[edit] Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình D...

Chương 37: 🍍chương 36🍍


Bạn đang đọc [edit] Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình D… – Chương 37: 🍍chương 36🍍

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

….

“Nguyên tiểu nhị, anh có thích em không?” Một bức tường phủ rêu, có cây ngô đồng gần bức tường. Nhan Khê đứng dưới tán cây ngô đồng, ánh nắng ban mai mang theo màu vàng nhạt, phảng phất nhiễm một tầng thánh quang.

Nguyên Dịch không cảm giác được nhiệt độ của ánh mặt trời, anh khó xử nhìn Nhan Khê: “Cô đang suy nghĩ cái gì vậy, làm sao tôi có thể thích cô?”

Nghe được những lời này, nụ cười trên mặt Nhan Khê chậm rãi tản ra, cô kinh ngạc nhìn anh, giống như đang bi thương, lại giống như phẫn nộ, bóng dáng của anh phảng phất trong đôi mắt trong suốt của cô có phần chật vật.

Lạch cạch.

Những giọt nước mắt lăn trên gương mặt trắng nõn của cô rơi xuống chiếc lá khô trên mặt đất.

“Cô, cô đừng khóc.” Nguyên Dịch cảm thấy ngực mình đau như kim châm, vội vàng không ngừng móc khăn tay ra, lại sờ khoảng không trên người, dưới tình thế cấp bách, anh đành phải vươn tay lau nước mắt cho cô. Nước mắt cô ấm áp, Nguyên Dịch cảm thấy mình tựa hồ ngửi được vị mặn trong nước mắt.

“Vậy anh có thích em không?” Nữ nhân trước mặt mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

Nguyên Dịch há to miệng, muốn nói “Không thích”, nhưng đầu ngón tay ẩm ướt cùng ấm áp làm cho hắn không thể nào nói hai chữ này.

“Tôi, tôi,…”

“Tôi thích…” Nguyên Dịch mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà ngây ngốc ước chừng mấy phút, mới từ trong mộng có chút hoang đường phục hồi lại tinh thần. Hắn chậm rãi từ trên giường đứng dậy, tùy ý mặc áo choàng bên ngoài, đi vào phòng rửa mặt.

Rửa mặt xong, Nguyên Dịch xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, mở cửa đi ra ngoài.

Nguyên Á Sâm nhìn đứa con trai thứ hai từ trên lầu đi xuống, ngữ khí thập phần bình tĩnh: “Đã gần trưa mới rời giường, bình thường con đều dùng thái độ lười biếng này quản lý công ty?”

“Ba, con chỉ ở Trường Phong treo chức nhàn rỗi, con có ở đấy hay không thì có gì khác biệt?” Sắc mặt Nguyên Dịch có chút tái nhợt, hắn đi đến bên ghế ăn ngồi xuống, cầm đũa ăn bữa sáng dì Lý bưng lên.

“Không phải con tự mình đầu tư vào vài công ty sao?” Nguyên Á Sâm từ trước đến nay không hỏi chuyện làm ăn của con trai, thấy thái độ hiện tại thản nhiên của anh, liền nhịn không được nói thêm vài câu, “Nếu mở công ty không được, con về trụ sở chính làm việc cũng tốt.”

“Hiện tại không cần” Nguyên Dịch đầu cũng không ngẩng lên nói, “Lợi ích sản nghiệp dưới tên con vẫn hoạt động rất tốt.”

Nguyên Á Sâm cho rằng Nguyên Dịch chịu chết cũng không hạ mặt mũi, quyết tâm muốn cho hắn chịu nhiều thất bại mới biết khởi nghiệp không dễ dàng, “Dùng xong bữa sáng thì đến thư phòng, ba có chuyện muốn nói với con.”

“Dạ được.” Nguyên Dịch ăn một ngụm cháo kê, cháo này nấu rất đặc, anh muốn ăn thêm một chén.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa…tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Nửa giờ sau, hai ba con ngồi đối diện trong thư phòng, bầu không khí có chút lãnh đạm.

“Mẹ con luyến tiếc con dọn ra ngoài.” Nguyên Á Sâm nhìn đứa con trai trước mắt, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, “Con nghĩ thế nào?”

