Đọc truyện Ế Quá Rồi Mau Lấy Chồng Thôi! – Chương 4: Mạnh Mẽ Đối Diện Sự Thật
– Rồi.
Em biết rồi.
Em sợ cái lý lẽ của ông anh lắm rồi.
Thôi thế cứ thoải mái mà ôm đi, ôm đến bao giờ hết khổ thì thôi.
Được chửa?
– Tạm được.
Anh Kiệt thản nhiên đáp.
Quay về thời điểm ba năm trước, sau cuộc gặp gỡ với “người chị ngoa ngoắt”, tâm trạng của anh Kiệt tốt lên rất nhiều.
Hai ngày sau, anh đặt vé máy bay về nước.
Lần này, anh về quê ở hẳn.
Anh bán phần lớn tài sản của mình để lấy tiền quyên góp cho các quỹ từ thiện.
Anh chỉ giữ lại bảy khu nghỉ dưỡng cao cấp bởi vì doanh thu từ việc kinh doanh bảy khu nghỉ dưỡng đó là đủ cho gia đình anh một cuộc sống sung túc.
Anh Kiệt đã vứt bỏ sĩ diện để thừa nhận với người thân rằng mình bị bệnh trầm cảm.
Nhờ sự động viên của gia đình và bạn bè, anh tiếp nhận điều trị.
Sau nửa năm, anh mạnh mẽ chiến thắng bệnh tật.
Cùng thời điểm đó, Khương tìm được mảnh đất đẹp ở xã khác nên xin anh tiền mua đất, xây nhà.
Và rồi, năm qua tháng lại, duyên phận an bài cho anh gặp chị Khuê.
Quế nghe tin anh lấy vợ thì có vẻ không vui.
Gặp nhau ở ruộng khoai, cô ca thán với anh:
– Anh Kiệt ơi! Anh Ớt Chuông thất hứa với em rồi.
Em đợi mãi mà anh ấy không cưới em, lại còn ngoại tình nữa chứ.
Nghe cậu Sức nói anh cưới vợ, em đau buốt cả ruột.
Em phải tiêu tốn cả núi tiền mới điều tra được địa chỉ ở quê của anh để đưa con về gặp anh.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ để anh thấy tâm ý của em, phải không anh yêu?
Anh Kiệt cười khẩy.
Anh bế bé Hạt Tiêu, hỏi thăm con vài câu rồi cho bé ít tiền tiêu vặt.
Sau đó, anh trả con cho Quế, nhẹ nhàng bảo:
– Hai mẹ con em về thành phố đi.
– Ứ về.
Anh quay lại với em đi! Bằng không em sẽ đứng ở đây khóc lóc ầm ĩ lên cho coi.
– Tuỳ em.
Anh Kiệt lạnh lùng nói rồi đi thẳng về nhà.
Gặp bà xã đứng đợi mình ở ngoài cổng, anh thấy vui vui.
Bị chị tra khảo, anh bình thản nói anh vừa đi gặp người yêu cũ và con trai về.
Chị Khuê nói xạo:
– Ban nãy em có việc phải chạy ra ruộng khoai, tình cờ trông thấy con trai anh.
Bé đẹp trai ghê á.
Nom giống ba y như đúc.
Nhất anh!
Thực ra chị Khuê chả thấy bé giống anh Kiệt mấy, nhưng chị nghĩ phụ huynh nào cũng thích nghe người khác khen nom con giống mình nên chị nịnh anh Kiệt chơi chơi vậy thôi.
Anh Kiệt cười tủm trêu ghẹo chị:
– Cảm ơn em đã quá khen.
Đứa con nào của anh cũng giống anh cả.
– Hả? Anh có nhiều hơn một đứa con riêng à?
– Ừ.
Bây giờ em mới biết à?
– Anh có nói đâu mà em biết?
– Em có hỏi đâu mà anh nói?
– Thì em quên.
Giờ anh nói đi! Anh có tổng cộng mấy đứa con riêng tất cả?
Hàng tháng, anh Kiệt đều gửi tiền cho chị Tác để chị nuôi mười sáu đứa trẻ cơ nhỡ.
Tụi nhỏ đều gọi anh là ba.
Anh thật thà đáp chị Khuê:
– Anh có tất cả mười bảy đứa con riêng em ạ.
Chị Khuê sốc nặng.
Chị ngây ngô thắc mắc:
– Mười bảy đứa…!do mấy mẹ đẻ ra hả anh?
– Mười bảy bà mẹ.
Chị Khuê nghe mà sởn cả gai ốc.
Chị cầm hai bắp ngô đập vào hai bên má anh, tức giận quát:
– Gì chứ? Ông anh nom đần đần thế này mà qua tay mười bảy em rồi á? Ôi chao ôi! Bị hết con này đến con kia vờn qua vờn lại thì còn gì là tinh tuý nam nhi nữa hả?
– Anh xin lỗi.
Mà chuyện quá khứ đã xảy ra rồi, anh không thay đổi được em ạ.
Em đừng bỏ anh nhé!
– Cái đó em không dám hứa trước.
– Sao em lại không dám hứa trước?
– Sao mà hứa trước được? Hồi trẻ ông anh chơi bời bay nhảy như thế, nhỡ giờ yếu đuối mất rồi thì chớt em à? Ông anh cứ liệu cái hồn mà tẩm bổ đi, trong vòng ba năm mà em không dính bầu thì em đá ông anh thẳng cẳng.
Chị Khuê cầm bắp ngô tống vào mồm anh Kiệt.
Anh ngoan ngoãn ăn ngô.
Chị lườm anh rồi ăn bắp ngô của mình.
Ăn xong, chị đi rửa bát đũa.
Anh Kiệt tráng bát hộ chị.
Sau đó, chị đi quanh nhà tìm ba chiếc túi ni lông cỡ lớn chứa đầy quần áo của mình.
Rõ ràng hôm qua chị nhờ con bé Linh đem ba chiếc túi đó sang nhà trai cho chị, thế nào mà hôm nay tìm mãi không thấy.
Chị gọi điện chửi nó thì nó kêu nó đã vứt vào phòng anh Kiệt rồi.
Láo thật! Phòng anh Kiệt làm gì có cái túi nào? Phòng anh Kiệt chỉ có một chiếc tủ rất lớn thôi! Ơ kìa? Quần áo của chị…!đã được gấp gọn gàng và xếp vào trong tủ từ lúc nào thế nhỉ? Chị muối mặt xin lỗi Linh rồi lườm yêu anh xã:
– Người gì đâu mà…!vợ chưa sai đã làm.
“Bừn cừi”!
– Vợ chưa sai đã làm thì sao?
Anh Kiệt tò mò hỏi.
Chị Khuê ngọt giọng đáp:
– Thì lại quá đáng yêu chứ sao?
Anh phì cười kéo chị ngã xuống giường.
Giường tân hôn nhưng đêm qua cô dâu chú rể chưa nằm nên trên đệm vẫn còn rất nhiều cánh hoa hồng và bóng bay.
Chị Khuê ngắm nghía bức ảnh cưới của hai vợ chồng treo trên đầu giường, bất giác thấy ấm lòng.
Anh Kiệt hôn má chị.
Chị đùa dai lấy tay che má.
Anh hôn trán chị.
Chị lấy tay che trán.
Anh hôn lên môi chị.
Chị lấy tay che môi.
