Đọc truyện Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi – Chương 7
TÔI VÀ HỌC SINH MỚI
Tại lớp 10a3- lớp nó
Đúng lúc chuông vào giờ vang lên, cô chủ nhiệm lớp nó bước vào, theo sau là một chàng trai.
Nhìn đây cũng biết là lớp nó chuẩn bị có học sinh mới.
– Hôm nay chúng ta có học sinh mới từ Mĩ về, các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé !: Cô chủ nhiệm nói, rồi quay sang nhìn cậu học sinh mới
– Xin tự giới thiệu, mình là Tôn Minh Dương. Rất vui được gặp các bạn !
Cậu ta nói và nở một nụ cười thiên thần. Nhìn qua mà nói cậu ta cũng đẹp trai đấy chứ. cái dáng vẻ của trai thư sinh đây mà.
Dáng người cao cao, chắc phải tầm 1m8 đó. Mái tóc nâu được chải gọn. Đôi mắt màu nâu thật dịu dàng như con gái. Cậu đẩy chiếc kính của mình lên.Đôi mắt đó đang liếc nhìn, tìm một ai đó. Cái mũi cao. Và làn da trắng như tuyết.
– À, em có thể tùy ý chọn chỗ ngồi nhưng em đành phải ngồi bàn 3 người thôi. Thông cảm nha, lớp hết chỗ rồi
Hừm….. Cậu ta nhìn xung quanh lớp một hồi. Vô tình mắt cậu ta gặp trúng nó. Cậu thản nhiên đi xuống, lướt qua từng bàn một. Bọn con gái thì tiếc nuối nhìn cậu đi xuống. Dừng lại đúng bàn của nó và cô, cậu hỏi :
– Cậu không phiền nếu mình ngồi đây chứ ?: Cậu ta nhẹ nhàng hỏi
Nó ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu. Dịch người vào và nói:
– Được thôi, cứ tự nhiên mà ngồi
Cậu thả cặp và ngồi xuống, nhìn sang 2 cô bạn ngồi cạnh mình.
Cô và nó có vẻ không quan tâm đến sự hiện diện của cậu ta, cứ thể thản nhiên làm việc riêng. Cô thì đang ngồi xếp lâu đài bằng bộ bài. Còn nó thì đang ngồi thản nhiên ngủ
Cậu còn đang thắc mắc bộ 2 người này không sợ bị cô phát hiện sao.
Đúng lúc cô nhìn xuống, thấy 2 người họ đang làm việc. Chẳng nói gì cả, chỉ ‘chẹp’ miệng một cái.
Căn bản nói mãi 2 người này có nghe đâu nên nói cũng bằng thừa.
Cứ thế mà đến giờ ra chơi….
Nó liền đứng dậy nhanh chóng đi tìm anh trai để đòi ăn. Chưa kịp đi thì nó đã bị chặn lại bởi cậu.
– Cậu muốn gì ?: Nó hỏi
– Cậu biết rồi đấy, mình là học sinh mới nên không quen với trường lớp. Cậu có thể dẫn mình đi tham quan trường được không?
– Không: Nó bỏ đi
– Chờ chút đã nào: Cậu quyết không để nó bỏ đi, cậu cầm chặt cổ tay của nó
Cậu ta đủ mạnh để giữ nó lại. Hả? Lần đầu tiên có người đủ sức để giữ nó lại đấy.
Nó quay đầu lại nhìn hắn. Ủa ? Cái chàng trai thư sinh lúc nãy đâu rồi ?
Trước mặt nó là một người hoàn toàn khác. Vẫn là khuôn mặt của cậu, nhưng… Cái ánh mắt thì không phải. Đôi mắt giờ nhìn rất giống màu đen, nó trông thật sâu thẳm. Giống một cái hố đen sâu không đáy muốn nuốt chửng nó.
Con mắt đen đó như thôi miên nó, nó chỉ đứng yên nhìn nó, cho đến khi:
– Ồ, lại gặp nhau rồi: Cái giọng đó vang lên. Là hắn
Như lấy lại ý thức, nó giật tay lại và bỏ đi. Còn cậu thì mở một nụ cười bí hiểm.
Còn nó và hắn lúc này đang làm gì nhỉ ?
– Anh hai tui đi đâu rồi ?: Nó hỏi
– Thế quái nào anh biết chứ, dạo này tung tích anh hai nhóc anh hoàn toàn không biết. Ở nhà nhóc không gặp hả ?
– Haiz….: Nó thở dài một cái rồi nói tiếp: Anh ấy đi rõ sớm mà tối đến khuya mới vác xác về. Sao tui kịp gặp chứ. Cứ như kiểu giấu tôi đi làm việc cho mafia í: Nó chỉ nhún vai cái
Hắn giật mình suýt rơi tim, anh từng dặn hắn là không được để nó biết anh và hắn àm việc trong thế giới ngầm. Căn bản điều này có thể gây nguy hiểm cho nó. May nó chưa nghi ngờ gì cả. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đúng ra nó có lẽ sẽ nghi ngò nhưng nó đang bị thứ khác làm phân tâm. Cậu chính là thứ mà nó đang nghĩ đến.
Cái ánh mắt đó làm nó liên tưởng đến một thứ gì đó. Máu…
‘ Sao tự nhiên mình lại nghĩ đến nó nhỉ ? Dạo này chắc do xem phim nhiều quá thôi mà ‘: Nó nhẹ nhàng vuốt ngực mình
– Có chuyện gì hả ?: Hắn hỏi
– À, đâu có gì đâu: Nó xua xua tay
DING DONG
~Tiếng chuông vào tiết vang lên, đây cũng là cái cớ để chuồn luôn
– Ô, vào tiết rồi, tạm biệt nhé
– Ơ…
Hắn chưa kịp nói nó đã chạy đi mất rồi. Nó lại giấu mọi người điều gì đây ?
Nó về lớp mình. Hai tiết cuối là Văn thì phải. Thôi cúp tiết thôi. Nó thản nhiên lấy cặp và té luôn
Nó ra sau trường, cái gốc cái cổ thụ đó. Tựa lưng mình vào gốc cây nó khẽ nghĩ điều gì đó.
Bỗng từ cặp nó rơi ra một mẩu giấy nhỏ. Nó liền mở mẩu giấy đó ra. Miệng nở một nụ cười tinh nghịch.
Sắp có trò vui rồi