“Ba, năm nay con đã 27 tuổi” Nguyên Dịch bình tĩnh trả lời, “Sớm phải dọn ra ngoài sống.”


Nguyên Á Sâm phát hiện mình không nhìn ra hỉ nộ của đứa con trai thứ hai, phảng phất hắn chỉ là đang trình bày một sự thật, không còn ý nghĩa gì khác. Trong trí nhớ, đứa nhỏ chỉ biết cãi nhau với ông, thích gây phiền toái cho ông, đã bất tri bất giác đã lớn lên, ngược lại ông làm ba, chút cảm thấy như một giấc mơ.

“Ba không có ý can thiệp vào cuộc sống của con” Nguyên Á Sâm trầm ngâm một lát, “Nhưng thân là con trai, trước khi làm việc nên cân nhắc cảm xúc của mẹ mình.”

Nguyên Dịch nhìn ông không nói lời nào.

Nguyên Á Sâm không hiểu sao có chút không muốn đối diện với con trai: “Lão nhị, mẹ con năm đó mang thai con chịu không ít khổ sở, bởi vì con khó sinh mà bị xuất huyết, thiếu chút nữa mất mạng, con đừng làm chuyện khiến ba thất vọng.”

“Ba” Nguyên Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, “Đây không phải là nên trách ba sao? Nếu năm đó ba không để mẹ mang thai, không cho mẹ sinh ra con, bà ấy sẽ không chịu nổi khổ này.”

“Lão nhị, mày càng ngày càng vô lý”, Nguyên Á Sâm trầm mặt xuống, “Ra ngoài!”

Trên mặt Nguyên Dịch không thấy nửa điểm tức giận: “Ba, dễ nóng nảy đối với thân thể không tốt.”

Chờ Nguyên Á Sâm quay đầu nhìn Nguyên Dịch, ông đã đi ra ngoài thư phòng, ngay cả đầu cũng không quay lại nữa.

“Bất hiếu.” Nguyên Á Sâm nhịn nửa ngày, thấp giọng mắng một câu. Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót, biết Từ Nhã trở về, ông hít sâu một hơi, cố gắng làm cho sắc mặt mình tốt hơn một chút, mới đứng dậy đi ra ngoài.

“Á Sâm, em thấy sắc mặt tiểu Dịch không tốt lắm, có phải con bị bệnh hay không?” Từ Nhã thấy chồng mình từ thư phòng đi ra, có chút lo lắng hỏi, “Có nên gọi bác sĩ đến không?”

Nguyên Á Sâm đưa tay đỡ lấy bà, “Không có việc gì, không cần quá lo lắng, em đi dạo phố lâu như vậy, có mệt hay không?”

Từ Nhã nhíu mày, vẫn lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bác sĩ, mới cùng Nguyên Á Sâm trở về phòng.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa…tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Trong tòa nhà đài truyền hình Đế Đô, Nhan Khê nhìn hoa loa kèn trong tay nhân viên giao hoa tuỳ ý ký tên vào tờ giấy xác nhận: “Hoa tôi không cần, anh tuỳ ý xử lý nhé.”

Nhân viên giao hoa sửng sốt, hắn rất ít khi gặp phải loại tình huống này, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải, “Thực xin lỗi, cửa hàng không có quy định này.”

“Được rồi, tôi không nên làm khó anh.” Nhan Khê nhận lấy bó hoa, nói với người giao, “Hoa của cửa hàng rất đẹp, tôi không có bất kỳ ý kiến gì với hoa của các anh cả.”

Sau khi nói xong, cô ném hoa vào thùng rác, thuận tiện còn giẫm lên trên đó.

Sau khi giẫm đạp xong, Nhan Khê quay đầu tươi cười nói với người đưa hoa: “Cám ơn anh, vất vả rồi.”

Người đưa hoa: “Không, không vất vả.”

Bó hoa này có giá trị không nhỏ, trải qua tiêu chuẩn đặc thù sau đó vận chuyển bằng đường hàng không tới, không nghĩ mới quay đầu đã bị người ta ném vào thùng rác. Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên có loại xúc động mãnh liệt muốn phản bác mấy lời thành kiến trên mạng, ai nói đàn ông có tiền là sẽ theo đuổi được phụ nữ, rốt cuộc có bao nhiêu tự tin vậy?

