Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? (Phần 2)

Chương 18: Cái tên Dương Ngọc Nhi


Đọc truyện Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? (Phần 2) – Chương 18: Cái tên Dương Ngọc Nhi

Trên con đường thành thị đông đúc, người đi kẻ lại, xe cộ nườm nượp. Có một chiếc ô tô đen bóng, sang trọng nổi bật nhất trong dòng người ấy đang chạy bon bon trên đường.

Trong xe…

– Này, Tinh Anh, gà rán anh mua ở đâu mà ngon vậy? – Nó vừa cầm chiếc đùi gà rán mùi vị thơm lừng vừa lấy tay chọt chọt vào vai Tinh Anh ngồi ghế trên.

– Mua ở đâu? Là anh tự làm cho em đấy. Thế nào? Thấy siêu không? – Tinh Anh hất mặt, vỗ ngực oai hùng nói.

– Vậy cơ? – Nó tròn mắt tỏ vẻ không tin rồi cúi xuống ăn tiếp. Tên này rõ hay chém gió!

Bảo đang lái xe, cười nhẹ quay xuống.

– Gà rán này là do Long làm. 

Nó nghe vậy, vội hướng Bảo nói.

– Ồ, thế ra có kẻ tự nhận à?

Bảo nhún vai rồi cười quay ra tiếp tục chú tâm lái xe. Ây da, cũng không thể mải nói mà bỏ việc được a.

– Nhưng mà anh cũng phụ Long làm đấy chứ. Trong những miếng gà rán mà em đang ăn ngon lành ấy, có biết bao mồ hôi của anh. Em phải quý trọng và yêu thương người làm ra nó! – Tinh Anh nhếch nhếch lông mày.

– Khụ, cái gì cơ? Vậy là anh đổ mồ hôi của anh vào đây rồi cho em ăn á? Eo ôi, anh ở dơ nó vừa vừa thôi chứ! Em làm sao ăn? – Nó giả bộ chọc Tinh Anh.

He he, ai bảo đợt trước suốt ngày soi mói rồi bắt bẻ nó, mấy hôm nay tự dưng dễ tính, hiện tại chính là cơ hội nó phục thù a.

Nghe đến đây, miệng Tinh Anh giật giật. Anh hít thật sâu, rồi thở thật dài sau đó quay ra nhìn nó, xoa trán, hết sức bình tĩnh nói.

– Là mồ hôi công sức, là công sức, là tâm huyết của anh, cô nương ạ! 

Nó bật cười nhìn thái độ của anh rồi xua xua tay, quay ra nhìn phía bên ngoài.


– A, anh Bảo, đến nhà em rồi, anh thả em ở đây đi.

– Hả? Đến rồi à? Vậy, em xuống từ từ nhé! Ngủ sớm đi. – Bảo nhẹ nói rồi cho xe dừng ở một bên đường.

Nó mở cửa xe, bước xuống rồi cúi đầu chào, nói.

– Cảm ơn hai anh đã dẫn em đi xem phim và đưa em về nhà. Em cảm ơn anh Tinh Anh vì đã bỏ ra biết bao mồ hôi công sức trong những miếng gà rán mà em ăn. Em cảm ơn, tối rồi, hai anh về cẩn thận. Bye!

Kết thúc, nó cười tươi rồi vẫy tay với hai người.

Bảo với Tinh Anh ở trong xe gật đầu cười rồi vẫy tay lại với nó. Và mãi tới khi bóng nó khuất sau bóng đèn thì Bảo mới cho xe quay đầu trở về.

o0o

Trong nhà…

Kiệt vừa ngồi coi ti vi với Như vừa ăn trái cây, thấy nó về, anh gọi nó.

– Này, Tiểu Hỏa Nhi, em đi đâu về muộn vậy? 

Nó vuốt vuốt tóc rồi đi đến sofa ngồi cạnh anh, tiện tay đưa miếng táo anh chuẩn bị ăn cho vào miệng nó ngon lành.

– Em vừa từ rạp chiếu phim về. Có chuyện gì mà tự dưng anh quan tâm chuyện em về sớm hay muộn thế?

– Con bé này, anh là anh trai em cơ mà, không quan tâm em thì quan tâm ai đây? Đối với anh, em là một đứa em gái mỏng manh, dễ vỡ, thuần khiết, luôn cần được bảo vệ. Cương vị anh, là một người anh trai của em, anh luôn phải…

– Thôi thôi… khiếp, anh… đừng có giở cái giọng ấy ra nữa. Em thực sợ lắm ~ Rõ sến… – Nó vội vàng kêu Kiệt dừng lại.

Nói mấy từ giản dị như thường ngày có được không? Lại còn “ mong manh, dễ vỡ…”

Khụ, thật chẳng giống anh của ngày thường.

Kiệt trề môi nhìn biểu cảm của nó rồi chẹp miệng nói.

