Đọc truyện Eabo Sau Khi Bị Đánh Dấu Alpha Siêu Khó Dỗ – Chương 28
Giang Vân Biên có lý do chính đáng để nghi ngờ hắn đang mơ ngủ.
Cậu muốn né tránh tay người này, nhưng cái tay kia theo động tác xoa nắn rơi xuống sau cổ cậu, lại không nhanh không chậm nhẹ nhàng xoa một cái.
Chu Điệt ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Trước khi kỳ mẫn cảm lần thứ ba đến thì rất khó chịu có đúng không?”
Trong bóng tối, cảm giác ấm nóng từ đầu ngón tay truyền đến rất rõ ràng.
Lời nói trong cổ họng như mất hết, Giang Vân Biên chậm rãi xoay đầu: “Không cần đâu, tôi ngủ liền đây.”
Có lẽ là tin tức tố có tác dụng thật, khi Giang Vân Biên nằm trở lại giường mình thì cảm giác bực bội kia đã giảm hơn phân nửa, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Di chứng của ngủ muộn chính là không rời giường được, Giang Vân Biên nghe được tiếng gõ nhẹ trên giường còn có chút không muốn động đậy.
“Có dậy được không?” Âm thanh Chu Điệt truyền đến bên tai, câu lấy Giang Vân Biên nửa tỉnh nửa mơ.
Sáng sớm lời nói nhỏ ở bên tai nhẹ nhàng đến lạ thường, dường như chỉ là dò hỏi chứ không hề có ý định làm phiền mộng đẹp của cậu.
Giang Vân Biên bất ngờ nhận ra âm thanh của người này rất êm tai.
Nhưng dễ nghe đến mấy cũng không ngăn được cơn buồn ngủ, cậu cuộn thân lên dùng chăn che lại nửa khuôn mặt, nhỏ giọng: “Không dậy nổi.”
Chu Điệt nhìn cậu không muốn mở mắt ra, bỗng nhiên muốn đưa tay chạm vào hai hàng mi dài kia.
Hắn cười khẽ: “Vậy tôi giúp cậu xin nghỉ nhé.”
“Ưm.”
…!
Giang Vân Biên ngủ một giấc đến buổi chiều, lúc rửa mặt mới từ trong đầu tìm lại được những ký ức ngắn ngủi buổi sáng.
Hóa ra Chu Điệt vẫn luôn chú ý đến cậu.
Giang Vân Biên vô thức đưa tay ra sờ sau cổ mình, nhưng cảm xúc hoàn toàn không giống với khi bị chạm vào đêm qua.
Cậu giơ tay nhìn thời gian, buổi chiều đã sắp tan học, cậu còn muốn đi chuẩn bị tiệc sinh nhật Hứa Trạm.
Mới vừa nghĩ đến đây, cửa ký túc xá bị gõ hai cái.
Vì không để cho Hứa Trạm biết, nên Trịnh Tinh Lẫm nghỉ tiết học cuối cùng, đi lấy bánh kem về.
“Sao cậu biết tôi ở ký túc xá?” Giang Vân Biên nhận bánh kem trên tay Trịnh Tinh Lẫm: “Vất vả rồi.”
“Buổi sáng nghe nói cậu bị bệnh.” Trịnh Tinh Lẫm nhìn mặt cậu, dường như là muốn xác nhận trạng thái của cậu, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có, tôi chỉ ngủ quên thôi.” Giang Vân Biên không chú ý hắn ta quan sát mình, quay đầu đi lấy quà tặng mình đã chuẩn bị ra: “Đợi lát nữa đừng để Hứa Trạm đi ăn cơm, cảm ơn.”
Trịnh Tinh Lẫm đứng ở cửa, dường như còn muốn hỏi Giang Vân Biên cái gì thì nghe được tiếng bước chân phía sau.
Hắn ta quay đầu lại, đối diện với tầm mắt Chu Điệt.
Người vừa trở về hình như đã sớm nhận ra lãnh địa của mình có người khác tồn tại, vẻ mặt không có cảm xúc gì đứng ở sau cửa nhìn hắn ta.
Trịnh Tinh Lẫm nhìn hắn một chút, theo bản năng giải thích: “Tôi đến đây đưa đồ.”
“Ừm.” Tầm mắt Chu Điệt nhìn đến quà tặng trên tay Giang Vân Biên, mang đồ đặt lên mặt bàn: “Ăn cơm trước đi.”
