Ê! Nhỏ Tóc Bím

Chương 24


Bạn đang đọc Ê! Nhỏ Tóc Bím: Chương 24


Ken tiết lộ mọi chuyện, Mark loạng choạng đứng không vững, khuôn mặt gấp lên từng nếp đau đớn, hắn ngã khuỵ ôm lấy tim đang quặn lên, chính hắn đã hại chết con trai mình!
Ken lạnh lùng bỏ đi, chủ tịch Dương mau chóng kêu người đưa Mạnh đến bệnh viện, trên đường đi.. ông đã suy nghĩ rất nhiều, ông cũng tự trách bản thân, ngày Nam còn bé, ông cũng chưa bao giờ ôm Nam vào lòng, một mực muốn biến Nam thành một người độc tài như ông, Mark bây giờ làm ông vừa hận vừa tự soi thấy bản thân mình, ông cũng tự hỏi liệu có phải chính ông đã gián tiếp gây nên cái chết cho Nam, ông cũng không tư cách để phán xét Mark…
Khẽ nhìn qua Mạnh đang mê man, hai hàng nước mắt kìm nén bấy lâu tuôn trào.
Mạnh đã được phẫu thuật, ca phẫu thuật thành công, Mạnh được đặt nằm kế bên nó ở phòng hồi sức, khuôn mặt tái nhưng đôi môi lại đỏ thẫm, sống mũi cao, Mạnh là bản sao hoàn hảo của Nam.
Nó tỉnh dậy yêu ớt, đôi mắt mệt mỏi vẫn còn đỏ vì trận khóc đêm qua, anh nó ngủ gục bên cạnh, nó thất thần ngồi bó gối nhìn chăm chăm tấm ga trải giường trắng muốt, tuyết, nước mắt lại tuôn, nó mệt đến độ không thể nói, cũng không thể đứng dậy, tấm lưng anh nó che đi Mạnh đang nằm kế bên.
– tỉnh rồi sao? để anh đi kêu ba! – anh nó tỉnh giấc, sờ lên trán đang nóng hổi của nó, nó bị sốt, thảo nào nó choáng váng đến độ không thể đứng dậy, mắt nó cứ mở trân trân như người mất hồn, nhẹ ôm lấy cái gối ôm thật chặt, anh nó cay đắng bước đi nặng nề.
– Nam… – nó lồm cồm bò xuống giường, nó nhầm Mạnh là Nam, vừa bước xuống giường đã ngã quỵ vì choáng váng, nó phải vịn tay lên giường mới có thể đến bên Mạnh, Mạnh bị thương khá nặng nên vẫn mê man, nó lại gục bên ngực Mạnh mà nghe nhịp tim một cách vô thức, nhịp tim này sao mà quá lạ lùng, đâu phải nhịp tim của Nam, nước mắt lại chảy dài trên má, nó đặt tay lên khuôn mặt tái nhợt kia, nhẹ nhàng lần ngón tay dọc theo sống mũi cao của Mạnh, Mạnh nháy khẽ mắt, tay hơi động đậy, mắt mở dần ra, bật dậy rất nhanh ôm lấy nó, máu từ vết thương lại rỉ ra làm Mạnh đau đớn khẽ co người.
– Nam.. là anh.. là anh đúng không.. – nó nói trong đôi mắt đầy hi vọng, nó bị ảo giác, khuôn mặt Nam cứ hiện ra một cách vô thức làm tim nó cứ nhói lên.
– ừ.. là anh đây.. – Mạnh nuốt mạnh không khí, khuôn mặt hiện rõ lên sự đau khổ, ôm nó thật chặt vỗ về, chỉ vài phút sau nó lại chìm vào giấc ngủ vì thuốc an thần vẫn còn tác dụng. Mạnh nhẹ nhàng đặt nó xuống giường của mình, vuốt nhẹ những lọn tóc vương trên đôi mắt ướt đẫm của nó khẽ mím môi, ngồi nhìn nó một lát rồi dựa vào cạnh giường để bảo vệ giấc ngủ của nó.
