Đọc truyện Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi – Chương 17: Ngày Anh Trở Về (2)
Ngay sau khi hạ cánh, tôi nhanh chóng đi tìm một khách sạn để thuê phòng trọ một đêm.
A ! Tôi biết mình ăn ở tốt mà, ngay gần đây có một khách sạn nhỏ.
– Cho tôi thuê một phòng !
Chúng tôi cùng đồng thanh nói.
Tôi quay sang bên phải, lại là anh sao !?
Sao đi đâu cũng gặp anh vậy ?
– Xin lỗi quý khách, nhưng 2 người có thể dùng chung một phòng đơn được không ?: Cô tiếp viên nhẹ nhàng hỏi
Hả ? Tôi trố mắt ra nhìn cô tiếp viên rồi quay sang nhìn vẻ mặt anh. Hoàn toàn tỉnh bơ, anh ta không có ý kiến hay phản đối gì sao ?
– Vậy đi tìm khách sạn khác là được chứ gì !
– Nói trước đây là thời điểm vàng, các khách sạn khác chật kín khách rồi. Đây là chỗ cuối cùng còn phòng đó thưa quý khách.
Hả ? Cô đùa tôi hả ? Bình thường thì cái khách sạn bé tí này chắc gì đã có khách. Vậy mà cô bảo cả cái Sài Gòn này tất cả các khách sạn chật kín phòng hả !??
Nhưng giờ cũng tối rồi, tôi nhìn ra ngoài trời. Bên ngoài thì tối đen như mực, ra ngoài một mình để tìm phòng trọ bây giờ là quá nguy hiểm với một cô gái chân yếu tay mềm như mình.(Cái gì ! Chị mà chân yếu tay mềm hả ?)
– Anh không phiền chứ ?: Tôi quay sang hỏi anh
– Tôi không phiền đâu
– Vậy thì cho chúng tôi một phòng
Cô tiếp viên đưa cho chúng tôi một chiếc chìa khóa phòng 503.
Một căn phòng nhỏ ở tầng 3 với cái ban công nhỏ, mấy cái ghế với một cái bàn và một cái giường.
– Anh ngủ dưới sàn, còn tôi sẽ ngủ trên giường.
– Nhưng sàn lạnh lắm: Anh nói và giương đôi mắt cún con nhìn tôi. Xin lỗi chứ tôi không dễ động lòng đâu.
– Anh là con trai mà, chịu lạnh có chết đâu.
– Sao nhóc phải cằn nhằn nhỉ. Ngủ chung giường có chết ai đâu
– Chết tôi đó, không đời nào tôi chịu ngủ chung giường với một tên con trai đâu !
– Vậy thì làm đường phân chia đi!.Anh gợi ý
– Đường phân chia ??
– Lấy cái gối ôm này làm vật chia cách 2 phần giường. Không ai được lấn sang. Thế nhóc chịu không ?
– Cũng…được: Hết cách rồi, tôi cũng đành gật đầu với ý kiến của anh.
Sau khi tắt đèn thì tôi nằm một bên, anh nằm một bên và ở giữa là cái gối ôm dài.
Nhưng…..tôi thực sự không quen cái việc có một tên con trai đang ngủ cùng giường với mình. Thế quái nào ngủ được chứ !??
– Không ngủ được hả ?: Giọng anh chợt nhẹ nhàng vang lên
-…..: Tôi chỉ im lặng không nói gì cả
– Muốn nghe một câu truyện không ?
– *Im lặng là đỉnh cao của sự kinh bỉ*
– Ngày xửa ngày xưa….: Đùa hả, anh ta bị thiểu năng phải không !!?
– Anh bị ngu hả ? Tôi còn chẳng thèm trả lời mà anh cứ thế tự biên tự diễn thật hả !!!: Tôi quát to
– Vì anh biết nhóc chưa ngủ mà, nếu không thích nghe kể chuyện thì tâm sự vậy ?
– Sao cũng được, đồ ngốc (tsun kìa ~ ) (MDC : Tin tôi đập bà không tác giả. T/g : Dạ em xin lỗi thưa chị, em còn yêu đời nên đừng giết em)
– Nhóc đến Sài Gòn làm gì vậy ?
– Trốn, còn anh ?
– Chỉ đi du lịch loanh quanh thôi ! Muốn đi cùng không ? Đằng nào nhóc cũng rảnh mà
– Có được không vậy ?
– Được mà, vậy sáng sớm mai chúng ta đi nhé !: Giọng điệu anh trở nên vui vẻ
– Ừm: Anh ta cũng không hẳn là một tên đáng ghét. Tôi cười một cái.
Ngày hôm sau, chúng tôi đã dậy vào tầm 7 giờ sáng để đi.
Cả 2 chúng tôi đều mặc áo phông và quần jeans cho tiện di chuyển (vâng tôi biết gu thẩm mĩ tôi tệ nhưng chưa nghe câu quần đùi áo phông, thương hiệu Việt Nam hả ?!)
– Giờ chúng ta đi đâu đây ?: Tôi hỏi
– Nhóc thích mèo không ?
– Có !
Tôi thích mèo hơn là thích chó. Căn bản mèo nó khá là yên tĩnh nên tôi cũng thấy hay đấy chứ !
– Thế thì đến chỗ này đi
Anh nắm lấy tay tôi và kéo đi. Bàn tay to lớn và ấm áp nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ cô đơn này.
Tim tôi lại cảm giác đập lỡ một nhịp rồi.
Anh dẫn tôi đến tiệm cà phê mèo. Vừa mở cửa bước vào là một cục bông màu đen cuốn lấy chân tôi.
Woa ! Một bé mèo con, tôi nhẹ nhàng bế nó lên. Dễ thương quá ! (Tự nhiên nhớ đến con chó của Kuroko, a, dễ thương ghê)
Tôi và anh tìm một chỗ ngồi. Cả w đều cùng gọi 1 cốc latte, trùng hợp thật đó.
Một lúc sau, đồ uống được mang ra. Tôi nhẹ nhàng nâng cốc lên và uống một ngụm, tay không ngừng xoa xoa bộ lông tam thể của chú mèo đang nằm trên đùi tôi.
Yên tĩnh thật đấy !
Tôi giờ mới để ý, nãy giờ sao anh cứ nhìn tôi thế nhỉ ?
– Sao anh cứ nhìn tôi vậy hả ?
– Dễ thương thì nhìn chứ sao !
– Nói linh tinh gì vậy !: Tôi nói mà không nhận thấy mặt mình đỏ như quả cà chua.
– Thì dễ thương thì anh nói dễ thương: Anh đáp lại, mặt vẫn rất phởn. Anh ta là cái thể loại gì vậy?
– Đừng có nói là anh thích tôi đó: A! Lỡ miệng rồi.
– Ừ anh thích nhóc đó !: Anh dễ dàng nói toẹt ra thế hả !!!:- Thế còn nhóc thì sao ?: Anh đá xoáy lại tôi.
.
.
.
.
– Thực ra thì …
____________________________________
Xong rồi, thỏa mái quá !
À, thế nhé, chap sau gặp lại nha !