Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?

Chương 51: Hóa ra, thật sự là anh ấy!


Đọc truyện Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? – Chương 51: Hóa ra, thật sự là anh ấy!

…- Con… lên phòng đi. Cố mà nhớ ra cậu bé này đi. Bố nói nhé: cũng chỉ vì cậu bé đó mà con sang Trái đất đấy con gái. Như vậy, đủ quan trọng rồi phải không? – Bố Vương thở dài nói với nó.

Nó sang bên Trái đất là vì… cậu bé này ư?

– Dạ, bố, con sẽ cố nhớ ra cậu bé này! – Nó nói rồi chạy lên phòng. Sẽ nhớ được ra người này thôi…

Mọi người nhìn theo bóng dáng nó.

Kiệt ảo não ngửa người ra ghế, thằng bé trong ảnh ấy cũng là chiến hữu thân thiết hồi bé của anh a, cũng lâu rồi chưa gặp nó, giờ không biết ra sao rồi?

Nó chạy lên phòng, vội vàng lục tủ, mong rằng sẽ có thứ gì đó…

Không thấy gì hết!

Nó mệt mỏi nằm phịch xuống giường, rốt cuộc là ai được nhỉ? Sao mình không nhớ ta?

…..

Haiz, lại buồn ngủ rồi, vừa mới dậy đã buồn ngủ ngay rồi…

Thôi vậy, chuyện kia để sau đi, đi ngủ cái đã.

Nghĩ thế, nó chui vào chăn rồi ngủ luôn…

– Đào Đào ơi! Ra xem anh có cái gì này!!

– Cái gì vậy, Môn Môn?

Hai giọng nói thanh thanh mà non nớt, trẻ con của hai đứa nhỏ vang lên, là một cô bé và một cậu bé.

– Đào Đào, là một con ve sầu này! – Cậu con trai có mái tóc bồng bềnh, da trắng, đôi mắt đen nháy, đôi mỏ đỏ ơi là đỏ ấy, má cậu trông rõ là hồng hào. Trông yêu chết mất thôi!


– Oa, con ve này đẹp thật đấy anh. Nhưng mà… – Có bé tròn mắt nhìn con ve sầu xanh biếc trong tay cậu bé tên Môn Môn kia, đáy mắt hiện rõ lên vẻ thích thú nhưng lát sau lại có vẻ khá chần chừ. Cô bé này có mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt to và đen, làn da trắng hồng, nõn nà. Đôi môi bé bé là đặc điểm khiến cô bé trở nên nổi bật nhất, trông nó nhỏ nhỏ, chúm chím, đỏ, một màu đỏ thực rất đẹp. Chính là nữ chính của chúng ta – là nó.

– Sao vậy, Đào Đào? – Môn Môn nhìn nó.

– Môn Môn, em cũng muốn chú ve này được tự do nữa… – Nó chọt chọt hai ngón tay.

– À, vậy anh thả nha? – Môn Môn.

– Thì.. thì anh cứ thả đi! – Nó tiếc nuối quay mặt đi chỗ khác.

Haiz, nói vậy chứ thực thì nó đâu muốn thả con ve đó đâu chứ…

– Đào Đào, hôm nay anh có một món quà dành cho Đào Đà đấy! – Môn Môn nhìn mặt nó có vẻ buồn, cậu liền nhanh miệng nói.

– Quà gì vậy anh? – Nó tròn mắt.

– Sáng nay, anh có đi mua hộp kem mà Đào Đào thích nhất đấy! – Môn Môn cười.

– Oa, thật hả anh? Anh ơi, Đào Đào thương anh nhất đấy!

Nó nói rồi hồn nhiên thơm một cái vào má Môn Môn.

Môn Môn cười hài lòng rồi xoa nhẹ đầu nó.

– Được rồi, anh cũng thương Đào Đào của anh nhất này! Thôi, Đào Đào ra ghế ngồi trước, đợi anh mang kem ra nhé!

Nó gật gật đầu rồi tung tăng chạy ra ghế. háo hức chờ kem mà Môn Môn chuẩn bị mang ra…

————-

– Tèn ten! Của Đào Đào đây này! Em ăn đi! – Môn Môn đưa tới trước mắt nó một ly kem vàng, trông rất ngon.

Nó đưa tay ra lấy, nhưng rồi bỗng rụt lại…

– Môn Môn, anh nói, anh mua cả hộp cơ mà, sao giờ đưa em mỗi một ly? – Nó bĩu môi.

– Thì đúng là anh mua một hộp, nhưng không lẽ, anh cho Đào Đào ăn hết sao? Trưa nay, Đào Đào ăn ly này trước đi rồi tối ăn tiếp. Ăn nhiều kem sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu! – Môn Môn xoa đầu nó.

– Không, em không thích ăn một ly như vậy đâu, em muốn ăn nhiều cơ. Môn Môn, anh thương em nhất mà, anh mang thêm cho em đi nha~ – Nó giở ra chiêu làm nũng.

– Anh nói không là không, bác Vương nói với anh là không để em ăn nhiều đồ lạnh rồi! – Môn Môn kiên quyết không khuất phục.

– Môn Môn…

– Ê! Hai đứa đang làm gì thế? Trông vui nhỉ!!

Một tiếng kêu vang lên và kèm theo đó là bóng dáng của hai chàng trai tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Hai người này có diện mạo hết sức tuấn tú, đẹp trai. Là Thành và Kiệt.