*****
– tại sao con nhỏ đó vẫn còn sống? chẳng phải ông bảo sẽ giúp tôi khử nó nếu tôi tiết lộ chỗ ở của Nam cho ông sao? – một cô gái mang đôi giày cao gót bước nhanh đến một cách bực tức.
– im đi.. tôi không muốn nhắc lại chuyện đó nữa..-Mark vò đầu một cách suy sụp nặng nề, kể từ khi biết được sự thật, ông đã muốn tự cho mình một phát súng vào đầu nhưng cuối cùng lại không thể, nếu chết như vậy không phải thật quá dễ dàng sao, ông muốn mình phải tự trả giá cho hành động của mình! ông đã giết chết con trai ông và cả một người vô tội khác chỉ vì sự mù quáng của bản thân, sau khi Jun chết, ông đã rửa tay gác kiếm nhưng số phận đùa cợt đã đẩy ông đến tận cùng sau khi mù quáng tin rằng Jun là do bị chủ tịch Dương hại chết.
– cái gì? ông tính lật lọng sao? Ông đã trả được thù cho con trai ông rồi thì cũng phải thực hiện giao kèo đi chứ!- cô gái đưa ánh mắt sắc lẻm giận dữ hét lên.
– câm miệng cho tao!!!!- Mark hét lên, đôi mắt long sòng sọc sự giận dữ với bản tính của một con quỉ, hắn lao tới siết lấy cổ cô gái, cô gái ra sức vùng vẫy cho đến khi lịm dần.

– tôi.. tôi đã làm gì thế này.. aaaaaaaa – Mark thất thần nhìn cô gái đang nằm bất động dưới sàn, ông quỳ sụp hét lên trong sự hận thù với chính bản thân và đôi tay ma quỉ đã vấy máu của nhiều người, mắt ông chợt ánh lên tia điên dại, với lấy súng lục trên bàn, ông điên dại lao xuống nhà kho nơi bọn đàn em đang đánh bài và chửi tục ầm ĩ.
*đoàng đoàng đoàng..*-từng phát súng vang lên liền nhau trong sự kinh hãi của bọn đàn em, chúng thậm chí không có cơ hội để tháo chạy, chỉ sau vài phút, hơn chục tên đàn em đã nằm bất động trên vũng máu, chỉ còn vài tên ngồi thất thần trên sàn sợ hãi mặt cắt không còn hột máu, trong những tên đã chết, có tên mặt sẹo và tất cả tên đàn em đã tham gia vào cuộc mưu sát Nam.
– mạng đền mạng… tụi mày không trách tao được! ha ha ha ha ha ha còn mấy đứa kia! biến hết cho tao nếu còn muốn sống! – Mark cười điên cuồng rồi chỉ tay ra lệnh cho vài tên còn sống khuất khỏi tầm mắt, hắn lại tiếp tục cười, cười với những giọt nước mắt, hắn tự tay bấm gọi cho cảnh sát, hắn muốn tự trả giá ọi việc.
Công an tới, hắn quỳ xạp xuống quy phục, tổng cộng có 16 người chết và nếu tính luôn cô gái trên tầng 2 là 17, cô gái đó nằm bất động trên sàn với vết hằn trên cổ, nguyên nhân chết là do chết ngạt, cô gái có mái tóc dài hoe đỏ, khuôn mặt vô cùng khả ái với nước da trắng cùng đôi mắt sắc sảo, phải! đó là Chi! sau cái hôm bị hắn tát và đuổi đi như đuổi một con chó hoang, cô đã ôm lòng thù hận và chờ đợi cơ hội để trả thù nó, cô muốn nó phải chết để rửa mối nhục này, cô tình cờ gặp Mark ở một quán Bar, hai người đã cùng nhau uống rượu và tâm sự rất nhiều, cho đến khi Mark kể về chuyện con trai ông cùng mối thù kia thì cô bắt đầu nhận ra thời cơ trả thù của cô đã đến, cô tiết lộ cho Mark biết Nam đã về Việt Nam từ lâu và yêu cầu Mark giúp cô khử nó nếu muốn biết chỗ ở của Nam, để rồi bây giờ phải trả giá vô cùng đắt cho lòng thù hận của mình.
