Đọc truyện Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? – Chương 39: Bắt tay … làm bạn !
Từ hôm sự việc đó xảy ra, nó ít gặp sáu anh hơn, nó cũng chú tâm vào công việc của mình nhiều hơn.. Có lẽ, để vậy một thời gian, khi gặp nhau sẽ đỡ khó xử hơn…- Này Thư, hôm nay đến lượt bà đi mua đồ ăn rồi nha! Đi mua đi, tôi lên ban công trước nhé!! – Nó vỗ vai Thư, bình thường giờ ăn trưa, tụi nó thường kéo nhau lên ban công ăn trưa, ở đó ăn rất dễ chịu…
– Hừ, biết rồi, biết rồi, chỉ sai hò người khác là giỏi a! – Thư lườm lườm nó một cái rồi đi ra khỏi phòng làm việc. Nó cười hì hì rồi cũng tung tăng chạy lên ban công.
Đi đến cửa, nó đang định đưa tay để mở ra thì bỗng nghe thấy mang máng tiếng người ở đâu đó trên ban công. Nó he hé mắt nhìn vào…
Ừm.. ừm… bên trái không có gì, ở giữa cũng không có luôn .. ừm.. còn bên phải…
Nó tròn mắt.. kia… kia chẳng phải là Như sao? Nhưng sao cô ấy trông.. tàn tạ đến thế?? Xung quanh có một tốp người, có vẻ như cô đang bị bọn chúng bao vây. Trước mắt Như còn có một gái, có vẻ như là thủ lĩnh của tốp người kia, cô ta đang nâng cằm Như lên, mà khoan… cái kiểu người kia, dáng người kia nhìn quen quen nha…
Bỗng, cô gái đó nghiêng một bên mặt cười với bọn đàn em…
Kia… kia là Vân, chính là cô ta, nó làm sao mà nhớ nhầm được, cái bản mặt đáng ghét đó…
– Mày từng nói.. tao là con ở ư? Mày nói lại lần nữa thử xem, bữa trước mày còn nói hăng lắm cơ mà, hôm nay nói lại tao nghe coi, xem mày dám không? Nói! – Vân bóp chặt cằm Như, có vẻ đau, Như đau đớn nhăn mặt…
– Cô.. cô chính là một con người ở, một kẻ ăn bám.. hừ.. tôi, tôi nói rồi… sáo? – Như cố gắng nói ra.
Chát…. chát…
Vân tắt Như liền hai cái làm mặt cô đỏ bừng, hằn rõ vết ngón tay…
– Cô dám tát tôi? Có tin là tôi sẽ nói cho các anh ấy biết không, đến lúc đó…
– Haha, mày còn dám đe dọa tao sao? Để xem mày có về mà nói với mấy anh ấy được hay không đã… hôm nay, mày không thoát được đâu… Ngã từ đây xuống dưới kia… có nghĩa là mày ngã từ tầng bảy mươi tám đó nha, liệu may sống được không? Ha ha, tụi bây, đẩy con nhỏ này xuống dưới cho nó ngã. – Vân cười độc ác, ra lệnh cho tốp người kia…
– Ok chị – Tốp người đó, từng người tiến lên. Như xanh mặt, cắt không còn một giọt máu… Nó đứng ở cửa, người không khỏi run, trời ơi, ngã xuống với độ cao như vậy, xương có khi còn không nguyên lành.. làm sao giờ?
Như bị chúng khiêng lên, tiến về phía tường cô giãy dụa nhưng vô ích…
– Thả tôi ra, thả tôi ra…
Bọn chúng không ai để ý, thong dong khiêng cô và…
– Không…
Như… Như.. bị bọn chúng ném xuống.. dưới rồi…. Nó ngơ ngác đứng nhìn…
– Ồ, vẫn chưa rơi?
Giọng của a Vân vang lên làm nó bừng tỉnh… may, Như chưa rơi, hú hồn…
Hóa ra, Như đã bám vào thành tường lúc bị bọn chúng ném xuống, nhưng cô không thể cầm cự được lâu, từ bé tới giờ, cô luôn được mọi người chiều chuộng, thân thể cô, chỗ nào cũng được chăm sóc kĩ lưỡng, vì bám vô tường, tay cô bị tróc da, máu cũng từ từ rỉ…
– Bám ở đó? Mày nghĩ liệu có ích gì không? Cũng không thể lên nổi, hừ, mạng sống của mày chỉ là kéo dài thêm mấy phút? Ở đó, đếm thời gian Thần Chết đến đón nhé, bye…!
Vân nói rồi cùng tốp người kia rời đi, nó vội trốn ở dưới cầu thang. Khi bọn chúng đi hết mới hì hục chạy lên… đến chỗ Như.
– Như, chị không sao chứ? Đừng lo, tôi sẽ cứu chị, đừng sợ! – Nó nói rồi dùng tay nắm chặt lấy tay Như, ra sức kéo cô lên nhưng sức nó không đủ, ngược lại khiến nó cũng bị chao đảo, nửa người nó như đang rơi xuống…
– Cô làm gì vậy? Mau bỏ tay ra đi, nếu không, cô cũng sẽ rơi xuống đó! – Như thấy tình hình không ổn, vội vàng nói.
– Không được, dù thế nào, tôi cũng không thể bỏ cô được, cố lên, một chút nữa thôi, Thư sẽ lên đến, Thư khỏe hơn tôi, lúc đó, nhất định sẽ cứu được cô thôi! – Nó.