“Ồ.” Giang Vân Biên có chút kinh ngạc, Chu Điệt thế mà lại mang cơm chiều cho cậu: “Cảm ơn.”
Giang Vân Biên đặt quà xuống, vừa mới chuẩn bị mở hộp giữ ấm ra thì thấy Trịnh Tinh Lẫm còn chưa đi, hỏi: “Không thì cậu cũng nhanh đi ăn chút gì đi?”
Trịnh Tinh Lẫm lúc này mới kịp phản ứng, gật gật đầu rời đi.
Ăn cơm chiều xong Giang Vân Biên nghĩ về tiệc sinh nhật buổi tối của Hứa Trạm, còn đặc biệt gọi điện thoại cho Cao Tử Ninh, cảnh cáo người nọ đừng lắm miệng.
Sau khi tắt điện thoại, Giang Vân Biên thấy Chu Điệt đang ngâm quần áo ở ban công.
Đại thiếu gia bị bệnh hai ngày dường như không làm được chuyện gì, bây giờ chậm rì rì giặt quần áo bằng tay, lúc cầm một bộ quần áo lên còn nhíu mày một cái, xem ra việc giặt giũ hình như rất khó khăn.
Giang Vân Biên liếc mắt nhìn, xác nhận bên trong không có quần áo tư mật gì mới nói: “Cậu đúng thật là đại thiếu gia mà.”
Chu Điệt thay đổi nước: “Chỉ là giặt hơi chậm mà thôi.”
Giang Vân Biên nhìn bọt xà phòng trên tay hắn còn chưa rửa sạch, thở dài đi lại nắm lấy tay hắn: “Cậu nhìn chỗ này xem.”
Chu Điệt cúi đầu nhìn cái tay so với tay hắn còn nhỏ hơn một chút, đang nắm tay hắn hướng đến dòng nước rửa sạch xà phòng.
Nước rất lạnh, nhưng chỗ tiếp xúc da thịt lại có độ ấm lan tràn.
Chu Điệt nhìn bọt xà phòng trên tay mình rơi xuống đầu ngón tay màu hồng nhạt của Giang Vân Biên, sau khi rửa sạch, bàn tay kia liền rút ra khoảng cách, chỉ còn giọt nước đọng lại sắp rơi xuống.
Khi lấy lại tinh thần, Giang Vân Biên đã đi gần đến cửa: “Nhanh lên chút, buổi tối còn ăn bánh kem nữa.”
…!
Thời điểm Giang Vân Biên chuẩn bị xong hết thảy, Hứa Trạm bị một nữ sinh lớp 16 mời đi ra ngoài.
Nghe nói là muốn thổ lộ, nên không ít người lén lút đi theo nhìn xem, muốn nghe thử là tin tức tốt gì.
Chu Điệt nhìn Giang Vân Biên đặt bánh kem ở trong phòng học, cậu còn nghiêm túc chọn nến, suy nghĩ nên đặt mười tám cây nến nhỏ hay là hai cây nến số mười tám.
Giang Vân Biên lưỡng lự, quay đầu nhìn Chu Điệt: “Cậu xem, nên chọn kiểu nến nào…”
“Đến rồi đến rồi!” Cao Tử Ninh vội vàng chạy về báo tin, vừa tiến vào là đóng cửa lại.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Chu Điệt còn chưa kịp cho ý kiến gì thì cảm nhận được Giang Vân Biên đang nhích lại gần lồng ngực của mình một chút.
Hương vị bạc hà thanh mát dừng ở trước mũi, dường như là phát ra từ tóc cậu.
Giang Vân Biên nhìn ra ngoài cửa, không chút để ý đến khoảng cách giữa mình và Chu Điệt gần như thế nào, còn dựa đến gần thắt lưng của hắn một chút: “Cậu ấy đến rồi, mau trốn đi.”
Phía sau còn có chỗ trống, Chu Điệt chống tay lên mặt bàn nhìn người tiến đến trước mặt hắn, tầm mắt không tự chủ theo đuôi tóc nhìn đến cổ áo.
Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay.
Chu Điệt dời mắt đi, âm thanh nhẹ nhàng: “Không trốn được.”
Hắn và Giang Vân Biên ngồi dựa vào tường ở góc trái trong lớp, muốn trốn đi thì thật sự có chút gượng ép.
“Hả?” Giang Vân Biên xoay người, duỗi tay muốn sờ xem khoảng cách từ hai người đến bức tường, thế nhưng lại càng tiến đến gần người Chu Điệt hơn.
