Eabo Sau Khi Bị Đánh Dấu Alpha Siêu Khó Dỗ

Chương 32


Đọc truyện Eabo Sau Khi Bị Đánh Dấu Alpha Siêu Khó Dỗ – Chương 32


Sau khi Giang Vân Biên giấu xong quần áo, việc đầu tiên làm đó là nhìn một người còn sống khác trong ký túc xá.

Chu Điệt bình tĩnh nhìn cậu: “Có muốn tôi ra ban công, nhường phòng cho cậu thử quần áo không?”
Giang Vân Biên: “Chu Điệt, không muốn sống nữa à?”
Không đợi cậu tìm Giang Vân Dĩ tính sổ, điện thoại đã vang lên trước rồi, Giang Vân Biên cười: “Thấy anh ký nhận rồi nên mới gọi cho anh nhanh như vậy, đúng không?”
Giang Vân Dĩ cười haha: “Em với anh mua là cùng một set đấy, em còn có kiểu thỏ con nữa, nếu anh không thích thì trả chó Shiba lại cho em, rồi em gửi thỏ con qua cho anh nha?”
Giang Vân Biên bị cô chọc cười: “Giang Vân Dĩ, có phải em xem anh thành người công cụ* rồi không?”
*nguyên văn 工具人: từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người làm việc giúp người khác và được trả tiền.

Giang Vân Dĩ ở đầu dây bên kia kéo dài âm thanh, ngọt ngào làm nũng: “Đi mà anh hai, nếu anh không mặc, thì có thể chụp ảnh cho em xem hiệu quả rồi thay ra cũng được mà.”
Từ trước đến nay Giang Vân Biên luôn không có biện pháp gì đối với em gái, cậu nhìn lướt qua Chu Điệt, niết nhẹ đồ ngủ trong tay, hung hăng nói vào điện thoại: “Em mơ đi.”
Sau khi cúp máy, Chu Điệt nhìn Giang Vân Biên muốn nói lại thôi một lát, cuối cùng một câu cũng chưa nói với hắn đã xách theo đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Chu Điệt không nhịn được cười khẽ một cái, Giang Vân Biên thật đúng là hiểu rõ câu “nghĩ một đằng, nói một nẻo” mà.

Giang Vân Biên nghĩ đơn giản là mặc thử vào rồi chụp một tấm gửi cho Giang Vân Dĩ, để cô khỏi suốt ngày nhớ thương bộ đồ ngủ này.

Nhưng không ngờ là Giang Vân Biên vừa cúp máy, Giang Vân Dĩ đã đi nhờ Hứa Trạm giúp đỡ.

Hứa Trạm hàng năm đảm nhận công tác “làm nũng thay” này, sau khi nhận được điện thoại thì ngựa quen đường cũ đến đây gõ cửa, mấy lời nũng nịu vừa ấp ủ còn chưa nói ra đã nhìn thấy Chu Điệt.

“À…!Tôi đến tìm Giang Vân Biên.” Hứa Trạm thu lại vẻ mặt, cũng mặc kệ Giang Vân Biên đang ở đâu, hướng vào trong nói: “Anh Giang ơi, để em nhìn xem anh mặc đồ ngủ cún con nghịch ngợm đẹp như thế nào có được không——”
Tuy rằng là nói đùa, nhưng cái xưng hô thân mật này thật sự làm ánh mắt Chu Điệt hơi trầm xuống.

Âm thanh Giang Vân Biên cách một cánh cửa phòng tắm truyền đến: “Cút đi xa một chút nha.”
Hứa Trạm tất nhiên là chưa từ bỏ ý định, đang muốn vào nói thêm hai câu với Giang Vân Biên, Chu Điệt đã duỗi tay ngăn ở trước cửa.

Bỗng nhiên Hứa Trạm cảm giác được hương tuyết tùng lạnh lẽo rơi xuống trước mặt mình.

“Xin lỗi, tôi không thích có Alpha khác đi vào.”
Âm thanh cảnh cáo mang theo chút lịch sự, nghe không quá nặng nề nhưng đủ để cho Hứa Trạm hiểu rõ Chu Điệt đang muốn biểu đạt cái gì.

Hắn không cho phép người khác bước vào lãnh địa của hắn.

