Bạn đang đọc [edit – Hoàn] Cả Đời Sủng Ái – Nghê… – Chương 58: Sủi Cảo Và Bánh Trôi
Edit: Phưn Phưn
Nhờ những lời này của Lục Mộ Trầm, tâm trạng Phó Tranh cuối cùng cũng khá hơn.
Ăn cơm xong được Lục Mộ Trầm đưa đi bệnh viện xử lý vết thương ở khóe mắt.
Khóe mắt là bị viên đá cắt qua, bôi cồn khử trùng lên, đau đến nổi cả người Phó Tranh đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bôi thuốc xong, từ bệnh viện đi ra, Phó Tranh liên tục muốn đưa tay lên lau đi vết thương.
Không biết bác sĩ bôi thuốc gì cho anh, vừa đau vừa ngứa.
Chu Tương Tương ở bên cạnh đè cánh tay anh xuống, “Anh đừng có gãi, vừa mới bôi thuốc, đừng có gãi bị thương thêm.”
Phó Tranh cúi đầu, vô cùng ủy khuất nhìn Chu Tương Tương, “Vợ ơi, rất ngứa.”
“Ngứa cũng đừng có gãi, để em thổi cho anh.” Chu Tương Tương nói, liền nhón chân lên, chu môi, nhẹ nhàng thổi vết thương giúp Phó Tranh, vừa thổi vừa nhỏ giọng hỏi: “Còn ngứa không?”
“Ngứa — “
Tim ngứa.
Phó Tranh thuận thế ôm eo của Chu Tương Tương, cúi đầu liền hướng tới môi cô hôn xuống.
Lục Mộ Trầm đi ở phía trước, chợt phát hiện sau lưng không có tiếng bước chân đi theo, theo bản năng quay đầu lại.
Không nghĩ rằng vừa quay đầu lại, thì thấy Phó Tranh và Chu Tương Tương ôm nhau ở ven đường hôn môi.
Anh nhìn bọn họ, con mắt chợt sáng.
Lập tức quay đầu lại, gọi điện thoại cho Tống Nhiễm.
Điện thoại vang lên một tiếng, lập tức có người nhận.
Giọng Lục Mộ Trầm dịu dàng, “Đang làm gì vậy?”
Giọng nói dịu dàng như vậy, cũng chỉ với Tống Nhiễm mới có.
Giọng Tống Nhiễm ngọt ngào, mang theo ý cười, từ đầu bên kia truyền đến, “Đang đợi điện thoại của anh nha.”
Khóe miệng Lục Mộ Trầm hơi cong lên, “Ăn cơm chưa?”
“Còn chưa nha, em vừa mới nấu mì, nhưng mà khó ăn quá.”
“Tống Nhiễm em có bị ngốc không hả?” Lục Mộ Trầm không nhịn được cười, nhớ tới lần trước Tống Nhiễm nấu cho anh một tô mì, cái hương vị đó… Thật sự, đời này đều không thể quên được, quá khó ăn.
Đầu bên kia điện thoại, Tống Nhiễm hừ mũi một tiếng, cầm lấy di động lộn mèo trên giường, “Lục ca ca, anh cứ cười nhạo em đi, em lập tức cầm gối đầu của anh ra phòng khách đó, buổi tối anh ngủ ghế sô pha là tốt nhất.”
Khóe môi Lục Mộ Trầm càng cong hơn, “Tống Nhiễm, em uy hiếp anh?”
Tống Nhiễm cười vô cùng đắc ý, “Uy hiếp anh đó thì sao?”
Cách điện thoại, Lục Mộ Trầm cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng tiểu kiêu ngạo của Tống Nhiễm, bật cười, “Được, em thành công rồi, thành công uy hiếp được anh. Chờ, lát nữa anh về nấu cơm cho em.”
Tống Nhiễm cao hứng nói: “Được, vậy em chờ anh.”
Lục Mộ Trầm cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Tống Nhiễm đuổi anh ra ghế sô pha ngủ.
1
Trước đây anh ngủ một mình thì không sao, nhưng kể từ khi ở chung với Tống Nhiễm, buổi tối không ôm cô, thì không thể nào ngủ nổi.
Hoàn toàn trúng độc của cô.
Có lần Tống Nhiễm tức giận với anh, nửa đêm đá anh xuống giường, ba ngày không cho anh vào phòng, mỗi đêm anh nằm trên ghế sô pha, cả ba ngày đều không ngủ.
Mùi vị đó, cả đời này thật sự đều không muốn nếm nữa.
Giọng nói ngọt ngào của Tống Nhiễm truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, “Lục ca ca, vậy anh mau về nha, nhớ anh muốn chết.”
Lục Mộ Trầm cong môi cười, “Biết rồi, anh cũng nhớ em, ngoan ngoãn chờ anh về.”
“Vâng!” Tống Nhiễm đáp lời, hôn vào điện thoại một cái.
Cúp điện thoại, lại nhìn về phía hai người Phó Tranh và Chu Tương Tương, tâm tình nhất thời thoải mái hơn không ít.
Nghĩ người ta không có bạn gái sao?
20
Lục Mộ Trầm nhớ tới Tống Nhiễm, cả khuôn mặt đều tràn ngập vui vẻ.
Trên đời này, tại sao lại có cô gái như vậy?
Lục Mộ Trầm đưa Phó Tranh và Chu Tương Tương về nhà, trước khi đi, vỗ vai Phó Tranh, nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh gọi điện thoại cho em, dẫn em đi gặp ba em.”
Phó Tranh gật đầu, “Cảm ơn anh họ.”
Lục Mộ Trầm lắc đầu, nhìn về phía Chu Tương Tương, “Chăm sóc cậu ấy cho tốt.”
“Vâng, em sẽ.”
…
Tống Nhiễm ở nhà chờ Lục Mộ Trầm trở về, chờ đến nhàm chán, liền chạy tới ban công, nửa người tựa lên lan can, nhìn xung quanh ở dưới.
Chờ lại chờ, hai mươi phút sau, cuối cùng trông thấy xe Lục Mộ Trầm lái vào, lái vào hầm để xe.
Tống Nhiễm lập tức nhếch môi, vui vẻ cười rộ lên.
Bọn họ ở tầng 23, Lục Mộ Trầm dừng xe xong, đi thang máy lên, khoảng chừng đến ba phút.
Tống Nhiễm đứng sau cửa, đôi mắt sáng long lanh, đứng ở đó đếm từng giây.
“Mười, chín, tám, bảy…”
Lúc đếm đến ba, nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Đôi mắt Tống Nhiễm cong lên, trong nháy mắt cửa mở ra, trực tiếp vui vẻ nhảy lên người Lục Mộ Trầm.
Hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân gác lên eo anh, cả người hoàn toàn treo trên người anh.
“Lục ca ca, sao anh về muộn vậy, người ta nhớ anh muốn chết.” Đôi mắt Tống Nhiễm cong cong, cười lên lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, giống như làn da của cô, trắng đến lóa mắt.
Lục Mộ Trầm thuận tay đóng cửa lại, sau đó hai tay nâng mông Tống Nhiễm, nhấc lên một chút, vừa ôm cô vào trong nhà vừa nói: “Tình huống của A Tranh không được tốt lắm, anh đưa cậu ấy về nhà.”