Đọc truyện Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? (Phần 2) – Chương 12
….
Chiếc xe của Tinh Anh dừng lại trước một chiếc cổng lớn màu trắng sang trọng. Nó hí hửng, nhanh chóng đẩy cửa xe rồi chạy ra ngoài…
– Oa, tuyệt thật! Nơi này thật rộng và đẹp! Thích quá!!
Phía sau cánh cổng trắng là một tòa biệt thự rất lớn màu xanh nước biển nhẹ nhàng, bên trái là một hồ bơi rất lớn, nước xanh biếc, bên phải là một số ngôi nhà lớn nhỏ khác. Xung quanh cả khu là những cây dừa xanh, mang theo vẻ đẹp của vùng biển.
Thiết kế kiểu như thế này rất dễ làm cho người ta có cảm giác mát mẻ, thoáng đãng. Khu nghỉ mát này thật tuyệt vời!
– Mà sao… trong kia đông người vậy? Khu nghỉ mát này chẳng lẽ đã mở cửa đón khách rồi sao? – Nó quay ra nhìn Tinh Anh.
– Hả? Không phải đâu, đây là một số nhân viên ở phòng thiết kế và phòng thiết bị. Khu nghỉ mát này vẫn còn thêm một số đồ dùng tiện nghi và một số đồ khác nữa! – Tinh Anh tiến về phía nó – Nào, đi vào trong chứ? Cô định đứng ngoài này mà ngắm à?
– Đương nhiên không rồi! Đi thôi!
Nó hào hứng chạy về phía trước. Tinh Anh đi đằng sau nó chỉ nhìn và cười.
Sao tự dưng anh thấy hạnh phúc vậy nhỉ?
…
o0o
Tinh Anh dẫn nó đi vòng quanh khu nghỉ mát những ba lượt để cho nó nhớ như in vị trí từng khu một vào đầu rồi lại dẫn nó đi tham quan các phòng, giới thiệu một số nhân viên quan trọng, hướng dẫn công việc…
Haiz, mệt chết nó rồi!
– Nơi này rộng quá, đi muốn gãy chân luôn! Làm sao tôi đi được nữa đây…
Nó vừa ngồi xuống chiếc ghế đá vừa xoa nắn đôi chân nhỏ bé tội nghiệp của mình.
Ở Thổ Thiên Long, nó cũng từng đi với anh Thành vào một khu nghỉ mát cao cấp, rộng hơn ở đây, nhưng họ có hẳn phương tiện đi lại cơ… đi bộ thế này mỏi chết mất!
– Không đi được à? Vậy.. có cẩn tôi bế cô không? – Tinh Anh cười tươi đề nghị.
Nó phản ứng chậm chạp quay ra nhìn Tinh Anh, tính gật đầu nhưng lại lắc nhẹ một cái.
“ Cái tên này lại giở trò tán gái. “
– Sao? Không thích à? Cô đừng tưởng ai cũng có thể lên tay tôi bé đấy nhé, hiếm lắm tôi mới cho phép mình bế một ai đấy! Cô là may mắn, tôi.. thương tình nên mới có ý định giúp cô… vậy mà cô lại từ chối lòng tốt của tôi. Không phải ai cũng được tôi bế đâu a~
Tinh Anh kiêu ngạo vừa nói vừa vuốt vuốt tóc.
Nó trề môi, khinh thường nói.
– Chứ không phải không ai muốn anh bế à?
– Cô nhầm to rồi! Cô nhìn tôi như vầy mà nói không ai muốn á?
– Chứ còn sao nữa? Anh nghĩ con gái ai cũng chỉ yêu vẻ bề ngoài và gia thế của anh thôi sao?
– Không! – Tinh Anh nói chắc nịch rồi tự dưng chuyển sang giọng nhẹ nhàng.
