Đọc truyện Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi – Chương 12
DÃ NGOẠI 3 NGÀY – 3 ĐÊM
– Đi dã ngoại ư ? : Nó ngơ ngác nhìn cô
– Đúng vậy, ngày mai sẽ đi đấy, đó là lí do hôm nay chúng ta được nghỉ đó: Cô nói
– Thế thì đi siêu thị mua đồ thôi!: Nó vào thay quần áo.
Nó thì mặc chiếc áo phông với chữ ” Work is Lazy” (tạm dịch là “làm việc là lười biếng), cái quần short đen.
Còn cô thì mặc một chiếc áo váy màu hồng trông dịu dàng. Chiếc quần lửng màu xanh dài đến ngang đầu gối.
Sau khi mặc quần áo xong, cả 2 thẳng tiến đến khu siêu thị A.
Đầu tiên là đi mua chút đồ ăn cho chuyến dã ngoại đã !
Nó thì cứ đi đến đâu là bỏ một đống đồ ăn vào giỏ đồ, còn cô đi sau như con ôsin đang xách đồ hộ nó.
– Này con kia, mua ít thôi, hết tiền là chết đó: Cô nói
– Biết rồi, biết rồi
Nói “biết rồi” mà cứ thản nhiên bỏ tiếp đống đồ ăn vào giỏ đồ là sao ?
Đến lúc tính tiền thì cô bán hàng phải trố mắt nhìn 2 người với đống đồ ăn mà họ mua chẳng khác gì đống bao tải.
Chỉ khổ cho 2 đứa nó phải xách mệt tay. Thấy vậy nên có 2 chàng trai đến giúp 2 đứa, tranh thủ cưa gái luôn .
Thấy vậy 2 đưa nó chợt nghĩ ra một ý hay để trêu họ. Liền đưa cả 2 người túi mà không suy nghĩ.
Vừa đúng lúc đụng trúng một cửa hàng bán đồ đôi cho mới cặp đôi, miệng nó và cô chợt nở một nụ cười nham hiểm.
– Ê, bán đồ đôi kìa, mua mấy cái đi mày: Nó chỉ chỉ tay bảo cô, trong lòng thì ngầm khen ngợi tài diễn của mình
– Nhưng mà ngại lắm, với cả xấu hổ nữa: Cô cũng cứ thế diễn theo vở kịch, giả vờ ngại ngùng
– Nhà nước đồng ý cho tình yêu đồng tình mà, ngại gì (Ai fan yuri bơi vào đây hết đi)
Cả 2 người nhìn 2 đứa nó một con mắt ngạc nhiên. Cả 2 cùng có một suy nghĩ ‘ 2 cô gái này là les ư ?’. Thôi, giờ họ nên chuồn đi là vừa.
– À, bọn anh chợt nhớ là mình có việc. 2 em cầm lại túi đi, xin lỗi nhé !
– Không sao đâu !: Cả 2 mỉm cười, tay nắm chặt nhau (thực ra con gái làm đầy mà)
Nói xong thì 2 chàng trai đó bỏ đi luôn. Còn 2 đứa nó thì cười rất chi là nham hiểm vì đã lừa được 2 tên ngu.
– Ah, sao mấy tên con trai dễ tin thế: Nó nói
– Thôi, chọc phá thế là đủ rồi, về thôi: Cô kéo nó đi về
Tối đó, cả lũ ăn nhiều, ngủ sớm để dưỡng sức cho ngày mai.
Sáng ngày hôm sau, tầm 6 giờ sáng. Nó đã dậy rất sớm để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại.
Nó mặc một chiếc áo phông trắng với dòng chữ “Hello ,bitches ” (Từ này hơi bậy tí). Khoác ngoài một áo caro sọc đỏ-đen. Chiếc quần jeans màu xanh ôm sát chân. Đôi giày thể thao màu đỏ.
Khác với mọi hôm, hôm nay anh nó lại là người nấu bữa sáng.
– Dậy rồi hả ? Bữa sang trên bàn đó: Anh nói và ngồi xuống thưởng thức bữa sáng do chính tay mình làm (vì đa phần lúc nào cũng là nó nấu)
– Woa ! Bữa sáng anh hai nấu này! Hôm nay có bão hả ?