Hứa Trạm rụt chân về, theo bản năng xin lỗi: “Ngại quá.”
Theo lý thuyết, Alpha sẽ không dễ dàng lộ ra địch ý đối với đồng loại như vậy, Hứa Trạm ngẫm nghĩ một lát, thậm chí có cảm giác Chu Điệt không giống như là bảo vệ lãnh địa…!mà là đang ngăn cản cậu ta tiếp cận cái gì đó.

Không đúng, rõ ràng trong ký túc xá chỉ có một mình Giang Vân Biên thôi mà.

Hứa Trạm sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Điệt.

Ánh mắt người nọ hờ hững, không lộ ra cảm xúc gì.

“Chu Điệt, cậu đâu rồi?” Giang Vân Biên ở trong phòng tắm gọi hắn.

Chu Điệt lên tiếng trả lời.

Cậu lại nói: “Hứa Trạm đã đi chưa? Nếu còn chưa đi thì cứ ném cậu ta ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.”
Chu Điệt quay đầu lại, Hứa Trạm vẻ mặt xanh mét rời đi.

Chu Điệt đóng cửa, trở lại chỗ ngồi của mình, hơi hơi nhướng mày nhìn một chiếc hộp màu đỏ được đặt ở góc bàn.

Đây không phải là đồ vật của hắn, bên trên chiếc hộp thậm chí còn sót lại một ít vị bạc hà.

Hắn nhẹ nhàng mở hộp, một khối ngọc bích tròn trịa lộ ra dưới ánh sáng, màu xanh lục trông rất đẹp.

Đầu ngón tay Chu Điệt hơi dừng lại, đặt xuống khối ngọc bích mát lạnh kia.

Đây là “tiền làm thuê” mà Giang Vân Biên đưa cho hắn.

Giang Vân Biên ở trong phòng tắm yên tĩnh chốc lát, lặng lẽ mở cửa ló đầu ra ngoài: “Cậu ấy đi rồi à?”
Chu Điệt gật đầu: “Giang Vân Biên, cậu mua mặt dây chuyền này trả tôi sao?”
Giang Vân Biên giơ tay gãi gãi tóc: “Không phải là tôi làm hỏng cái lúc trước của cậu rồi sao? Cho nên cái này là bồi thường cho cậu đấy.”

Vốn dĩ làm hỏng đồ của người khác thì nên đền lại, mình lại còn kéo dài hơn hai tháng như vậy, rất ngại đó.

Chu Điệt nhìn Giang Vân Biên mặc đồ ngủ đi ra, trong tay còn cầm theo bộ đồng phục ướt một nửa.

Đồ ngủ chó Shiba mặc ở trên người cậu, cổ áo đơn giản hơi rộng lộ ra đường cong xương quai xanh xinh đẹp, kiểu dáng rộng rãi không tôn lên được vòng eo của cậu, nhưng lại tạo cảm giác mềm mại, thoải mái.

Ánh mắt Chu Điệt dừng lại ở cái đuôi tròn tròn phía sau cậu.

Nếu hắn nhớ không lầm thì cái đuôi chó Shiba hẳn là không phải như vậy?
“Chậc, đồng phục rớt xuống sàn rồi.” Giang Vân Biên giũ giũ đồng phục, sau đó đổ nước vào ngâm.

Khi quay đầu lại phát hiện Chu Điệt đang nhìn mình, không được tự nhiên nói: “Đừng nhìn, bộ quần áo này thật sự quá trẻ con rồi.”
Có lỗ tai, có mũ lại có đuôi, vừa nhìn là biết để cho con gái mặc.

Chu Điệt nhìn cậu một lát, âm thanh hờ hững: “Rất đáng yêu.”
Giang Vân Biên nghe không rõ, quay đầu lại: “Hả?”
“Không có gì, cảm ơn cậu, tôi sẽ quý trọng mặt dây này.”
Giang Vân Biên muốn lấy hộp chứa đồ vật ra khỏi giá sách, nhưng không biết là có phải bị móc chặt vào chỗ nào rồi không, mà vừa lấy ra đã rơi xuống đất.

Chu Điệt nghe thấy tiếng động quay đầu lại và nhìn thấy cái khuyên tai màu đen lăn đến bên chân mình.

Là một cái khuyên tai chữ thập màu đen rất nhỏ, cùng với hoa tai bình thường không có gì khác nhau, nhưng Chu Điệt lại là liếc mắt một cái liền nhận ra.

Thập Tự Tinh.

