Bạn đang đọc Ê! Nhỏ Tóc Bím: Chương 22
Trở về với thực tại…
– anh hãy nói một điều ước khác đi! điều nào em có thể thực hiện được đấy! – nó bó gối nghiêm túc.
– hưm… – Nam thở hắt, chớp nhanh đôi mắt đen nặng nề ngăn dòng chất lỏng nghẹn đắng nơi khoé mắt rồi nở một nụ cười gượng gạo nhưng ấm áp.
– một nụ hôn…. – Nam chưa nói hết câu, nó ôm chầm lấy Nam, Nam sững người, nó khóc nấc, nó cảm thấy ghét bản thân hơn bao giờ hết, trái tim nhân hậu của nó không chịu nổi cảm giác làm tổn thương người khác, nhất là Nam! Lòng chợt quặn lên sự đau sót… Phải chi nó không nhìn thấy giọt nước long lanh nơi khoé mắt Nam ban nãy! có lẽ biệt tài của nó là làm hai người con trai mạnh mẽ nhất phải khóc! anh nó và Nam!
– hức hức hức… – nó khóc đến nỗi không còn đủ nước mắt để rơi ra, Nam thở nhẹ đau xót, nhẹ vỗ về vai nó, thậm chí cậu còn không dám ôm nó vào lòng, đối với cậu! nó đáng quý hơn bất kì người con gái nào, nếu chưa nhận được sự cho phép của trái tim nó thì cậu cũng tuyệt đối không thể ôm nó vào lòng… nó nhận thấy hơi thở Nam đã nghẹn lại nơi cổ họng, lấy hết can đảm, nó thu mình lại, nó muốn hôn lên má Nam! ít nhất nó có thể làm vậy…
– đại ca! là tên đó!- tiếng người la hét chợt xé tan bầu không gian yên bình của bầu trời đêm.
– chết tiệt! – Nam đứng phắt dậy che nó lại, nó vẫn chưa kịp đặt nụ hôn lên má Nam.
– chốn kĩ đấy nhóc con! tao không ngờ lại có thể gặp lại mày ở Việt Nam! – tên đàn ông to lớn mặc áo đen, khuôn mặt bặm trợn với vết sẹo to tướng ở cằm, đằng sau ông ta là hơn chục người đàn ông cao to khác, tay họ đều lăm lăm vũ khí.
– chuyện này… là sao?- Nó thất thần nhìn Nam, khuôn mặt sợ hãi tột độ.
– cô em! chuyện của đàn ông em không nên xen vào!- tên đại ca đưa tay tính chạm vào mặt nó.
*chát* – Nam động thủ nhanh như cắt đã tát một cú làm tên đại ca choáng váng.
– chạy đi! – Nam hét lên với nó.
– yahhhh!!!!!! – Tên đại ca quẹt máu trên khoé môi xông lên điên cuồng với đôi mắt long xòng xọc.
*leng keng.. bốp.. hự.. hự.. ya..* – Tất thảy đám đàn em đều xông lên dồn Nam vào một góc, Nam thân thủ vô cùng nhanh nhẹn nên đều chống trả được mọi đòn.
– … – nó đứng đó, chân đông cứng nơi mặt đất, run lên từng đợt rồi ngã quỵ, mắt mở to, cảnh tượng này…. nước mắt không hẹn mà rơi xuống từng hạt nặng nề, hơi thở nó gấp gáp thêm, giấc mơ đêm qua! nhất định là cảnh tượng này! nó bấm chặt móng tay vào mu bàn tay, tay nó bật máu, nó khóc nghẹn, không phải là mơ, nó bất lực quỳ đó nhìn Nam đang đuối dần.
Hự.. – Nam đuối sức bị một tên đàn em thụi gậy vào bụng, tiếp đến là cả đám xông vào thừa cơ đấm đá liên tiếp.
– Nam!!!- nó la thất thanh- có ai không?? cứu với!!! – nước mắt đầm đìa, nó chạy về phía Nam.
– đừng lại đây.. – Nam nói trong hơi thở, đôi mắt tuyệt vọng, cậu xua đôi tay đầy những vết dao xước, mỉm cười đau đớn với nó như nói rằng cậu không sao..
– Nam!!! – nó khóc to hơn, đứng khựng lại run rẩy bấm một dãy số trên điện thoại, thời khắc này nó sợ hãi đến nỗi không biết phải gọi cho ai, theo phản xạ tự nhiên nên nó cố gọi cho cảnh sát.