Cậu giơ tay sờ sờ, không đụng đến vách tường: “Còn chỗ trống mà…”
“Giang Vân Biên.” Âm thanh Chu Điệt từ trước mặt truyền tới, giọng nói hơi khàn mang theo chút ý vị nhắc nhở.
Sau khi an tĩnh lại, nhiệt độ cơ thể gần sát nhau dây dưa cùng tin tức tố.
Tay Giang Vân Biên dừng lại, khi vị tuyết tùng đã bay vào khoang mũi cậu mới hoàn hồn, vội vàng kéo giãn khoảng cách.
Cậu quay đầu đi, thấp giọng lầm bầm: “Bỏ đi, trốn cái gì chứ.”
“Đồ khốn Cao Tử Ninh này thật sự là hay quên trước quên sau mà, cái gì cũng có thể quên mang theo.” Giọng nói Hứa Trạm truyền đến trên hành lang, tâm tư Giang Vân Biên nhanh chóng trở lại trên chiếc bánh kem.
Cậu lấy ngọn nến số mười tám nhẹ nhàng đặt lên giữa bánh kem, khi ánh sáng của ngọn nến vừa lóe lên thì Hứa Trạm vừa lúc đẩy cửa tiến vào.
Hứa Trạm nhìn ánh nến mỏng manh đang cháy sáng ở trên mặt bàn, dường như trong phòng học tối đen chỉ có phần bất ngờ này tồn tại.
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Dương Hữu và Hà Như đã la lớn: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Theo sau là những tiếng kêu to và những lời chúc mừng sinh nhật, bị năm sáu người này ồn ào đến mức giống như cái chợ bán thức ăn.
Giang Vân Biên mang theo Chu Điệt lui về phía sau, nhường sân khấu lại cho nhân vật chính.
Hứa Trạm bị vây quanh dẫn đến chỗ đặt bánh kem, bị cưỡng chế cầu nguyện, sau khi bị câu “Hãy tạm biệt tất cả mọi rắc rối, phiền muộn” tra tấn thì thổi tắt ngọn nến.
“Ôi trời, các cậu phiền muốn chết!” Hứa Trạm có chút dở khóc dở cười, nhìn ngọn nến số mười tám kia vừa bất ngờ vừa vui sướng: “Khó trách hôm nay các cậu kỳ kỳ quái quái như vậy.”
Mấy nam sinh lại bắt đầu đùa giỡn, một bên ồn ào bảo Hứa Trạm khóc đi đừng ngại gì, một bên hỏi ước nguyện của cậu ta.
Chu Điệt đứng bên ngoài đám người, hơi bất ngờ khi Giang Vân Biên không đi lên nói chuyện với Hứa Trạm.
Rõ ràng là người này ra chủ ý, lên kế hoạch, nhưng dường như cậu cũng không để ý mình đã làm những gì, giống như chỉ cần an tĩnh nhìn náo nhiệt trước mắt cũng đủ rồi.
“Hứa Trạm, cậu đáp ứng em gái kia rồi sao?” Hà Như tò mò muốn chết rồi.
Hứa Trạm sờ sờ mũi: “Sao có thể chứ, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy đó.”
“Em gái kia chính là một Beta xinh đẹp hiếm thấy không thích hai vị Giang Chu đó nha!”
“Đầu tiên, tôi không phải là nhan cẩu*, tiếp theo, tôi cũng không để bụng giới tính.” Hứa Trạm cười đạp Hà Như một cái, “Cậu đừng ở đây ồn ào nữa.”
*nguyên văn 颜狗 chỉ người dễ sinh tình cảm với những người ưa nhìn, không thể chống cự lại với những thứ xinh đẹp nhưng bản thân họ thì không dễ nhìn, thường dùng với ý tự ti, chế giễu.
Giang Vân Biên nhìn bọn họ trêu ghẹo nhau, đến khi Hứa Trạm quay đầu tìm được mình, cậu mới đưa quà tặng sang: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Trạm bất ngờ: “Thế mà cậu còn chọn quà à? Tôi còn tưởng cậu sẽ gửi cho tôi bao lì xì 666 chứ.”
“Bây giờ cho cậu thêm một cái cũng không phải là không được.”
Hứa Trạm cười ôm vai cậu: “Cảm ơn.”