Con ngươi tối màu khẽ lay động như là mặt nước bị chạm nhẹ, Chu Điệt quay đầu sang nhìn Giang Vân Biên.

Giang Vân Biên không chút nào phát hiện ánh mắt đang dừng trên người mình, cúi người nhặt những đồ vật nhỏ mà em gái gửi tới.

Khi đếm lại mới phát hiện thiếu mất một cái khuyên tai.

Cậu nhìn bốn phía, thấp giọng nói thầm: “Đâu mất rồi?”
“Là cái này phải không?” Chu Điệt đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng mở tay ra để lộ cái khuyên tai màu đen bên trong.

Giang Vân Biên có chút bất ngờ: “Đúng rồi, cảm ơn.”
Ánh mắt Chu Điệt nhìn theo tóc xuống vành tai cậu, trên tai phải hơi nhọn của Giang Vân Biên có hai lỗ xỏ khuyên.

Thập Tự Tinh cũng vậy.

“Giang Vân Biên.”
“Hả?” Giang Vân Biên ngẩng đầu, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Khi nào cậu đi làm thêm thì dẫn tôi theo một lần nữa.” Chu Điệt nhẹ giọng nói, “Có được không?”
Này có gì mà không được chứ, Giang Vân Biên ngược lại cảm thấy hắn có hơi quá khách khí rồi, “Được nha, lần sau gọi cậu.”
Tuy rằng đáp ứng rồi, nhưng thời gian tiếp theo Giang Vân Biên lại không có nhận được lời mời làm việc nào.

Cậu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nên gọi điện hỏi hát chính, được trả lời là mấy ngày nay có một dàn nhạc mới đến, cho nên bọn họ không có công việc gì.

Dù sao chỉ có một nhóm người cố định cũng dễ làm người xem sinh ra chán ngấy, Giang Vân Biên đáp lời, không nói thêm gì nữa.

Không cần làm thêm, cuối tuần Giang Vân Biên đều ở lại trường học, thứ bảy còn lười biếng ngủ tới 10 giờ sáng.

Mới vừa tỉnh dậy duỗi người, Giang Vân Biên nghe thấy điện thoại ở mép giường vang lên một cái.

Tam Trung ảnh đế Chu thiếu gia: [Bữa sáng muốn ăn cái gì?]
Giang Vân Biên quay sang nhìn, mới phát hiện đối phương đã sớm rời giường đi ra ngoài.

Cậu ngáp một cái, đầu tiên là cảm thấy nickname hơi mang theo ý châm chọc này đã không còn thích hợp nữa, vừa định đổi lại thành [Chu Điệt], lại bỗng nhiên nhớ tới ngày hội thao.

Giang Vân Biên cười một cái, gõ thành [Chu meo meo].

Sau đó mới trả lời: [Gì cũng được, tôi không kén ăn.]
9 giờ bắt đầu tiết đọc sớm buổi sáng, Giang Vân Biên sau khi rửa mặt xong thì cũng sắp đến giờ.


Cậu vốn nghĩ rằng Chu Điệt sẽ tùy tiện mua cái gì đó ở ngoài cổng trường, kết quả chờ hắn trở lại cậu mới phát hiện thứ hắn mang về là bửa sáng tốt nhất trong nhà hàng.

“Chu thiếu gia, ngày nghỉ mới sáng sớm đã ra ngoài uống trà rồi à?”
Chu Điệt cởi áo khoác vắt trên lưng ghế dựa: “Từ Chiêu Nhược đưa đến đấy.”
Giang Vân Biên ồ một tiếng, đại khái đoán được đây là quà cảm ơn.

Trước khi ăn sáng, cậu sờ sờ sườn mặt: “Chu Điệt, thật ngại quá, lúc trước đồng ý sẽ dẫn cậu đến chỗ làm việc chơi, nhưng bây giờ dàn nhạc bên kia hình như không có buổi diễn.”
Chu Điệt cười nhìn bộ dạng nhận lỗi của cậu: “Tôi cũng không có sốt ruột.”
Hứa Trạm không thích cuối tuần rảnh rỗi, vì vậy mới sáng sớm đã lên kế hoạch chơi trò 《Kẻ giết người bí ẩn》*.

