Đọc truyện Ế Quá Rồi Mau Lấy Chồng Thôi! – Chương 47
Thời tiết những ngày tiếp theo khá u ám.
Anh Kiệt sau khi bình tĩnh trở lại cũng đoán được bà Ổn lừa mình, nhưng anh vẫn buồn nhiều.
Anh bị rối loạn giấc ngủ.
Mỗi khi vào giấc, anh thường xuyên mơ thấy những chuyện kỳ lạ.
– Nói chuyện với ta!
– Ta ra lệnh cho nàng nói chuyện với ta!
– Nàng định im lặng tới bao giờ?
Trong mơ, anh cáu điên.
Nhưng rồi, thấy ai đó chảy nước mắt, anh lại dịu giọng:
– Ta biết nàng thương nhớ đứa nhỏ, nhưng đã một năm trôi qua rồi.
Biết đâu nó đã được tái sinh trong một gia đình khá giả khác, được thầy bu thương yêu rồi thì sao?
– Khuê! Đừng khóc!
– Ta sai rồi… ta bắt nàng bỏ đứa nhỏ là lỗi của ta… xin nàng đừng khóc… ta xin mà…
– Nàng có biết hay không mỗi khi nước mắt nàng chảy, trái tim ta lại như bị vỡ vụn?
– Minh Khuê!
Hoá ra tên của nàng là Minh Khuê! Anh Kiệt mỉm cười ngay cả trong giấc mộng.
Anh đã luôn mơ thấy nàng, nhưng tới tận bây giờ mới rõ tên của nàng.
Anh đã hiểu được lý do anh xây chòi ngắm sao.
Anh muốn khi nàng mải mê ngắm những ngôi sao sáng trên bầu trời cao, anh có thể thoả thích ngắm ngôi sao lấp lánh trong lòng anh.
Cũng chính tại chiếc chòi ngắm sao đó, nàng đã ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Nàng chắc chắn không biết khoảnh khắc ấy anh đã run như thế nào đâu.
Hiển nhiên rồi! Nàng đâu phải là người bị ghẻ lạnh một năm như anh.
Anh xúc động lắm, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống đôi bàn tay gầy gò của nàng.
Anh nắm lấy đôi bàn tay ấy, còn nàng thì dụi mặt vào lưng anh, nức nở nói:
– Kiệt! Thiếp… biết tất cả rồi… A Đoán đã nói cho thiếp… chén thuốc đó… chàng cũng là bất đắc dĩ…
Anh giận tím mặt.
Ngặt nỗi, anh chưa kịp gọi người phạt đòn A Đoán, nàng đã vội vã khuyên nhủ:
– Chàng đừng trách A Đoán.
Nếu như em ấy không tiết lộ sự thật, thiếp sẽ không thể nào hiểu được chàng ôm toàn bộ tội lỗi về phía mình để cho thiếp không cảm thấy day dứt.
Thiếp cứ mải hận chàng mà quên mất nguyên nhân sâu xa là do chính bản thân thiếp, là do thiếp yếu ớt, vô dụng, chẳng thể sinh nổi cho chàng một mụn con.
Không những thế, thiếp còn ngu xuẩn thề độc nếu kiếp sau gặp lại, thiếp sẽ vĩnh viễn không sinh con cho chàng.
Thiếp quả thật quá hồ đồ.
– Không sao… không sao… kiếp sau nàng không sinh con cho ta thì kiếp sau nữa nàng sinh con cho ta… không sao cả… đừng nghĩ nhiều…
– Chàng… kiếp sau… và cả kiếp sau nữa… vẫn muốn rước thiếp về nhà ư?
– Vẫn muốn.
Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, anh quay người, nhìn sâu vào đôi mắt nàng rồi nghiêm giọng hỏi:
– Sao? Nàng không ưng?
Nàng mím môi.
Anh bực bội nhá vào má nàng.
Nàng cười ngặt nghẽo.
Anh điên tiết quát lớn:
– Nàng có ưng hay không?
– Nói ngay!
– Không nói thì đừng trách ta quá phận!
