[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Chương 60: Cậu Thật Sự, Xác Định, Nhất Định Phải Mặc Loại Áo Tắm Trẻ Em Này?


Bạn đang đọc [edit – Hoàn] Cả Đời Sủng Ái – Nghê… – Chương 60: Cậu Thật Sự, Xác Định, Nhất Định Phải Mặc Loại Áo Tắm Trẻ Em Này?

Edit: Phưn Phưn

Đừng thấy điều kiện nhà Chu Tương Tương tốt, nhưng thật ra cô từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi du lịch, thậm chí chưa từng rời quá xa nhà.

Người khác nghỉ đông và nghỉ hè được đi du lịch, Chu Tương Tương nghỉ đông và nghỉ hè trừ học tập vẫn là học tập.

Cho nên thành tích của Chu Tương Tương tốt như thế, hoàn toàn dựa vào chăm chỉ và cố gắng của chính mình mà có.

Có đôi khi cô sẽ nghĩ, nếu cô và Phó Tranh đều bắt đầu cùng một vạch xuất phát, sợ rằng mới vừa bắt đầu chạy, cô đã bị Phó Tranh quăng thật xa.

Bởi vì Phó Tranh là thật sự thông minh.

Một ngày trước khi đi du lịch, Hạ Hoan Hoan đến giúp Chu Tương Tương soạn đồ.

Hạ Hoan Hoan thường xuyên ra ngoài du lịch, rất có kinh nghiệm. Vừa đến, rất nhanh đã giúp Chu Tương Tương đem đồ đạc ngổn ngang sắp xếp vào trong vali.

Hai người ngồi xổm dưới đất, Hạ Hoan Hoan chỉ vào đồ trong vali, “Váy ok, giày ok, kem chống nắng ok, mũ che nắng, kính râm ok, khăn mặt dùng một lần ok, áo tắm o… Ách…”

Hạ Hoan Hoan cầm áo tắm câu dẫn của Chu Tương Tương ra, chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu, “Tương Tương, cậu thật sự, xác định, nhất định phải mặc loại áo tắm trẻ em này?”

Chu Tương Tương kiên định nói: “Đây không phải là áo tắm trẻ em.”


“Tại sao lại không phải? Bao bọc chặt chẽ như thế, chính là áo tắm trẻ em!”

Chu Tương Tương: “…”

“May mắn tớ đã sớm chuẩn bị!” Hạ Hoan Hoan híp mắt cười, đột nhiên lấy túi to cô nàng mang đến, mở ra, từ bên trong lấy ra một bộ áo tắm màu đen mới tinh.

À không, không phải là áo tắm… Là áo tắm hai mảnh vô cùng vô cùng gợi cảm, áo ngực mỏng manh, quần lót tam giác, vài miếng vải vóc rất mỏng rất mỏng hoàn toàn chỉ có thể che kín bộ vị mấu chốt.

“Hoan Hoan, cái này…” Chu Tương Tương cảnh giác theo phản xạ có điều kiện, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Hạ Hoan Hoan đem bộ áo tắm hai mảnh màu đen gợi cảm kia bỏ vào trong vali của cô.

Chu Tương Tương theo bản năng muốn lấy áo tắm hai mảnh đó ra.

Hạ Hoan Hoan vội vàng giữ tay cô lại, “Nè nè nè, đây là tớ đưa cho cậu, mang theo, nhất định phải mang theo.”

“Không được đâu, cái này quá lộ, tớ không thể mặc.” Chu Tương Tương xấu hổ, để cho cô mặc đồ lộ nhiều như thế… Ách… Dù sao thì cô cũng sẽ không mặc.

“Cái này có sao đâu, tớ nói cho cậu biết, tất cả mọi người đi biển đều mặc như vậy, nếu cậu mặc quá bảo thủ, sẽ bị người ta cười đó.”

Hạ Hoan Hoan nói rất trịnh trọng, nhưng Chu Tương Tương vẫn kháng cự mặc áo tắm hai mảnh.