Mark sau đó đã ra toà và nhận án chung thân, ban đầu là cái án tử hình đã dành cho ông nhưng do sau cái sự thật nghiệt ngã đó được phơi bày, Mark trở nên điên dại, lúc tỉnh lúc dở nên toà đã khoan hồng nhưng ông vẫn phải chịu bản án còn khắc nghiệt hơn!đó là bản án chung thân! bản án lương tâm mà ông phải trả giá cho đến ngày chết, vậy đấy! lòng thù hận không bao giờ có kết cục tốt đẹp cả, kẻ chết người điên dại, đó là cái giá đắt họ phải trả.
****
– bắt máy đi.. bắt máy đi.. – Hắn đứng ngồi không yên cứ liên tục gọi đi nhưng vẫn là những tiếng tút tút bực mình, đã gần một ngày rồi mà hắn vẫn chưa liên lạc được với nó, người hắn như ngồi trên đống lửa, tìm đến nhà cũng không thấy nó, mai đã là thứ hai nên hắn quyết định sẽ đến gặp mặt nó để hỏi trực tiếp.
Cả đêm hắn trằn trọc không ngủ nổi, hắn không hiểu tại sao ruột gan cứ bứt rứt không yên, tim cũng đập loạn xạ dù chẳng hoạt động gì mạnh, 1 giờ đêm 2 giờ đêm rồi lại 3 giờ.. hắn cứ nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, cứ mỗi phút trôi qua hắn lại gọi đến nó một cuộc nhưng vẫn không có hồi âm, điện thoại vừa hết pin là cắm sạc rồi lại tiếp tục gọi điên cuồng, 5 giờ sáng và số cuộc gọi cho nó đã lên tới hơn 200 cuộc, suốt đêm hắn không hề ngủ, đồng hồ vừa điểm 5h đúng là hắn đạp tung chăn nhảy xuống loạng choạng vì thiếu nhủ trầm trọng, hắn nhớ nó đến phát điên lên mất, hắn sửa soạn chỉ mất có 3 phút chứ không phải là 30 phút như mọi ngày, mặc dù vậy nhìn hắn vẫn toát lên vẻ thu hút chết người trong bộ đồng phục học sinh cấp ba.
Hắn leo lên chiếc mui trần và lao đi với tốc độ kinh hoàng, gần trường học có rất nhiều cảnh sát giao thông đứng chốt nhưng lại không ai chặn hắn lại, hay nói đúng hơn là họ không dám. Hắn đến trường, đồng hồ chỉ mới điểm 5h10, hắn nhấn còi xe inh ỏi cho đến khi anh bảo vệ lật đật chạy ra mở cổng, mới sớm tinh mơ hắn đã ngồi trình ình ở chỗ ngồi của nó, là anh bảo vệ đã mở cửa lớp nó cho hắn vào, tai đeo head phone, mắt nhắm nhẹ nhưng thực chất là hắn đang nghe nhạc rock! đúng! chỉ có nhạc rock mới có thể diễn tả được tâm trạng hắn bây giờ thôi, trời đã sáng hẳn, lác đác vài học sinh bắt đầu đến trường, không khí ồn ào hẳn lên nhưng nơi ồn ào nhất vẫn là lớp nó, đám con gái cứ bâu đầy quoanh lớp nó ngắm hắn rồi nhảy tưng tưng, mấy nhỏ con gái lớp nó cứ ỷ đây là lớp mình nên hất mặt lên bước vào trong sự đố kị của mấy nhỏ lớp khác, mấy nhỏ túm tụm lại ngắm hắn, chỉ cần hắn động đậy một chút là tụi nó đồng loạt im bặt vì vì bọn nó vừa thích nhưng cũng vừa sợ hắn, nhất là khuôn mắt lúc hắn tức giận thì đặc biệt đáng sợ, bọn con trai lớp nó ngán ngẩm bỏ hết cả ra ngoài, My là đứa hay đi trễ, nhỏ vừa đủng đỉnh bước vào lớp thì đã bị hắn trận ngang.
