Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?

Chương 58


Đọc truyện Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? – Chương 58

…- Cà phê của quý khách đây ạ! – Người phục vụ kính cẩn đặt hai tách cà phê lên bàn rồi nhanh chóng lui xuống.

– À mà, sao vừa nãy cô nghĩ việc gì mà thất thần dữ vậy? – Laura uống một ngụm cà phê rồi hỏi nó.

Nó đang định uống nghe Laura hỏi thì bỏ xuống, nói:

– Haiz, tôi đang trong giai đoạn thất nghiệp,là tôi đang bận đi tìm việc đấy, giờ khó tìm quá, với lại ăn nhờ ở đậu mãi với tụi bạn thì cũng không hay lắm. Nhưng tìm cả buổi sáng mà không thấy công ty nào phù hợp cả, thế có chết không!

– Ồ, vậy là cô đang tìm việc… – Laura như đang suy ngẫm cái gì đó.

– Vâng, thì là thế!

– Hừm, vậy cô có bằng cấp gì hay chưa, Nhi?

– Tôi ấy á? Tôi có bằng kinh doanh rồi này. Hồi trước tôi học tài chính nhưng gia đình chuyển hướng cho tôi học kinh doanh.

– Hay là… cô vào công ty tôi làm việc đi! Công ty cũng đang thiếu người, đang trong giai đoạn tuyển nhân sự. – Laura đề nghị.

– Ôi, vậy thì tốt quá rồi còn gì! Công ty của cô tên gì vậy? – Nó sáng mắt, hớn hở hỏi.

– Là Công ty Thực phẩm Asa, cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ thôi, không có tiếng tăm lắm. Hi hi! – Laura gãi đầu.

– A, đâu có đâu, công ty này nổi tiếng lắm nè! – Nó trầm trồ nói.

Mấy lần coi thời sự trên ti vi, nó hay thấy tên công ty này lắm, nghe nói tuy chỉ là chi nhánh nhưng rất lớn, công ty thường xuyên cung cấp thực phẩm cho những nhà hàng nổi tiếng hàng đầu Việt Nam, chất lượng rất là tốt.


– Ồ, vậy ạ? Tôi cứ nghĩ là không ai biết đến cơ. – Laura cười.

– Hi hi, tôi hay thấy trên ti vi lắm đấy, được vào đó làm việc còn gì tốt bằng!

– Vâng, công ty cũng không quá quy củ đâu! Ách, mà, thôi chết, muộn mất rồi… – Laura bỗng nhìn đồng hồ rồi nói.

” Ring “

Điện thoại Laura chợt vang lên…

– A lô, chị hai hả? Vâng…

– [ Em làm cái quái gì mà lâu vậy hả Laura? Về nhà ngay lập tức, bữa tiệc nhỏ tối nay chị tổ chức xong hết rồi đấy, còn nữa, các anh ấy cũng sẽ đến, chị phải nài nỉ mãi, tốt nhất là đừng để chị vì em mà phá hỏng bữa tiệc này, nghe không? ] – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dữ dằn của nữ giới.

– Ách, vâng, em hiểu rồi, mà tất cả các anh ấy đều đến hả chị?

– [ Không, thiếu một người thì phải! ]

– Vâng!

– [ Vâng vâng dạ dạ cái gì, mau về nhà, bực mình, em lúc nào cũng lề mà lề mề ấy! Nhanh lên! ] – Đầu dây bên kia nói mà nghe như kiểu quát người, sau đó cúp máy liền.

– Tút… cạch!

Laura cất điện thoại sang một bên rồi thở dài…

Sau đó cô quay sang nhìn nó…

– Người vừa nãy là chị gái của tôi, tên chị ấy là Asa Linda, tổng giám đốc của Công ty Thực phẩm Asa, năm nay hai mươi hai tuổi. Như cô thấy rồi đấy, chị ấy khá là dữ.

” Không phải là dữ mà là quá dữ ấy ” – Nó thầm nghĩ.

– À ừm, chị của Linda nhỉ? Tôi cũng thấy chị ấy dữ quá, nghe qua trong điện thoại thôi mà… – cũng đủ để hiểu tính cách của bà chị này như thế nào rồi, cảm thấy thật khổ thay cho người yêu sau này của chị ấy.

Laura nghe nó nói thì chỉ nhún nhún vai rồi cười nói…

– Cũng phải chịu thôi, phận làm em là thế đấy, tôi cũng không dám cãi lại chị ấy. Chị ấy rất giỏi, làm gì cũng quyết đoán, tôi còn phải học tập chị ấy nhiều lắm!

