Bạn đang đọc [edit – Hoàn] Cả Đời Sủng Ái – Nghê… – Chương 14: Ngón Tay Đều Là Mùi Vị Của Anh
Từ lúc ăn tôm hùm xong đến giờ, bầu không khí không có cách nào để cho bớt lúng túng.
Chu Tương Tương thật sự muốn khóc tới nơi.
Phó Tranh cũng có chút lúng túng, hỏi cô: “Ăn no rồi sao?”
Chu Tương Tương đặc biệt đáng thương nhìn anh, “Đã no bụng rồi, không muốn ăn nữa.”
Vốn dĩ Phó Tranh rất xấu hổ, kết quả vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Chu Tương Tương liền bật cười, “Chu Tương Tương, cậu đừng khóc, ăn không nổi thì đừng ăn nữa, tôi cũng không ép cậu ăn.”
Anh đem bao tay dùng một lần gỡ xuống, đứng lên nói: “Tôi đi rửa tay, cậu ở chỗ này chờ tôi.”
“Tôi…. Tôi cũng đi.”
Cảm giác đầu ngón tay đều là mùi vị của Phó Tranh.
Hai người cùng đi toilet rửa tay. Rửa xong, Chu Tương Tương muốn đi vệ sinh, kêu Phó Tranh ở bên ngoài đợi cô.
Anh gật đầu, đi ra bên ngoài.
Trong quán cơm khá nóng nực và ồn ào, vừa rồi có cơn gió thổi qua, trong phút chốc, thoải mái hơn rất nhiểu.
Anh đứng dựa vào tường, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc.
Mới vừa ngậm trong miệng bật lửa thì nghe thấy có người gọi anh, “Phó Tranh!”
Nghe thấy giọng nói đó, anh khẽ chau mày lại, ngẩng đầu nhìn mấy nữ sinh đang chạy về phía anh.
Người đến là Đường Hân Trúc và bạn của cô ta.
Phó Tranh vừa nhìn thấy Đường Hân Trúc liền chán ghét, quay đầu lại muốn đi.
“Phó Tranh!” Đường Hân Trúc mấy ngày rồi không gặp anh, vội vàng kéo cánh tay anh lại.
“Buông ra!” Phó Tranh liếc mắt, dùng sức bỏ tay cô ta ra.
Đường Hân Trúc bị gạt ra lùi về sau hai bước, trong nháy mắt nước mắt đã lã chã, “Phó Tranh, cậu làm sao vậy, chúng ta mới vài ngày không gặp, cậu lại dùng thái độ như vậy với tớ sao?”
Phó Tranh mặc kệ cô ta, một câu cũng không muốn nói. Anh hít một hơi thuốc rồi bực bội dập tắt trên thùng rác một cách thô bạo, đoạn quay đầu bước vào bên trong.
Vừa đi được hai bước, liền thấy một hình bóng màu hồng nhạt đeo ba lô nhỏ màu trắng, từ trong quán cơm đi ra.
Trông thấy Phó Tranh, Chu Tương Tương mím môi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phó Tranh “Ừ” một tiếng, theo bản năng cầm lấy tay Chu Tương Tương.
Còn chưa cầm chặt, Đường Hân Trúc đột nhiên chạy tới, kéo lấy cánh tay anh, “Phó Tranh, cô ta là ai?!”
Mặt mũi Đường Hân Trúc tràn đầy sát khí trừng mắt nhìn Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương vừa nhìn thấy Đường Hân Trúc liền ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là hoa khôi của trường sao?
“Đường Hân Trúc, con mẹ nó cô có bệnh phải không?!” Phó Tranh rốt cục nổi giận, hất mạnh tay cô ta, mặt mũi tràn ngập sự chán ghét, “Cô ấy là ai, cùng cô có nửa xu quan hệ? Mẹ nó đừng tự kiếm việc cho mình nữa!”
“Phó Tranh! Tại sao cậu có thể nói chuyện với tớ như vậy? Tớ…”
Phó Tranh lười phản ứng lại với cô ta, cầm tay Chu Tương Tương sải bước nhanh về phía trước.
“Phó Tranh!” Đường Hân Trúc kêu to một tiếng, nhìn bóng lưng Phó Tranh, nước mắt lập tức tuôn ra.
“A Trúc, cậu không sao chứ?” mấy người bạn của Đường Hân Trúc thấy thế vội vàng chạy tới an ủi.
Đường Hân Trúc trơ mắt nhìn Phó Tranh nắm tay cô gái kia qua đường cái, nước mắt rơi không ngừng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô ta là ai?!”
“A Trúc, hình như là Chu Tương Tương.” Cô gái đeo mắt kính nói.
Đường Hân Trúc nhíu mày, “Chu Tương Tương là ai?”
“Chính là Chu Tương Tương lớp chọn, cả năm đều được hạng nhất.”
Đường Hân Trúc chân mày nhíu chặt hơn, “Cậu ấy chơi chung với học sinh giỏi từ lúc nào?”
Cô gái đeo mắt kính lắc đầu, “Tớ cũng không biết, chỉ là ngày hôm qua có người nhìn thấy hai bọn họ ở cửa căn tin, bộ dáng rất thân mật.”
Người bên cạnh nói, “Không thể nào? Hai người bọn họ đang yêu nhau sao?”
Mấy nữ sinh đồng thời lo lắng nhìn về phía Đường Hân Trúc.
Đường Hân Trúc gắt gao cắn chặt răng, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ.
………………..
Về nhà, ngồi trên xe taxi, Chu Tương Tương nghiêng đầu nhìn Phó Tranh một cái, nhịn không được hỏi: “Vừa rồi là hoa khôi của trường, cô ấy là bạn gái của cậu à?”
Chu Tương Tương lời vừa ra khỏi miệng, Phó Tranh sợ tới mức kêu lên, “Làm sao có thể?!!!”
Chu Tương Tương thấy anh kích động như thế, lại hỏi: “Vậy là bạn gái cũ?”
Chu Tương Tương càng nói càng không có yên lòng, Phó Tranh rất sợ cô hiểu lầm, dừng lại bước chân, hai tay nắm lấy bả vai cô, rất nghiêm túc nhìn cô, “Chu Tương Tương, tôi không có bạn gái, cũng không có bạn gái cũ, cậu đừng có đoán mò.”
Phó Tranh đột nhiên thận trọng giải thích như vậy, ngược lại làm cho Chu Tương Tương có chút thất thần, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, cậu không cần khẩn trương.”
Thấy Chu Tương Tương có vẻ như bị anh dọa cho hoảng sợ, Phó Tranh mới ý thức được bản thân có chút kích động, anh buông bả vai cô ra, mặt nhìn về phía nơi khác, viện cớ, “Tôi sợ cậu sẽ đến trước mặt ba tôi nói lung tung.”
“Hả? Không có đâu, tôi sẽ không nói lung tung.” Chu Tương Tương vội vàng nói.
Cô vừa mới thấy bộ dạng nghiêm túc kia của anh, còn tưởng rằng… còn tưởng rằng anh là sợ cô hiểu lầm cái gì…
Cô lắc đầu, cảm thấy chính mình thật sự là suy nghĩ quá nhiều.