Sau khi Hạ Hoan Hoan giúp Chu Tương Tương soạn đồ xong, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn bốn phía xung quanh, thần thần bí bí.

Chu Tương Tương có chút kỳ quái, “Sao vậy?”

Hạ Hoan Hoan rất thần bí, đè nặng giọng nói: “Tương Tương, lương tâm kiến nghị, tớ nghĩ có một thứ này, cậu cần chuẩn bị.”

Chu Tương Tương hiếu kỳ, đôi mắt sáng long lanh, “Cái gì vậy?”

Hạ Hoan Hoan vẫy tay với cô, “Lại đây một chút.”

Chu Tương Tương dựng lỗ tai lên, theo đó chỉ nghe thấy Hạ Hoan Hoan nhỏ giọng nói vào tai cô ba chữ.
8

Ba chữ kia vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, dùng sức lắc đầu, “Không cần! Tớ không cần loại đồ vật đó!”


“Trời ạ, bây giờ cậu nói không cần, chờ đến lúc cậu và Phó Tranh ra cửa, cô nam quả nữ, không chừng liền… Liền cái đó… Ừm, cậu hiểu chứ?”

Chu Tương Tương: “…”

Ngày xuất phát, Phó Chấn Sơn tự mình lái xe chở Phó Tranh đến nhà Chu Hoa Lâm.

Chu Hoa Lâm biết ông muốn đến, đã sớm chờ ở trong sân.

Trông thấy xe đến, lập tức mở cửa sân ra.

Phó Chấn Sơn lái xe vào, xuống xe, nắm chặt tay Chu Hoa Lâm.

Chu Hoa Lâm vô cùng vui vẻ, dẫn Phó Chấn Sơn vào trong nhà, “Đến đến, Phó đại ca, mau mau mời vào bên trong.”

Lại quay đầu hướng Phó Tranh nói: “A Tranh, con cũng mau vào, Tương Tương đang đợi con đấy.”

“Vâng ạ, chú Chu, con đến liền.” Phó Tranh đang lấy lễ vật.
1

Thành thật mà nói, lần đầu tiên tới nhà cha vợ, nhiều ít vẫn còn có chút căng thẳng, nhất là biết rõ, mẹ Chu Tương Tương không thích anh.

Lễ vật đều là Phó Chấn Sơn chuẩn bị, Phó Tranh là một học sinh mới vừa tốt nghiệp trung học, nào biết phải chuẩn bị lễ vật gì.

Phó Tranh chịu trách nhiệm xách lễ vật vào.


Vào cửa, Chu Hoa Lâm chỉ chỗ cho Phó Chấn Sơn và Phó Tranh đổi giày.

Phó Chấn Sơn cầm đồ Phó Tranh mang theo lấy ra, đưa cho Chu Hoa Lâm, cười nói: “Lão Chu, một chút lễ vật nhỏ…”

Chu Hoa Lâm thấy thế, vội vàng đẩy lại, “Không nên không nên, Phó đại ca anh đến là tốt rồi, còn mang theo lễ vật làm gì chứ, mau lấy lại mau lấy lại.”

“Ôi chao, đây cũng không phải là cái gì quý giá, chính là lần trước tôi nghe Tương Tương nói chân cậu bị phong thấp rất nghiêm trọng, đều là thuốc cường gân hoạt huyết, không đáng giá mấy đồng tiền.”

“Cái này…”

“Mau nhận lấy mau nhận đi.” Phó Chấn Sơn đem đồ đặt lên tay Chu Hoa Lâm, lại nói: “Về sau tất cả mọi người đều người nhà, đừng khách khí như vậy.”

Phó Chấn Sơn đặc biệt mang lễ vật đến, không nhận cũng không tốt.

Chu Hoa Lâm luôn miệng nói cảm ơn, cuối cùng vẫn là nhận lấy.

Quay đầu lại, liền nói với Lâm Mai: “Bà nhanh đi pha bình trà cho Phó đại ca.”

Lâm Mai cười cười, vẫn có chút nhiệt tình, “Được, tôi đi liền, Phó đại ca anh ngồi đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.