” Ring “

Laura mở điện thoại, đang định giơ lên để nghe thì…

– [ Con bé kia, thế có chịu về nhà nhanh không!!?? ] – Tiếng quát vô cùng dữ tợn truyền qua điện thoại làm nó và Laura giật nảy mình.

Laura nuốt nước bọt cái ” ực ” rồi nói:

– Khụ, em đang trên đường về rồi chị yêu ạ, đường hôm nay hơi tắc! Em cũng không biết phải làm sao…

Nó ngồi một lau mồ hôi…


Thế này thì hai ông anh của nó còn hiền chán…

Có chị thật đáng sợ.

– Vâng, vâng…

Laura liên tục ” vâng, dạ ” vài tiếng rồi vội vàng cầm chiếc túi xách, nói với nó:

– Xin lỗi, hôm sau chúng ta hàn huyên tiếp nhé, tôi phải đi vội rồi! À, còn nữa, đây là danh thiếp của tôi, có gì chúng ta liên lạc sau nhé! Bữa hôm nay tôi trả rồi đấy a! Tạm… tạm biệt cô!!

Thế là cô ta chạy vụt ra khỏi quán như thế đấy…

Nó ngồi ngơ ở đấy một lúc rồi cầm lấy tấm danh thiếp màu vàng chói lọi lên coi…

Ồ! Phó tổng giám đốc Công ty Thực phẩm Asa _ Asa Laura _ Số điện thoại: xxxx…

Chẹp, có tấm danh thiếp này cũng tiện ra phết nhỉ? Lại còn sang nữa. Ừm, về nhà mình cũng sẽ làm danh thiếp. Hí hí! Giờ thì về thôi.

Nó cầm chiếc cặp sách nhỏ nhắn của mình rồi đi ra khỏi tiệm…

o0o

Bây giờ nó đang đi trên một con đường vô cùng quen thuộc. Đó là con đường mà hai năm trước nó đi học đại học.

Không hiểu sao đôi chân nó lại đi đến đây nữa. Kí túc xá của nó hồi trước cách trường cũng xa phết đấy, nói là kí túc xá ở trường nhưng mà vì dành cho người không có điều kiện cho nên không nằm trong phạm vi của trường đâu a.

Lâu rồi không đến trường này, hôm nay vào coi xem có gì thay đổi nữa không.

Thế là nó nghênh ngang đi vào trường như một đàn chị lâu năm về thăm trường cũ.

o0o

Aiz, cũng chẳng có gì hay ho cả. Trường cũng gọi là có thay đổi chút. Máy móc học tập cũng cải tiến hơn rồi, bàn ghế trong phòng giảng cũng đẹp hơn trước, điều hòa chỗ nào cũng có, ngay cả… nhà vệ sinh. ( – o -)

Đi loanh quanh mãi, nó bước tới một vườn hoa ở tít đằng sau…


Nó nhớ vườn hoa này, nó có rất nhiều kỉ niệm đẹp với vườn hoa này. Một vườn hoa có một chàng trai lạnh lùng, nhưng dưới ánh mặt trời, khi anh chìm trong màu sắc của vô vàn loài hoa tươi thắm lại trông ấm áp biết bao nhiêu. Cái hình ảnh của anh lúc đó chưa bao giờ nó quên.

Là vườn hoa của Bảo.

Nó bước chân định vào, nhưng lại rụt trở lại. Liệu Bảo có ở trong đấy không? Nó vừa mong anh không có vừa mong anh có.

Nhưng chắc giờ này anh ấy đang ở công ty làm việc rồi. Chắc không có đâu…

Sau một hồi vòng vo, nó quyết định vào. Cũng đã quá lâu rồi, nó không còn nhìn thấy vườn hoa này…

Nó nhẹ nhàng bước từng bước…

.. Giờ trước mắt nó là một vườn hoa tràn đầy màu sắc rực rỡ, dưới ánh nắng màu hè, chúng được tô điểm thêm vẻ tươi sáng, trông đẹp đến không thể diễn tả nổi. Loài hoa nào cũng như phát sáng, như phát ra một hương thơm làm người ta phải say mê, muốn hòa quyện cùng chúng.

Ở Thổ Thiên Long, vườn hoa thì không hề thiếu nhưng vườn hoa mà có thể đẹp như vườn hoa trước mặt nó đây thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà có khi còn không có. Chắc anh ta đã phải chăm sóc chúng kĩ lắm.

Nó hào hứng đi đến từng khóm hoa…

Nhưng… ở phía góc kia, cái góc mà có bóng râm kia… hình như… hình như là…

Có người!?

——————

– Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.