Chờ sau khi người đưa hoa rời đi, những người khác trông đài mới thập phần bát quái tiến lại gần: “Cô phá hoa cũng thật tàn nhẫn, Tiểu Nhan, cô rất có khí chất của một nữ ma đầu.”

“Những nữ ma đầu trong giang hồ trên phim truyền hình, chẳng phải đều thích các chưởng môn chính phái, minh chủ võ lâm sao?” Nhan Khê hai tay khoanh quanh ngực, ngữ khí có chút nhạt nhẽo: “Nữ ma đầu ở cùng một chỗ với Ma phái giáo chủ, sẽ không hạnh phúc.”

Mọi người đều biết Nhan Khê không thích người theo đuổi tặng hoa này, cũng không để những lời này ở trong lòng, hi hi ha ha sau đó liền quên việc này sang một bên.


Nhan Khê trở lại văn phòng, thấy trên điện thoại di động làm việc có một tin nhắn Tống Triều gửi tới.

Tống Triều: Hoa hôm nay cô có thích không?

Cô nhìn chằm chằm tin nhắn hai phút, gọi điện thoại cho Tống Triều.

Sau khi điện thoại di động vang lên, Tống Triều đợi chừng nửa phút mới ấn nút gọi, vị ngữ cười nói: “Nhan tiểu thư.”

“Tống tiên sinh” Tống Triều dùng giọng điệu gợi cảm nói chuyện, Nhan Khê cũng không thèm động tâm, với nghề nghiệp của cô, đàn ông có giọng nói dễ nghe có bao nhiêu người? Giọng nói của Tống Triều đối với cô đã bị miễn dịch, “Tôi không thích hoa, không bằng Tống tiên sinh đem số tiền này quyên góp các dự án từ thiện.”

“Dự án từ thiện tất nhiên sẽ quyên góp, hoa đẹp vẫn nên tặng cho Nhan tiểu thư, cũng là nguyện vọng nhỏ của tôi.” Tống Triều tháo kính xuống, trong đôi mắt thon dài không có chút cảm xúc nào, “Cách nhiều năm như vậy, Nhan tiểu thư vẫn không chấp nhận lời theo đuổi của tôi sao?”

Nhan Khê cười nói: “Tống tiên sinh, anh đang đùa sao?”

“Không, tôi cũng không nói đùa.” Ngón trỏ Tống Triều nhẹ nhàng gõ lên bàn, “Tôi không chỉ muốn theo đuổi Nhan tiểu thư, còn muốn hợp tác với lệnh tôn về mặt thương mại, không biết Nhan tiểu thư có thể cho tôi chút mặt mũi không?”

Dám lấy việc kinh doanh của ba cô đe doạ cô đấy à? Tống Triều này hắn cho rằng mình đang đóng vai tổng tài bá đạo, hay là cảm thấy lá gan của cô rất nhỏ?

“Tống tiên sinh, chuyện làm ăn xin ngài thương lượng với ba tôi, việc này tôi không làm chủ được.” Nhan Khê cười khẽ một tiếng, “Về phần chuyện Tống tiên sinh muốn theo đuổi tôi, thật sự xin lỗi, tôi không thể đáp ứng.”

“Ồ?” Tống Triều cũng không tức giận, ngược lại cười khẽ một tiếng, “Tục ngữ nói, ở chung lâu ngày mới thấy lòng người, tôi tin tưởng Nhan tiểu thư một ngày nào đó sẽ bị tình cảm của tôi làm cho cảm động.”

“Thật ngại quá, tôi rất đặt nặng vấn đề gia đình.” Nhan Khê sờ sờ cây xương rồng trên bàn, “Thế gia hào môn không thích hợp, mong Tống tiên sinh một vừa hai phải.”

“Nhan tiểu thư…”

Tống Triều nghe trong điện thoại truyền đến tiếng máy bận, bỗng nhiên bật cười. Năm đó nữ nhân này có thể làm cho hắn giống như kẻ ngốc chờ mấy tiếng đồng hồ, quả nhiên vẫn có vài phần đặc biệt.

