Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi

Chương 19: Ngày Anh Trở Về (4)


Đọc truyện Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi – Chương 19: Ngày Anh Trở Về (4)


Giờ anh và tôi đã trở thành người của thế giới ngầm rồi nhỉ ?
Thực sự tôi biết nó rất nguy hiểm, nhưng không sao. Vì chỉ cần có anh bên cạnh là tôi sẽ ổn thôi.
Tôi lấy biệt danh là Death, còn anh là Lonley. Biệt danh gì mà lạ vậy ?
Khi tôi hỏi thì anh chỉ nhẹ cười và bảo:”nghĩ đại thôi !”
Bỏ qua chuyện đó sang một bên đi. Nói chung đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời tôi, cho đến khi…
Hôm đó là một buổi sáng bình thường. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xám xịt. Ra ngoài phải nhớ mang ô mới được.
Ding
~Điện thoại tôi chợt rung nhẹ. Tôi cầm máy lên. Là tin nhắn từ bang chủ.
Bình thường thì bang chủ sẽ nhắn tin cho tôi để giao nhiệm vụ. Lần này nhiệm vụ là gì đây ?
Tôi nhẹ nhàng mở điện thoại xem tin nhắn.
” Tiêu diệt bang đảng Red ”
Bang Red sao ? Đây là kẻ thù của bang Black sao ? Đấy là cái bọn hay giết chết người chúng ta sao, và là cái bọn hay cướp những giao dịch lớn hay sao ?
Tiêu diệt được bọn chúng thì chẳng phải một mũi tên trúng hai đích hay sao !
Đã thế tiền thưởng còn khá lời, ngu gì mà không nhận.
Tôi liền nhắn lại luôn chữ “Ok !”
Thả điện thoại trên giường, tôi xuống vui vẻ ăn sáng cùng anh.

Anh hiện giờ đang nấu cơm rang cho bữa sáng.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh từ đang sau. Áp nhẹ khuôn mặt mình vào tấm lưng to lớn của anh.
Anh nhẹ nhàng hỏi :
– Chuyện gì ?
– Bang chủ giao nhiệm vụ mới kìa!
– Rồi, ra bàn ngồi đi. Đừng có đứng đây hít hà sau lưng anh nữa, nhột lắm: Eh ? Anh ngày càng siêu rồi đó, em chỉ ngửi nhẹ mùi hương bạc hà của anh thôi mà đã nhận ra rồi sao ?
– Ứ, em không bỏ ra đâu !: Tôi tỏ vẻ trẻ con, nũng nĩu không chịu buông ra
– Em đang cố khiêu khích anh đấy hả ?
– Hử ? Khiêu khích gì ?
– Ờ thì, ngực em cứ chạm vào lưng anh í: Anh cố nhắc khéo
Bụp !
Tôi liền đấm một cái vào tấm lưng đó.
-Ui da ! Anh có làm gì đâu mà em tự nhiên đánh anh !?
– Hứ ! Khung cảnh đang lãng mạn tự nhiên anh nói một cái câu nghe biến thái vậy !?
– Nhưng anh chỉ nói sự thật mà
– Cái sự thật thì nói lúc cầ thiết chứ. Anh đúng là chẳng tinh tế tí nào cả ! Mau mang bữa sáng cho em đi !: Tôi như một tiểu thư cao giá ra lệnh cho người hầu của mình.
Anh mang ra một đĩa cơm rang trứng ra cho tôi.
Ngon thật đấy
~– Nhiệm vụ lần này là gì vậy: Anh vừa cho miếng cơm rang vào miệng vừa hỏi tôi
– Tiêu diệt bang Red !
– Bên đó nhiều người lắm đó, chắc là ” Mission complete ” không ?
– Không sao ! Chỉ cần có anh bên cạnh là em sẽ ổn thôi: Tôi nói, miệng nở một nụ cười tươi như hoa
– Rồi, ngoan ngoãn ăn đi. Tối nay chúng ta có việc để làm mà.
Anh nói và nhẹ xoa đầu tôi như một chú mèo.
Tối hôm đó, tầm 6-7 giờ. Tôi và anh đi làm nhiệm vụ.
Lúc nào cũng thế, cả 2 chúng tôi đều diện màu đen. Căn bản màu đen là màu của bang Black mà, với cả màu đen cũng ngầu mà ?
Hiện giờ chúng tôi đang ở một khu gara cũ. Theo lời bang chủ nói thì đây chính là trụ sở của Red ư ?
Xem nào, nghe nói bọn nó có mấy trăm tên nhỉ ?
Hửm ? Mình nên giết bọn chung bằng gì đây ? Một con dao găm ? Hay là một khẩu súng lục ? Khó chọn quá !!!
– Sao vậy ? : Thấy tôi đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ gì đó, anh liền nhẹ nhàng hỏi

