Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?

Chương 34: Cay đắng , bị sỉ nhục !


Đọc truyện Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? – Chương 34: Cay đắng , bị sỉ nhục !

Hime- ka: Đầu tiên, cho phép Hime được gửi đến bạn Nguyễn Thị Thanh Lam lời xin lỗi chân thành nhất, Hime không nghĩ là nó sẽ xảy ra như vậy, thành thật xin lỗi bạn rất nhiều, Hime không hề có ý gì khi làm như vậy, mong bạn sẽ chấp nhận tha lỗi, bỏ qua sự sai lầm đáng trách đó của Hime ạ!

—————————————— Các cháu phải tin con bé Vân chứ! – một giọng nói cất lên, sáu anh ngơ người.. còn Vân thì chỉ lặng lẽ nở nụ cười gian xảo…- Bà! – sáu anh cùng đồng thanh lên tiếng, họ khá bất ngờ..

– Biết gọi bà, biết kêu bà là bà thì hãy nghe lời bà nói! -Bà Phương đi đến bên cạnh Vân.

– Bà không hề liên quan đến chuyện này đâu, bà ạ! – Nhật lạnh nhạt nói, chuyện gì bà có thể tham gia giải quyết, chứ trong chuyện này thì nhất định, không thể được!

– Sao lại không liên quan? Bà dẫu gì cũng là bà các cháu, không ít thì nhiều, bà vẫn liên quan đến cuộc sống của các cháu, bà lo cho cuộc sống sau này của các cháu, bà cũng muốn được thay bố mẹ các quyết định tương lai của các cháu – một tương lai tốt đẹp! Sao cháu lại có thể nói bà không hề liên quan gì cơ chứ! – Bà Phương gay gắt nói.

– Bà quyết gì thì quyết.. chứ không lẽ, ngay cả tình yêu của chúng cháu bà cũng muốn quyết định thay sao? Bà nhiều chuyện thật nhỉ? Cháu nói cho bà biết, có thể không phải lẽ khi một đứa cháu như cháu dùng lời lẽ kiểu như vậy nói với bà, nhưng cháu muốn nhắc cho bà biết một điều: chuyện tình cảm của chúng cháu, ngay cả bố mẹ của chúng cháu cũng không có quyền quyết định đâu! Tình yêu là của chúng cháu chứ không phải là của ai khác, bà hiểu chứ bà? – Bảo lạnh lẽo nói, bà càng ngày càng làm anh mất hảo cảm.

– Đừng ăn nói như thế với bà, bố mẹ các cháu không quyết định được thì hãy để bà, bà đã có nhiều kinh nghiệm bươm chải cuộc sống, bà rõ hơn các cháu nhiều, con mắt nhìn người của bà, có lẽ cũng không sai đâu! Nghe bà dặn đây: từ nay, Vân – nó sẽ sống ở đây như là một đứa cháu dâu của bà, còn các cháu, các cháu sẽ vẫn yêu thương nó như trước! – Bà Phương nghiêm nghị nói.

– Bà nói như vậy.. thì.. chồng cô ta sẽ là ai? – Nam thắc mắc.

– Là các cháu! – Bà Phương thản nhiên nói.

– Cái gì cơ? – Sáu anh đồng thanh kêu lên.


Nó đứng núp sau tường tí thì cũng hét to lên rồi, nhưng may là kịp thời kiềm chế, lấy tay bịt miệng.

Nhưng sao lại là như vậy? Họ yêu Vân sao? Bà họ muốn họ lấy Vân? Liệu… họ có đồng ý lấy cô ý không?

Tim nó bỗng thắt lại, cảm giác như bị ai đó dùng tay bóp chặt lại, đau thật! Nó đặt tình yêu của nó nhầm chỗ mất rồi…!

Rắc….

Không may, nó bỗng dẫm phải một cành cây nhỏ. Nó hốt hoảng.. ôi trời ơi!