– Linh đâu? – hắn hỏi ngang.
– ơ.. ai biết!- My tròn mắt.
– chẳng phải hôm chủ nhật Linh đi chơi với My sao?- hắn nhíu mày.
– hả? ai nói? làm gì có! em có đi với nó đâu! -My còn kinh ngạc hơn nữa, nhỏ quên mất cả vụ nó đi sinh nhật Nam, hôm qua nhỏ đi chơi với Thái vui quá mà!
-… – hắn không nói không rằng bỏ đi, ánh mắt hiện rõ sự tức giận, My ngơ ngác vẫn chưa ngộ ra sự việc.

Hôm nay nó không đi học, My vẫn mãi mơ mộng về Thái nên hoàn toàn không để ý việc nó có đi học hay không, vừa ra chơi là cô nàng đã chạy biến sang lớp hắn tìm Thái, hắn bơ luôn My rồi đi thẳng xuống lớp nó, hắn đứng gần cửa lớp, hít một hơi thật sâu, hắn nghĩ là nó đã đến lớp rồi, hắn muốn hỏi rõ mọi chuyện! tại sao nó lại nói dối hắn!
Hắn tiến vào lớp, đưa mắt đến bàn nó, đám con gái lại được dịp hét toáng lên, nhưng bây giờ tai hắn ù đi, không thấy nó đâu, cả chỗ của Nam cũng trống, hắn nhìn lên bảng:
Sỉ số: 45
Hiện Diện: 43
Vắng: 2
Hoàng Nam
Gia Linh
Từng dòng chữ trên bảng như cắt sâu vào tim hắn, mắt hắn hơi cay, tim quặn nhói, khuôn mặt lộ rõ sự mất bình tĩnh.
– aaaaaa…. – mắt hắn đỏ ngầu lên, hắn đạp đổ một dãy bàn, hất bay những cái ghế gần đó *loảng xoảng* tiếng cửa kính vỡ vụn rợn gáy, tụi con gái thất kinh chạy khỏi lớp để mặc hắn trong cơn điên cuồng
*roẹt*- vài mảnh kính cứa ngang một vết dài ngang má hắn, một dòng máu rỉ ra chảy dài dọc theo khuôn mặt điển trai của hắn, bây giờ hắn trông hệt như Ác quỷ đội lốt của thiên thần, không ai dám ngăn hắn lại, với đôi mắt đáng sợ đó, ai biết đâu được hắn có thể giết chết bất cứ ai.
Sau một hồi đạp phá điên cuồng, hắn hơi choáng vì thiếu ngủ, hắn ngồi sụp xuống, dựa lưng vào tường, thở ra từng hơi ấm nóng giận dữ.
lớp học tan nát những mảnh kiếng vỡ, hắn đứng phắt dậy gọi cho nó lần cuối, vẫn là chuỗi âm thanh tút tút mà hắn đã chán ngấy, hắn tức giận ném chiếc điện thoại xuống góc lớp, chiếc điện thoại vỡ, màn hình chợt sáng lên tấm hình hắn chụp lén nó lúc nó ngủ ở sân thượng, nơi lần đầu tim hắn lỗi nhịp vì nó…
Hắn lao như điên lên văn phòng, nơi lưu trữ các tài liệu, hắn gõ lên máy tính tên của Nam, một loạt thông tin hiện ra, hắn lướt nhann qua tìm địa chỉ nhà Nam, bây giờ hắn chỉ muốn đấm nát mặt Nam, chợt hắn khựng lại bởi dòng một loạt những con số quen thuộc 24/12/19xx

hắn hụt một hơi, nghẹn ứ ở cổ, hôm qua là sinh nhật Nam, còn hôm nay thì cả nó và Nam đều vắng mặt, một loạt những liên tưởng chẳng hay ho gì hiện lên trong đầu hắn, đôi mắt hắn lại vằn lên những tia đỏ, hắn đá văng chiếc bàn, điên cuồng lao xuống bãi giữ xe, chiếc xe mui trần lại phóng đi với tốc độ còn khủng khiếp hơn ban sáng, hắn đến nhà nó, dù nó không có ở nhà hắn cũng sẽ đợi, đợi cho khi nó trở về.