– Em không biết nên giết bọn chúng bằng cái gì cả ?
– Em lo chuyện đó hả ?: Ý anh là sao !? Em đương nhiên phải lo rồi. Giết ngưòi là chuyện trọng đại đó !:- Chọn món nào em thích nhất đi !
Món mình thích nhất ư ?
Tôi liền moi ra từ bao đựng ghita một cây katana. Đừng hỏi vì sao tôi lại mang nó đi, chỉ là sở thích thôi. Còn cái bao đựng là để che cái katana. Nghĩ gì ai lại hien ngang cầm vũ khí đi giữa dọc đường chứ.
– Ok ! Vào thôi !
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, tôi đạp một phát vào cái cửa tội nghiệp. Với sức mạnh của tôi thì cánh cửa sẽ…
Rầm !
Văng ra xa luôn.
Giờ thì tất cả mọi người đang nhìn vào chúng tôi.
– Bọn nào đây ?!: Một tên lên tiếng
– Bọn tao là người của Black ! Và bọn tao đến để khử trừ chúng mày!
Vừa nói xong tôi liền xông lên trước. Với lưỡi kiếm sắc nhọn của mình, tôi chém từng tên một từng tên một.
Chém vào tay, chân. Có cái thậm chí vào bụng, tim và đứt đầu luôn.
Chẳng biết mình đã giết chết bao nhiêu tên nhưng lưỡi kiếm bây giờ đã nhuốm một màu đỏ.
Sau một hồi vòng vo với cái đám yếu ớt này thì bọn nó cũng chết hết.
– Xong rồi, chúng ta về thôi !: Tôi nói
– Ừ
Chúng tôi vừa ra khỏi mấy bước thì…
– Chúng mày…. Chết hết đi !
Một tên trong số đó vẫn còn trụ lại, hắn giơ khẩu súng lên và….
Pằng !

Cả 2 chúng đều dính đạn và cùng ngã gục xuống.
Tí tách, tí tách.
Ồ ,trời mưa hả ? Biết thế mình nên mang ô…
Đôi mắt tôi chợt nhắm lại. Thứ duy nhất bây giờ chỉ là một màu đen.
.
.
.
.
Lúc tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện. Nhưng, tôi không thấy anh đâu cả. Kể từ lúc đó anh đã biệt tích.
Sau khi anh biến mất, tôi đã đi du học ở Mĩ. 2 năm đi du học ở Mĩ, tôi trở về với quê hương mình.
Tôi đã quen thêm vài người bạn. Gặp lại ông anh nuôi ngốc nghếch, con bạn mít ướt. Quen thêm một tên đàn anh biến thái, một tên thần kinh.
Dù thế nhưng, tôi vẫn không thể quên được anh. Tôi tin rằng anh vẫn còn ở đâu đó ngoài kia mà.
Rồi khi tôi nhận được cuộc gọi từ bang chủ, tôi như không cầm được nước mắt.
Anh còn sống ư ? Giờ anh ra sao ? Sông tốt không ? Tôi có nhiều câu muốn hỏi anh lắm.
Cái ngày tôi chờ rốt cuộc cũng đến. Ngày anh trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.