– Anh Thành, anh Kiệt! Mà có gì đâu mà trông vui cơ chứ? – Nó quay ra, nhíu mày nhìn Kiệt.

– Chào hai anh! – Môn Môn.

– Môn Môn, cậu lại làm gì mà để Đào Đào của anh nước mắt cá sấu thế kia? – Kiệt.

– Em không có nước mắt cá sấu đâu, anh mới là nước mắt cá sấu đấy! – Nó chu mỏ.

– Đâu có đâu, anh đâu bằng ai đó, nũng người khác rồi bày trò nước mắt cá sấu… – Kiệt bâng quơ nói.

– Anh nói đúng quá nga~ – Môn Môn gật gật đầu cười.

– Hức, hai anh bắt nạt em hoài, anh Thành ơi! – Nó quay sang nhìn Thành, nước mắt rưng rưng. Anh Thành luôn ôn nhu với nó.

– Hai đứa đừng trêu Đào Đào nữa đi. Có chuyện gì mà sao em phải nũng Môn Môn vậy? – Thành cười hiền giải vây cho nó.

– Dạ…

– Là thế này anh ạ, em mua một hộp kem mà Đào Đào thích ấy, sau em mang cho Đào Đào một ly trước, em nói là ăn trước ly này rồi tối ăn tiếp. Thế mà em ấy không nghe, đòi ăn nhiều cơ, như vậy đâu tốt cho sức khỏe đâu anh nhỉ? Với lại bác Vương cũng dặn em là không được cho Đào Đào ăn nhiều đồ lạnh rồi! – Môn Môn cướp lời nó.

– Đào Đào, như vậy là không tốt đâu. Đào Đào ngoan, nghe lời anh, ăn một ly kem này thôi nhé? – Thành xoa đầu nó.


– Dạ… vâng…

Nó miễn cưỡng nói rồi cầm lấy thìa ăn kem…

Môn Môn, Kiệt và Thành cũng kéo ghế ngồi xuống…

– Đào Đào, em thích kem đến thế hả? – Kiệt hỏi. Anh thấy cái thứ để trong tủ lạnh này cũng bình thường mà, có đến nỗi khiến con bé phải bất chấp như vậy không nhỉ?

– Đương nhiên là phải thích rồi, kem ngon thế cơ mà! – Nó.

– Anh thấy nó chán chết a. – Kiệt.

– Anh thì nói làm gì, cái đồ không biết thưởng thức mị! – Nó trề môi.

– Ai nói chứ! – Kiệt lườm nguýt nó.

Môn Môn và Thành ở một bên bật cười. Hai người này lúc nào cũng có thể đấu khẩu với nhau a…

– Mai sau, anh sẽ mở cho Đào Đào một tiệm kem nhé? – Thành cười.

– Thiệt hở anh? – Nó sáng mắt.

– Anh nói dóc với Đào Đào hồi nào rồi à? – Thành.

– Yeah! Yeah! Thương anh Thành quá cơ! – Nó nhảy tưng bừng.

– Em cũng sẽ hùng vốn nữa anh Thành! – Môn Môn hào hứng nói.

– Em sẽ làm cổ đông chính cho tiệm kem đó đi! He he… – Kiệt gật gật đầu.

– Được rồi, chúng ta sẽ mở cho Đào Đào một tiệm kem thật lớn nha! – Thành cười.

– Vậy tên tiệm sẽ là gì? – Môn Môn.

– Lấy tên của Đào Đào à? – Kiệt.

Nó xoa cằm, tỏ vẻ suy tư và nghĩ ngẫm rồi ngẩng đầu nói…

– Không, lấy tên của bốn chúng ta hợp lại đi!

– Ok, vậy là Nhi Môn Kiệt Thành hả? Hơi dài nhỉ? – Kiệt chẹp miệng.

– Này, sao lại lấy tên ở nhà của em cơ chứ? Phải lấy tên thật cơ! – Môn Môn không hài lòng, nhăn mặt nói với Kiệt.

– Tên thật của em á, Môn Môn? Hừm, mà tên thật của em ra sao ấy nhỉ? Hồi trước anh có nghe nhưng toàn gọi em là Môn Môn, riết rồi quên mất luôn tên thật rồi! – Kiệt gãi đầu, cười hi hi nói.

– Hứ, anh thật tình! Em tên là….


…..”

Nó choàng tỉnh giấc…

Đó là một giấc mơ… một giấc mơ về quá khứ, về kỉ niệm ngày xưa của nó với cậu bé trong ảnh tên Môn Môn kia…

Và cậu bé ấy, nó biết là ai rồi…

Hóa ra, thật sự là anh ấy!

Hóa ra, nó đoán không sai….

Hóa ra, anh lại có liên quan đến nó hồi nó còn nhỏ…

Nhưng tại sao lại như vậy? Sao lại có chuyện ấy được cơ chứ??

Nó sẽ xuống hỏi bố…

Nghĩ thế, nó chạy xuống phòng khách… mọi người đi đâu hết rồi?

Ừ nhỉ, cũng ba giờ chiều rồi, chắc mọi người đang ở sân tennis rồi…

– Tiểu Hỏa Nhi!

– Bố? – Nó quay ra, bố Vương từ thư phòng bước ra.

– Con nhớ ra rồi đúng không?

– Dạ, nhưng tại sao lại có thể như thế hả bố?

– Vào đây, bố sẽ nói cho con nghe!

Thế, nó cùng với bố Vương vào thư phòng…

….

———-

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.