– Ai? – Bà Phương liếc mắt về phía vừa phát ra tiếng động. Sáu anh cùng Vân cũng vậy..

Nó nghe thế thì giật mình, định nhón chân bước ra nhưng lại thu vào…. Nó sợ!

– Nhi, Nhi hả? Đừng sợ, cứ ra đây! – Tinh Anh chợt nhớ đến nó, hôm nay họ cho người làm nghỉ hết để trong nhà chỉ còn có họ và Nhi nhưng cũng không ngờ rằng vì điều đó mà Vân mới có thể vô nhà.

Nó nghe thấy thế thì cười hì hì, ngượng ngạo gãi đầu, bước ra.

– Nhóc ở đó lâu chưa? – Tinh Anh cười hỏi, nhưng trong lòng anh mơn mác lo sợ….sợ nó đã nghe thấy những gì bà vừa mới nói


– À… tôi, tôi cũng vừa mới ra thôi, tại trong nhà không có ai hết! – Nó mỉm cười nhẹ.

– Khì, anh cũng sợ nhóc nấu là anh vô viện nên ra đây! – Tinh Anh trêu.

– Yaa.. cái tên này, đứng đánh giá thấp tôi vậy nha, tôi nấu thì khỏi chê rồi! – Nó khoe khoang, vỗ ngực nói.

– Người này là… giúp việc của các anh đó sao? – Vân liếc mắt nhìn nó.

– Người giúp việc mà không có lễ độ gì hết, cách đối xử của nó đối với chủ mà như vậy sao? Sao các cháu lại nhận cô ta chứ? – Bà Phương tỏ vẻ không ưa nó ra mặt.

– Bà, người này không phải là người giúp việc, bà không biết gì thì đừng nói cô ấy như thế! – Long khó chịu, nhăn mặt nói.

– Cô ấy là hội viên của hội sinh viên! – Nam lạnh lùng nói.

– Ừm… theo em biết thì trong hội sinh viên, chức cao nhất sẽ là của các anh rồi, vậy thì chức vụ thấp sẽ là của cô ta, người cấp dưới mà ăn nói như vậy sao? Không biết trước khi đến trường, bố mẹ có dạy cô ta cách cư xử với người trên thế nào không đây? – Vân cố tìm ra những điểm xấu nó để bà Phương chỉ trích.

– Nhìn cách ăn mặc là biết người nghèo, không biết cách cư xử là đúng thôi, bố mẹ cô ta có khi cũng chỉ là những kẻ mù chữ, không được ăn học tử tế thì biết gì mà dặn dò! – bà Phương khinh bỉ nói.

Người nó rung rung lên, chứng tỏ nó vô cùng tức giận. Đây là lần thứ hai rồi, đám nhà giàu xúc phạm đến bố mẹ cô, lần trước Ngọc có sỉ nhục nhưng không nặng nề như thế này. Lần này, bà lão này lại nói bố mẹ nó mù chữ, là những người không được ăn học tử tế, còn nói nó là người giúp việc, nói nó là người vô lễ, quá lắm rồi!


Nó cũng là người, cũng có cái ” tôi” của riêng mình chứ . Nói đến cách cư xử và lễ độ, thì bà ta và cô gái tên Vân kia mới là người không biết, bà lớn tuổi như vậy mà không biết sự đồng cảm, cảm thương là như thế nào? Bà xúc phạm một đứa nhỏ tuổi, bằng tuổi cháu bà như vậy mà bà coi được? Nói thật đấy, bà sống như thế chỉ làm cho những đứa nhỏ tuổi như nó khinh thôi! Hừ!

Trong lòng nó lúc này cũng tràn trề thất vọng, tại sao sáu người kia không nói gì mà chỉ im lặng? Trong mắt họ, nó và bố mẹ nó là người như vậy sao? Đối với họ, nó là đứa con gái vô giá trị sao? Nghĩ đến đây, nó cười lạnh: Nó có là gì của họ đâu! Người ta…

– Bà nói cái gì vậy? Bà làm như vậy là đang sỉ nhục cô ấy đấy? – Bỗng, Thiên lạnh lùng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nó….