Chu Điệt nhìn tin nhắn trên điện thoại: “Hứa Trạm hỏi cậu có muốn chơi 《Kẻ giết người bí ẩn》hay không.”
*nguyên văn 剧本杀 (tiếng anh: murder secret) hay còn gọi là 《Giết người theo kịch bản》là một trò chơi nhập vai, trong đó người chơi vào vai dựa theo kịch bản để giải câu đố và đạt được mục đích của trò chơi.

Giang Vân Biên nhíu mày: “Cậu ta hỏi tôi thì tại sao lại nhắn tin cho cậu chứ?”
“Sợ cậu chưa dậy.”
Thời điểm Giang Vân Biên ngủ nếu như bị đánh thức, vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hai người đi đến phòng học, vị trí và các loại đồ ăn vặt, đồ uống bên trong đều đã được chuẩn bị xong.

“Các cậu đến rồi! Mau tới đây, tôi điểm danh nào!”
Chỉ có mười mấy người trong lớp Alpha ở lại trường vào cuối tuần, sau tiết tự học buổi sáng thì một số người về ký túc xá, một số người rảnh rỗi không có việc gì làm thì ở lại phòng học chơi kịch bản.

Giang Vân Biên đếm sơ lược một vòng, tính luôn cả cậu và Chu Điệt cũng chỉ có sáu người.

“Trịnh Tinh Lẫm cũng đến nữa.” Hứa Trạm dọn cái bàn của Cao Tử Ninh đến đây, để bảy người vây quanh thành một vòng.

Năm nam sinh cùng với lớp trưởng và lớp phó là hai nữ sinh, Giang Vân Biên ngồi ở giữa Chu Điệt và Hứa Trạm, lúc hai cô gái ngồi xuống còn vô cùng thành kính nói: “Chu ca, đắc tội rồi.”
Lời nói với Chu Điệt, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Giang Vân Biên.

Chẳng qua Giang Vân Biên không có chú ý, tâm tư của cậu đặt hết lên app trong điện thoại mà Hứa Trạm gửi rồi.

Trịnh Tinh Lẫm ung dung đến muộn, sau khi ngồi xuống ngay ngắn bên cạnh Hứa Trạm rồi mới chào hỏi: “Giang ca, buổi sáng tốt lành.”
Chu Điệt nâng mắt lên nhìn cậu ta một cái, không nói gì.

Hà Như chậc một tiếng: “Người anh em, trong mắt cậu chỉ có giáo bá thôi hả? Một đám phàm nhân chúng tôi cậu không để vào mắt đúng không?”
Trịnh Tinh Lẫm xua xua tay: “Đâu có, mọi người buổi sáng tốt lành.”
Giang Vân Biên: “Chào hỏi một cái thôi còn đòi hỏi sự công bằng, sao cậu lại phô trương như vậy chứ?”
Hà Như ngẩng đầu ưỡn ngực: “Dựa vào tôi cũng là Alpha đó, được không hả?”
Hứa Trạm hết nói nổi trước sự ngây thơ của hai người họ, sau khi chọn kịch bản xong thì bảo mọi người chọn nhân vật cho riêng mình.

Có hai nhân vật nữ đã bị hai nữ sinh chọn rồi, Giang Vân Biên thuận tay nhấn vào một cái tên, vào xem kịch bản mới biết được hóa ra mình là người yêu của nạn nhân.

Chuyện xưa đại khái là, nạn nhân là một phú nhị đại* nổi tiếng cuồng vọng trong trường học, nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, có người yêu rồi mà vẫn còn nhìn trong nồi**, ăn nói bậy bạ, không biết tự ái, trừ nhân vật cảnh sát của Chu Điệt là không liên quan gì, ngoài ra đều có mâu thuẫn với các nhân vật khác.

*phú nhị đại: dùng để chỉ những đứa con của giới nhà giàu mới nổi.

** ý như câu《ăn trong bát, nhìn trong nồi》chỉ sự tham lam.

Giang Vân Biên nhìn thoáng qua cuộc đời nạn nhân, cảm thấy nhân vật này chết vẫn chưa hết tội.

“Đậu má, người chết này là không thích làm chuyện có đạo đức hay sao vậy?” Hà Như lắc lắc đầu: “Bạn học, không thể nói cậu là tuổi xuân chết sớm được, mà phải nói là trời giáng chính nghĩa mới đúng.”
Giai đoạn đọc kịch bản, khi Giang Vân Biên nhìn thoáng qua nhân vật của mình thì cảm thấy da gà sắp nổi lên khắp người.