Dương Hữu từ dưới giá sách rút ra một tá bia: “Đến đây, đến đây! Ăn bánh kem uống bia nói chuyện! Đêm nay chúng ta cứ buông thả đi!”
Mới vừa đặt bia lên bàn, cửa phòng học bỗng nhiên bị gõ vài cái.
Cán bộ hội học sinh đứng ở ngưỡng cửa nhìn chằm chằm đám người trong phòng học.
“Fuck.” Dương Hữu mắng một tiếng, vội vàng giấu bia ra phía sau.
Từ Chiêu Nhược và Vệ Sơ mang băng đô đỏ, một trước một sau đi vào phòng học.
“À,” Từ Chiêu Nhược đại khái cũng biết được bọn họ đang làm cái gì, nên nói tiếp: “Sinh nhật vui vẻ.”
Vệ Sơ quay sang nhìn cô, Từ Chiêu Nhược cười một tiếng, không hề muốn thu lại câu nói của mình.
Hà Như biết Giang Vân Biên không hợp với hắn ta, theo bản năng đứng trước mặt hai người: “Vệ Sơ, chúng tôi chỉ cắt cái bánh kem, có cần phải vậy không?”
“Cắt bánh kem còn muốn uống bia sao?” Vệ Sơ cười nhạo, ngẩng đầu nhìn về Giang Vân Biên đang ở ngoài đám người.
Cao Tử Ninh bị một câu này của hắn ta chọc trúng chỗ đau: “Cmn có phải cậu không biết điều đúng không, lần trước…”
“Cậu muốn uy hiếp phó hội trưởng hội học sinh hả?” Vệ Sơ cười lạnh.
Cao Tử Ninh bị hắn kích động như vậy, tay hạ bên người lập tức giơ lên.
Giang Vân Biên thong dong cầm cổ tay Cao Tử Ninh, đi về phía Vệ Sơ: “Cho nên? Cậu có cái gì muốn tố cáo, cứ nói đi.”
Vệ Sơ nhìn cậu một lát, chỉ cảm thấy Giang Vân Biên này vẫn đáng ghét như vậy.
Còn chưa kịp nói chuyện, Chu Điệt phía sau Giang Vân Biên đã bình tĩnh ung dung nâng mí mắt lên.
Lực áp chế vô hình không tiếng động, tầm mắt như có thực thể dừng ở trên vai, làm Vệ Sơ ấp ủ ý muốn trả thù cũng không dám nói ra.
Hắn ta không đắc tội nổi Chu Điệt.
Vệ Sơ quay đầu đi: “Không có lần sau, đều nhớ kỹ cho tôi.”
Tiệc sinh nhật của Hứa Trạm kéo dài khá lâu, sau đó không biết là ai bắt đầu bày ra trò quét kem vào mặt, người trong lớp nháo nhào loạn thành một đống.
Chu Điệt không tham dự vào đó, trước khi trở về ký túc xá thì nhận được tin nhắn của Từ Chiêu Nhược.
Có ai đó đã đăng một loạt các ảnh repo trên diễn đàn, đây là truyền thống rồi, mỗi lớp học sẽ đăng những bức ảnh đặc sắc trong lớp mình lên, nhưng từ khi Giang Vân Biên nhập học, ngoài trừ bài đăng của lớp thì có nhiều bài đăng cá nhân hơn.
Trong các bài đăng cá nhân đều là những bức ảnh chụp các anh chàng đẹp trai từ nhiều góc độ khác nhau, thậm chí có một lần còn tạo ra đảng fan cp.
Năm đó đảng「Giang Hứa trúc mã」 vừa sáng lập đã phá kỷ lục là nhà được nhiều sự thu hút nhất, đặc biệt là trong vòng tình cảm AA.
Buổi tối Chu Điệt vừa mới tắm xong, Từ Chiêu Nhược đã chuyển cho hắn một cái liên kết, là bài đăng mới hot nhất trên diễn đàn.
[Trời giáng cp lật đổ địa vị「trúc mã」, tình yêu AA mới đã xuất hiện, làm sao có thể không tiến về phía trước!]
Bức ảnh trong bài đăng là ảnh chụp ngày đó hắn ở thính phòng đánh thức Giang Vân Biên.
Bức ảnh chụp từ dưới lên, có lẽ là lúc đang xem ảnh chụp thì bất ngờ phát hiện nên chụp vào, hình ảnh chụp đúng lúc Chu Điệt lấy áo khoác ra khỏi mặt cậu, Giang Vân Biên thì nằm ngủ ngon lành.