Đặt nặng vấn đề gia đình?

Hắn đặt điện thoại xuống, hắn lại không định cưới cô vào cửa, gia đình, loại đồ vật này, không quan trọng với hắn.

“Nhan lão sư,” Nhân viên gõ cửa bên ngoài văn phòng, “Chị chuẩn bị trang điểm nhé.”

“Được, cám ơn, tôi lập tức tới đây.” Nhan Khê đứng dậy đi vào phòng trang điểm, vừa vào cửa liền nghe hai chuyên gia trang điểm đang tán gẫu chuyện của Lý Giai Ngữ, thấy cô đi vào, chuyên gia trang điểm cũng chưa ngừng nói chuyện, ngược lại còn hỏi cô có biết Tống Từ hay không.

“Em không biết Tống Từ, nhưng Đường thi Tống từ thì em có đọc qua.” Nhan Khê ngồi dựa vào ghế trang điểm, không gia nhập đội ngũ bát quái này.

“Cái gì mà Đường thi Tống từ, Nhan lão sư, chúng ta đang nói đến bạn trai lúc còn sống của Lý Giai Ngữ.” Chuyên gia trang điểm cầm cọ quét lên mặt Nhan Khê, Nhan Khê có chút lo lắng cô ấy nói chuyện bát quái quá hăng, đem mặt cô thành cái mâm gia vị.

“Hôm nay có người tuôn ra một tin lớn, thì ra lúc Lý Giai Ngữ còn sống vẫn luôn yêu đương với thiếu gia Tống Từ của Tống gia, chỉ là không công khai mà thôi.
Hai ngày trước có phóng viên chụp được Tống Từ cùng một nữ diễn viên nổi tiếng ở sân bay thân mật nắm tay nhau, cho nên hiện tại mọi người đều hoài nghi, Lý Giai Ngữ là bởi vì bị bạn trai phản bội, mới nhịn không được nhảy lầu tự sát.”

Nói đến đây, chuyên gia trang điểm nhịn không được lắc đầu thở dài, “Những thiếu gia nhà giàu này làm sao đáng tin được, chỉ tiếc Lý Giai Ngữ vừa đẹp lại có tài, lại đâm trúng một thằng khốn.”


Khó trách Lý Giai Ngữ nhỏ hơn Thẩm Tinh Nhan bảy tám tuổi, so với tư lịch, so với phong cách, bản lĩnh làm việc, đều không bằng Thẩm Tinh Nhan, nhưng lại có thể cùng Thẩm Tinh Nhan khiêu khích, thậm chí còn cùng giới thời trang có quan hệ, thì ra là người ta phía trên có người.

Người cũng đã khuất, mọi người đều kìm nén những lời này trong lòng, nhưng không có nghĩa mọi người sẽ không minh bạch.

Nhan Khê cảm thấy những tin đồn này có chút vi diệu, Lý Giai Ngữ cho dù thật sự bị bạn trai nhà giàu cắm sừng, với địa vị hiện tại của cô ấy, nổi tiếng cùng quyết đoán, cũng không có khả năng bởi vì một người đàn ông mà tự sát.

Nhưng cô và Lý Giai Ngữ chưa từng tiếp xúc qua, tất cả chỉ là suy đoán của cô.

Nhan Khê vừa nghe thợ trang điểm bát quái, vừa lấy điện thoại di động ra tùy ý lướt Weibo, quả nhiên tràn ngập các loại tin đồn, thậm chí có người còn đăng ảnh và những cậu chuyện của những người thừa kế của Tống gia.

Đọc tư liệu bát quái mới biết, thì ra Tống Triều không phải là người thừa kế duy nhất của Tống gia. Ngoại trừ hắn ra, Tống gia còn có ba người thừa kế khác, Tống Từ, Tống Thi, Tống Phú.

Nhan Khê có lý do để nghi ngờ rằng những người đặt tên cho bốn thế hệ trẻ này là người hâm mộ lịch sử thời Tống, mà Tống Triều là vãn bối người đó thích nhất, cho dù là thi từ ca phú, thời đại Tống triều vẫn rất nổi trội.