Thân phận của cậu là người yêu thanh mai trúc mã của nạn nhân, là cái kiểu yêu đến mức tuyệt vọng vẫn còn u mê không tỉnh, khi còn bé có thể xem là hai đứa nhỏ vô tư, nhưng khi lớn lên nạn nhân mở ra được thế giới mới thì luôn dùng bạo lực lạnh đối với cậu.

“Đã đọc xong hết rồi đúng không?” Hứa Trạm buông điện thoại xuống, chia một sấp giấy từ bản nháp cho mọi người, “Nào, tự giới thiệu trước đi.

Chú ý nha, trò này là nhập vai, yêu cầu phải có sự đồng cảm, đừng ngại gì hết, để tôi trước.”
“Khụ, tôi tên là…” Hứa Trạm sinh động như thật: “Là một Beta, bạn cùng phòng của nạn nhân.


Tôi với hắn ta quan hệ bình thường, không có thường xuyên giao tiếp.”
Theo sau là Trịnh Tinh Lẫm: “Tôi cũng là Beta, là bạn cùng phòng với nạn nhân.

Tôi với hắn ta quan hệ khá tốt, hắn ta thường xuyên mời tôi đi ăn.”
Sau đó đến Hà Như và hai nữ sinh, lúc đến lượt Giang Vân Biên, cậu uống một ngụm nước, bình tĩnh nói: “Tôi là Omega, là…”
“Dừng dừng dừng.” Hứa Trạm mặt đầy bất mãn cắt ngang: “Anh hai à, nhập vai đó có hiểu không?”
Giang Vân Biên nhịn xuống xúc động muốn đánh cậu ta: “Thân phận này của tôi có cái gì tốt mà phải đắm chìm vào?”
“Cậu là Omega duy nhất đó! Omega đều phải nũng nịu, đáng yêu, cậu thì sao hả!”
Ngay lập tức Giang Vân Biên cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía mình, bao gồm cả Chu Điệt bên cạnh.

“…!Tôi là Omega, là thanh mai trúc mã, cũng là người yêu của nạn nhân.” Giang Vân Biên lựa chọn làm lơ.

Hứa Trạm còn muốn kháng nghị, bị Giang Vân Biên trừng mắt nhìn một cái thì ngoan ngoãn không dám nói nữa.

Phong cách Chu Điệt tự giới thiệu cũng không khác gì Giang Vân Biên, Hứa Trạm không còn cách nào đành phải tiếp tục quá trình tiếp theo.

“Nào, bây giờ chúng ta nói về thời gian ngày vụ án xảy ra, rồi lục soát vật chứng một chút.”
Bởi vì là app trò chơi trên điện thoại, nên Giang Vân Biên chậm rãi xem xét từng cái một, lại phát hiện vẫn luôn có người điều tra trên người mình.

Cậu nhíu mày: “Ai vậy, tại sao cứ tóm lấy tôi thế?”
Chu Điệt không chút để ý tiếp lời: “Là tôi đấy.”
Giang Vân Biên:…!Cậu còn rất thẳng thắn nữa.

Sau một hồi lục tung chứng cứ, Hứa Trạm lần theo logic mâu thuẫn, không biết dựa vào đâu lại rút ra kết luận Giang Vân Biên vì yêu sinh hận mà tìm cách trả thù, sau đó chỉ thẳng mũi tên vào người Giang Vân Biên.

“Nói mau, 3 giờ ngày hôm qua cậu ở đâu hả!”
Giang Vân Biên thật sự cạn lời, nói theo kịch bản của mình: “3 giờ tôi tiến vào kỳ đặc thù, ở nhà tiêm thuốc ức chế xong thì ngủ!”
Hà Như đúng thời điểm chen vào: “Thế thì sao giọng điệu của cậu không yếu đi chút nào vậy!”
“Cậu muốn bị Omega ngoan ngoãn, đáng yêu, xinh đẹp đánh một trận có phải không?”
Hà Như: “Xin lỗi, đắc tội rồi.”
Trịnh Tinh Lẫm vẫn luôn nhìn Giang Vân Biên, vừa định nói chuyện thì Chu Điệt đã bỏ điện thoại xuống: “Tôi có vài lời muốn nói riêng với người yêu của nạn nhân, có thể chứ?”
Trong lớp có cái phòng nhỏ dùng để chứa đồ vật, bên trong có các tủ đồ của học sinh, trừ việc hơi chật ra thì không có vấn đề gì khác.