[Lầu 1: Cảm giác chọn khăn voan quen thuộc mãnh liệt đây rồi:P]
[Lầu 2: Wow wow, so với cp trúc mã còn hăng hái hơn nha! Mà hai người này không phải vừa khai giảng là đánh nhau, sau đó tới thi tháng còn ta chết ngươi sống một trận sao!]
[Lầu 3: Tôi không chấp nhận chọn khăn voan, hoa có nghìn nghìn vạn vạn, nhưng Giang gâu gâu của tôi nhất định phải là 1.]
[Lầu 4: Không chấp nhận +1, các cậu cũng không biết ngày đó Chu meo meo bị bệnh có bao nhiều mềm mại, đáng yêu đâu, hơn nữa hắn thế mà lại có quạt cp tiếp ứng! Sao có thể là 1 được!]
(dành cho những ai không biết thì 1 là công, 0 là thụ á.)
Chu Điệt chỉ nhìn đến lầu 4 thì thoát ra, nhưng lại không chịu nổi mười vạn câu hỏi vì sao của Từ Chiêu Nhược.
[Anh à, phỏng vấn cậu một chút, đêm nay trở thành con gái thân thể mảnh mai, mềm mại thì có cảm tưởng gì không?]
[?]
[Cậu không xem ở dưới sao? Lúc sau thiết lập nhân vật của cậu cũng xuất hiện luôn – giả lạnh lùng nhưng dính người làm nũng thụ.
Giang Vân Biên ghép đôi với cậu – đẹp trai lưu manh tiểu bá vương sủng thê công.]
[…]
Chu Điệt còn chưa kịp đánh giá mấy cái giả thiết thái quá này thì Giang Vân Biên đã phá cửa đi vào.
Hắn nhíu mày nhìn người tạo ra động tĩnh cực lớn, Giang Vân Biên hình như là chạy vội về, trên trán đều là những giọt mồ hôi nhỏ, vừa vào cửa cặp sách còn chưa bỏ ra đã mở ngăn tủ.
“Làm sao vậy?”
Giang Vân Biên lấy cái nồi nhỏ ra, dọn sạch sẽ sách trong cặp sau đó nhét cái nồi vào, đưa cho Chu Điệt: “Chạy đi, mang theo nó trốn càng xa càng tốt.”
Chu Điệt: “…?”
“Cái tên ngốc Hứa Trạm, vừa về là kêu tôi ngày mai nấu bữa sáng cho cậu ấy, kết quả bị chủ nhiệm giáo dục nghe được, nên muốn lại đây kiểm tra ký túc xá của chúng ta!”
Giang Vân Biên cuống quít kéo khóa kéo cặp lên, sau đó nắm lấy tay Chu Điệt: “Chu ca, giúp một chút đi.”
Chu Điệt một lần nữa trở lại trường học, trước giờ không nghĩ tới mình sẽ vì an nguy một cái nồi của bạn cùng phòng mà gần nửa đêm còn mang cặp sách đi dạo trên sân thể dục.
Giang Vân Biên trên wechat livestream cho hắn xem, chủ nhiệm giáo dục thiếu chút nữa là lật tung ký túc xá lên trời.
Chu Điệt lang thang không có mục đích đi dạo ở sân thể dục, mùi bạc hà như có như không vòng qua sau cổ hắn.
Trên cặp sách của Giang Vân Biên có mùi hương tin tức tố của cậu.
Trước kỳ phân hóa, Chu Điệt ở bệnh viện đã tiếp xúc qua rất nhiều tin tức tố, phần lớn là pha loãng ra vì muốn hướng dẫn hắn phân hóa lần thứ hai, nhưng hắn vẫn luôn không có lưu lại chút ấn tượng gì với các loại hương vị đó.
Nhưng Giang Vân Biên thì ngoại lệ, hương vị của cậu trùng hợp là sở thích của Chu Điệt.
Chu Điệt nhẹ nhàng kéo dây đeo cặp sách vòng qua đầu ngón tay.
Thẳng đến 9 giờ rưỡi Chu Điệt mới nhận được tin nhắn kêu hắn quay về của Giang Vân Biên: “Nguy hiểm đã giải trừ.jpg.”
Hắn vừa định trở về, đám con gái đi theo sau hắn đã thấp giọng thảo luận.
“Đó là Chu Điệt sao? Tại sao cậu ấy lại mang cặp sách của Giang Vân Biên vậy?”