Anh tủm tỉm cầm hai tay chị, thủ thỉ đề nghị:
– Cô em thể hiện cho anh xem cái tầm ở một nơi cao và xa lắm của cô em để anh học hỏi, được không?
– Được.
Ông anh mở to mắt ra mà học hỏi nhá!
Chị Khuê kiêu căng nói rồi chủ động hôn anh Kiệt cuồng nhiệt.
Chị thấy kỹ thuật hôn của chị nói chung là được của nó đấy, cả cái bước cởi áo giúp chồng cũng ăn điểm, cơ mà, chuyển sang bước cởi áo của mình, chả hiểu sao chị lại bị cuống.
Cởi có năm chiếc cúc mà ngốn của chị mất mười lăm phút.
Có phải gái mới lớn đâu mà chả hiểu sao lóng ngóng thế nhờ? Cáu thực sự! Đã ngượng chín mặt chín mày ra rồi mà anh xã cứ nhìn chị chằm chằm, xong còn tủm tỉm cười chứ, hại chị mất hết cả tự tin.
Nói thật so với gái trong làng dáng dấp của chị cũng nổi trội ra phết đấy, cơ mà so với siêu mẫu thì…!ôi thôi…!khập khiễng thực sự! Chị bực bội nói lẫy:
– Ông anh cười cái gì? Đào nhà quê nó chỉ có thế thôi, làm sao mà được như đào ở thành phố?
Anh Kiệt trêu vợ:
– Cơ mà anh tưởng nhà quê thì cái tầm nó phải khác chứ nhờ…!kiểu cao cao và xa xa đó…!
– Thì trước đây là thế…!nhưng bây giờ…!
– Bây giờ thì sao?
– Thì…!ứ biết đâu…!
Chất giọng ỏn ẻn của chị Khuê khiến chính bản thân chị thấy hơi rờn rợn.
Hôm trước con Hồng bảo nguyên tắc của tình yêu là làm trẻ hoá con người, chị còn chửi nó chưa yêu thì không có tư cách lên tiếng.
Ấy vậy mà hôm nay chị có khác nào con bánh bèo tuổi đôi mươi không? Đấy là chị còn chưa yêu anh Kiệt nhá! Đấy là chị mới chỉ thinh thích thôi đấy! Nhỡ mà tương lai có ngày chị yêu anh thì chả biết chị trẻ cỡ nào nhờ? Có khi lại trẻ hơn cả con Khánh! Có khi hai chị em đi ra ngoài chợ lại chả biết ai là chị, ai là em ý chứ! Eo! Thế thì ngại quá đi mất thôi! Chị ngượng ngùng trốn vào trong chăn.
Anh Kiệt chui vào chăn cùng chị, thủ thỉ khiêu khích:
– Anh tưởng cô em nói được làm được, ai ngờ cũng chỉ là những lời nói chót lưỡi đầu môi thôi à?
Chị Khuê lí nhí chữa thẹn:
– Thì bữa nay phong độ của em chẳng may bị đi xuống một xíu, ông anh làm gì mà căng?
– Anh phải làm căng chứ em, chuyện hệ trọng mà.
– Nhưng mà tụi mình mới cưới nhau, chưa thân nhau lắm và có nhiều thứ còn lạ lẫm về nhau nên em có chút ngượng ngùng.
Em mong ông anh thông cảm.
Anh Kiệt phì cười.
Anh hôn lên cổ chị Khuê.
Tim chị đập thình thịch.
Chị lí nhí hỏi:
– Ơ…!anh xã…!làm cái gì…!mà bất ngờ…!thế?
Anh Kiệt bình thản đáp:
– Anh thể hiện sự thông cảm với em bằng hành động đồng thời kiến tạo sự gần gũi để hai đứa mình thân thiết với nhau hơn, giúp em bớt ngượng ngùng.
Thế rồi, anh lại tiếp tục hôn chị.
Chị Khuê chả thấy bớt ngượng đi tí nào cả, trán chị nong nóng, đầu óc thì quay cuồng, trong lòng lại có chút gì đó xốn xang.
Anh Kiệt kéo chiếc áo nhỏ của chị trễ xuống.
Bàn tay ấm áp của anh ôm lấy nơi tròn trịa, thi thoảng lại miên man nó khiến chị run bắn cả người.
Cách anh chiếm lấy chị cũng rất bất ngờ, chị không cảm nhận được một chút xíu đau nào hết.
Chị chỉ cảm thấy có một niềm hạnh phúc đong đầy bao trùm lấy tâm trí mình.
Sau một hồi triền miên cùng anh, chị hơi nhọc nên đành phải ngọt giọng thỏ thẻ:
– Nè…!anh xã thư thư cho em tí.
Anh Kiệt nghiêm giọng hỏi:
– Thư thư rồi nhỡ anh bị hiểu nhầm là người yếu đuối, rồi anh bị vợ đá thẳng cẳng, em chịu trách nhiệm à?
Chị Khuê đen mặt, đây chẳng phải là gậy ông đập lưng ông hay sao? Chị cao giọng tuyên bố:
– Ông anh chấp nhặt em như thế là không được.
Em nói ông anh nghe, ông anh không thư thư cho em thì em cũng có cách khiến ông anh bỏ cuộc! Đừng khinh con này!
Chị Khuê chơi nhây nhắm mắt giả bộ ngủ.
Anh Kiệt tất nhiên không chịu thua.
Chị cảm nhận được cánh môi anh áp lên nơi tròn trịa.
Anh không hề hôn chị, nhưng chỉ chạm nhau như thế thôi chị đã thấy khó chịu lắm rồi.
Một lúc sau, cánh môi đó miết qua bụng chị, rồi dịch dần, dịch dần, từ từ chuyển xuống thấp dần tới chỗ nhạy cảm nhất của chị.
Chị không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao nữa, nước mắt chị khẽ ứa ra.
Bàn tay chị run rẩy.
Anh nắm tay chị.
Tay anh rất ấm.
Anh thương chị mệt nên chỉ trìu mến âu yếm chị một lát rồi ôm chị, dịu dàng vỗ về cho chị dễ vào giấc.
Hai người không những bỏ bữa trưa mà tới giờ cả nhà ăn bữa tối, bà Hợt cũng chả thấy vợ chồng con cả ló mặt xuống bếp.
Bà thở dài nói:
– Không đợi Khuê Kiệt nữa! Ăn cơm thôi!
Ông Hời thở phào nhẹ nhõm bảo:
– Cưới với chả xin, mệt phết nhờ? Ban đầu tôi chỉ định mời họ hàng ghé qua dùng bữa sáng cho vui, ai ngờ có mấy bà chơi nhây, ở lại tới trưa để ăn chực.
– Công nhận vô duyên ông ạ.
Lúc xế chiều tôi phải gói xôi và hoa quả cho bọn họ lấy phần đem về đấy, chứ không các mụ ở lại tới tối thì ai mà phục vụ được.
Bà Hợt nói.
Khánh thỏ thẻ lên tiếng:
– Mẹ làm vậy là quá sáng suốt.
Trưa nay các bà ấy còn vô duyên tới mức cứ nhao nhao nói xấu chị Khuê.
Bọn họ bảo cô dâu mới về nhà chồng mà chảnh, chả thấy tăm hơi đâu.
Có mấy bà còn chê mẹ sống lỗi nên mới vớ phải đứa con dâu không biết điều, con nghe mà thấy ghét.
Bà Hợt nghe cũng thấy ghết mấy con mụ nhiều chuyện.