Lớp trưởng dẫn hai người đi vào: “Nói xong thì gõ gõ vào cửa, tôi mở cho các cậu.”
Sau khi cửa đóng lại, căn phòng chỉ còn ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn, Giang Vân Biên khoanh tay dựa vào tủ, nhìn hắn: “Tôi giải thích trước, cái suy đoán kia của Hứa Trạm có trăm ngàn chỗ hở, chỉ cần dùng đầu óc ngẫm lại…”
“Tôi tin cậu.” Chu Điệt nói.

Giang Vân biên sửng sốt một chút: “Vậy cậu muốn nói chuyện riêng với tôi làm cái gì? Hung thủ chẳng lẽ không phải còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật à?”
Giọng nói Chu Điệt chứa ý cười nhẹ nhàng: “Tôi cần lời nói của cậu để suy đoán một vài thứ.”
Trong quá trình điều tra, cảnh sát đã tìm được trên người người yêu một lọ thuốc ức chế có chứa thành phần hóa học độc hại gây chết người, hương vị này là mùi người yêu thường dùng, nhưng trước đó cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên rất có khả năng đã bị người khác thay đổi.

“Buổi sáng hôm nay, cậu gặp bạn cùng phòng của…” Chu Điệt dừng một chút, mới chậm rãi phun ra cái xưng hô này: “Người yêu cậu, cậu ta giao thuốc ức chế cho cậu, có đúng không?”
“Bạn cùng phòng nào?”
Chu Điệt suy nghĩ một lúc, không nhớ được tên nhân vật: “Trịnh Tinh Lẫm.”
“À, có gặp qua, là cậu ta giao cho tôi.”
Chu Điệt nhìn vào mắt cậu, cười nhạt: “Tại sao cậu lại dễ dàng tin cậu ta như vậy?”
Giang Vân Biên hừ một tiếng: “Đây không phải là tôi muốn, mà là kịch bản viết.

Kịch bản còn viết tôi là Omega thân thể ốm yếu, ba bước thở một hơi, năm bước ho một cái, vậy cậu có muốn ngửi pheromone mùi hoa bách hợp của tôi một chút hay không hả?”
Nói xong còn nâng cổ tay đến trước mặt Chu Điệt, lộ ra vẻ “cậu không ngửi là khinh thường tôi đấy”.

Cho dù là Alpha hay Omega, vị trí pheromone nồng đậm nhất ngoại trừ sau cổ thì là ở cổ tay, Giang Vân Biên lại không hề hay biết mình lại đang bại lộ vị trí yếu ớt gì trước mặt người này.

Giang Vân Biên không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy lúc nào cũng đều phải theo kịch bản này thì hơi thái quá, cậu thật sự không thể là loại nhân vật mềm mại, dễ thương này được.

Vừa định rút tay về, đầu ngón tay Chu Điệt đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.

Giang Vân Biên chưa kịp kinh ngạc, Chu Điệt đã nâng cổ tay cậu đến bên môi mình, Enigma hạ mắt hơi hơi cúi đầu, hơi thở rơi xuống trên cổ tay cậu với khoảng cách cực gần.

Không biết là ảo giác hay là do mình suy nghĩ dư thừa, trong một khoảnh khắc đó Giang Vân Biên thế mà lại nghĩ rằng Chu Điệt muốn hôn lên cổ tay cậu.

Nhưng Chu Điệt chỉ ngửi ngửi, sau đó buông lõng tay, cúi đầu tiến đến bên tai cậu.

“Cậu nói dối, của cậu là mùi bạc hà.”
Giang Vân Biên nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, mất tự nhiên quay đầu đi: “Chơi trò nhập vai này thật sự hại người mà.”
Chu Điệt cười: “Cậu bất mãn, vậy cho cậu ngửi lại có được không?”
Giang Vân Biên: “…!Tôi mới không thèm đâu!”
Lúc hai người từ phòng nhỏ đi ra, ánh mắt của lớp trưởng và lớp phó nhìn bọn họ không giấu được sự hưng phấn.

Giang Vân Biên hơi khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Hà Như: “Cô ấy nói hai người các cậu ở trong đó chơi phòng tối play.”
Lớp trưởng vỗ cậu ta một cái: “Có phải cậu không biết nói tiếng người hay không hả?”