“Thôi xong rồi, càng xem diễn đàn càng thấy real…”
Chu Điệt khẽ nhíu mày, lúc trở về ký túc xá nhìn Giang Vân Biên bằng ánh mắt có hơi trầm.
Người nọ ngậm kẹo que ở ban công nghịch điện thoại, thấy hắn về còn vẫy vẫy tay, tự nhiên đi đến nhận lấy cặp sách của mình.
“Cậu vất vả rồi.”
Chu Điệt quét mắt nhìn điện thoại của cậu, Giang Vân Biên thế mà lại xem cái bài viết thái quá kia trên Tieba.
Giang Vân Biên nhận thấy ánh mắt hắn, nhận ra mình cũng đang xem người này bị đắp nặn những nhân cách khác, vội vàng tắt điện thoại: “Cậu đừng để ý, bọn họ đều như vậy cả, nhàn rỗi không có việc gì làm mà.”
Chu Điệt nhìn vẻ mặt không chút để ý của cậu, trả lời: “Cậu thường xem à?”
“Có biết một chút, Cao Tử Ninh thường lấy cái này tới để buồn nôn tôi và Hứa Trạm.”
Bình thường ai lại ghép cp nam sinh chứ.
Chu Điệt bắt được từ ngữ mấu chốt, âm thanh lãnh đạm lặp lại: “Buồn nôn?”
“A, không phải nói người buồn nôn, mà là mấy cái linh tinh lung tung trong mấy bài viết đó.” Giang Vân Biên đặt cái nồi lại chỗ cũ: “Viết tôi và Hứa Trạm ở cái góc cầu thang nào đó làm chuyện cấm trẻ em.
Người này vừa nhìn là biết tiết sinh lý không có ngoan ngoãn lên lớp, hai A sao có thể làm được cái đó chứ!”
Giang Vân Biên thuận tay thu dọn sách bài tập cơ bản trên bàn, Chu Điệt nhìn bóng dáng cậu lại nhớ tới ngày chạy tiếp sức hôm đó.
Hắn hỏi: “Không phải là cậu không am hiểu chạy bộ sao?”
Giang Vân Biên không nghĩ tới hắn chuyển đề tài nhanh như vậy, chỉ đáp theo: “Tôi cũng không ngờ được, ngày đó đúng thật là chạy rất nhanh.”
Chu Điệt nhìn cậu, người này nhìn dường như là không có nghĩ lại vấn đề này, nhưng khóe môi lại cong lên một độ cong nho nhỏ.
“Tóm lại nghĩ đến hắn ta nói năng vô nghĩa như thế là tôi muốn dạy cho hắn một bài học.” Giang Vân Biên nhướng mày, vẫn dáng vẻ ngông cuồng trước sau như một: “Dẫu sao tôi cũng bị Chu thiếu gia lung lạc nhân tâm rồi.”
Chu Điệt nhìn cậu một lát, cười khẽ: “Ừm, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Nhiệt độ của hội thao qua đi, tiết tấu học tập chặt chẽ của lớp mười hai lại lặp lại với đám học sinh.
Trong khoảng thời gian này Giang Vân Biên tiêu dùng quá lớn, không có biện pháp chỉ có thể liên lạc lại với dàn nhạc, chạy hai sân khấu, ba buổi sáng đầu tuần đều mệt đến mức ghé lên bàn ngủ gà ngủ gật.
Sáng thứ tư là tiết tiếng Anh, giáo viên đối với học sinh giỏi đều nhắm một mắt mở một mắt, nhưng Giang Vân Biên liên tiếp cả hai tiết đều không có ý muốn tỉnh dậy, giáo viên tính tình có tốt đến mấy cũng không thể chịu đựng được nữa.
“Câu này giải thích như thế nào đây, hay là giao cho vị bạn học đang ngủ đặc biệt ngon lành kia đi.”
Hứa Trạm nhịn cười, quay sang chọt chọt cái bàn phía sau của Giang Vân Biên.
“Ưm…”
Giang Vân Biên nhỏ giọng phát ra tiếng hừ nhẹ bất mãn, Hứa Trạm ngồi lại chỗ cũ, mười phần dứt khoát bán đứng đồng đội: “Thầy ơi, không gọi dậy được.”
Trong lớp phát ra một trận cười.
Giang Vân Biên ngủ đến mơ hồ cũng ý thức được xảy ra chuyện gì, chậm rì rì bò dậy: “Vâng.”