Vẻ mặt nàng dương dương tự đắc như thể đang khiêu khích anh.
Anh lừ mắt lườm nàng rồi giật dây áo của nàng.
Gương mặt nàng ửng hồng, nhưng nàng vẫn không chịu khuất phục.
Ngay cả khi chiếc yếm đào bung ra để lộ mảnh vườn xuân căng tràn sức sống, nàng cũng không nói ra đáp án.
Nàng thẹn thùng cúi mặt.
Anh ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng cúi xuống ngậm lấy chiếc nụ hồng phớt.
Anh hôn nàng cuồng nhiệt, đến khi cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nàng phả vào trán mình, anh mới dừng lại, chủ động xa cách nàng.
Anh tưởng rằng nàng sẽ chịu thua.
Nhưng không, nàng chỉ đơn giản mặc lại áo yếm rồi tao nhã ngồi xuống chiếc ghế dài.
Không muốn bị yếu thế trước nàng, anh đi tới bên nàng, quỳ xuống trước mặt nàng, gian xảo tháo váy của nàng.
Anh đã thấy vẻ mặt bối rối của nàng.
Nhưng anh mặc kệ, anh trìu mến hôn lên vùng đất ngọc ngà.
Nàng run rẩy nắm tay anh.
Tay nàng mềm nhũn.
Anh biết nàng đã hoàn toàn bị khống chế.
Anh ngước lên nhìn nàng, hùng hổ tuyên bố:
– Minh Khuê! Sau này, cho dù chúng ta ở bất kỳ kiếp nào, bất cứ nơi đâu, nàng đều phải gả cho ta!
Nàng gật đầu đồng ý rồi nhỏ nhẹ ra điều kiện:
– Nhưng mà… nếu chàng lạnh lùng với thiếp, thiếp sẽ quên chàng và gả cho người khác.
– Nàng dám!
Anh gằn giọng.
Nàng mềm dẻo thuyết phục:
– Chàng đừng nổi nóng.
Chỉ cần chàng đối xử thật tốt với thiếp thì thiếp sẽ vĩnh viễn là của chàng mà.
– Được rồi.
Ta chiều nàng.
– Còn nữa, kiếp sau thiếp sẽ không là Minh Khuê nữa đâu.
Thiếp muốn trở thành một cô gái như A Mộng, ngốc ngốc một chút, hồn nhiên một chút, vô tư một chút, bá đạo một chút và cục súc một chút.
Như vậy chắc hẳn sẽ thú vị lắm! Nhưng liệu chàng có nhận ra thiếp không nhỉ?
– Cho dù nàng có là ai đi chăng nữa thì chỉ cần gặp lại, ta nhất định sẽ nhận ra nàng.
Anh của rất lâu sau này đã nhận ra nàng như lời anh quả quyết, nhưng có lẽ đã quá muộn.
Nàng đã không còn ở bên anh nữa.
Người nhà của nàng muốn anh tin rằng nàng đã biến mất nên cố ý giao cho anh chiếc hũ ngọc chứa tro củi.
Mỗi lần nhìn thấy chiếc hũ đó, anh lại thấy bực bội.
Anh thường xuyên mơ lặp đi lặp lại một cơn ác mộng.
Anh mơ thấy mình đứng chắp tay sau lưng, nhìn xa xăm qua cửa sổ.
Anh nghe thấy tiếng nói thều thào của nàng:
– A Đào! Em buông rèm giúp ta rồi lui ra đi.
Anh nghe thấy tiếng buông rèm, tiếng bước chân của A Đào đi ra khỏi phòng và cả tiếng nói của nàng:
– Kiệt! Thiếp biết chàng đã thề độc với nàng ấy rằng kiếp này chàng sẽ không nhìn mặt thiếp nữa… nhưng mà… rèm đã buông rồi… chàng sẽ không nhìn thấy thiếp đâu… thiếp chỉ cầu chàng tới gần thiếp một chút thôi… có được không?
Anh không nhúc nhích.
Nàng tiếp tục tâm sự:
– Thiếp được đến kiếp này là bởi vì món nợ với chàng.