Hà Như ngẩng cổ lên: “Tới đây nha, battle pheromone nè!”
Hứa Trạm cười đẩy cậu ta: “Cậu bị bệnh tâm thần à?”
Giang Vân Biên ngồi lại vị trí, ngẩng đầu thấy Trịnh Tinh Lẫm đang nhìn mình: “Làm sao vậy?”
“Tổng kết các loại mâu thuẫn lại thì thấy cậu có hiềm nghi lớn nhất.”
Giang Vân Biên kéo tay Chu Điệt: “Này, cậu nói với cậu ta tại sao tôi lại như thế đi.”
Chu Điệt nhìn thoáng qua tay cậu đang đặt trên cổ tay mình, thong thả ung dung ngẩng đầu nhìn Trịnh Tinh Lẫm: “Nhưng bình thuốc ức chế kia là cậu đưa cho cậu ấy, không phải sao?”
Sắc mặt Trịnh Tinh Lẫm khẽ thay đổi, Hà Như nghe được thuốc ức chế mới phản ứng lại: “Đúng rồi, còn có một manh mối như vậy nữa, sao đọc xong tôi lại không nhớ được chứ.”
Giang Vân Biên nhìn bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ* của bọn họ, hừ một tiếng, tay lại đặt lên vai Chu Điệt.

*bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.

“Vừa rồi ở trong phòng tối, cậu ấy đã làm sáng tỏ sự trong sạch của tôi, các cậu đừng nói lung tung.”
Trò nhập vai lại làm những lời này của Giang Vân Biên nghe có vẻ rất ái muội, nhưng cậu chỉ lo khoe khoang mà không để ý đến hai nữ sinh trước mặt đang điên cuồng giao lưu bằng mắt.

Manh mối mấu chốt đã được lật ra, rất nhiều bằng chứng bổ sung đã được tìm thấy trong đợt lục soát thứ hai, mọi người tìm hiểu rõ nguồn gốc rồi lôi hung thủ ra ánh sáng.

Chỉ có Hứa Trạm vẫn còn u mê ngu muội: “Hai người bọn họ là bạn cùng phòng mà, tôi cảm thấy vẫn là vì yêu sinh hận có tính khả thi hơn.”
Giang Vân Biên muốn cho cậu ta một cái búa vào đầu: “Cậu ta cũng là vì yêu sinh hận, cậu không hiểu à?”
Hứa Trạm: “Hả?”
“Nạn nhân là một Hải vương, quan hệ giữa năm người còn lại với hắn ta cũng rất ái muội.

Trịnh Tinh Lẫm đóng vai người yêu thầm hắn ta, hắn ta đã đồng ý sau khi chia tay với tôi thì cùng Trịnh Tinh Lẫm ở bên nhau, nhưng lại lật lọng, cho nên cậu ta mới là vì yêu sinh hận!” Giang Vân Biên khoanh tay trước ngực: “Còn có chỗ nào không hiểu, cần tôi hỗ trợ giải thích không?”
Hứa Trạm bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”
Hà Như nhìn mà thở dài: “Với cái chỉ số thông minh này của cậu, nhanh nhanh nói lời chào tạm biệt với game này đi.”
Sau khi bỏ phiếu chọn hung thủ, Trịnh Tinh Lẫm quả nhiên không thoát khỏi lưới pháp luật.

Chơi xong đã là 3 giờ chiều, hơn một tiếng lăn xả làm Giang Vân Biên có chút mệt mỏi, cậu quay đầu sang nhìn Chu Điệt: “Cậu có đói không?”
Chu Điệt nhìn vào mắt cậu: “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Phía sau có một quán lẩu mới mở, đi không?”
Ăn lẩu thì càng đông càng vui, Giang Vân Biên vừa đề nghị, Hà Như đã giơ tay: “Tôi nữa! Thêm tôi nữa!”
Quán lẩu ở quảng trường nhỏ cách trường học hai trạm, bọn họ đến ngồi vào một bàn lớn.

“Lẩu 9 ngăn, lẩu 9 ngăn, tôi yêu lẩu 9 ngăn!” Hà Như sắp nhảy lên đến nơi.

*nguyên văn 九宫格 là một loại nồi lẩu chia thành 9 ngăn ở Trùng Khánh.
Hai nữ sinh đều có thể ăn cay, đã bắt đầu thảo luận xem nên gọi cái gì.

