Bạn đang đọc Ê! Nhỏ Tóc Bím: Chương 26
Nó chạy được một đoạn, cũng đã gần tới lớp, nó dừng lại chống tay vào tường vì cơn choáng váng chợt tới, ban nãy nó bật dậy nhanh quá mà nó thì lại bị bệnh thiếu máu nên không sây sẩm một lúc mới lạ, thở gấp, nó bắt đầu cảm thấy tên con trai đó vô cùng quen! không! quen chết đi được! nếu nó nói ra thì hẳn sẽ bị gọi là con khùng nhưng thực sự rất giống… hắn.. mắt nó lại hơi đỏ lên.
– hế lô chị gái! – giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
– ơ.. Mạnh! – nó ngơ ngác.
– gì mà ơ với a?- Mạnh nhún vai.
– nhóc lên trường chị làm gì??- nó lơ ngơ.
– ừm.. thì chuyện của anh hai.. – Mạnh hơi trầm đi.
– ừ.. – nó hít sâu.
– chuyện của anh hai.. nếu có ai hỏi thì chị bảo.. anh ấy đi du học nhé..- Mạnh dựa lưng vào tường thở nhẹ ra.
– ừm.. mà.. ban nãy chị có giấc mơ lạ lắm..- nó liếm môi.
– gì cơ?- Mạnh mở to mắt.
Nó kể hết cho Mạnh nghe chuyện nó mơ thấy Nam và những điều Nam nói với nó…
– đúng như vậy chứ?- nó hỏi Mạnh liệu có đúng rằng mẹ Nam mất từ khi Nam sắp vào lớp một không
vì thực sự nó chưa dám tin chắc vào điều đó… trong nó vẫn còn chút mặc cảm tội lỗi.
– đúng vậy.. – Mạnh trầm ngâm.
– hả.. – nó bất ngờ tột độ.
– có gì đâu mà trợn tròn mắt lên thế?- Mạnh mỉm cười gượng gạo.
– hả.. à.. à không.. chị xin lỗi vì đã hỏi chuyện không nên! – nó ấp úng vì cảm thấy có lỗi.
– nhưng anh hai tốt thật đấy! biết rõ em là con trai của một người đàn bà khác với ba mà không hề ghét bỏ em! ảnh luôn che chở và bảo vệ em..- Mạnh đánh sang chuyện khác.
– ý nhóc là sao?? – nó ngạc nhiên hơn nữa.
– ừm.. thì em là con vợ lẽ mà.. – Mạnh cười nhạt.
– … – nó im lặng nhìn Mạnh, thì ra cậu nhóc ấm áp và tưởng chừng như không bao giờ biết buồn thì lại có một hoàn cảnh phức tạp đến vậy… từ nay nó sẽ học cách không nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá nữa.. nó sẽ nhìn vào trái tim thôi..
– thật ra thì tối qua anh ấy cũng báo mộng với em.. nói ra có vẻ hơi mê tín nhưng anh ấy bảo rằng kiếp sau chị là của anh ấy nên bắt em phải bảo vệ chị thật tốt.. – Mạnh bất ngờ quay sang nó làm nó đứng hình vài giây, nó vẫn chưa kể cho Mạnh cái đoạn Nam nói với nó rằng kiếp sau sẽ gặp lại nó.
– thật sao.. – mắt nó rơm rớm.
– ơ.. sao tự nhiên lại khóc??- Mạnh lúng túng.
– không có gì.. chỉ là chị hạnh phúc thôi.. – nó lau nhẹ nước mắt.
– ừm.. – Mạnh mỉm cười.
– cậu chủ! chủ tịch đã xong việc rồi ạ! -một chú mặc vest đen tiến tới chỗ Mạnh.
– ừm.. tôi ra ngay! – Mạnh gật đầu.