Bài kiểm tra của giáo viên tiếng Anh đã cuộn lại.
“Em đấy, phiên dịch câu này đi.”
Trên bàn Giang Vân Biên vẫn là sách hóa học, cầm lên mới thấy bên trên là công thức hóa học oxi hóa Canxi, mà không phải là từ đơn tiếng Anh.
Giáo viên cười: “Bài kiểm tra cũng lấy sai rồi đúng không? Tôi lại muốn nhìn xem em cầm sách hóa học thì có thể dịch ra cái gì.”
Giang Vân Biên vốn định đi xuống cuối lớp đứng một tiết cho thanh tỉnh, nhưng vừa dịch ghế ra thì giọng nói trầm thấp phía sau truyền đến.
Cậu hơi nhướng mày, đứng thẳng người lại, vẻ mặt không có gì sợ hãi.
“Quan điểm của tác giả là khi mọi người không thể thay đổi sự thật trước mặt, thì nên thong dong lạc quan mà tiếp thu.”
Giáo viên hừ một tiếng: “Có không ít bạn bè ha, ngồi xuống đi, còn ngủ nữa thì đi ra hành lang đứng.”
Chu Điệt nhìn bạn bàn trước tránh được một kiếp không tự mình suy xét lại mà chậm rãi ngồi xuống, sau đó ở trong ngăn kéo lén lút giơ ngón tay cái với hắn.
Nice, người anh em.
Chu Điệt hạ mắt lộ ra nụ cười.
Giáo viên tiếng Anh nhìn một vòng trong lớp, nhếch miệng: “Đề thứ nhất chọn cái gì, mời bạn học Cao đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ trả lời.”
Cao Tử Ninh đột nhiên bị điểm danh, khi đứng lên thì bài kiểm tra đã lật úp trên bàn, cậu ta luống cuống tay chân xếp thẳng lại: “À vâng, cái này, Thephrase…”
Niệm nửa ngày cũng không phun ra được đoạn sau, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với trước sau trái phải, cố tình là không một người nào phản ứng cậu ta.
Giáo viên tiếng Anh bị cậu ta chọc cười: “Mới vừa gọi người có nhân duyên tốt, thì giờ lại gọi được một quả trứng nhỏ xui xẻo, ngoan ngoãn ngồi xuống nghe giảng đi, đừng có làm việc riêng nữa.”
Sau khi tan học, Cao Tử Ninh tức muốn hộc máu ăn vạ ở chỗ ngồi Chu Điệt.
“Không được, Chu ca cậu quá không công bằng rồi! Cậu như vậy là bất công trần trụi đấy!”
Giang Vân Biên khịt mũi xem thường, quay đầu nhìn Chu Điệt bị cậu ta quấy rầy, đứng lên chống tay trên mặt bàn: “Anh em, bất công tôi, cậu có ý kiến à?”
“Cậu có nghe thấy thầy gọi tôi là cái gì không? Trứng nhỏ xui xẻo đấy!” Cao Tử Ninh nhất quyết muốn phân cao thấp với Giang Vân Biên: “Nếu cho cậu cái biệt danh này, cậu có vui nổi không!”
“Đây là chuyện mà tôi có thể làm chủ được sao?” Giang Vân Biên châm dầu vào lửa là hạng nhất, “Ngược lại cậu nên hỏi Chu Điệt nha.”
Cao Tử Ninh quay đầu lại, Chu Điệt rất có hứng thú chống cằm nhìn hai người: “Ừm, tôi bất công đấy, làm sao vậy?”
Giang Vân Biên cười: “Có nghe thấy không, bất công đấy, làm sao vậy!”
Hứa Trạm xem toàn bộ quá trình ở phía trước lắc lắc đầu: “Giang gâu gâu, cậu có biết có cái từ gọi là chó cậy thế chủ không?”
Lớp trưởng đi ngang qua gật đầu: “Bộ dáng của cậu thật sự là cậy sủng mà kiêu, thật là chó nha.”
Giang Vân Biên cười mắng: “Cút đi.”
Thứ sáu, Từ Chiêu Nhược sửa lại ảnh chụp hội thao xong rồi gửi cho Chu Điệt.
[Thu gom nhiều ảnh chụp như vậy thật sự là hao tốn công sức mà.]
Chu Điệt gửi cho cô bao lì xì, sau đó chuyển ảnh chụp sang cho Ôn Nguyệt.