Lúc gọi nước lẩu, Giang Vân Biên nghiêng mặt sang thấp giọng hỏi: “Cậu có ăn cay được không?”
Chu Điệt đặt tay lên vị trí dạ dày suy nghĩ: “Có thể.”
Giang Vân Biên liếc nhìn tay đặt trên dạ dày của hắn, thở dài: “Cậu muốn ăn xúp thịt bò hay là lẩu cà chua?”
“…!Tôi có thể ăn cay.” Chu Điệt hạ thấp âm thanh.

“Là tôi không thể ăn cay, được chưa?” Giang Vân Biên chọn canh thịt bò: “Cái này mùi vị không tệ đấy, có được không?”
Chu Điệt nhìn cậu, gật gật đầu.

Cuối cùng bọn họ gọi lẩu 9 ngăn với một phần canh thịt bò, Hứa Trạm ngồi đối diện tò mò: “Vân Biên, không phải là cậu có thể ăn…”
Lớp trưởng nghe lén được toàn bộ quá trình gọi món, ở dưới bàn đạp vào chân cậu ta một phát, Hứa Trạm đầu đầy dấu chấm hỏi che mắt cá chân lại.

Lớp trưởng: “Thịt bò cũng không ngăn được cái miệng của cậu.”
Chu Điệt cười khẽ nhìn Giang Vân Biên đang điều chỉnh vị trí nồi, giơ tay nhẹ nhàng nắm góc áo cậu: “Thiệt thòi cho cậu rồi.”
Giang Vân Biên hạ tay xuống, vừa nói chuyện với Hà Như, vừa vỗ nhẹ vào tay Chu Điệt.

“Gọi thêm vài món nữa đi, đừng chỉ ăn thịt.” Nói xong rồi thì quay đầu lại, “Có muốn ăn cái gì nữa không?”
Chu Điệt ngẫm nghĩ, vẫy tay ra hiệu ở dưới bàn.

Giang Vân Biên cúi đầu lại nghe, âm thanh Chu Điệt mang theo chút thỉnh cầu: “Tôi muốn ăn sữa chua thỏ, loại đồ ngọt tráng miệng trên menu á.”
Giang Vân Biên lấy điện thoại mở menu ra, không nhịn được cười nhẹ: “Cậu cũng thật là tinh mắt, ở đây còn có bánh tart trứng và tiramisu nữa này, cậu chỉ gọi sữa chua thỏ thôi à?”
Chu Điệt tiến đến gần mặt cậu cùng nhau xem, ánh mắt theo đầu ngón tay thon dài của cậu nhìn xuống màn hình: “Hình như có hơi con nít quá, đổi cái khác đi.”
“Thích thì ăn thôi.” Giang Vân Biên cảm thấy hắn bẩm sinh có chút trẻ con: “Được rồi, tôi đều đã gọi giúp bọn họ, như vậy cậu sẽ không khác biệt nữa.”
Chu Điệt hiểu được, ghé vào tai cậu cười nhẹ: “Cảm ơn.”
Giọng cười trầm thấp đột nhiên không kịp phòng bị lọt vào tai, Giang Vân Biên cảm giác vành tai có chút tê dại, không tự chủ được sờ một cái.

Sau khi gọi món xong, cậu không nhìn Chu Điệt nữa, mà xem Hứa Trạm bên cạnh đang tổng kết lại trò chơi vừa rồi.

Trịnh Tinh Lẫm ngồi bên trái Giang Vân Biên, nhìn cậu gọi món xong cũng thò qua: “Giang ca, hỏi cậu cái này, sao cậu biết hung thủ là tôi vậy?”
Giang Vân Biên không giấu giếm: “Chu Điệt nói.”
Trịnh Tinh Lẫm sửng sốt: “Chu Điệt?”
Mắt cậu ta khẽ di chuyển, không tự giác nhìn về Chu Điệt đang ngồi sau Giang Vân Biên.

Chu Điệt lướt qua Giang Vân Biên, nhìn thẳng vào cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng có một loại áp chế bẩm sinh, giống như là đưa Giang Vân Biên vào trong phạm vi lãnh địa của mình, chỉ cho phép cậu nói chuyện với người khác trong phạm vi mà mình có thể chạm đến.

“Đúng vậy nha,” Giang Vân Biên làm động tác cầm súng, như thể đang bắn vào cậu ta, “Chu Điệt đã sớm nhìn thấu hết những tâm tư nhỏ của cậu rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.