Khánh tiếp tục giả bộ ngây ngô thắc mắc:
– Anh chị biến đi đâu từ sáng tới giờ không biết?
Khương giễu cợt nói:
– Chắc ở trong phòng tập thể dục chứ đi đâu?
Khánh ngượng ngùng bảo:
– Úi! Vậy á? Thế mà em không biết.
Em lại ngây thơ quá đỗi rồi!
Đoạn, Khánh lịch sự trình bày với ba mẹ chồng:
– Chị Khuê là đàn bà con gái, ban ngày ban mặt không biết giữ ý giữ tứ thì thôi lại còn rủ rê anh Kiệt làm mấy cái trò xằng bậy, thực sự có hơi mất hình tượng.
Con thay mặt chị xin lỗi ba mẹ, ba mẹ đừng giận chị nha!
Trước khi Khánh lên tiếng, bà Hợt thực ra chẳng hề nghĩ nhiều như thế.
Cơ mà nghe Khánh ỏn ẻn trình bày, bà lại nổi máu điên.
Ông Hời bực bội nói:
– Giận dỗi cái gì? Ba mẹ có phải trẻ con đâu mà giận với chả dỗi? Không có mấy cái trò xằng bậy đấy thì thằng Kiệt và thằng Khương chui từ lỗ cống ra hả?
Bà Hợt ngượng chín mặt.
Bà lí nhí bảo:
– Cái ông hâm này nữa! Nói năng…!cứ bị thẳng quá…!làm người ta e thẹn.
Cơ mà dù gì đi chăng nữa Khuê cũng nên để đến đêm chứ…!đằng này…!
– Ôi dào ôi! Đêm dài lắm mộng.
Cứ đánh nhanh thắng nhanh trước đã, chỉ cần có thằng cháu đích tôn thôi thì những thứ tiểu tiết khác đều được tha thứ.
– Ông nói chuẩn.
Mặc dù Khánh có bầu nhưng đứa nhỏ không phải là cháu trai trưởng nên hôm qua các ông các bà bên họ cũng bảo mong đợi vào Khuê.
Khánh có chút sự ghen tị với vị trí dâu trưởng của chị Khuê.
Cô cố tỏ vẻ dịu dàng trình bày:
– Thời đại này rồi mà còn quan trọng chuyện cháu trai đích tôn thì lạc hậu quá mẹ ạ.
– Ừ nhỉ? Quan điểm của mình vậy có lạc hậu không ông Hời? Tôi sợ bị người ta chê cười ý!
Bà Hợt hỏi chồng.
Ông Hời vênh váo nói:
– Ừ thì có lạc hậu.
Nhưng mà ông đây là người nhà quê nên ông cứ thích lạc hậu, cứ thích cháu đích tôn đấy, thì sao nào? Làm gì được nhau?
– Công nhận.
Chồng bà nói quá phải.
Bà đây cũng cứ thích cháu đích tôn đấy, bà thích, mặc kệ bà.
Bà Hợt hùa theo chồng.
Khánh nhỏ nhẹ bảo:
– Nhưng mà con thấy cả anh Kiệt và chị Khuê đều chưa đủ chín chắn để gánh vác trọng trách của con trưởng và dâu trưởng.
Anh chị lo cho mình còn chưa xong, đến khi có con thì chả biết có dạy nổi con hay không?
– Tụi nó có dạy nổi con tụi nó hay không thì mặc xác tụi nó, không đến lượt mày quản.
Ông Hời cáu.
Khánh hơi run, cô thảo mai nói:
– Ba đừng cáu! Con chỉ góp ý chân thành để tốt cho gia đình mình thôi chứ con không hề sân si gì đâu ạ.
Ông Hời điên tiết quát:
– Không hề sân si gì thì mày im bà cái mồm mày lại đi.
Cứ chỗ này đâm một tí, chỗ kia chọc một tẹo để ăn cớt à?
Khánh rơm rớm nước mắt.
Cô dỗi:
– Nếu con có nói gì không hay không phải khiến cho ba hiểu nhầm lòng con thì con xin lỗi ba.
Con no rồi.
Con xin phép ba mẹ cho con về phòng.
Bà Hợt xót con dâu và xót cả đứa cháu nhỏ trong bụng mẹ nên mắng ông Hời:
– Khánh chỉ muốn tốt cho gia đình thôi mà.
Người một nhà với nhau, sao ông ăn nói thô lỗ thế?
– Ơ hay? Bà mà cũng có tư cách mắng tôi cơ à? Hôm cưới tôi nghe đồn bà còn chửi Khuê kinh hơn nhiều.
– Thì lúc đấy tôi tưởng Khuê giấu chuyện từng có bầu nên tôi bị điên, chứ bình thường tôi đâu hành xử như thế.
Đang bữa cơm mà lôi cớt vào, mất cả ngon!
Khương thấy mẹ cáu ba thì quay sang bảo vợ:
– Tính ba nóng, nghe cái gì chướng tai thì ba chửi lại luôn chứ ba có ý gì đâu mà em phải dỗi cơm? Sắp làm mẹ rồi mà cứ như con nít.
Mau ăn đi cho con khoẻ!
Khánh tủi thân ngồi ăn cơm.
Một lát sau, chị Khuê khoác tay anh Kiệt đi vào bếp.
Có mặt đông đủ cả gia đình ở đây mà chị chả biết giữ ý giữ tứ gì, thể hiện tình cảm quá trớn, nom phát ghét!
– Con xin lỗi cả nhà ạ.
Con ngủ quên giờ cơm.
Con xin tự nhận hình phạt là rửa bát ạ.
– Là tại con.
Khuê đặt báo thức năm giờ chiều để dậy phụ mẹ nấu bữa tối, nhưng con lén vợ huỷ báo thức.
Khánh biết thừa anh Kiệt nói dối.
Nhưng lạ thay, chả ai vạch trần anh cả.
Ba Hời trêu:
– Không sao, ngủ cho khoẻ, tối lấy sức chiến đấu tiếp.
Mẹ Hợt xới cơm cho anh chị rồi nhỏ nhẹ bảo:
– Mau ngồi xuống ăn cơm đi! Bữa nay mẹ nấu dấm cá đấy, ngon lắm!
– Dạ, chị Hợt không cần nói đâu ạ, em ngửi mùi thơm là biết ngon rồi.
Hồi xưa em non dại, cứ tưởng trình nấu nướng của chị Được nhà em là nhất.
Ai ngờ gặp chị Hợt rồi em mới ngộ ra nhận thức của mình còn hạn hẹp quá.
So với chị Được thì chị Hợt đây ở một cái đẳng cấp cao và xa quá đỗi, có lẽ là thiên hạ đệ nhất không ai sánh bằng.
– Úi dào! Con khỏi phải nói những điều đã quá rõ ràng.
Một trong những tật xấu lớn nhất của cuộc đời mẹ là nấu ăn ngon quá đỗi.
Không giấu gì con chứ có mỗi chuyện thổi cơm thôi mà mẹ cũng thổi xuất sắc luôn, cái nồi cơm mẹ thổi nó dẻo, nó thơm rồi cái hạt cơm nó lại cứ trắng mẩy ra.
Chỉ cần thêm vài giọt nước mắm thôi là ba Hời có thể đánh bay ba bát cơm đầy đấy con ạ.
Từ ngày về ở với mẹ ông ấy béo quay béo cút luôn à!