Như nhìn nó, khuôn mặt đầy mồ hôi. Nó – cái còn nhỏ mà cô đã từng cố hại chết, giờ lại ra sức cứu cô? Thật ân hận mà…
– Được thôi, chúng ta cùng cố gắng! – Như vừa cười vừa khóc nhìn nó.
– Ừm! – Nó gật đầu.
Một lúc sau thì Thư lên…
– Nhi, tôi mệt chết mất thôi, dưới đó đông kinh khủng luôn, chen chúc.. mệt chết a…
Thư đang định nói tiếp thì thấy nó gần bị rơi xuống dưới liền vứt túi đồ đang cầm trên tay xuống…
– Nhi, Nhi, sao vậy?? – Thư.
– Thư, may thiệt, bà đây rồi, mau giúp tôi, kéo chị Như lên! – Nó vui mừng nhìn Thư.
– Ừm, được!
Thư nhìn nó nói, rồi cô bám vào tay nó để kéo nó lên trước sau đó hai đứa, mỗi người một tay, ra sức kéo Như lên..
– Hai.. ba…
-Hai.. ba!!
…..
– Yaaa….!!!!
Bịch….
– Phù.. phù.. hộc, hộc, cuối cùng cũng xong rồi, mệt chết à… – Nó thở phì phò, hôm nay còn chưa ăn gì.. sức đâu mà chịu nổi…. hic!
– Có chuyện gì thế Nhỉ? – Thứ nằm một bên, hỏi.
– Có chút rắc rối a, tôi thấy chị Như bị cô gái tên Vân với một tốp người đẩy xuống, vì ở xa nên nghe không rõ! – Nó nhún nhún vai.
– Chị, có sao không, ổn chứ? – Nó hỏi Như.
– Ừm.. tôi… chị không sao, cảm ơn hai đứa nhiều… – Như nhẹ nói.
– Nhi! – Như.
– Sao? – Nó.
– Em.. cho chị xin lỗi về mấy hành động của chị hồi trước nhé? Chị rất hối hận… mong em tha thứ… – Như ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đối mặt của nó…
Giờ, trong đầu cô đã có một quyết định lớn…
– Ưm… hồi trước ư? Không sao, không sao, tôi không nhớ nữa đâu, với lại tôi cũng hiểu vì sao chị làm như vậy mà! – Nó xua tay. Thật sự, nó cũng không còn nhớ đến mấy lần mà Như đánh nó rồi…
– Vậy, từ bây giờ, chúng ta có thể trở thành chị em tốt chứ? – Như vui mừng nói.
– Ok, được chứ, em rất vui! – Nó cười tươi.
– Ê ê, tôi bị lơ nãy giờ đó nha…. – Thư liếc liếc… coi cô như không có a… hai người đó thiệt tình…
– Không có a, tôi có lơ đâu.. hề hề – Nó.
…..
– Nè nè, chị Như, chị có định nói với mấy anh kia về việc ngày hôm nay không? Con ả kia thiệt đáng ghét mà – Thư bức xúc.
– Không, nói, ít nhiều, họ cũng không tin, chị không nghĩ họ sẽ tin.. tốt nhất không nên nói, tự mình chị sẽ làm cho ả Vân lòi mặt… hừ – Như nhếch môi.
– Sao lại không tin, họ rất thương chị mà? – Nó.
– Họ thương chị, chị biết, nhưng dù gì Vân cũng là cô gái đã làm họ yêu say đắm, hơn nữa, về mảng diễn kịch, cô ta luôn đứng đầu rồi với lại bà Phương già kia lại chống lưng cho cô ta… khó lắm…
Như thở dài thườn thượt…
– Họ.. đã từng say đắm Vân sao? – Nó vô thức lặp lại… trong lòng đau như bị kim châm, sự việc trước, họ không tin nó, có lẽ cũng phải thôi…
– Nhi thích mấy anh ấy đúng không em? – Như nhìn biểu hiện của nó, cô nhẹ nói.
– Ơ… chị…
Nó lúng túng không biết nên nói ra sao..?
– Thôi, em không cần nói ra đâu, chị biết đáp án rồi.. yên tâm, chị sẽ giúp em!- Như vỗ vai nó.
– Nhưng… chị cũng thích họ, không phải sao? – Nó buồn thiu.
– Ừ, chị thích họ nhưng không hề có tình cảm yêu đương với chị đâu, họ chỉ coi chị như em gái thôi. Còn ở em, chị phát hiện rằng: Họ có chút tình cảm với em đấy! – Như cười nhẹ, cố gắng che đi nỗi đau. Cô sẽ tự đi tìm nửa kia của mình, vứt bỏ đi cái tình cảm mà cô đã gìn giữ, theo đuổi suốt mười sáu năm… tình cảm mà lúc cô được ba tuổi đã chớm nở, lúc đó cô gặp sáu anh…
– Nè, hai người không đói sao? – Thư.
– Ớ, nhắc mới nhớ, tôi thiệt đói à… – Nó xoa bụng.
– Ừm, chị cũng đói nữa.. hì…
Ba người vừa ăn vừa vui vẻ cười nói… mà không biết rằng, sau lưng họ, có một người theo dõi suốt từ đầu đến cuối…
————–
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!