Cái đó xem như là bằng chứng chứng minh câu nói mình có rất nhiều bạn bè.
Ôn Nguyệt xem cả buổi trưa, chạng vạng mới gửi tin nhắn cho hắn, nói mình có hơi nhớ Giang Vân Biên, muốn hắn cuối tuần dẫn người về đây ăn bữa cơm.
Chu Điệt còn chưa nói chuyện này với Giang Vân Biên, cậu đã ở trong ký túc xá tìm quần áo.
“Cậu muốn đi ra ngoài à?” Hắn nhìn Giang Vân Biên lấy ra hai bộ quần áo thường ngày.
“Ừm, cuối tuần đi làm thêm, ở nhờ nhà người khác.” Giang Vân Biên nhìn ngày tháng trên lịch, thấy không lâu nữa là đến kỳ mẫn cảm nên nhân tiện mang theo thuốc ngăn mùi.
Cậu biết kỳ mẫn cảm của mình sắp đến rồi.
Mà cũng không sợ ở nhà người khác lâm vào kỳ đặc thù sao?
Không hiểu sao Chu Điệt nhớ tới tin tức tố ngày đó ngửi được trong bệnh viện.
Hắn nói: “Giang Vân Biên, cậu làm thêm ở đâu?”
“Hả?” Giang Vân Biên trong thời gian ngắn nói không nên lời, lấy bản đồ đưa địa chỉ cho hắn xem, “Ở đây, nửa tháng trước vừa mới khai trương.
Lần sau nếu cậu có rảnh thì tôi dẫn cậu đến chơi, rượu cocktail ở chỗ đó hương vị cũng không tệ lắm.”
Còn uống rượu nữa.
Chu Điệt ồ một tiếng, xoay người chặn lại ánh sáng, Giang Vân Biên nghe thấy hắn không có cảm xúc gì nói: “Vậy thì hôm nay đi.”
Giang Vân Biên không ngờ mình nói một câu thành sự thật, khi cùng Chu Điệt lên xe bus cậu vẫn có chút không hiểu được: “Cậu có phải là loại tính cách nghĩ cái gì là làm cái đó không?”
(tui tra baidu cả câu thì có nghĩa là nghĩ gì làm nấy mà bất chấp hậu quả.)
Chu Điệt nắm tay vịn, nhìn dòng xe cộ tới lui ngoài cửa sổ: “Muốn trốn học còn cần lý do sao?”
Giang Vân Biên:…!Ồ, cậu đã quên mất người này đi học thì ngủ mà còn có thể thi điểm tối đa.
Chẳng qua là chỉ không học tiết tự học buổi tối, ra ngoài đi chơi là chuyện bình thường thôi.
Đến nơi, Giang Vân Biên đi lối đi cho nhân viên còn Chu Điệt thì ngồi xuống vị trí trong góc.
Lúc này đang là giờ cơm, phía trước còn có một gia đình ăn cơm xong đi ra, nhà ăn có chút náo nhiệt.
Chu Điệt mang tai nghe, lấy điện thoại mở nhạc Thập Tự Tinh.
Từ sau khi ở chung ký túc xá với Giang Vân Biên, hắn còn chưa có thời gian nghe hát.
Chu Điệt kỳ thật cũng rất khó hình dung vì sao mình lại chấp nhất đối với âm thanh của Thập Tự Tinh như vậy.
Nhưng lúc trước vừa trở về Chu gia, khi một mình ở trong phòng khó có thể đi vào giấc ngủ, chính giọng nói này đã bên cạnh hắn.
Rõ ràng không phải rất có kỹ xảo, cũng không có bày ra cách thức màu mè gì khác, chỉ có một chiếc đàn ghita, một giọng hát, đã có thể làm hắn ngủ đến hừng đông.
Ngồi trong chốc lát, Chu Điệt bỗng nhiên muộn màng phát hiện, Giang Vân Biên hình như là ca sĩ hát chính của dàn nhạc này.
– ——-
Editor:
Bạn beta của tui còn bận hơn tui nữa, nên tui muốn tuyển thêm một bạn nữa để soát lỗi chính tả, chau chuốt câu cú này nọ á.
Tại vì tui tự đọc bản edit của tui tới muốn thuộc luôn rồi mà không có thấy cái gì sai sai hết ó.
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
Bạn nào hứng thú mà có thời gian rảnh thì đến với tui nhee.
(づ ̄ ³ ̄)づ.