Bà Hợt hồ hởi tâm sự.
Ông Hời chẹp miệng bảo:
– Phải là béo khoẻ béo đẹp chứ, béo quay béo cút thì như cái lu xấu òm ý à.
– Ừ nhỉ? Già rồi nên hơi nhầm lẫn tí, ông xã thông cảm.
Ông xã béo khoẻ béo đẹp, nom nó lại cứ ngon giai hết cả phần thiên hạ, báo hại tôi phải giữ chồng phát mệt.
– Úi! Anh đẹp giai, chị đẹp gái, thảo nào đẻ ra toàn cực phẩm, ai không biết còn tưởng hai ông con trai của anh chị là diễn viên điện ảnh ý chứ!
Cái giọng thảo mai của chị Khuê khiến Khánh buồn nôn.
Ấy vậy mà mẹ Hợt cười không khép được miệng.
Ba Hời, anh Kiệt, anh Khương cũng cười.
Có gì đáng buồn cười đâu? Mọi người cười làm Khánh bất đắc dĩ phải giả bộ cười.
A! Hi! Hi! Hi! Chả vui quái gì sất! Cô gắp miếng cá, gỡ xương rồi đặt vào bát chồng.
Bình thường, Khánh vẫn luôn làm việc này, nhưng bữa nay thấy anh Kiệt gỡ xương cá cho chị Khuê, tâm trạng cô trùng xuống hẳn.
Khi về phòng riêng, Khánh bảo chồng:
– Chồng nè! Lần sau ăn cá chồng cũng gỡ xương cho vợ giống như anh Kiệt nhé!
Khương tức điên.
Khương ghét nhất là bị so sánh với anh Kiệt.
Hồi Khương học tiểu học, trong một lần dạy Khương học, ba Hời buột miệng hỏi:
– Sao anh trai con học giỏi thiệt giỏi mà con lại học ngu thiệt ngu vậy là hả?
– Con xin lỗi ba.
Con sẽ cố gắng hơn.
Khương nói.
Đợi lúc ba không để ý, Khương bắt con cún cưng của anh Kiệt, ôm nó chạy thục mạng ra ngoài chợ rồi bỏ nó ở ngoài đó.
Anh Kiệt đi học về không thấy cún đâu thì rất lo lắng.
Anh chạy đi tìm nó khắp nơi nhưng chẳng thấy tăm hơi nó ở đâu.
Anh Kiệt ít nói, là kiểu người khó tiếp cận, nhưng anh mà đã thương cái gì thì anh thương da diết và ghê gớm lắm.
Anh buồn mất mấy tháng liền đâm ra học hành sa sút hẳn.
Thấy anh bị điểm kém rồi bị ba Hời mắng, Khương khoái trí dễ sợ.
Đến Tết, Ba Hời phải mua cho anh một con cún khác anh mới vực dậy tinh thần, học hành mới hoành tráng trở lại.
Khương cũng cố gắng chăm chỉ học để khỏi bị so sánh với anh trai.
Nỗ lực của Khương được đền đáp bằng tấm bằng đại học sáng giá.
Tuy nhiên, do tính cách hiếu thắng, bộp chộp và thói hay cãi sếp nhem nhẻm nên Khương chẳng đi làm được ở đâu dài lâu cả.
Ngược lại, anh Kiệt hiền lành, tốt bụng, cầu tiến, biết cách làm hài lòng sếp nên sự nghiệp thăng tiến rất nhanh.
Sau này khi trở thành sếp lớn, anh tốt với nhân viên nên cũng được nhân viên yêu quý hết mực, bọn họ cực kỳ trung thành với anh.
Khương nhận thấy anh Kiệt cũng giỏi chuyên môn, nhưng mà chưa thể gọi là tài năng xuất chúng, phần lớn sự thành công của anh đều đến từ việc anh có khả năng thu phục lòng người.
Anh Kiệt giàu lắm, nghỉ hưu ba năm rồi mà tiền vẫn nhiều như nước.
Cơ mà tính anh hơi chặt chẽ.
Mặc dù Khương xin tiền mua đất và mua xe anh vẫn cho, nhưng lại kèm theo điều kiện khi làm giấy tờ, đất và xe đều phải đứng tên anh.
Anh bày đặt thanh cao tuyên bố:
– Khi nào chú bỏ cái món bài bạc online thì anh mới giao tài sản cho chú được.
Khương chả hiểu sao anh Kiệt lại chướng mắt với việc Khương chơi bài online nữa.
Vui mà! Lần Khương lỗ nặng nhất cũng có hơn hai trăm triệu chứ mấy, số tiền đó đâu hề lớn đối với anh Kiệt mà anh cứ sân si hoài, nhức đầu.
Khương thở dài bảo vợ:
– Anh Kiệt từng bị phản bội một lần nên anh ấy không bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào đàn bà.
Em đừng để vẻ bề ngoài hiền lành của anh ấy đánh lừa.
Anh ấy nghèo, chẳng lo gì được cho chị Khuê nên thích thể hiện tí để được đẹp mặt, thùng rỗng kêu to mà.
Còn anh, anh vất vả lăn lộn ngoài xã hội để lo cho cả gia đình rồi, về tới nhà anh muốn thoải mái, không muốn giả tạo màu mè nữa.
Khánh thấy chồng mình nói khá hợp lý.
Cô chăm chú nhìn chồng chơi bài online.
Có ván anh thắng hai triệu, anh cao hứng quay sang hôn má cô, có ván anh thua năm triệu, anh chửi thề rõ to.
Khánh tự động viên rằng chồng cô giàu nên mới dám đánh cược lớn như vậy chứ chồng chị Khuê nghèo, có mười lá gan cũng chẳng dám động vào bài bạc.
Cơ mà, chẳng hiểu sao, khi ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới sân, thấy anh chồng nghèo rớt mồng tơi của chị Khuê đang ngồi ngắm trăng với chị ấy, Khánh lại thấy lòng mình trống trải vô cùng.
Khuê lơ đãng nhìn lên cũng thấy Khánh, chị hôn gió cô em họ rồi hồ hởi bảo chồng:
– Khánh nhà em xinh đáo để, nhờ anh nhờ!
Anh Kiệt ghé tai chị Khuê, thật thà thủ thỉ:
– Cũng xinh, nhưng ăn thua gì so với cô em đây.
Chị Khuê đập vào vai anh Kiệt mắng yêu:
– Cái ông anh này nữa…!”lói với chả lăng”…!
– Nói với chả năng làm sao?
– Còn sao nữa? Nói với chả năng hơi bị điêu nhưng thế nào vẫn cứ thuận cái lỗ tai người nghe quá đỗi!
– Sự thật thế nào anh nói thế mà.
Điêu chỗ nào?
– Điêu ở chỗ ai cũng bảo em ứ xinh bằng Khánh ý.
– Ai bảo kệ người ta, anh thấy xinh hơn kệ anh.
– Vâng.
Ngẫm lại thì lỗi cũng đâu phải tại anh xã khác người đâu, tại là tại em lại cứ xinh đúng cái gu của anh xã đấy chứ! Thôi, nếu quan điểm của anh xã đã là như thế thì phận làm vợ là em đây xin phép được tôn trọng ạ.
Anh Kiệt phì cười xoa đầu chị Khuê.
Chị đứng dậy bẹo má anh, ngọt giọng rủ rê:
– Anh xã! Đi hưởng tuần trăng mật với em không?