– Thật ra là anh có chuyện muốn nói với em. Khoảng mấy ngày nữa, bố sẽ qua đây. Anh nghĩ chúng ta nên chuẩn bị chỗ ở cho bố.

– A! Bố qua đây thật hả? Hừm, vậy anh lo chuẩn bị chỗ cho bố đi, ở đây, em cũng không có quan hệ rộng rãi, anh nhờ chị dâu đi nhé! Em đi ngủ đây, anh chị làm gì thì làm, chúc hai anh chị vui vẻ! He he.

Nó nháy mắt nhìn Kiệt cười cười rồi chạy một mạch lên phòng.

Kiệt với Như ở đằng sau tròn mắt nhìn nó.

“ Làm gì là làm gì?”

Đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bỗng dưng chuông điện thoại nó reo lên.

Nó khó chịu mở đèn lên rồi áp điện thoại vào tai.

“ Sao lúc nào nó muốn ngủ cũng bị phá thế?”


Vì không đeo kính nên nó không nhìn rõ tên người gọi, chỉ mệt mỏi nói.

– A lô, ai đấy? Trời khuya rồi mà còn gọi làm cái gì? Không để cho người ta ngủ cái à? Bực bội.

– [ A lô, cô… có phải là Hỏa Nhi không ạ?] – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam rụt rè.

– Không tôi thì ai, anh gọi là phải biết rồi chứ. Có chuyện gì, nói nhanh đi. – Nó khó chịu nói.

– [ À ừm, tôi là nhân viên quán bar Thiên Đường, ở đây có một vị khách đang rất là say, tôi thấy số cô được lưu đầu tiên, vậy mong cô có thể đến đón vị khách này sớm, quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi. Cảm ơn cô.] – Nhân viên bên kia nói.

– À à này…

Nó chưa kịp nói thêm gì thì anh ta đã cúp máy. Nhân viên gì mà vô duyên thế?

Mà là ai được ta? Sao lại say giờ này chứ? Rõ mệt.

Nó ảo não bước xuống chiếc giường ấm, nhanh chóng thay quần áo rồi gọi điện cho một chiếc taxi.

May mà giờ này taxi vẫn hoạt động.

o0o

Bar Thiên Đường…

Nó rảo bước đi vào quán. Bar hiện nay còn rất là ít khách, mà cũng đều là khách say xỉn đến nỗi không đứng dậy nổi. Nó đang đi thì có một nhân viên nam chạy tới.

– Cô là Hỏa Nhi?

Nó gật gật đầu.

Chưa kịp nghĩ ngợi gì, anh ta đã kéo nó đến một chiếc phòng Vip rồi quay người nói.

– Tôi là người đã gọi cho cô, vị khách đang say hiện đang ở bên trong, mời cô vào!

Nó nghi hoặc nhìn anh nhân viên rồi nhẹ đẩy cửa bước vào…

Mong đây không phải là lừa nó, chứ nhỡ đâu vào trong này mà vào gặp một lão biến thái thì…


Căn phòng với thứ ánh sáng mờ nhạt, mùi rượu nồng nặc vây quanh khắp người nó làm nó khó chịu không thôi. Nó đi đến chiếc ghế dài kia, và nhìn thấy tấm lưng của một người đàn ông. Nó kéo khuôn mặt của anh ra…

– Ối, anh Thiên! – Nó hốt hoảng nâng người anh lên – Làm… làm sao mà anh say thế này? Mau, mau dậy đi!! Thiên! ANh Thiên! – Nó vừa kêu tên Thiên vừa vỗ vỗ vài cái mặt đẹp của anh.

Sao lại có thể say tới mức này cơ chứ? Mà mấy người kia không đi cùng anh ấy sao?

Nó cố hết sức gọi tên Thiên và cũng cố hết sức đánh Thiên thật mạnh cho Thiên tỉnh dậy.

Bỗng, mắt Thiên lờ mờ mở ra. Anh nhìn nó, nó nhìn anh. Rồi bỗng dưng, rất nhanh, Thiên kéo mặt nó xuống, áp xuống môi nó một nụ hôn nồng nàn.

Nó bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn anh.

Cái, cái quái gì đang xảy ra vậy?

Nó cố gắng đẩy Thiên ra nhưng càng đẩy, Thiên càng áp nó chặt hơn…

Mùi rượu càng làm nó trở nên mất lí trí.

Và rồi… cả hai cùng chìm trong nụ hôn ấy…

Một lúc sau, Thiên thả nó ra, nó mơ màng rồi giật mình, tát bốp Thiên một cái.

– Anh, anh bị làm sao vậy? Anh làm cái quái gì vậy? – Nó đỏ mặt, nhịp tim dồn dập nói.

Thiên nhìn nó một lúc rồi bỗng dưng nở nụ cười…

– Em là… Dương Ngọc Nhi có phải không?

Nghe anh nói, nó cứng người…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.