Bốn người này là quan hệ anh em họ, Tống Từ anh lớn, Tống Thi đứng thứ hai, Tống Phú thứ ba, Tống Triều nhỏ nhất, nhưng không thể không thừa nhận, trong tư liệu người thừa kế Tống gia được cư dân mạng nhiệt tình đăng tải, Tống Triều là quý công tử tướng mạo tốt nhất, trình độ học vấn cao nhất, thoạt nhìn hoàn mỹ nhất.

Ngoài trừ Tống Triều, ba người còn lại trên người đều có vết nhơ tẩy cũng không sạch nổi.

Dưới Weibo này, đã có vô số cư dân mạng dùng giọng điệu trêu ghẹo gọi ông xã Tống Triều, giống như anh ta là thanh lưu trong hào môn, vương trung trong quý công tử, hàng được săn cướp trong kim cương vương lão ngũ.

Loại tác phong đạp ba người, kéo một người, trong giới giải trí đã sớm dùng thủ thuật thối nát, nhưng bởi vì bốn người này là người thừa kế hào môn mang theo hào quang vàng của thổ hào, hơn nữa Tống Triều có một khuôn mặt rất đẹp, không có bất kì cư dân mạng nào nghĩ đây là trò chiêu kéo ác ý.

Có thể thấy, tiền và sắc đẹp là bộ lọc dày nhất và mạnh nhất trên thế giới.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa…tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Tắt những tin đồn thật thật giả giả này, Nhan Khê mở khung chat WeChat, gửi cho Nguyên Dịch một biểu cảm

“Làm sao vậy?” Cả nhà ngồi ở trước bàn ăn, Nguyên Bác để ý Nguyên Dịch có thông báo điện thoại.

“Không có gì,” Nguyên Dịch cầm điện thoại di động, đứng lên nói: “Con dùng bữa sáng muộn, hiện tại chưa đói, mọi người chậm rãi ăn”

Nhan Khê: 【 Đại ca 】

Vừa nhìn meme chân chó lấy lòng, Nguyên Dịch liền biết Nhan cẩu chân chó khẳng định có việc cầu xin hắn. Anh suy nghĩ một chút, đổi tên Nhan Khê thành Nhan chân chó.

Hắn tìm quanh gói biểu tượng cảm xúc, chọn một ảnh biểu tình đế vương gửi qua.

Nguyên tiểu nhị: 【 Có việc khởi tấu, không có việc gì bãi triều 】

Nhan chân chó: Cầu tư vấn, sẽ có kết cục đáng buồn nào nếu từ chối quý công tử nhà giàu đang theo đuổi tôi? Liệu có làm ba tôi trở thành người bán hàng dạo không?

Nguyên Dịch như bị đấm cho một trận, ai mẹ nó mắt đui như vậy, sẽ đi theo đuổi cô?

Hắn vừa định hỏi là ai, Nhan Khê lại gửi tin nhắn tới.

Nhan chân chó: Tôi chuẩn bị ghi hình chương trình, 《 Tin tức buổi trưa 》 quay xong lại nói chuyện tiếp.

Đi tới sô pha phòng khách ngồi xuống, Nguyên Dịch bật TV lên, phát hiện đài Kênh 8 Đế Đô lại có thêm mấy quảng cáo thoạt nhìn phong cách bình thường, thế nhưng hàng hóa trong đó là sản nghiệp Tống gia.

Trong lòng Nguyên Dịch nhất thời trống rỗng, lại cảm thấy ngột ngạt. Anh xem đi xem lại tin nhắn mình và Nhan Khê, nghiêm mặt gửi một tin nhắn: “Ai muốn theo đuổi cô?”


Không có ai trả lời.

Không bao lâu sau, bài hát mở đầu của “tin tức buổi trưa” quen thuộc vang lên, rất nhanh gương mặt nhan khê xuất hiện trên TV.

Nguyên Dịch vẫn cảm thấy nội dung 《 Tin tức buổi trưa 》 không có gì đáng xem, nhất là hôm nay đặc biệt khiến người ta chán ghét.