– Đi đâu?
– Đi du lịch quanh làng.
Chị Khuê vô tư đáp.
Anh Kiệt cười sặc sụa.
Nhưng anh vẫn lẽo đẽo đi theo chị.
Suốt cả tuần, lúc nào bận thì hai anh chị ở trên phòng trả bài cho nhau, khi rảnh lại nắm tay nhau đi du lịch từ ruộng khoai tới mương cá, có hôm còn hứng lên rủ nhau đi vào vườn chuối hái hoa chuối về làm nộm.
Hai người quanh quẩn bên nhau suốt nên sang thứ hai đầu tuần mới, thấy chị Khuê vô tư đạp xe đi ra ngoài một mình, anh Kiệt có chút không vui.
Anh lái ô tô đi chầm chậm đằng sau chị.
Chị Khuê không hề biết mình bị theo dõi.
Chị vô tư hát hò líu lo, thi thoảng gặp con dốc cao chị cong mông đạp xe cật lực, lúc xuống dốc thì lao con xe vun vút không thèm dùng phanh hại anh Kiệt sốt hết cả ruột.
Anh lo lắng phóng xe đến gần xe chị, gằn giọng hỏi:
– Đi đâu mà không dắt theo chồng?
Chị Khuê tưởng bị thằng trẻ trâu nào trêu ghẹo nên chẳng thèm quay sang nhìn.
Chị trả treo:
– Chồng chứ có phải chó đâu mà dắt theo?
– Ra vậy.
Xem ra trong lòng cô em, địa vị của con chó còn cao hơn cả thằng chồng, nhờ?
Chị Khuê bấy giờ mới giật mình.
Chị vội liếc sang chiếc xe ô tô đang đi chầm chậm ngay bên cạnh.
Nhận ra bạn cùng giường, chị dừng xe, vui vẻ hét toáng lên:
– Á! Anh xã! Sao anh xã lại đi xe ô tô của chú Khương? Mà anh xã biết lái xe á? Bất ngờ như một trò đùa thế hả? Anh xã đi đâu vậy?
Anh Kiệt cũng dừng xe.
Vì con đường này dẫn xuống thị trấn nên anh đáp:
– Anh có việc phải xuống thị trấn.
– Đùa nhau à? Trùng hợp thế chứ lị.
Em cũng đang có việc phải xuống thị trấn nè, anh xã cho em đi nhờ với.
Nãy giờ em đạp xe “mọi hít cạ mông”.
Chị Khuê cố ý nói ngọng.
Anh Kiệt kiêu căng bảo:
– Nhờ vả gì? Quen thân gì mà nhờ?
– Ơ hay cái ông anh này, nói năng “bừn cừi” nhờ? Vợ chồng với nhau mà kêu không quen thân? Vừa tối qua còn trả bài cho nhau xong cơ mà? Cái lúc ấy lại chả thân quen quá đi còn gì?
– Thân quen gì mà lại giấu nhau đi xuống thị trấn ăn mảnh một mình! Thân ai nấy lo à?
– Em đâu có ăn mảnh gì đâu.
Em thấy thím Yến bảo doanh thu bán rau ở chợ làng mình nhỏ như cái mắt muỗi nên em đang phải đi xuống thị trấn thuê cửa hàng để bán rau sạch.
Cơ mà chuyện kinh doanh phức tạp lắm, ông anh cứ để em lo đi, ông anh chỉ cần trả bài tốt là được.
Chị Khuê trêu.
Anh Kiệt chẳng giận chị được nữa.
Anh xuống xe, mở cốp, tống chiếc xe đạp vào đó rồi cho chị Khuê đi nhờ xuống thị trấn.
Tới nhà chị My, chị Khuê ghé tai anh Kiệt dặn dò:
– Ông anh đần thì đừng lên tiếng, kẻo người ta thấy anh lơ ngơ lại bắt chẹt về giá.
Anh Kiệt gật đầu.
Chị Khuê đon đả hỏi bạn thân:
– Giá thuê cửa hàng này là bao nhiêu hả My?
Chị My lén lút liếc anh Kiệt.
Hôm Khuê lấy chồng, chị sợ mất tiền mừng nên viện lý do bận đi công tác để không đến dự đám cưới.
Nghe bạn bè đồn Khuê lấy chồng đẹp trai lắm chị tưởng tụi nó đùa.
Ai dè đẹp thật, mà nom trẻ hơn Khuê nhiều, chả biết tin đồn anh hơn tuổi Khuê có chính xác không nữa.
Chị My điệu đà lấy tay vuốt tóc, dịu dàng nói:
– Người lạ thì tớ lấy ba mươi triệu một tháng, nhưng hai đứa mình chơi thân từ hồi cấp ba nên tớ nể cậu, tớ chỉ lấy Khuê hai mươi triệu một tháng thôi.
– Hả? Rẻ thế á? Vậy bọn tớ ký hợp đồng cả năm luôn.
Anh Kiệt đã định không can thiệp gì vào chuyện kinh doanh của chị Khuê rồi, cơ mà chị ngu ngoài sức tưởng tượng của anh nên anh ngứa mồm hỏi vợ:
– Em không hỏi ý kiến anh à?
Anh xã biết cái qué gì về kinh doanh đâu mà chị Khuê phải hỏi ý kiến anh? Tuy nhiên, sợ anh bị mất mặt trước bạn thân của mình nên chị đành phải giả bộ hỏi:
– À em quên, ý anh xã thế nào?
– Cửa hàng này vị trí xấu, giá thì quá chát, anh không đồng ý thuê.
Chị Khuê ghé tai anh Kiệt nói thầm:
– Anh bị ngáo giá à? Giá thế còn chát gì nữa? Ở bên Nhật một cửa hàng như này giá thuê đắt gấp năm lần đấy!
Anh Kiệt cười khổ.
Anh lôi chị Khuê ra ngoài, tống cổ chị lên xe, đưa chị đi dạo một vòng quanh thị trấn, thi thoảng đi qua một vài cửa hàng có biển hiệu cho thuê, anh dừng xe lại, hất hàm bảo chị tự xuống xe hỏi giá.
Sau khi khảo giá cho thuê của mười cửa hàng ở mười vị trí khác nhau, chị thẹn thùng bảo anh:
– Xin lỗi ông anh, hoá ra giá bạn My cho em thuê cửa hàng là chát thật, hoá ra…!em mới là kẻ bị ngáo giá.
Anh Kiệt cười cười đưa chị Khuê tới một ngôi nhà hai mặt tiền nằm ngay ở trung tâm thị trấn.
Anh mở cửa cho chị coi nhà chán chê rồi mới hỏi:
– Em thấy sao?
– Vị trí siêu đẹp, mặt bằng rộng rãi, nói chung là ưng cái bụng anh xã ạ.
Nhà của người quen anh xã ạ?
– Ừ.
– Anh xã mau cho em số điện thoại của chủ nhà để em hỏi giá cả coi thế nào.
Anh Kiệt trêu:
– Anh chủ nhà này đần lắm, chuyện kinh doanh phức tạp toàn vợ anh ấy lo thôi.
Em có lấy số điện thoại của vợ anh ấy không?
– Anh hỏi thừa thế! Mau cho em số đi!
Anh Kiệt dùng bút viết vào lòng bàn tay chị Khuê một dãy số.