Nợ trả xong, nếu chàng không vương vấn, thiếp sẽ không có lý do gì để ở lại.
Anh thấy mắt mình cay xè.
Nhưng anh vẫn lặng thinh.
Nàng hỏi anh đầy chua xót:
– Chàng yêu thiếp không?
Anh không trả lời.
Nàng tiếp tục nói:
– Không yêu cũng không sao… chỉ cần thương thôi… chàng có thương thiếp không?
– Có thể nào nói cho thiếp biết đáp án được không?
– Chàng… không có chút cảm xúc nào với thiếp ư?
– Thiếp mệt lắm.
Chàng nắm tay thiếp có được không? Chỉ một lúc thôi… và cũng chỉ nắm tay thôi… chàng sẽ không nhìn thấy mặt thiếp đâu.
– Kiệt… Kiệt… Kiệt à…
Nàng gọi tên anh rất nhiều lần.
Nàng còn tâm sự thêm một vài chuyện nữa khiến ruột gan anh quặn thắt.
Cuối cùng, anh nghe thấy giọng nói bi thương của nàng:
– Thiếp muốn nắm tay chàng cùng nhau đi hết kiếp này, chỉ tiếc rằng, người chàng lựa chọn lại là nàng ấy.
Có lẽ, chàng và nàng ấy còn duyên nợ.
Thiếp không oán, không than, không hận.
Kiếp này thiếp và chàng hết duyên từ đây.
Kiếp sau, thiếp sẽ đến để trả nợ cho nàng ấy, nếu như có được may mắn gặp lại chàng, hi vọng lúc đó, người chàng lựa chọn sẽ là thiếp.
Thiếp mong sao có thể nắm tay chàng đi trọn vẹn một kiếp.
Tiếng hơi thở của nàng cứ mỗi lúc một nhỏ, dần dần, anh chẳng thể nghe thấy gì nữa.
Không gian tĩnh mịch vô cùng.
Anh tưởng như toàn thân mình đông cứng.
Một lúc lâu sau, anh mới có thể nhúc nhích.
Anh đi tới bên giường của nàng.
Cánh tay nàng buông thõng bên ngoài rèm che.
Anh quỳ xuống đất, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng.
Anh ra sức hôn lên mu bàn tay của nàng, nước mắt anh chảy ra như mưa.
Phải đến đêm muộn, anh mới có thể chấp nhận được sự thật rằng mạch của nàng đã ngừng đập, rằng nàng đã rời đi rồi.
Anh gọi A Đào vào căn dặn:
– Mợ cả đi rồi.
Cậu cũng phải đi có công chuyện.
Con thay váy rồi trang điểm cho mợ giùm cậu.
A Đào khóc ngất.
Đó là lần hiếm hoi anh nói với người làm bằng giọng ôn hoà như vậy.
Anh bước nhanh sang gian nhà của người vợ thứ hai, gằn giọng hỏi:
– Thuốc giải đâu?
Cô ta cười cười hỏi lại anh:
– Trông sắc mặt của chàng kìa… nàng ta đi rồi hả?
– Ta không có thì giờ nói chuyện phiếm.
Ta đã giữ đúng lời hứa không nói chuyện với nàng ấy, cũng không nhìn mặt nàng ấy.
Giờ đã đến lúc ngươi giữ đúng lời hứa của mình.
Mau giao thuốc giải cho ta, bằng không, đừng trách ta cho người san bằng chỗ này.
– Chàng an tâm.
Thiếp sẽ giữ đúng lời hứa.
Nhưng chàng cũng đừng quên rằng chàng đã thề độc nếu như kiếp này chàng dám nhìn mặt nàng ta thì nàng ta sẽ hoá thành cát bụi, vĩnh viễn không được đầu thai.
– Ngươi! Ngay cả người đã khuất ngươi cũng không tha.
Nếu biết ngươi là một con rắn độc thì ngày đó ta thà đem tiền quẳng xuống sông còn hơn là mua sính lễ để rước ngươi về nhà!
– Rắn độc không phải là thiếp đâu.