– đi nhé bà chị! – Mạnh vẫy tay
– à.. ừ… – nó đứng dậy vẫy tay nhìn theo bóng dáng cao dong dỏng của Mạnh, Mạnh khuất bóng, nó lầm lũi không biết đi đâu.. về lớp? nó không đủ can đảm! thôi thì đành ngồi ở đây vậy.. nó dựa vào ghế đá hít thở thật sâu rồi nhận ra nó đang ngồi đúng cái chỗ ban nãy hắn lôi nó ra, cảm thấy hơi nghẹn, nó đứng dậy bỏ đi, tiến ra bãi cỏ ở gần cổng sau của trường -cũng là nơi vắng vẻ nhất trường, nó ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt, từng cơn gió mát nhẹ vờn mấy lọn tóc mai của nó, cảm thấy hơi mệt nên nó ngả lưng xuống nền cỏ nhắm nhẹ mắt thư giãn, cảm giác thật bình yên.
*bịch bịch bịch..*- tiếng giày thể thao bước trên sân tiến ngang qua chỗ nó nằm, nó hơi giật mình ngồi bật dậy, một cơn choáng lại kéo tới khiến nói phải chống tay xuống nền cỏ, cơn sây sẩm đã qua, nó mở nhẹ mắt và thấy một tên con trai đang băng ngang qua chỗ nó.
– anh… – nó bất giác gọi thành tiếng khi người con trai đó bước đến gần chỗ đối diện nó, là hắn sao…
-.. – tên con trai đó hơi sững bước quay qua nhìn nó với đôi mắt sắc lạnh.
– a.. xin lỗi.. tôi nhầm người.. – nó hơi giật mình khi nhìn thấy đôi mắt xám tro kia, từ đằng xa, tên đó rõ ràng rất giống hắn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt màu bạc kia thì nó mới hoàng hồn.
– … – tên con trai vẫn không nói gì, chỉ quay đi và tiếp tục bước, ánh mắt màu bạc thần bí như cuốn hút nó vào sâu trong đáy mắt, càng im lặng thì tên đó cành trở nên bí ẩn, nó hơi chột dạ khi nhận ra mình đang nhìn vào mắt tên đó chằm chặp, nó quay nhanh đi, tên đó vẫn cất bước cho đến khi nó chỉ còn thấy bóng lưng cao dong dỏng đó.
– Linh! – tiếng cái My réo nó inh ỏi ở đầu bên kia bãi cỏ.
– ơ.. hả? – nó lật đật đáp.
– nãy giờ tao tìm mày muốn chết đó! – My dậm giựt tiến lại chỗ nó.
– ủa đang giờ học mà! – nó đứng dậy phủi phủi váy.
– cái mốc khỉ! ra chơi rồi má ơi! – My bặm môi.
– ủa vậy hả? – nó cười cười, nãy giờ nó chả để ý gì đến thời gian cả.
– chuyện đó giờ tính sao?-My nhìn nó với bộ mặt nghiêm trọng.
– sao trăng gì… Có muốn tao cũng không làm được gì.. – nó thở hắt ra ảo não.
– mày đó! giờ mày tính sao thì tính đi! ai bảo dấu diếm vụ đi với Nam làm gì! ủa mà.. sao hai bữa nay không thấy Nam đi học? bộ có chuyện gì hả? – My chợt đổi chủ đề.
– … à.. Nam đi du học rồi..-mắt nó hơi hoe đỏ nhưng vẫn cố nở nụ cười.
– đột ngột vậy hả? haizz… vậy trường mình lại mất đi một hot boy rồi! – My tiếc rẻ.
– ừa.. đột ngột thật.. – nó nói khẽ.
– thôi! đi với tao! – My nắm tay nó lôi đi.
– đi đâu? – nó hớt hải.
– căntin! mày phải ăn để mà sống chớ! – My hếch mũi.
– nhưng mà.. – nó e ngại.
– không nhưng nhị gì cả! mà mày không cần lo! có tao, anh Thái và cả anh mày nữa! bọn nó làm gì dám hó hé- My chỉ tay về phía trước.
Anh nó cùng Thái đứng đợi ở đó, Thái vẫy tay tươi cười, anh nó cũng mỉm cười, nụ cười luôn khiến nó cảm thấy ấm áp…
Đúng như My nói, cuộc ăn trưa ở căn tin vô cùng bình yên, chả có đứa nào dám hó hé hay chỉ chỏ gì nó cả, ban đầu nó hơi căng thẳng nhưng dần yên tâm mà ăn.