Chị đọc dãy số, cáu kỉnh mắng chồng:
– Chuyện kinh doanh của em là trò đùa của anh đấy hả? Mau đưa số điện thoại của chị vợ anh chủ nhà cho em, ông anh nhì nhằng mất thời gian quá đi thôi.
– Ơ? Anh đưa số đấy rồi còn gì?
– Số này là số của em mà!
– Ừ.
Đúng rồi.
Số của em đó.
Anh Kiệt tủm tỉm nói.
Chị Khuê nhìn lại dãy số trong lòng bàn tay mình rồi chua xót ngồi phệt xuống đất, ôm mặt oà khóc.
Anh Kiệt hoảng hốt ngồi xuống ôm chị.
Chị đấm bùm bụp vào ngực anh, mếu máo than vãn:
– Hồi trước, người ta đồn anh bị khùng, em còn hận người ta tung tin thất thiệt.
Tới giờ phút này em mới nhận ra, phàm là chuyện trên đời, không có lửa thì làm sao có khói? Hoá ra anh xã của em bị khùng thật.
Mới ba mươi lăm tuổi đã bắt đầu có triệu chứng của bệnh hoang tưởng rồi.
Hiện tại anh nhận nhà của người khác là nhà của mình.
Sau này bệnh nặng thêm, anh ra ngoài đường, anh nói với thiên hạ rằng con sông kia, con suối kia, rồi cả ngọn núi đằng xa xa kia cũng là của anh tất thì em biết giấu mặt vào đâu hả? Em đeo mo cau ra đường à?
Anh Kiệt thấy vợ đau lòng cũng rơm rớm nước mắt theo.
Anh hôn trán chị, nhỏ nhẹ nói:
– Anh xin lỗi.
Là anh không tốt.
Lẽ ra anh nên nói rõ mọi chuyện với em ngay từ đầu.
Thực ra trước khi nghỉ hưu, anh từng làm Tổng Giám đốc của công ty du lịch…!
Anh Kiệt chưa kịp nói hết câu thì chị Khuê đã đau khổ cướp lời anh:
– Công ty du lịch Đi Một Vòng Quanh Làng hả? Kiệt ơi là Kiệt! Võ Lâm Hào Kiệt! Tên thì rõ hay mà người thì ngơ ngơ cứ như sống ở trên mây thế hả? Anh bị bệnh từ bao giờ? Sao không nói sớm để em dắt đi khám rồi còn cắt thuốc uống? Vợ chồng với nhau rồi, có gì mà phải thẹn?
Anh Kiệt tức điên cả người.
Anh gằn giọng nói:
– Anh.
Không.
Bị.
Khùng.
Chị Khuê sụt sịt ôm anh Kiệt.
Chị hôn má anh, xoa lưng anh, vỗ về động viên:
– Dù sao thì thừa nhận mình bị khùng cũng không hề dễ dàng gì…!nhưng không sao cả đâu anh xã…!có em ở đây rồi.
Chuyện gì thì cũng có cách giải quyết cả thôi.
Chỉ cần anh nhận thức được mình bị bệnh, mất bao nhiêu tiền em cũng sẽ cho anh đi chữa trị.
Chuyện này ngoài vợ chồng mình ra sẽ không có người thứ ba biết được…!chẳng ai dám chê cười anh đâu, vậy nên anh nhất định không được tự ti.
Anh xã hãy vì em mà dũng cảm lên, hãy mạnh mẽ đối diện với sự thật, anh nhé!
Nghe chị Khuê tuyên bố mất bao nhiêu tiền chị cũng sẽ cho anh đi chữa trị, anh Kiệt có chút cảm động.
Anh cố gắng kiềm nén cơn giận của mình, từ tốn bảo chị:
– Anh xin đính chính lại với em là anh chưa bao giờ bị khùng hay bị hoang tưởng cả.
Nếu nói về bệnh thì đúng là ba năm trước anh từng bị trầm cảm, từng có những ý nghĩ điên rồ, nhưng bây giờ anh khỏi bệnh rồi.
– Hả? Nữa hả? Ba năm trước? Trầm cảm? Ơi hời ơi là ơi hời ơi! Ơi cái tâm hồn mong manh yếu đuối của anh xã em ơi! Bao nhiêu bệnh tật bủa vây thế này thì sống sao nổi? Em thương anh xã quá đi thôi!
Chị Khuê bù lu bù loa lên hại anh Kiệt hơi hoang mang.
Anh đành phải gọi điện cho bạn thân, đồng thời là bác sĩ riêng của mình để nhờ vả:
– Công này, tôi đang bật loa ngoài.
Bà xã tôi đang ở đây.
Ông làm ơn xác nhận với em ấy rằng tôi đã khỏi bệnh trầm cảm và không bị khùng được không?
Hôm kia anh Công mới hoàn tất thủ tục ly hôn chị Cốc, có chút buồn chán nên anh rủ Kiệt lên thành phố đi nhậu với anh.
Chỗ bạn bè với nhau mà Kiệt nỡ lòng nào từ chối rõ phũ, đã thế còn huênh hoang khoe đang đi hưởng tuần trăng mật quanh luỹ tre làng với vợ nghe rõ ngứa.
Do vẫn còn giận bạn thân nên anh Công lươn lẹo nói:
– Kiệt à! Suốt bao nhiêu năm qua không có đêm nào tôi ngủ ngon giấc cả.
Cứ nghĩ về chuyện thằng bạn mình bị khùng, còn mình thì giúp nó giấu gia đình, lương tâm tôi bị cắn rứt tột độ.
Bạn thân mến của tôi ơi! Tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên dừng việc bao che cho bạn, đã đến lúc…!bạn phải mạnh mẽ đối diện với sự thật rồi.
Anh Kiệt sốc.
Chị Khuê vội vã giật điện thoại của anh Kiệt.
Chị sốt sắng nói với anh Công:
– Em cũng nghĩ y hệt như anh đấy ạ.
Thực sự đã đến lúc Kiệt nhà em cần phải nhìn nhận thẳng thắn vào những vấn đề tồn đọng trong chính tâm hồn của mình để tìm cách chữa lành.
Cơ mà chắc anh ấy còn ngại ngùng nên vẫn cứ quanh co lắm.
Em ế mãi mới lấy được chồng, giờ tình hình cứ căng như dây đàn thế này em lo lắng quá đỗi!
Anh Công tò mò hỏi chị Khuê:
– Sao tự dưng em lại phát hiện ra Kiệt bị khùng?
– Ban nãy, anh Kiệt tự nhận vơ ngôi nhà hai mặt tiền ở trung tâm thị trấn là nhà của mình, rồi còn tự nhận trước khi nghỉ hưu mình là Tổng Giám đốc nữa chứ.
Em đoán anh ấy đang có triệu chứng của bệnh hoang tưởng.
Anh Công cố nhịn cười.
Ngôi nhà mà Khuê vừa nhắc tới là nhà cũ của anh, mười năm trước anh cần tiền mua biệt thự ở trên thành phố nên đã bán nhà cho Kiệt.
Chả hiểu Kiệt sống lỗi kiểu gì mà vợ chả thèm tin lời Kiệt nói.
Anh Công đểu cáng thêm dầu vào lửa:
– Ừ.
Đúng là Kiệt đang bị hoang tưởng thật rồi em ạ.
Trước khi nghỉ hưu Kiệt làm công nhân quét rác mà.
Ngôi nhà mà em vừa nhắc tới là nhà của anh.