Cốc !
Anh cốc nhẹ đầu nó và nói:
– Được anh nấu mày phải cảm thấy biết ơn đi !
– Vâng, bữa ăn nghìn năm mới có một, em sẽ trân trọng nó: Nó nói và nhanh chóng tấn công món trứng với thịt hun khói mà anh làm.
Gì chứ có 10 năm nữa trình nấu ăn của anh cũng không bằng nó đâu.
Anh hôm nay mặc một chiếc áo phông đen. Mặc quần jeans đen. Giày thể thao đen.
Sau khi ăn xong, nó với anh đến trường tập trung. Nó đến khu tập trung của lớp nó. Người đâù tiên mà nó gặp là cô.
Cô mặc chiếc áo phông xanh da trời phối với quần ngố màu hồng. Mái tóc đỏ được buộc cao lên kiểu đuôi gà. Tay kéo một chiếc vali nhỏ mini.
Đứng cạnh cô là cậu. Hôm nay tên này không hề đeo kính. Liệu có điểm gở gì không ? Cậu mặc cái áo phông trắng với hình con sư tử bên trong. Bên ngoài khoác cái áo với mũ trùm màu đen. Đeo ba lô một bên vai.
– Con này sao đến muộn thế ?: Cô trách móc nó
– Xin lỗi, chỉ là lúc nãy tôi bận ăn bữa ăn quý giá 10 năm có một từ ông anh trai.: Nó nói
– Thế cũng gọi là lí do hả ?
– Thôi mà, hôm qua tui đi shopping cùng bà rồi mà !
– Bà là người rủ tôi mà…
– À….
– Mấy đứa, tập trung !: Cô chủ nhiệm lớp nó gọi
Tụi nó ra xếp hàng để chờ xe tới. Đột nhiên nó chợt sững người lại. Cô thấy lạ liền hỏi :
– Sao thế, quên gì hả ?
– Tui không tìm thấy dây chuyền của tui đâu hết
Nó có một cái dây chuyền bạc hình con mèo nó luôn đeo ở cô. Với nó, đó là thứ quan trọng nhất đối với nó.
– Chỉ là cái dây chuyền thôi mà, bỏ đi: Cậu nói
– Nó không chỉ là dây chuyền, nó còn là kỉ vật rất quan trọng với tôi.: Nó nói rồi chạy đi tìm
– Nè, đi đâu vậy ? Xe đến rồi kìa !: Cô gọi nó
– Đừng lo cho tôi, tôi sẽ đi nhờ xe lớp khác: Nó nói rồi chạy đi.
Nó có thể rơi ở đâu trong cái sân trường rộng lớn này chứ ?
Au !!
Nó vô tình đụng trúng ai đó. Ngước mắt lên nhìn xem nó đụng trúng ai. Là hắn ư ?
Hắn mặc một chiếc sơ mi đen, khoác ngoài chiếc áo khoác đen. Chiếc quần bò màu đen hơi phai. Khuôn mặt vẫn ngứa mắt như ngày nào.
– Không đụng ai lại đi đụng anh là sao ?: Nó đứng dậy phủi bụi, chau mày lại và nói
– Chắc chúng ta hẳn phải có duyên lắm đấy !: Hắn nói, miệng nở nụ cười tỏa nắng (xin lỗi chứ chiêu này không có tác dụng với nó đâu )
– Duyên duyên cái con khỉ ?: Nó lườm hắn một cái. Chợt đế ý, trên tay hắn đang cầm một sợi dây chuyền giống y như cái nó đang mất. Nó liền giật nó nhưng chưa kịp thì hắn đã vươn ta lên.
– Muốn sợi dây chuyền này hả ?
– Ừm *gật gật*
– Vậy thì kêu “em yêu anh “đi ~: Hắn cố tình nhấn mạnh cụm “em yêu anh”
Nó tối sầm mặt lại. Hắn nghĩ mình là ai mà đòi ra lệnh cho nó chứ. Còn không thèm trả cho bổn cô nương sợi dây chuyền nữa chứ.
Bịch !
Nó thẳng tay đấm một cú thật mạnh vào bụng hắn mà không quan tâm hành động của mình rất chi là bạo lực.