Rắn độc chính là cái người sống trọn cả kiếp vẫn không thể sinh được cho chàng đứa con nào kia kìa.
Loại đàn bà vô dụng như thế thì chôn luôn cho nhanh, chàng nhìn mặt nàng ta thêm lần nữa cũng có để làm gì đâu?
– Ngươi! Có tin là ta bóp chết ngươi không?
– Chàng quên phụ mẫu, đệ đệ và nhi tử của mình đang bất tỉnh sao? Nếu chàng muốn bọn họ cũng bị chôn vùi cùng nàng ta thì cứ việc.
Phải cố gắng lắm anh mới có thể hạ giọng với con đàn bà ngoa độc đó để lấy thuốc giải.
Sau khi những người thân của mình vượt qua cơn nguy kịch, anh cầm kiếm quay trở lại tìm nó.
Thằng Dự trông thấy thế liền hốt hoảng xông tới ngăn cản anh:
– Bẩm cậu! Bẩm cậu! Không được đâu cậu ơi! Báo quan thôi cậu ơi! Xin cậu!
– Báo quan? Bằng chứng đâu mà báo quan? Trong cái phủ này có ai trông thấy nó dùng kiếm đâm mợ cả không? Có bằng chứng gì chứng tỏ rằng nó bỏ độc thầy bu, đệ đệ và nhi tử của cậu không?
– Không có thì đợi điều tra cậu ơi!
– Tra? Tra tới bao giờ? Cậu chịu không nổi!
– Nhưng không thể lấy một tội ác này để trừng trị một tội ác khác đâu cậu.
Cậu mà sát hại mợ hai thì cậu sẽ nợ mợ ấy, nghiệt duyên sẽ dây dưa sang kiếp sau.
Con cắn rơm cắn cỏ con lạy cậu, mong cậu suy nghĩ thật kỹ.
Anh đang rất phẫn nộ nên sao có thể nghĩ thấu? Anh đâm vợ hai một nhát vào đúng vị trí mà nàng bị đâm.
Anh biết đó là vết thương chí mạng, không có cách nào chữa khỏi, nhưng anh chưa từng tiếc nuối về sự ra đi của người vợ thứ hai.
Đến bây giờ, khi mơ thấy những chuyện này, nhận ra cô ta có gương mặt giống hệt Khánh, anh cũng chẳng mảy may hối hận.
Nếu là anh của nhiều năm trước, có lẽ anh sẽ cho rằng những giấc mộng đó thật điên rồ.
Nhưng bây giờ, khi trí nhớ dần được hồi phục, anh mới ngộ ra nhiều điều.
Anh đã nhớ ra trước khi anh bị thương ở đầu, anh đã bắt quả tang Khánh giở trò bẩn.
Hiển nhiên, cô ta là người hại anh.
Con đàn bà đó còn bày ra đủ thứ trò điên rồ mà mỗi lần nghĩ tới, anh đều thấy ghê tởm.
Có lẽ, do anh không nghe lời thằng Dự nên nghiệt duyên của anh và cô ta mới dây dưa sang tận kiếp này.
Kiếp trước, anh nợ cô ta một mạng.
Kiếp này, anh trả cô ta vậy là đủ rồi.
Anh căm hận cô ta, nhưng anh cố kiềm chế để không động tới cô ta nữa.
Anh không muốn bản thân mình mắc nợ cô ta trong lúc mất bình tĩnh rồi lại phải tiếp tục dính líu tới cái thứ dơ dáy đấy.
Anh chỉ bảo Khương mời cô ta dọn ra khỏi nhà thôi.
Bà Hợt thế mà lại chẳng hề ngăn cản, bà rất vui là đằng khác.
Mới đầu, thấy Khánh bị ngơ bà cũng thương.
Cơ mà, nó ngơ lâu quá, mãi không khỏi, bà đâm ra chán ghét.
Bà thích có cô con dâu giỏi giang, học thức cao chứ đâu phải là một con điên.