Hiện tại, anh sống ở trên thành phố nên anh giao chìa khoá nhà cho Kiệt.
Anh nhờ Kiệt thi thoảng xuống thị trấn quét nhà cho anh.
– Em thấy anh Kiệt có chìa khoá cũng lờ mờ đoán được ngôi nhà này là nhà của người quen anh ấy, không ngờ lại chính là nhà của anh.
Anh Kiệt có người bạn vừa giàu vừa giỏi như anh đúng là phúc phận của anh ấy.
Chị Khuê khen ngợi anh Công khiến anh Kiệt rất không vui.
Anh cáu kỉnh hỏi chị:
– Có cần anh lấy giấy tờ nhà cho em xem không?
Anh Công nhanh trí chen ngang:
– Đấy! Lại cái trò giấy tờ.
Để hợp pháp hoá ngôi nhà đó là của mình, Kiệt sẽ tưởng tượng ra chuyện nó cầm tiền đi mua nhà, mà thực chất là cầm lá mít.
Sau đó, nó tưởng tượng ra việc gặp anh để giao dịch, và rồi cuối cùng nó diễn luôn vai của anh, tự làm giấy tờ giả để trao cho chính mình.
Chị Khuê nhìn anh Kiệt lắc đầu, ra điều chị không cần coi giấy tờ nhà nữa, vì vốn dĩ chị đã biết sự thật rồi.
Anh Kiệt chán chả buồn giải thích thêm nữa.
Chị Khuê hỏi anh Công:
– Anh xã nhà em xử lý tình huống cồng kềnh như vậy thì chắc bệnh nặng lắm rồi phải không anh? Giờ mới chữa trị thì có kịp không ạ? Với cả anh cho em hỏi có tốn kém lắm không? Anh cho em con số áng chừng để em còn tìm cách xoay tiền được không?
Anh Công không ngờ chị Khuê lại nghiêm trọng hoá vấn đề như vậy.
Anh cuống cuồng bảo:
– Bệnh của Kiệt vẫn chưa nặng lắm, ở giai đoạn này Kiệt không cần uống thuốc nên không tốn kém em ạ.
Chỉ cần những lúc Kiệt phát bệnh, em dịu dàng quan tâm hỏi han Kiệt thì Kiệt sẽ dần bình phục thôi.
Chị Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Chị nhỏ nhẹ đề nghị:
– Anh ơi ngôi nhà ở thị trấn của anh ý, anh có cho thuê không ạ? Em đang muốn mở cửa hàng bán rau sạch.
Anh Công chém gió:
– Anh có cho thuê, giá năm triệu một tháng.
Chỗ bạn bè với nhau nên không cần làm hợp đồng đâu em, hàng tháng em cứ kêu Kiệt chuyển tiền cho anh là được.
– Dạ.
Được thế thì còn gì bằng? Em cảm ơn anh ạ.
Chị Khuê cúp máy rồi dịu dàng nói với anh Kiệt:
– Em xin lỗi anh xã nha.
Ban nãy anh xã phát bệnh mà em lại mất bình tĩnh dẫn tới phản ứng hơi thái quá.
Lẽ ra em nên dịu dàng quan tâm hỏi han anh xã.
– Ừ.
– Anh Kiệt đáp đại cho xong chuyện.
– Chắc anh cũng nghe anh Công nói rồi, anh ấy đồng ý cho mình thuê ngôi nhà này.
Bây giờ chắc mình phải dọn dẹp qua thôi anh ạ.
– Ừ.
Nhớ ra anh xã từng là công nhân quét rác, chị Khuê lấy chiếc chổi ở góc nhà đưa cho anh, hồ hởi nói:
– Nè! Anh xã! Lâu lâu vận động tí cho đỡ nhớ nghề!
Anh Kiệt thở dài cầm chổi quét nhà.
Chị Khuê nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha.
Đợi anh quét nhà xong, chị Khuê đảo mắt một vòng quanh nhà săm soi rồi gật gù bảo:
– Công nhận, đúng người, đúng chuyên môn có khác, sạch sẽ thực sự.
Anh Kiệt đẩy chiếc ghế sô pha vào phòng trong.
Chị Khuê vẫn đang ngồi trên ghế nên chị tất nhiên cũng bị di chuyển cùng nó.
Chị ngại ngùng hỏi chồng:
– Ơ cái anh xã nhà này! Xấu xa nhờ! Tự dưng lại vào trong đây để làm cái trò bậy bạ gì thế?
– Trò gì? Không chuyển hết đồ đạc vào phòng trong thì lấy đâu chỗ đâu mà bán rau?
– Ừ nhỉ? Thế mà em lại cứ tưởng…!
– Em tưởng hay là em mong chờ?
Anh Kiệt trêu.
Chị Khuê đợi anh chuyển hết đồ đạc vào phòng trong mới tủm tỉm trả lời anh:
– Thú thực…!em cũng có chút mong chờ cái sự tưởng tượng của mình đấy anh xã ạ.
Anh Kiệt hiểu ý bế chị Khuê đi lên phòng ngủ trên tầng hai rồi đặt chị nằm lên giường.
Sau khi khiến chị bị choáng ngợp bởi những cơn sóng dữ dằn và đầy thô bạo, anh dịu dàng hôn môi chị, trìu mến vuốt ve mái tóc của chị.
Anh luôn biết cách khiến chị chìm vào giấc ngủ thật ngon với nụ cười ngốc nghếch trên môi.
Xế chiều, chị lim dim hé mắt thì thấy anh đang ngồi dựa vào thành giường, chị thì như con mèo nhỏ nằm trên đùi anh.
Chị vòng tay qua ôm lấy anh, mặt dụi dụi vào bụng anh, thủ thỉ hỏi:
– Ông anh bận làm gì mà không tranh thủ ngủ xíu đi?
– Anh bận nhòm cô em.
Anh Kiệt thật thà đáp.
Chị Khuê trêu:
– Yêu em á mà nhòm?
– Không.
Xinh thì nhòm thôi chứ tầm này còn yêu đương gì nữa.
– Anh xã nói chí phải.
Em thấy chỉ cần thương nhau và nghĩ cho nhau là được rồi, yêu đương làm chi cho nó mệt.
Em và anh xã trước khi lấy nhau cũng yêu người cũ chán chê mê mỏi đấy thôi, rốt cuộc có được cái quái gì đâu? Nói chung anh xã đừng yêu em, em cũng không yêu anh xã, như vậy thì đến khi một trong hai chúng ta thay lòng, bọn mình sẽ chia tay văn minh và không bị đau khổ.
– Ừ.
Anh hiểu.
– Nói vậy thôi chứ em không mong mình chia tay đâu.
Tại em cứ bị mê cái cách anh xã trả bài ý.
Anh Kiệt cười cười bẹo má chị Khuê.
Chị tủm tỉm nói:
– Có lẽ việc việc anh xã hoang tưởng rằng bản thân mình là người có nhà và có địa vị xuất phát từ việc anh xã thương em, muốn em có một cuộc sống hạnh phúc.
Cơ mà đối với em, hạnh phúc không phải là những thứ ảo ảnh phù phiếm hão huyền, hạnh phúc chỉ đơn giản là được nắm tay anh xã, cùng nhau sống một đời an ổn.
Ánh mắt chân thành của chị Khuê khiến sống mũi anh Kiệt cay cay.
Anh hoàn toàn không hề thấy bực bội gì về việc bị vợ hiểu nhầm nữa.