– Tôi biết một người con gái rất đỗi giản dị và đáng yêu, cô ấy không tham tiền của, cô ấy… có thể tham sắc nhưng cô ấy sẽ không bao giờ đem tình cảm của mình ra mà lấy cái sắc ấy. Cô ấy không xinh xắn, không gia thế, đã vậy học cũng… ngu, nhưng chẳng hiểu sao, cô ấy lại rất thu hút tôi. Tôi…
– Ê! Hai người đang làm gì ở đây vậy?
Tinh Anh đang mải mê nói.
Nó thì đang mải mê nghe.
Nó có thể mường tượng ra.. hình như, anh ta đang nói về nó.. về nó của trước kia, nhà nghèo, xấu xí,, nhưng tại sao lại có thể thêm cái học ngu vào cơ chứ? -.- Hừ, nhưng nếu là nói về nó trước kia.. thì thực sự là nó thu hút anh hay sao?
…
Đấy, người ta đang nói chuyện, đang lắng nghe mải mê như thế, vậy mà vì có một người, à không là hai người phá đám mà bị gián đoạn.
Tinh Anh gọi hai người này là Long bóng đèn và Thiên bóng đèn.
Đúng là hai cái tên rỗi hơi. Long thì suốt ngày chỉ việc đi ăn, đi uống; Thiên thì rõ ràng đang làm việc an lành ở tập đoàn thì tự dưng xin nghỉ phép dài hạn, nói à muốn đi thăm thú thị trường nhưng thật ra là toàn trốn việc đi chơi. Bằng chứng là Thiên đang đứng trước mặt Tinh Anh.
– Tớ mới là người hỏi câu ấy, hai người làm gì ở đây? – Tinh Anh nhăn nhó,
– Thì tụi tớ đến để làm việc mà. Thiên thì phải xem.. xem xét một số thiết bị, tớ thì phải lập thực đơn cho đầu bếp. – Long nhanh nhảu tìm ra lí do hết sức chính đáng. – Còn hai người thì làm gì?
– Đương nhiên cũng tới làm việc rồi! – Tinh Anh.
– Làm việc hay tâm sự. – Thiên lạnh lùng liếc Tinh Anh.
Sao cái tên này suốt ngày dính với con nhóc kia nhỉ? Sao anh thấy nó bức bối, nó khó chịu quá!
– Ừ, tâm sự về cậu đấy Thiên! – Tinh Anh bĩu môi.
– Tâm sự về tớ làm cái gì?
– Về việc cậu suốt ngày trốn việc, lười làm.
– Hồi nào?
– Hồi này.
– Tớ đang kiểm tra… kiểm tra đồ.
– Ai kêu cậu đi?
-…
….
Trong lúc hai người đang mải mê cãi nhau thì Long tranh thủ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, anh cười.
– Để hai người bọn họ cãi nhau một lúc đi. Hai người họ ấy mà… suốt ngày vậy đấy. Mà, chúng ta lại gặp nhau rồi Nhi nhỉ? Anh nghĩ là do duyên chứ không phải do trùng hợp đâu.
Nó gãi đầu, cười ngượng.
– Có thể.
– Mà này Nhi… anh hỏi em cái này, em phải trả lời đúng sự thật nhé! Em… có từng quen, hay gặp, hay em có họ hàng nào tên là Dương Ngọc Nhi hay chưa? – Long nhìn thẳng vào mắt nó.
Anh biết là hỏi như vậy có hơi vội vàng, nhưng tối qua, anh đã mất một đêm để suy nghĩ về nó, hình bóng của Nhi luôn ẩn hiện trong cô nhóc này. Anh không tin đây chỉ là sự trùng hợp.
…
Nó giật mình sau câu hỏi này của Long, tay nó trở nên run, đầu hỗn độn…
Tại sao Long lại hỏi như vậy?
Anh ấy phát hiện ra cái gì rồi sao?
Nó nuốt nước bọt, đẩy nhẹ cái gọng kính, ánh mắt trốn tránh.
Nó nên trả lời như thế nào đây?
…
– À… ừm, Dương… Dương Ngọc Nhi á? Dương… – Nó ấp úng nói. Ôi trời ơi, nó biết nói thế nào đây?
Ai tới cứu nó đi!
….
—- Hết chương ————–