Bạn đang đọc [edit – Hoàn] Cả Đời Sủng Ái – Nghê… – Chương 89: Vợ Ngoan, Chờ Anh!
Edit: Phưn Phưn
Lúc Phó Tranh về đến nhà, dì Dung vừa mới bưng đồ ăn lên trên bàn, quay đầu thấy Phó Tranh, thì cười, “Còn tưởng rằng hôm nay con không về ăn cơm.”
Kể từ sau khi Chu Tương Tương sinh Sủi Cảo, dì Dung liền từ bên nhà cũ của Phó gia tới đây, bình thường giúp bọn họ làm một chút cơm, giặt quần áo, đôi khi giúp Chu Tương Tương trông em bé.
Phó Tranh vừa thay giày vừa hỏi: “Tương Tương đâu?”
Dì Dung chỉ trên lầu, “Ở phòng trẻ em chơi với Sủi Cảo.”
Phó Tranh thay dép vào nhà, đi lên lầu.
Dì Dung ở phía sau kêu: “Tiện thể gọi Tương Tương xuống ăn cơm luôn nhé.”
Phó Tranh Vâng một tiếng.
Đi về phía trước được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, bước xuống lầu.
“Sao thế?” Dì Dung nhìn anh hỏi.
Phó Tranh đi đến trước mặt bà, mắt nháy một cái, “Dì Dung, thương lượng với dì một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Buổi tối để Sủi Cảo ngủ ở nhà dì được không? Chỉ một đêm thôi.”
Dì Dung ngẩn người, lập tức lộ ra vẻ mặt ái muội, cười nói: “Trời ạ, bộ dạng nghiêm trọng này của con, làm dì tưởng có chuyện gì. Dì thì không có vấn đề gì, nhưng mà con hẳn là hiểu rõ tiểu ma vương của con mà, không xa mẹ nó được.”
Phó Tranh: “…”
Anh đây là đã tạo cái nghiệp gì vậy hả!
Trong lòng lại càng oán hận sâu hơn với con trai mình, sao Quan Âm Tống Tử không đưa xuống một bé gái cho anh chứ?
Buổi tối, Phó Tranh ở thư phòng xử lý xong công việc, trở về phòng ngủ, thì thấy Chu Tương Tương ngồi trên giường, một góc áo ngủ nhấc lên, đang cho tiểu ma vương bú sữa.
Phó Tranh bĩu môi, mặt mũi vô cùng mất hứng, “Không phải buổi chiều mới vừa cho ăn à?”
Chu Tương Tương không ngẩng đầu, nói: “Con nít mau đói bụng mà.”
Phó Tranh đi sang ngồi, nghiêng đầu trộm liếc ngực Chu Tương Tương một cái.
Con thỏ trắng nhỏ lắc lư trước người. Vừa mềm vừa trắng.
Cổ họng Phó Tranh kéo căng, yết hầu nhịn không được lăn lên lăn xuống một cái, thân thể lập tức trở nên khô nóng.
Anh lại gần, đôi môi nóng hổi dán bên lỗ tai của Chu Tương Tương, thấp giọng nói: “Vợ, anh cũng muốn ăn.”
“Ăn cái gì?” Chu Tương Tương vô thức ngẩng đầu qua, sau đó thì thấy hai mắt Phó Tranh đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình.
Mặt cô đỏ lên, theo bản năng nghiêng người, giọng nói nho nhỏ, có chút thẹn thùng, “Nói bậy bạ gì đó.”
“Không có nói bậy mà.” Phó Tranh trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm con trai đang nhắm mắt bú sữa mẹ, giọng điệu vô cùng hờn tủi, “Chỗ đó của em, trước kia đều chỉ có anh mới có thể đụng vào.”
Chu Tương Tương ngẩng đầu liếc anh một cái, cảm thấy không còn gì để nói, “Phó Tranh, anh bớt ngây thơ đi được không? Đến giấm của con trai mà anh cũng ăn?”
“Tiểu ma vương này đã chiếm lấy em biết bao lâu rồi.” Phó Tranh khẽ hừ một tiếng, trong lòng lại nghẹn khuất.
Chu Tương Tương nghe thấy Phó Tranh gọi tiểu ma vương, ngẩn ra một hồi lâu, sao đó thì nhíu mày, ngẩng đầu lên, nói: “Tiểu ma vương gì cơ? Có ai đặt biệt danh cho con mình vậy không?”
Phó Tranh tức giận nói: “Nó vốn là tiểu ma vương mà.”
Chu Tương Tương: “…”
Một lát sau, cuối cùng Sủi Cảo cũng ăn no bụng, chép miệng, cái đầu nhỏ chôn trong ngực của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương vừa chỉnh lại áo, vừa nói với Phó Tranh: “Anh đi tắm trước đi.”
Phó Tranh đang đọc sách ở cạnh đầu giường, nghe vậy, hơi giật mình nhìn Chu Tương Tương, một lúc lâu không lên tiếng.
Chu Tương Tương thấy anh ngơ ra, mặt căng ra trừng mắt nhìn anh, “Anh còn ngơ ra đó làm gì? Nếu anh không muốn, vậy thì về sau đừng có nháo nữa.”
Chu Tương Tương vừa dứt lời, Phó Tranh lập tức trở nên hưng phấn, từ trên giường nhảy dựng lên, “Muốn! Sao lại không muốn? Muốn đến sắp chết rồi!”
Phó Tranh nhảy xuống giường, dép cũng không thèm đeo đã hưng phấn chạy vào phòng tắm.
Kết quả, vừa chạy vào chưa được hai giây, thì lại hưng phấn chạy trở về.
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh, “Sao anh…”
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Phó Tranh nâng mặt hung hăng hôn lên môi một cái.
“…”
“Vợ ngoan, chờ ca ca!”
“…”
Phó Tranh lại chạy về phòng tắm, trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào cùng với tiếng hát của Phó Tranh, “Hôm nay là ngày tốt, chuyện chỉ nghĩ trong đầu lại có thể thành…”
Chu Tương Tương ở bên ngoài nghe được, thiếu chút nữa là bật cười.
Người này thật là… Đều đã làm cha rồi, mà vẫn còn giống như tên dở hơi.
Rất nhanh Phó Tranh đã tắm xong, lúc đi ra, nửa người dưới vây khăn tắm màu trắng, nửa người trên vẫn còn nhỏ nước, nhìn là biết sốt ruột đi ra, nước cũng không lau khô.
Phó Tranh vừa ra tới, cảm thấy có cái gì đó là lạ, quét một vòng quanh phòng, ồ lên một tiếng, “Tiểu ma vương đâu?”
Lời còn chưa dứt, một cái gối đã ném lên người anh, Chu Tương Tương trừng mắt nhìn anh, “Cái gì mà tiểu ma vương hả, thế còn Ngưu ma vương đâu.”
Lại nói tiếp: “Ngủ, em đưa thằng bé đến phòng của dì Dung rồi.”
Hai mắt Phó Tranh bỗng sáng lên, cười hắc hắc, bước tới bên cạnh Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương ngồi xổm trước tủ quần áo, đang tìm quần áo.
Từ phía sau Phó Tranh ôm chặt lấy cô, môi dán bên tai cô thổi hơi nóng, “Vợ, đêm nay ca ca nhất định sẽ yêu thương em thật tốt.”