Khùng hả? Được thôi! Khùng thì khùng! Có sao đâu? Cho dù khùng, vẫn có vợ ở bên cơ mà, sợ gì? Có anh khùng vui vẻ gọi điện đặt mua gà rán.
Lúc người ta giao gà tới, vợ anh ngúng nguẩy chê bai:
– Không ăn đâu, muốn ngủ thêm.
– Ăn một chút thôi.
Ăn giúp anh.
Anh Kiệt nịnh.
Chị Khuê phụng phịu nói:
– Thôi được rồi.
Anh xã đã nhờ thì chả nhẽ em lại không giúp? Nhưng mà em chỉ ăn một chút thôi đấy!
Cái một chút của chị Khuê chính là cả hộp gà.
Cơ mà anh Kiệt chẳng hề chê chị làm màu, anh chỉ cười hiền thôi.
Hai vợ chồng mải quấn quít bên nhau thành ra lại về muộn.
Sợ mẹ chồng càu nhàu nên trước khi về nhà, chị Khuê nhanh trí ghé qua cửa hàng quần áo mua tặng mẹ một chiếc váy hoa.
Bà Hợt nhận được quà thì vui vẻ cảm ơn chị rối rít.
Chị bảo bà:
– Nếu con trót mua váy không hợp ý mẹ thì mẹ đừng giận con nha.
Tại mẹ đẹp dữ dội quá, kiếm được chiếc váy xứng tầm với mẹ quả thực khó như mò kim dưới đáy biển.
– Con cứ nói quá!
– Không đâu mẹ.
Con đây gái quê thật thà chất phác, chưa bao giờ biết nói quá là gì luôn.
Khánh thấy bà Hợt cười như nắc nẻ thì bực bội vô cùng.
Chị Khuê luôn trơ trẽn như vậy, trước kia thì suốt ngày dọn dẹp nhà cửa, đi gặt, đi cấy giúp ông bà nội để lấy lòng ông bà, bây giờ chị lại giở trò nịnh nọt để lấy lòng mẹ chồng.
Chị luôn muốn mọi người thương chị nhiều hơn thương Khánh.
Chị hơn Khánh tám tuổi lận mà chị cứ sân si với Khánh hoài.
Khánh của bây giờ đâu còn là đứa nhóc ngốc nghếch để chị chiếm đoạt tình thương của mình nữa.
Nhân lúc chị Khuê đi tắm, Khánh chạy ra ngoài vườn, giả bộ nôn oẹ.
Bà Hợt lo lắng chạy theo con dâu hỏi han:
– Sao vậy Khánh? Có phải con buồn vì ngày mai mẹ và Khương sẽ đi đón bé Khoa về nhà nuôi không?
Cứ nhắc tới tên cậu con trai riêng của Khương là Khánh lại tức sôi máu.
Khương và Huệ yêu nhau từ thời cấp ba, yêu dài, yêu lâu, yêu bền sâu tới mức Khánh thả thính gần một năm trời Khương mới chịu đá Huệ để đến với Khánh.
Sau đó, Huệ bặt vô âm tín.
Tự dưng hôm qua, Huệ gửi ảnh bé Khoa cho mẹ Hợt và Khương kèm tin nhắn báo Huệ sắp phải đi lấy chồng, nhờ mẹ và anh chăm bé.
Vì bé quá giống Khương nên mẹ và anh đồng ý luôn.
Khánh rất cay, nhưng cô không dại mà lên tiếng phản đối.
Sáng mai, cô sẽ thủ thỉ với chị Khuê để kích động chị sau.
Còn bây giờ, Khánh chỉ nhỏ nhẹ nói:
– Mẹ an tâm, con không buồn chút nào đâu ạ.
Bé Khoa là máu mủ của chồng con, con thương bé còn không hết.
Con cũng mong mẹ và anh Khương sớm đón bé về nhà mình ở để con còn chăm sóc bé.
– Ôi! Con dâu mẹ rộng lượng quá! Mẹ biết ơn con nhiều lắm.
Vậy có phải con mệt vì chuyện học hành không?
– Dạ.
Đúng là học cao học kiến thức nặng thật mẹ ạ.
Với cả đi đi về về bằng taxi cực quá chừng luôn mẹ ơi! Cái mùi trên taxi ý mẹ, thực sự không hề dễ ngửi.
Con thì con vẫn cố gắng chịu đựng được, cơ mà con chỉ sợ em bé trong bụng thấy khó chịu mẹ ạ, tội nghiệp bé!
– Ơ? Thằng Khương mua xe để chở con đi học cơ mà? Xe đâu mà con phải đi taxi?
– Dạ.
Con không dám nói đâu mẹ.
Nói ra lại mang tiếng cố tình đâm chỗ này, chọc chỗ kia.
– Ôi dào, ba con nóng tính nói xằng nói bậy, con chấp lời ông ấy làm gì? Có gì nói mẹ nghe xem nào!
– Thôi mẹ ơi, mình cứ chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không cho gia đình êm ấm mẹ ạ.
– Mẹ biết mẹ có một nàng dâu thảo hiền.
Nhưng mà con cứ hiền quá thì con lại là người chịu thiệt thôi.
Khánh giả bộ khó xử gạt nước mắt rồi tiếp tục khổ sở nôn oẹ.
Cô hi vọng bà Hợt có thể tự đoán ra, ngặt nỗi, bà ngu quá nên Khánh lại phải đưa gợi ý nho nhỏ:
– Bữa nay chị Khuê đi chơi với anh Kiệt mà vẫn nhớ mua quà cho mẹ, chị dễ thương quá, mẹ nhỉ?
– Á à! Đúng rồi! Suýt nữa thì mẹ quên mất! Thì ra là vợ chồng Khuê lấy xe của vợ chồng con.
– Con đã muốn giấu rồi mà mẹ lại thông minh quá đỗi như thế này thì con khó xử quá đi mất thôi!
– Con đừng thấy khó xử.
Mẹ sẽ giúp con đòi lại công bằng.
Nhưng mà mẹ không tin Kiệt tự ý lấy xe của em trai mà không xin phép.
Chắc chắn là Khuê nhõng nhẹo xúi bậy Kiệt rồi.
Chả biết giữ ý giữ tứ gì sất, hại con phải đi taxi mệt nhọc, ảnh hưởng tới cháu mẹ.
Ghét ghê.
– Mẹ đừng ghét chị.
Con nghĩ chị không cố ý đâu ạ.
Chắc trời nóng, chị muốn đi xe ô tô cho mát.
Chị Khuê chịu nóng hơi kém.
Trưa hôm qua con sang phòng chị chơi thấy chị bật điều hoà đấy mẹ ạ.
– Thế đâu có chứng minh được là Khuê chịu nóng kém đâu nhỉ? Trưa hôm qua nắng nóng đỉnh điểm, cả ba phòng ngủ nhà mình đều bật điều hoà mà.
Bà Hợt thắc mắc.
Khánh nhỏ nhẹ phân tích:
– Vâng.
Nhưng mà ba mẹ đã có tuổi, anh Khương đi làm vất vả, con thì đang mang bầu nên xứng đáng được bật điều hoà.
Chỉ có anh Kiệt và chị Khuê là tối ngày ăn không ngồi rồi thì làm gì mà nóng tới mức phải bật điều hoà hả mẹ? Con nghĩ anh chị bật quạt là được rồi..