– đại ca! nhỏ tính gọi công an! – một tên đàn em chỉ tau về phía nó đang ngồi bệt trên nền cỏ.
– ày tuỳ ý xử nó! – tên đại ca hất hàm khinh khỉnh.
– cô em… – tên đàn em khoái trá với bộ mặt dê xòm.
* chát*- nó hoảng hốt tát một cái làm tên đó choáng váng.
– mày dám!!!! – tên đàn em hét lên, mắt long xòng xọc, tay lăm lăm con dao giơ lên không trung và đích đến chính là nó, nó mở to mắt rồi nhắm lại, trong giấc mơ nó không hề có cảnh này… vậy nếu người chết là nó thì cậu bé đó-chính là Nam sẽ không chết!
*xoẹt* – tiếng dao cứa vào da thịt, một cơ thể nóng ấm ngã quỵ vào lòng nó.
– Nammmm!!!!!!!!!!!! không được.. không được đâu.. – nó hét lên mở to mắt thất thần, trong vòng tay nó là Nam, có thứ chất lỏng trên tay nó, máu… máu từ tấm lưng của Nam, vết thương sâu đến mỗi máu đã thấm ướt một mảng áo, Nam đã đỡ chọn một nhát dao cho nó, trong cái thời khắc quyết định đó Nam đã hất cả đám côn đồ đó ra nhào đến che chắn hết thân hình nhỏ bé của nó, lúc gần ngã quỵ đôi môi lại khẽ cong lên nụ cười nhẹ nhõm.
– đừng mà… đừng.. mở mắt ra nào.. tỉnh táo lên!! anh phải sống!! nhất định phải sống!! em còn chưa làm gì được cho anh mà..-nó ôm chặt Nam vào lòng, đỡ đầu Nam trên tay, Nam mỉm cười yếu ớt, mắt nhắm hờ cố gắng mở ra nhìn nó nhưng lại bất lực… nó ra sức giữ rịn lấy vết thươg nhưng máu vẫn cứ chảy ra không ngừng… nó khóc nấc, đôi môi run lên bần bật nói không nên lời.
– làm sao đây đại ca?- tên đàn em co rúm.
– chết *** mày đi! tao bảo là phải bắt sống mà! – tên đại ca đá mạnh vào sườn tên đó mắt long lên từng vệt đỏ.
* tin tin tin* – tiếng còi ô tô vang lên xoá tan không gian đêm vắng.
– có người! rút! Coi chừng hắn báo công an! – tên đại ca ra lệnh cho đám đàn em khi thấy một chiếc tắc-xi bóp kèn inh ỏi rồi bỏ chạy, có bác lẽ tài xế cảm thấy có điều không lành nên mau chóng bỏ đi.
Chỉ còn nó và Nam, Nam thở ngày một khó nhọc, ho lên từng đợt, người cậu run lên từng đợt, nó khóc nấc ôm chặt cậu trong vòng tay, điện thoại! nó với lấy điện thoại bằng đôi tay đẫm máu, run rẩy bấm sai số đến mấy lần.
– cứu.. cứu với.. – nó run rẩy gọi cho ba nó, nó không còn nhận thức được điều gì, bây giờ trong mắt nó chỉ còn mỗi Nam, từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt có nước da trắng lạnh của Nam thật đau lòng.
– .. “Bật định vị lên đi! ba sẽ đến ngay!”- tiếng ba nó gấp gáp ở đầu bên kia.
– Không.. đừng nhắm mắt.. nhìn em.. nhìn em này.. anh không được ngủ! – nó gần như quăng mất điện thoại khi thấy Nam khẽ nhắm đôi mắt, nó càng ôm chặt hơn, Nam cố gắng gượng nở nụ cười khó nhọc, đôi bàn tay đầy vết dao khẽ đặt lên má nó lau đi tưng giọt nước mắt, nó cầm lấy tay Nam giữ chặt bên má mình không ngừng nấc lên đến khản giọng.
– anh.. anh không sao đâu mà.. – Nam nói trong hơi thở, từ khoé mắt chảy xuống một dòng chất lỏng trong suốt, cứ một nhịp thở là một lần khó nhọc, cậu mím môi ráng mở mắt để nhìn nó thật lâu, bởi biết đâu đây là lần cuối cùng cậu được nhìn nó… nhưng tại sao mọi thứ xung quanh lại cứ mờ dần đi…
Trời đổ mưa… hai thân thể ôm chặt lấy nhau trong màn mưa lạnh buốt, trong giấc mơ của nó, nó không nhìn rõ mặt cậu bé kia, còn bây giờ… khuôn mặt người trai đó hiện hữu rõ ràng một cách đau lòng hơn bao giờ hết, như từng nhát dao đâm thẳng vào tim nó, trong giấc mơ có hai thân thể ôm chặt lấy nhau, có mưa và có cả máu… nhưng người con trai trong tay nó không hề tan biến đi như làn khói mà đang lạnh dần, lạnh dần….