– Bà nói bà già rồi, bà có nhiều kinh nghiệm cuộc sống, bà biết cách nhìn người ư? Vậy thì cháu nghĩ bà sai hoàn toàn rồi, bà nhầm rồi, bà ạ! – Nam nhếch môi nói.

– Bà có thể nói ra những lời như vậy sao? Cháu thực sự không tin nổi đấy! – Long lạnh nhạt.

– Bà đừng bao giờ đánh giá con người khác chỉ bằng một ánh mắt của mình như vậy! Không nên đâu, bà ạ! – Bảo ngước đôi mắt phủ đầy băng giá của mình lên, nhìn thẳng vào bà Phương.

– Sống trên đời nhiều năm như vậy mà bà lại chỉ biết nhìn người bằng nửa con mắt như vậy sao? Nực cười thật! – Nhật lạnh lẽo nói.

– Đừng để lũ trẻ như tụi cháu nhìn bà bằng một ánh mắt khác, bà nhé! – Tinh Anh nhếch môi, nhàn nhạt mở miệng.

Nó ngẩn người, bỗng nhiên, nó cảm thấy thật hạnh phúc, cuộc sống như đang nở hoa vậy. Họ vẫn coi trọng nó, thật sự coi trọng nó đấy! Nó mỉm cười nhẹ nhàng…

Sáu anh đã có cảm giác cực kì khó chịu khi bà xúc phạm nó như thế? Quả thật, như vậy là bà đã đi quá rồi…

– Các cháu…. – Bà Phương trợn tròn mắt, không thể tin nổi vào mắt mình, mấy đứa cháu mà bà yêu thương lại.. lại như vậy…


– Xin lỗi nhóc, nhóc về trước đi, xin lỗi đã khiến nhóc buồn nhé! – Nhật xoa đầu nó.

-Ừm, không sao, vậy.. tôi về trước nhé, bye bye! – Nó nói rồi quay người đi thật nhanh.

Sáu anh nhìn theo cái bóng dáng nhỏ nhắn của nó, mãi đến khi khuất sau cánh cổng mới thôi….

Vân cực kì tức giận khi thấy sáu anh hành động như vậy, Rõ ràng cô đẹp hơn nó, sáu người họ cũng yêu cô, vậy mà… hừ…

Cứ đợi đấy, đừng hòng cướp được các anh ấy…

Sáu anh đang định xoay người bước vào nhà thì…

– Bà sẽ ở lại đây một thời gian với Vân, bà không yên tâm được! Vân, ta đi thôi! – Nói rồi, bà kéo tay Vân đi trước.

Sáu anh lại nhìn nhau, dù không muốn phải thừa nhận, nhưng thật sự thì sâu thẳm trong lòng họ, ở đâu đó, vẫn xuất hiện một chút sự…. vui vẻ… khi Vân ở đây…. Có lẽ, họ chưa quên được cô ta, vẫn chỉ còn là một chút nhớ nhung mà thôi!

———————

Hime – ka: *phiên bản Hime mặt dày tái xuất giang hồ*

– Khụ.. khụ… thì là hôm nay, Hime có chuyện muốn nói với mọi người, một lần nữa Hime mong muốn tất cả độc giả của bộ truyện ” Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? ” có thể kết bạn với Hime trên Facebook, vì Hime định sẽ thường xuyên thông báo những lịch đằng truyện nè, nội dung tóm tắt của chương mới nè, thông báo về truyện… với các bạn độc giả trên Facebook. Khi Hime đăng status nào về truyện thì sẽ tag các bạn độc giả vào. ( các bạn có thể comment ở dưới để Hime có thể biết được những bạn độc giả để mà tag vào nhé!). Cảm ơn các bạn, mong sẽ nhận được sự tương tác tốt ạ!

– Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.