao không nhấn vào nút tắt.”
Trời ơi, có cần kỹ tới mức đó không?! Thật là khó lừa! Ta đành mở máy ra lại, nhấn nút tắt máy, vừa khép máy lại vừa nói, “Vừa rồi anh quên! May nhờ có cậu nhắc. Anh tìm cả buổi mới biết chỗ nào là tắt máy đó.” Ta cố tỏ vẻ là rất cảm ơn An An.
“Thừa nhận mình lén vọc laptop của chủ rất khó sao?”
“….”
Ta mất mặt, la lên, “Dám nói chuyện với anh hai như vậy đó hả?!”
An An nay đã được bảy tháng tuổi, thân hình có biến đổi rất lớn, dù ta có vỗ ngựa chạy theo cũng đuổi không kịp, vì giờ nó đã ba mươi ký. Ta nghe Chương Nguyệt nói, giống Harry có hai chủng nhỏ và lớn, An An mới bảy tháng đã ba mươi ký thì chắc chắn là thuộc chủng to con. diễnnn.đnnlàn/”lê,quý,đư,,,ôn Còn ta, sáu tháng rưỡi, đứng bên cạnh nó trông chẳng khác nào chim nhỏ nép vào người. Cho nên lúc ta nói ra câu kia thật sự chẳng có chút thuyết phục nào. Ngày trước hai đứa xêm xêm nhau, bắt nó kêu ta anh hai không thấy áp lực, giờ thì chỉ nhìn nó đã có áp lực rất lớn rồi. Hồi xưa ngày nào ta cũng hành động như là anh hai thực sự, dần dần không dám nữa, chỉ ngẫu nhiên mới dám nói một vài câu phô trương thanh thế.
An An không tiếp tục dây dưa, xoay thân nhảy xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. Ta cũng nhảy xuống đuổi theo sau, thầm nghĩ: chẳng lẽ ta đã nói sai cái gì nên An An mới không thèm để ý đến ta?
Ta theo sát mông An An, nói, “Được rồi, anh thừa nhận là anh lén vọc máy tính của Kỳ Kỳ, được chưa? Tại vì anh tò mò quá, lần sau nhất định sẽ không lén chơi, sẽ rủ cậu chơi cùng, được không?”
Ta vừa đi vừa nói, đầu bỗng đụng vào mông An An, bởi vì nó đột nhiên dừng lại. Lỗ mũi ta đau nhói. Ta vẫy vẫy đầu, nói với An An, “Mông cậu cứng quá!”
“Cậu không phải là chó.” An An chợt nói.
Ta sững sờ, ý gì?! Ta bỗng liên tưởng đến câu người ta thường dùng để mắng chửi người khác: mày không phải là người!
Ta hỏi, “Sao lại mắng anh?”
“Tôi nói cậu không phải là chó, bởi vì cậu biết dùng máy vi tính, biến chuyển kênh ti vi tới tiết mục yêu thích, biết bỏ rác vào thùng rác, biết xoay mặt đi lúc con gái thay quần áo, biết rửa mặt rửa móng…. Tóm lại hành vi của cậu không có chút nào giống chó cả.” Giọng của An An rất tỉnh táo, vừa nói vừa nhìn ta bằng ánh mắt dò xét.
Hả….
“Rốt cuộc anh đã biết vì sao trong một đống chó, chỉ có hai chúng ta là có thể giao tiếp bình thường với nhau….” Ta sững người nhìn An An nói.
Bởi vì cả hai bọn ta đều có linh hồn của con người! Nếu nói theo cách của của nghĩa vô thần thì là có lối suy nghĩ của con người!
Ta đắm chìm trong niềm vui sướng, ngay khoảnh khắc này ta cảm giác mình đã có đồng bạn! Thì ra không phải chỉ có một mình ta chiến đấu! Trời ơi, con sắp điên rồi!
Ta xông tới cạnh An An, nhào lên người nó, chắc chắn là không bổ nhào thành công, nhưng vẫn không làm giảm được niềm vui đang ngập tràn toàn thân ta, “Cậu cũng không phải là chó! Đúng không? Đúng không?”