Bạn đang đọc Ê! Nhỏ Tóc Bím: Chương 6
Chốc lát, có một thằng con trai từ một góc khuất ở sân thường bước ra- là hắn- hắn nhẹ nhàng kéo một cái ghế lại gần nó ngồi xuống chống cằm lên mặt bàn ngắm nó ngủ * thịch thịch thịch* sao tim hắn lại đập loạn lên thế này, có gì đó thân quen lắm, gương mặt này, cả tiếng thở đều cũng vậy.
– meo meo – tiếng một con mèo ở góc sân thượng đang tiến lại gần hắn.
– suỵttttttt!!!! – hắn ra hiệu cho con mèo im lặng rồi lại quay qua ngắm nó, cái gì kia? có hai hàng nước mắt bỗng chảy xuống từ khoé mắt nó làm hắn bất chợt đau lòng, hắn bất giác khẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt của nó mà chính hắn cũng chẳng hiểu tại sao.
– anh …anh….. anh làm gì ở đây – nó đã thức giấc rồi trừng mắt với hắn.
– Ngắm cô ngủ – Hắn lại chống cằm đáp tỉnh rụi làm nó giật thót.
– đùa vậy được rồi, anh muốn gì hả? – nó đưa vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn nhưng đâu để hắn có cơ hội kịp trả lời thì.
– ôi con mèo xinh quá!! – mắt nó rõ là đã nổi lên hình trái tim khi thấy con mèo trắng có bộ lông xù trông rất đáng yêu.
– cô….. cô..- hắn á khẩu.
– con mèo này của anh hả??- nó chớp chớp mắt nhìn hắn.
– ừ! – hắn quay bộ mặt chán nản đi chỗ khác đáp.
– thích thật đấy! tôi cũng muốn nuôi mèo lắm nhưng không có điều kiện, ba mẹ tôi đi suốt còn anh tôi với tôi cũng chẳng khá hơn.
– có cần khai hết sơ yếu lí lịch ra không cô hai – hắn cười đểu dòm nó.
– ai da con mèo này thật là đáng yêu!! không giống chủ nó chút nào – nó bơ hắn làm hắn giựt giựt mắt tức giận rồi mau chóng lấy lại bình tĩnh.
– chuyện tôi nuôi con mèo này cô đừng đi khoe khoang ở đâu đấy, không thì đừng trách!- hắn nhìn cô.
– xí ai thèm khoe! mà anh nuôi lén ở đây hả – nó tò mò.
– ừ! – hắn đáp gọn lỏn.
– thích nhờ! cho tui góp gạo nuôi nó với nhé – nó chớp chớp nhìn hắn.
– tôi nói cô biết nó rất kén ăn, không phải đồ ăn nào nó cũng ăn đâu- hắn doạ.
– xì! anh coi thường tôi quá,tay nghề nấu nướng của tui không tệ đâu nhá-nó hếch mũi tự tin.
Hắn cười, một nụ cười thật sự hiếm thấy ở hắn, *bộp* – hắn thấy một cái lá trên tóc nó, đang định gỡ ra hộ nó thì đã bị nó đạp một phát đau điếng vào chân.
– anh đừng có mà giở trò dê xòm – nó trừng mắt.
– cô… cô..!! cái……… lá – chưa để hắn kịp nói ra 2 chữ “cái lá” thì nó đã bỏ đi mặc cho hắn hết nhăn nhó một cách tội nghiệp rồi lại nhòm qua nó giận dỗi cứ như trẻ con.
– nè nè đợi tôi với – hắn gọi với chạy theo nó.
– xớ anh lo việc của anh đi-nó hếch mũi cứ đường nó nó đi, còn hắn cứ lẽo đẽo đi theo sau nó.
” chết rồi! là anh hai” – nó rên thầm, nhưng lần này nó không may mắn như lần trước nữa, nó bị anh nó phát hiện ngay, nó đang định bỏ chạy nhưng tại sao lại không thể quay bước…
– em sao vậy? sao ban sáng lại bỏ chạy? bộ vẫn còn giận hai chuyện hôm qua hả? – anh nó lo lắng nhìn nó.
– làm gì có, em đâu có bỏ chạy – nó giả vờ chớp chớp mắt như không biết gì.
– vậy tại sao sáng nay khi hai gọi thì em leo lên xe một thằng nhóc lạ mặt rồi chạy biến đi- anh nó vẫn gặng hỏi
– hai có gọi em hả? Khi nào? em đâu có nghe thấy- nó vẫn vờ vịt.
– vậy từ sáng tới giờ tại sao lại tránh mặt hai?
– em có việc bận, vậy thôi-nó hơi mất bình tĩnh giọng run run.
– bận? với ai?
Đến mức này thì nó không thể nói thêm được gì nữa, nó đâu có nghĩ thêm được một câu nói dối nào.
– với tôi! người chở cô ấy đi học sáng nay cũng là tôi- đứng đằng sau nãy giờ hắn đã nghe toàn bộ câu chuyện, hắn bước lên nắm lấy tay nó làm nó giật nãy trừng mắt với hắn nhưng bị hắn bơ.
– Vũ Tuấn Anh?là cậu? -anh nó ngạc nhiên nhưng thoáng chút không vui.
– phải! lâu rồi không gặp!- hắn đưa tay ra lịch thiệp.
*bụp* – anh nó gạt phăng tay hắn đi rồi túm lấy tay nó kéo về.
– hai người làm gì vậy??- nó giận dữ giằng cả hai bàn tay đang nắm lấy nó ra rồi bỏ vào lớp.
Bên ngoài lớp nó..