Xe hắn đã đỗ xịch đối diện nhà nó, chiếc cổng nhà nó vẫn đóng im ỉm và được khoá ngoài, hắn đập mạnh vào vô lăng gục đầu chờ đợi, đúng! hắn hoàn toàn có thể kêu người tìm kiếm nó đang ở đâu, nhưng! hắn lại sợ hãi, sợ hãi sẽ là một kết quả đáng sợ, sự chờ đợi như đang giết chết từng tế bào cơ thể của hắn, hắn thiếp đi trong sự mệt mỏi của cả thể xác lẫn trái tim…
23h30 – ánh đèn ở khu phố đã tắt gần hết, chỉ còn vài ánh đèn đường hắt vào yếu ớt, đêm yên tĩnh đến độ hắn có thể nghe rõ từng nhịp tim của mình, chờ đợi rồi lại chờ đợi, hắn đã chờ nó từ trưa đến giờ, cơ thể hắn bắt đầu mệt lã đi, mắt mở không lên, hắn lại gục nhẹ đầu trên vô lăng.
Ánh đèn ô tô chợt chiếu sáng làm hắn khẽ chớp mắt, chiếc ô tô kia đỗ xịch ở cổng nhà nó, có một cậu con trai cao lớn dìu một cô bé, hắn có thể nhận ra ngay đó là nó nhưng lại không có đủ dũng khí để bước ra khỏi xe.. cậu con trai kia là ai? rõ ràng không phải là anh nó! tại sao nó cứ níu lấy tay cậu con trai đó!
-chị nghỉ sớm đi… – Mạnh nhẹ đứng nhìn theo nó.
…- nó không đáp, cũng không quay lưng lại, chỉ lẳng lặng gật nhẹ đầu rồi bước vào nhà.
Hắn đập mạnh vô lăng rồi lấy dũng khí bước ra, rốt cuộc là hai người họ đang nói cái gì? hắn rất muốn biết!
*rừ rừ*- điện thoại hắn vang lên cắt ngang hành động của hắn, hắn vẫn chưa ra khỏi xe.
– “a lô!!”- hắn bực dọc.
– “thưa.. thưa..”- giọng ở đầu dây bên kia lắp bắp.
-” nói mau!”- hắn nghiến răng.
– “về rồi ạ! là chuyến muộn nhất!”- giọng nói cẩn trọng.
– “sao? mẹ kiếp!!” – hắn đạp ga lao vút đi trong đêm.
****
Nó ngồi nhẹ xuống giường, khuôn mặt đờ đẫn như người mất hồn, anh nó e ngại bước vào phòng.
– để em một mình.. – nó bó gối lại ngồi thu lu ở góc giường.

-… – anh nó cay đắng lặng lẽ bỏ đi, đóng nhẹ cửa phòng nó, anh nó ngồi xuống dựa lưng vào cửa phòng khi nó cần thứ gì.
– con bé sao rồi? – ba nó hỏi khẽ.
– không sao đâu! có con ở đây rồi.. – anh nó hơi buồn.
– ừm.. – ba nó thở dài bỏ đi, ông đã đích thân đi gặp chủ tịch Dương và xin lỗi, ông không ngờ con gái ông lại vừa trải qua một cú shock kinh khủng đến như vậy..