Chứa nó trong nhà mãi rồi hàng xóm láng giềng đi qua người ta cứ xỉa xói là nhà bà nuôi con chó dại thì xấu hổ lắm.
Khánh thừa biết sự khó chịu trong lòng bà Hợt, nhưng cô không thể khỏi điên được, bởi vì đêm qua, Phương đã thủ thỉ bảo cô:
– Khánh! Con vợ cũ của thằng chồng cũ của tao đâm đơn kiện tao vì tội gây tổn hại tới sức khoẻ của người khác rồi.
Tao chắc sẽ được ăn cơm tù sớm thôi.
Mày đang bị điên nên tao sẽ không khai ra mày đâu.
Khi nào mày khỏi điên thì tao mới khai.
Nghe qua thì có vẻ Phương thương bạn, nhưng ngẫm kỹ mới thấy Phương thâm hiểm.
Dạo gần đây, Phương vô tình đọc được một bộ tiểu thuyết rất nổi trên mạng, càng đọc, càng thấy quen.
Đọc tới chi tiết nữ chính mất trí, điên loạn, nam chính phải làm phẫu thuật sọ não, Phương liền sinh nghi.
Cô nhân lúc Khánh không để ý, lén đứng ngoài cửa rình mò Khánh mới phát hiện ra nó đang viết truyện.
À không, nó đang bịa chuyện mới đúng.
Hoá ra, Khánh chưa điên lắm đâu, nó chỉ thích làm nữ chính thanh cao thôi.
Đã thanh cao thì vào tù làm sao được nhể? Phương tin rằng Khánh sẽ giả điên đến cùng.
Nó thà để người ta thương hại cho số phận bi ai của mình còn hơn là bị người ta ghê tởm.
Nắm được điểm yếu của bạn, Phương tiếp tục doạ nạt:
– Tao còn quay lại được cảnh mày hại chị Khuê đấy.
Đợi mày hết điên, tao đưa mày đi tự thú nha!
Phương trêu Khánh vậy thôi chứ cô nào có quay được cái gì.
Phương thực ra cũng không biết nguyên nhân thực sự dẫn tới việc chị Khuê bị sảy thai, nhưng cô nghi ngờ Khánh có nhúng tay vào nên doạ nó chơi chơi cho vui.
Khánh có tật giật mình.
Đúng là cô đã hại chị Khuê.
Cô rất muốn xoá sổ chị, nhưng khi ấy, nhân cách Hải An lại bất thình lình xuất hiện.
Cô đã cố gắng khống chế nhân cách đó, nhưng rốt cuộc, cô vẫn dùng dao lam rạch sai vị trí cần rạch.
Nếu khi ấy cô là Khánh, chắc chắn đã đủ độc ác khiến chị biến mất rồi.
Thật đáng tiếc!
Khánh đã phải đặt mua thuốc bổ não ở trên mạng để uống, nhưng việc cô bị mất kiểm soát các nhân cách diễn ra thường xuyên hơn.
Do không được ông bà nội yêu thương, Khánh phải dọn xuống thị trấn ở.
Mỗi lần gặp Phương, cô lại theo thói quen bới thùng rác.
Đến lúc Phương chính thức bị bắt thì trong con người Khánh bắt đầu hình thành thêm một nhân cách nữa, đó là nhân cách của một con chó.
Có lần, sau khi bốc những thứ dơ bẩn và hôi thối lên ăn chán chê, cô mới quay trở về nhân cách Khánh.
Nhục nhã, ê chề, cô khóc lóc tức tưởi.
Tuy nhiên, cô cũng chẳng làm được gì, bởi vì chỉ sau đó vài phút, cô lại trở thành Khánh An, nữ chính điên loạn nói năng nhăng cuội.
Thật tiếc, bên cô không có nam chính.
Cô phải tự tưởng tượng ra nhân vật đó.
Dần dà, trong cô hình thành luôn cả nhân cách nam chính.
Nam chính, nữ chính và con chó dần dần trở thành ba nhân cách xuất hiện thường xuyên nhất, cứ cười cười nói nói sủa sủa đan xen với nhau suốt thôi! Vui đáo để!.