Nó sử dụng một đòn khá mạnh nên nó kha là “thốn” với hắn. Đành phải đưa cho nó sợi dây chuyền.
Nhận lại sợi dây chuyền, nó có thể an tâm thở phào nhẹ nhõm. Nó luồn cái vào qua cổ, đeo nó lại và nhẹ nhàng nhất lại mái tóc đen óng ả của mình (Câu này hơi vớ vấn tí, thông cảm)
Tính đi về đoàn tụ với lớp thì nó chợt nhận ra. Chăng phải mình đã lỡ chuyến xe để đi tìm sợi dây chuyền sao ? Giờ thì lấy đâu ra xe để đi đây ?
Nó chợt quay sang nhẹ nhàng hỏi anh:
– Nếu anh còn đứng ở đây tức là xe lớp anh vẫn chưa đi phải không ?
– Ừ, có gì sao ?: Hắn ngước mắt hỏi
– Thật ra thì…
Xe 32-xe lớp anh và hắn
– Tao về rồi !
Hắn lên xe, nó lẽo đẽo theo sau.
– Đi lâu vậy ?: Anh hỏi rồi chợt cứng đờ người nhìn sang người đứng bên cạnh thằng bạn mình.
– Yo ! Anh hai !: Nó cười nhe răng một cái
Anh quay sang một cái nhìn hắn và hỏi:
-Thế này là sao ? Tao cho mày 39 giây để giải thích !
– Bình tĩnh, nó lỡ chuyến xe nên đi nhờ xe lớp mình.
– Thật không ?: Anh lườm hắn rồi quay sang hỏi nó
-Thật mà : Nó nói không chớt mắt
Anh chỉ lườm cả 2 một cái rồi về chỗ ngồi. Hắn thì ngồi cạnh anh. Còn nó thì loay hoay không biết ngồi đâu ?
– Ngồi đây nè: Một chị vẫy vẫy nó, ý bảo nó ra đây ngồi.
Nó vừa đặt mông xuống là bánh xe bắt đầu lăn bánh.
Chị gái ngồi xuống cạnh nó quay sang thân thiện nói:
– Lâu không gặp nhóc nhỉ ?
Lâu không gặp ? Nó đã gặp chị ấy rồi sao ?
•
•
•
– A! Chị là cái chị hôm kia ! (Không nhớ thì đọc lại chương 2, cái chị lớp anh nó í)
– Vậy là nhóc còn nhớ. Xin tự giới thiệu, chị là Nguyệt Minh Châu !
Chị ấy mặc một chiếc áo phông màu lớp biển nhạt với dòng chữ “I love my class”. Chiếc áo khoác trắng buộc quanh hông. Chiếc quần jeans dài quá đầu gối.
Nhìn chung chị ấy phải dạng hot girl đấy chứ !
Mái tóc nâu rực rỡ bởi ánh nắng ấm áp phản chiếu qua tấm kính dày. Làn da trắng như tuyết. Đôi mắt màu nâu nhạt trông nhẹ nhàng, trìu mến. Cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh. Đôi môi ửng hồng một các tự nhiên. Đôi môi đỏ mọng, cuốn hút.
– À, em là Mai Dương Chi !: Nó đáp lại
– Nhóc đáng yêu thật đấy !: Chị nói và nhẹ nhàng xoa đầu nó
– Chị xinh thế này chắc hẳn có bạn trai rồi nhỉ ?: Nó hỏi
– Thực ra chị vẫn còn FA cơ: Chị lí nhí trả lời trông có vẻ ngượng ngùng.
– Ể ? Thế chị có để ý ai không ? Có cần em tư vấn tình yêu không ?
– À….´ Chủ đề khác, một chủ đề khác’ Em có thích ăn khoai tây chiên không ?
– À, chắc có. Thế người chị thich là ai ?: Nó vẫn gặng hỏi bằng được, không có ý định buôngbtha cho chị
– À….ừm …
Minh Châu lúng túng không biết nên nói gì thì anh đứng ra chặn lại:
– Đừng có làm khó Châu thế chứ: Anh nói và búng trán nó một cái: – Im lặng thì anh lấy chút bim bim cho mày ăn
Nó nghe thế liền im như hến luôn, chỉ vui vẻ ăn bim bim.
Chuyến đi này sẽ vui lắm đây !