Nó ngồi thu lu ở góc giường, hộp quà để ở bàn học chợt đập vào mắt nó, nó không khóc, chỉ thất thần nhìn hộp quà đó, một tiếng trôi qua, nó vẫn chăm chú nhìn hộp quà, không gian phòng nó tĩnh lặng như tờ, nó lại quay qua nhìn cái gương lớn nơi bàn nước *tóc*- một hạt nước mắt tự tuôn ra, hình ảnh Nam lại hiện về trong trí nhớ nó, Nam cười với nó thật lâu, nụ cười mang lại cảm giác ấm áp và an toàn nhưng cũng giống như viên đạn xuyên qua tim nó, đau đớn đến không thở nỗi, nó hụt một hơi, nấc lên, nó cố bụm miệng ngăn tiếng nấc, nó không muốn mọi người lo lắng thêm gì cho nó nữa, nó run lên theo cơn nấc bước ra ban công, những cơn gió lạnh của đêm như cắt sâu vào từng thớ thịt, nó nhìn xuống dưới, phòng nó ở lầu ba, độ cao hoàn hảo cho việc tự tử, nó kéo cái ghế gần đó lại, nhẹ nhàng đứng lên ghế rồi bước lên thành ban công, bây giờ thì nó chỉ cần đưa một chân ra thôi là nó sẽ rơi tự do xuống kia… nó nhắm chặt mắt, Nam lại hiện ra, Nam đưa tay về phía nó, nó run rẩy đưa nhẹ tay về phía Nam rồi lại rụt lại, Nam lại nhìn nó với đôi mắt bình tĩnh, Nam nói gì đó với nó nhưng nó lại chẳng thể nghe được, nó nhích nhẹ chân ra không trung, nhắm chặt mắt.
* I am run run run to you… and I keep you safe forever..”- tiếng điện thoại chợt reo lên làm nó giật mình, nó quay đầu lại nhìn về chiếc điện thoại ở bàn.
“Nam đang gọi” – dòng chữ trên màn hình như thôi miên ánh nhìn của nó, nó run rẩy bước xuống đất, tiến về phía chiếc điện thoại, là Nam gọi… nó muốn tin như vậy nhưng lý trí nó lại khiến tim nó đau nhói.
-” a lô…”- giọng nó run run.
– “em Mạnh đây! chị không sao chứ? tự nhiên em thấy lo cho chị!”- giọng Mạnh gấp gáp.
– “hức.. “- nó nén tiếng nấc, vậy người gọi cho nó là Mạnh, nó ước mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, sớm mai tỉnh giấc mọi thứ sẽ tan biến, nhưng nước mắt nó vẫn chảy ròng, thực tại luôn tàn khốc..
– “em lấy máy anh ấy gọi.. em xin lỗi… thật sự là vừa rồi em thấy rất lạ nên không kịp đổi máy.. cảm giác giống hệt lúc..”- Mạnh chợt im bặt vì suýt nói ra những điều có thể làm nó tổn thương, thật ra thì điện thoại của Mạnh đã bị cậu vứt ở bệnh viện, tự nhiên cảm thấy bất an nên vội lấy điện thoại của Nam gọi cho nó, Mạnh cảm thấy chỉ cần chậm một chút thôi là có thể vụt mất điều gì đó…
-…. – nó vẫn im bặt nhưng có thể nghe thấy những tiếng nấc bị đè nén lại.
– ” chị đừng buồn nữa.. cũng đừng khóc.. chẳng phải anh Nam đã nói chị nhất định phải hạnh phúc sao? Nếu chị cứ yếu đuối như vậy thì anh ấy sẽ đau lòng lắm, anh ấy sẽ không thể thanh thản mà ra đi đâu… Mạnh mẽ lên! đó là tất cả những gì chị có thể làm cho anh ấy..”
– “hức hức.. hức.. chị.. chị nhất định sẽ không khóc nữa.. chị sẽ mạnh mẽ.. hức.. Nhưng.. nhưng tại sao nước mắt cứ tuôn ra.. chị không muốn khóc.. cũng không muốn Nam phải bận lòng thêm mà..”-nó vỡ oà, nước mắt đầm đìa khuôn mặt đau đớn.
– “không sao đâu.. chị cứ khóc đi.. khóc cho hết nước mắt.. rồi ngày mai sẽ không phải khóc nữa.. được chứ?”- Mạnh hít sâu kìm xúc động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.