“Woaaaa anh Tuấn Anh kìaaaaaa!!!” – những tiếng suýt xoa bỗng rộn lên ở một góc căn tin, nó theo phản xạ đưa mắt đến chỗ đó mà vẫn không hay biết có chuyện gì xảy ra.
Là hắn! hắn tiến vào căn tin cùng một nhỏ con gái, nhỏ đó rất xinh hay phải nói chính xác là thuộc hàng hot girl của trường, nhỏ khoác tay hắn rất tình tứ, nó mở to đôi mắt không chớp nổi, khoé mắt lại cay xè như vừa bị gió lùa qua, bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn ở phía trung tâm, hắn không ngần ngại khoác tay lên vai nhỏ đó cười nói thân mật, còn nhỏ thì khỏi nói, sướng đến độ mặt cứ hất lên trời, thôi chết rồi! không được! trong tâm tư nó bắt đầu hoảng loạn thực sự! nước mắt bắt đầu ầng ậng chỗ khoé mắt và sắp tuôn trào, nó không muốn khóc! khóc nhìn sẽ ngu ngốc đến cỡ nào chứ! nhưng tại sao nó lại không thể đưa tầm nhìn đi chỗ khác chứ! nó ghét chính bản thân.
– đừng nhìn!- Anh nó ôm nó vào lòng, dùng tấm lưng cao lớn và bờ ngực vững chãi che trước tầm nhìn của nó, ôm nó vào lòng, nó nép nhẹ vào ngực anh, nước mắt theo cái chớp mắt cay xè mà rơi ra không ngừng, nó run lên từng đợt nén cơn nấc, anh nó tức giận buông nhẹ nó ra.
– ngồi im đây nhé!- Anh nó giữ nhẹ hai vai nó.
*bốp*- anh nó tiến về phía hắn, đấm thẳng vào mặt hắn một cú choáng váng, hắn chỉ hơi mất thăng bằng chúi qua bên cạnh một chút rồi đứng thẳng lại lau đi vệt máu ở khoé môi, hắn nở một nụ cười nửa miệng.
– anh hai! – nó sợ hãi chạy lại cản cú đấm thứ hai của anh nó, anh nó khựng lại, nó đã ôm chặt anh từ phía sau, anh khẽ đau lòng quay lại lau đi hai hàng nước mắt của nó rồi nắm tay nó dẫn đi, nó cố nở nụ cười thật tươi như không hề có chuyện gì xảy ra, nó cũng không nhìn qua hắn, chỉ ngoan ngoãn đi theo anh. Tim nó đủ nặng rồi! từ nay nó sẽ học cách mỉm cười để tống hết đi những nỗi đau! càng đau thì càng phải cười! nó không muốn trở nên thảm hại thêm một chút nào nữa! nó phải sống thật tốt đúng như lời hứa với Nam…
Rengggg!!! – tiếng chuông báo hiệu giờ lên tiết vang lên inh ỏi.
– em vẫn ổn chứ?- anh nó lo lắng nhìn sâu vào mắt nó.
– tất nhiên! em là ai chứ! – nó cười rất tự nhiên.
– … – anh nó im lặng nhìn nó thật lâu.
– anh hai sao vậy? Về lớp đi chứ! em cũng phải về lớp đây! – nó ngúng nguẩy.
– ừm.. – anh nó cười nhạt, đến cuối cùng anh cũng không thể bảo vệ nó..
Nhưng thật ra bình yên của nó cho đến tận bây giờ đều là do anh đã bắc loa trường hăm doạ từng người một, nó chốn ở cổng sau nên không hề nghe thấy, anh đã làm rất nhiều điều vì nó nhưng chưa bao giờ anh thấy đủ, anh còn muốn mang lại hạnh phúc cho nó nữa! thứ gọi là tình yêu cao thượng, đau một mình, cười cũng một mình….
– bye bye hai.. – nó vẫy tay chạy đi.
-… – anh chỉ mỉm cười nhìn theo.