Bạn đang đọc [edit – Hoàn] Cả Đời Sủng Ái – Nghê… – Chương 10: Anh Thật Ngốc Nghếch, Trông Như Một Người Khác Vậy
Phó Tranh đi xuống lầu, nhớ tới lúc trước có nghe Lục Quýnh nói bạn gái cậu ta đau bụng kinh, uống nước gừng ngọt sẽ bớt đau hơn.
Trong nhà trước giờ không có phụ nữ, nên cũng không bao giờ có sẵn thứ kẹo hay nước gừng ngọt gì gì đó, vì vậy anh mở tủ lạnh tìm đường đỏ và gừng.
Phó Tranh sống 18 năm, từ trước đến nay không bao giờ xuống bếp, lúc cắt gừng vô tình cắt trúng ngón tay, trong nháy mắt máu tươi chảy ra.
7
“F*ck! Kỹ thuật này mẹ nó cũng là một loại năng lực đặc biệt đó!”
1
Đưa ngón tay rửa nước một lát, tìm hộp băng keo cá nhân dán lên vết thương, lại tiếp tục cắt.
Gừng giống như đang chạy trốn , cắt một cái trơn một cái, Phó Tranh tức giận đến mức trực tiếp đem gừng cắt thành ba miếng, một ý tưởng lóe lên trong đầu, anh ném toàn bộ vào trong nồi, tiếp theo lại ném vào nồi nước đường đỏ.
1
Giải quyết xong, Phó Tranh nhìn vào bên trong nồi.
Ba miếng gừng lớn quyện với đường đỏ, nấu một chốc lát, mùi hương của chúng lập tức lan tỏa.
Anh sờ cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, cảm thấy bản thân rất có năng khiếu.
5
Phó Tranh nghĩ mình có khả năng làm thêm một chút, vì vậy anh lục tung tủ lạnh và tìm thấy một quả táo đỏ.
Mẹ của Phó Tranh qua đời sớm, anh lại không tiếp xúc với phụ nữ, cho nên không biết phải chăm sóc con gái như thế nào.
Anh dùng đầu óc thông minh nhưng không am hiểu sách vở của mình suy nghĩ một chút, cảm thấy con gái khi đến kỳ kinh nguyệt cần phải bổ máu đúng không?
Bổ máu dùng gì thì tốt? Là táo đỏ!
20
“Chậc chậc, lão tử thật sự là quá thông minh.”
Phó Tranh một bên mặt dày tự khen bản thân, một bên khuấy sữa trong nồi, đem táo đỏ rửa sạch sẽ ném vào nồi, muốn nấu cho bảo bối nhỏ một chén cháo táo đỏ.
1
Không thể không nói, Phó Tranh học tập không tốt, vào nhà bếp, đầu óc như được khai sáng, còn biết nấu cháo là thế nào! Hơn nữa còn bổ sung thêm kiến thức, nghĩ táo bổ máu, đường đỏ cũng bổ máu, dứt khoát nấu chung với nhau là được. Vì vậy, đầu bếp Phó của chúng ta lần đầu tiên trong cuộc đời vào bếp để nấu ra một chén cháo táo đường đỏ hương vị vô cùng ngọt ngào.
Anh nếm thử một miếng, lại còn ăn rất ngon!
2
Phó Tranh quả thật là kiêu ngạo đến điên rồi, tức khắc lòng tự tin tăng vọt.
Đầu bếp Phó vô cùng kích động lòng tự tin bùng nổ liền duỗi tay bưng nồi cháo.
Nồi cháo nhỏ, nấu lửa lớn nửa ngày, nên tay cầm vô cùng nóng.
Phó Tranh cứ như vậy trực tiếp cầm vào, kết quả đương nhiên là…
Hai giây sau, phòng bếp phát ra âm thanh long trời lở đất quỷ khóc thần kêu thảm thiết!
“F*ck f*ck f*ck! Bỏng chết bố!!! F*ck —“
Tiếng động lớn như vậy, Chu Tương Tương vừa mới ngủ đã bị dọa tỉnh, nhận ra âm thanh phát ra từ phòng bếp, xoay người bước xuống giường.
Lúc Chu Tương Tương chạy vào phòng bếp, khung cảnh hỗn độn giống như hiện trường một vụ tai nạn.
Nồi đổ xuống đất, cháo nóng rơi vãi khắp nơi, hơi nóng bốc lên.
Phó Tranh đứng trước bồn rửa mở vòi nước lạnh rửa tay, anh vừa mới bị phỏng, toàn bộ bàn tay đều đỏ ửng.
Trên áo T-shirt trắng sạch sẽ cũng dính không ít cháo.
Bình thường ở trường học Phó Tranh là một con người cao lãnh*, mà giờ khắc này, anh chật vật đứng ở trong phòng bếp, không còn chút dáng dấp hay khí chất nào liên quan.
(cao lãnh*: Cạo ngạo, lạnh lùng)
Đương nhiên cho tới bây giờ Chu Tương Tương không thấy Phó Tranh cao lãnh chỗ nào. Bởi vì, vừa nói nhiều lại thỉnh thoảng làm mấy điều ngu ngốc, ngồi trên bàn vừa ăn cơm vừa ngốc nghếch thảo luận với cha về việc mình có đầu óc hay không, thật sự là muốn cao lãnh cũng không nổi.
1
Cho nên, lúc Chu Tương Tương nhìn thấy Phó Tranh đứng ở đó một bên xả nước, một bên nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ mắng: “F*ck, bỏng chết bố rồi”, một chút cũng không kinh ngạc, chỉ muốn cười.
Cô cười một cái thì nhịn không được mà cười ra tiếng.
Phó Tranh nghe thấy tiếng cười, vừa ngẩng đầu thì thấy Chu Tương Tương đứng ở cửa toét miệng đang cười nhạo anh….
Mặt lập tức nóng lên, thẹn quá hóa giận liền rống lên: “Cậu còn cười! Mau tới giúp một tay!”
Chu Tương Tương cười tủm tỉm chạy đến, tắt vòi nước đi, kéo tay Phó Tranh kiểm tra vết thương, “Vết bỏng nghiêm trọng thế này, phải đi bệnh viện thôi.”
“Không đi!” Chu Tương Tương vừa nói hết câu, Phó Tranh ngay lập tức mặt tối sầm lại từ chối.
Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, mới phỏng một chút đã vào bệnh viện, quá mất thể diện! Truyền ra bên ngoài sao anh còn có thể lăn lộn được nữa!
Chu Tương Tương ngẩng đầu, rất nghiêm túc mà nhìn anh: “Vừa rồi không phải cậu nói rằng gặp bác sĩ thì không mất mặt sao? Không thể vì sợ bác sĩ mà giấu bệnh được.”
“Gặp bác sĩ là cái gì?”
1
Chu Tương Tương: “…..”