Lãnh đạo đi dự lễ hoàn thành có gì để thông báo, không có tin tức khác để nói sao? Cây mía bị gãy mà lại mất hai ba phút để nói, có vấn đề gì sao? Chó có thể mua bữa ăn sáng, vẹt có thể đọc thơ, tin tức lộn xộn gì vậy?

“Nguyên tiểu nhị, trên sô pha có gai?” Nguyên Bác ăn cơm xong lại gần, thấy Nguyên Dịch ở trên sô pha cọ tới cọ lui, “Ngồi không thoải mái thì lên phòng nghỉ ngơi.” Nói xong anh đưa tay lấy điều khiển từ xa.

“Anh đừng động” Nguyên Dịch giữ điều khiển từ xa, “Tin tức rất thú vị”

Nguyên Bác quay đầu xem TV, người dẫn chương trình đang nói về bác gái múa ở quảng trường tại một công viên nào đó, sắp lên đài truyền hình nào đó tham gia biểu diễn chương trình. Trong ống kính, các bác gái này mặc trang phục biểu diễn màu tím đỏ, tay cầm quạt lớn, lắc lư thành vòng tròn hình người, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Tin tức này thú vị sao?

Nguyên Bác cảm thấy khoảng cách thế hệ giữa mình và em trai khá sau, đại khái tương đương với rãnh Mariana.

————

Đường thơ Tống từ 唐诗宋词: thơ Đường và từ Tống là hai viên ngọc trong lịch sử văn học Trung Quốc, nhà Đường được gọi là thời đại của thơ, nhà Tống được gọi là thời đại của từ. Trong cuốn sách dài lộng lẫy của nền văn học Trung Quốc, thơ Đường và từ Tống là một trong những chương rực rỡ nhất.

Thái Tang Tử – Hận quân bất tự giang lâu nguyệt
Hận quân bất tự giang lâu nguyệt
Nam bắc đông tây
Nam bắc đông tây
Chỉ hữu tương tùy vô biệt ly.
Hận quân khước tự giang lâu nguyệt
Tạm mãn hoàn khuy
Tạm mãn hoàn khuy
Đãi đắc đoàn viên thị kỷ thì?

Dịch nghĩa:
Hận người không giống như trăng sáng treo cao trên lầu cạnh sông; bất kể là phiêu bạt nam bắc đông tây, đều đi theo mà không phân ly; hận người lại giống như trăng sáng treo cao trên lầu cạnh sông; chỉ mới tròn thôi đã khuyết; đợi đến khi tròn lại là bao giờ (Chữ đoàn viên mang 2 ý nghĩa, vừa là hình tròn, vừa là con người đoàn viên, gặp lại nhau)

Bài dịch của YL:
Hận người không giống trăng lầu nước
Nam bắc đông tây
Nam bắc đông tây
Chẳng kể ly xa chỉ tụ vầy
Hận người lại tựa trăng lầu nước
Mãi khuyết không đầy
Mãi khuyết không đầy
Đợi lúc đoàn viên biết đến ngày?

Nguồn thơ: Tống từ | Hoasinh_Anhca (wordpress.com)

Nhà Tống (960 – 1279):
Sau khi nhà Đường sụp đổ, Trung Quốc bị chia năm xẻ bảy. Tống Thái tổ lên ngôi ông đã thành công tái thống nhất Trung Quốc và đây trở thành thời đại hoàng kim sau nhà Đường.

Với nhiều thành tựu cả mặt kinh tế, văn hóa, nhà Tống cũng là thời kì đầu tiên cho lưu hành tiền giấy. Bên cạnh đó, nhà Tống được xem như thời đại đầu tiên sử dụng thuốc súng và la bàn trong các ứng dụng phục vụ cuộc sống.

Tống triều cũng được mệnh danh là cái lò đào tạo gian thần lớn nhất. “Bắc Tống lục gian” (960-1127) là cách gọi dân gian dùng để chỉ 6 đại gian thần trong thời kỳ Bắc Tống, theo thứ tự bao gồm: Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán, Lương Sư Thành, Chu Miễn, Lý Ngạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.