– vậy cô bé đó là em gái anh- hắn nhếch môi nở một nụ cười khiêu khích.
– đừng động vào nó! – anh nó trừng đôi mắt đầy sát khí.
– vậy là đủ rồi – hắn mỉm cười đút tay vào túi xoay lưng bỏ đi – “chính là cô bé đó-mối tình đầu của hắn”-hắn thầm nghĩ, trên môi lại bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Hôm nay tâm trạng nó thực sự không vui, đây là lần đầu tiên nó không thể hiểu được cảm xúc của nó, nhiều cảm xúc hỗn tạp cứ quấn lấy nó, tim nó, tại sao cứ đập loạn lên khi thấy anh nó? nó thực sự không thể hiểu đc.
– nè nè hồn ở đâu mau về với khổ chủ- Nam huơ huơ tay trước mặt nó.
– hả hả??- nó giật mình.
– nãy giờ mày đi tới đâu rồi? sắp tới Hàn chưa? có gặp được kim woo bin chưa? – My cười cợt nó.
– ba láp ba xàm – nó cố tỏ ra vui vẻ – sáng nay dậy sớm nên buồn ngủ thôi.
– vậy ăn đi sắp hết giờ trưa rồi!- Nam đưa miếng bánh về phía nó.
– ngoàm – nó ngoan ngoãn cắn một miếng thật bự, khi tâm trạng nó không tốt thì ăn là tốt nhất.
* brừ brừ * – điện thoại nó rung lên “có tin nhắn từ ông chủ”. Nó hậm hực mở tin nhắn
“Ngày mai làm 2 phần cơm hộp mang lên sân thượng cho tôi”
Nó đang tính nhắn trả một tràng những câu chửi “dân gian” nhất thì nó chợt nhớ tới câu nói của hắn “chọc giận tôi không có lợi cho cô đâu” làm nó bất chợt chột dạ.
– ê My, mày biết Vũ Tuấn Anh là ai không?- nó quay sang My.
– Anh Vũ Tuấn Anh hotboy trường mình á? ôi my lovely boy – My mơ mộng với đôi mắt trái tim.
– con hâm này! à mà… anh ta là người như thế nào mày biết không? – nó nhíu mày nghiêm túc.
– siêu cấp đẹp trai, cao 1m85 cân nặng 49kg, luôn đứng đầu toàn khối 11 về học tập, là con trai duy nhất của tập đoàn Thiên Phong quyền lực bậc nhất, nói chung là vô cùng hoàn hảo!- My đọc răm rắp một chàng giới thiệu như đã học thuộc từ trước.
– vậy.. vậy nếu lỡ đắc tội với hắn thì.. thì sao?- nó nuốt nước bọt sợ hãi.
– ah nếu nhẹ thì bị đuổi học, còn nặng thì nhập viện- My tỉnh bơ đáp.
“Thôi chết tôi rồi bị đuổi khỏi trường á? khôg được!! vất vả lắm mình mới vào được trường này mà để bị đuổi thì..”- nghĩ tới đây nó chợt ôm đầu đau khổ.
– mà mà sao mày biết? – nó bật dậy hỏi My.
– thì hồi trước cũng có vài người đắc tội với ảnh nên bị đuổi khỏi trường rồi, mà cũng đáng, mấy tên bị đuổi khỏi trường đó suốt ngày đi gây sự với người khác nên bị đuổi đi cũng là do ăn ở. – My vẫn đáp tỉnh bơ nhai nhồm nhoàm miếng bánh
– à.. ờ! – nó nhanh chóng rút điện thoại ra nhắn tin lại cho hắn -“được thôi mai tui nấu cho con mèo ăn rồi cho anh ăn ké” nhưng rồi lại xoá đi “không được! như vậy quá thô lỗ, lỡ hắn bực lên đá mình ra khỏi trường thì sao” – nghĩ đến đây nó nhắn trả cho hắn chữ vỏn vẹn 1 từ: “ok”.
Ngày hôm đó quả thực quá sức với nó, nó ngồi trong lớp nhưng tâm hồn cứ đang lơ lửng ở tầng không nào rồi vậy. ** reng reng**- hết giờ học, nó uể oải dọn dẹp sách vở ra về nhưng mặt cứ thẫn thờ như con mất hồn.
– Đi với tôi! – nó chưa kịp định thần thì nhận ra một bàn tay nắm lấy tay nó.
– á á á á á Anh Tuấn Anh!!! thiên sứ của lòng emm!!-giọng con My oang oang, bên ngoài lớp, đám con gái như ong vở tổ liên tục la hét nhảy tưng tưng cứ như Lee Min Ho về Việt Nam .
Nó bị hắn lôi đi mà không thể chống cự.
– Chào anh rể! – Nam hăm hở cúi chào 90 độ.
Đáp lại màn cúi chào của Nam là cái liếc muốn cháy xém mặt của hắn.
– nè nè!!- nó vẫn bị hắn lôi xềnh xệch đi.
Bóng dáng hai con người đó đã đi khuất.
– aishhh… con quỉ sứ! được hot boy trường này để ý mà hông nói lấy một tiếng – My giận dỗi – à mà ban nãy ông nói gì cơ? anh rể á?-My quay sang Nam.
– ừ, anh ý là anh của Linh mà – Nam ngây thơ đáp.
– gì?? ai nói ông vậy? vậy mà cũng tin á?- My ôm bụng cười sặc.
– Linh nói mà!- Nam gãi đầu nhăn nhó.
– nó ba xạo đó, anh nó học lớp 12 cơ! – My cười rồi xách cặp đi trước- thôi tui đi trước nha!
– à ừ- Nam đáp với khuôn mặt thẫn thờ.