– không được đâu.. không được… anh phải cố gắng lên.. uh? Anh phải sống thì em mới có thể.. – nó chưa nói dứt câu, tay Nam đã rời má nó buông thõng, đôi bàn tay nó hụt hẫng ở tầng không, đôi mắt đỏ mọng của nó thất thần sững lại, hai giọt nước mắt hoà vào làn mưa rơi xuống đôi mắt đã nhắm nghiền kia.
-kia rồi! – tiếng xe cứu thương và tiếng người ù lên bên tai nó, nó ngồi bệt, vẫn chặt lấy Nam, chiếc váy trắng đã vấy máu, nhân viên y tế chạy lại phía nó đỡ Nam ra khỏi vòng tay nó đặt lên chiếc băng ca màu trắng, trong túi áo Nam rớt ra một chiếc kẹp màu hồng, nó quỳ xuống nhặt chiếc kẹp, đó là chiếc kẹp chứng kiến lần đầu nó và Nam gặp nhau cả ở quá khứ lẫn hiện tại, khó ôm chiếc kẹp vào tim khóc nghẹn, tim nó đau đớn đến chết mất, giữa màn mưa, nó quỳ đó, khóc nghẹn đắng nơi cổ họng và đau nhói nơi trái tim, ba nó khẽ choàng cho nó chiếc áo khoác dìu nó đứng dậy, nó vẫn ôm lấy chiếc kẹp khóc đến đau lòng, lần đầu tiên trong đời nó khóc đến khản cổ, khóc đến mức đôi mắt đau rát vì đã không còn đủ nước mắt để rơi ra, nó còn chưa kịp làm điều gì cho Nam…
Nó ngồi trước phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ mọng, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ: “thất thần!” Nó không còn khóc nổi, nó cứ ngồi đó như kẻ mất hồn, ánh mắt nhìn vô định…
– chị Linh! – Mạnh chạy đến chỗ nó.
-… – nó không đáp.
– chị nói gì đi? đã có chuyện gì xảy ra? – Mạnh lay vai nó lo lắng tột độ, đôi mắt dù đỏ nhưng không hề có nước mắt.
– … – nó vẫn im lặng, nó không còn đủ sức để nói dù là một từ.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, nó đứng bật dậy.
Ba nó bước ra lắc nhẹ đầu, đôi mắt ánh lên vẻ đau xót.
Nó ngã quỵ, Mạnh sững người…
– hai đứa vào trong đi.. cậu ấy vẫn còn chút ý thức.. nhưng.. – Ba nó cố nén xúc động.
Nó lao vào như điên dại, trong phòng phẫu thuật, Nam nằm đó, nước da nhợt nhạt, đôi môi tái đi thở một cách khó nhọc.
– anh đừng ngủ nữa! dậy đi… nhìn em.. nhìn em này!!- giọng nó lạc khản cả đi, các nữ y tá cũng không cầm lòng được mà rơi lệ.
– Linh… – giọng Nam khó nhọc, Nam nói trong cơn mơ sảng.
– em.. đây.. – nó nghẹn ngào áp tay Nam lên má, tay Nam lạnh như từng mũi dao cứa vào tim gan nó.
– em… hưm.. em.. nhất.. định.. phải hạnh phúc.. hưm.. – Nam chợt mở đôi mắt một cách khó nhọc trong sự bất ngờ của các y tá và bác sĩ, họ biết Nam đã yếu lắm rồi, nhưng lại có thể mở mắt ra nhìn nó, thật sự là một kỳ tích!
– hưm.. – nó đặt một nụ hôn sâu đẫm nước mắt lên môi Nam, nụ hôn cay đắng và đau đớn nhất trong đời nó, Nam nhắm nhẹ mắt hạnh phúc, vài phút trôi qua nhanh như chớp mắt. Không thể kìm chế được tiếng nấc, nó nhẹ nhàng rời đôi môi tái nhợt kia, áp mặt lên lồng ngực Nam để nghe rõ từng nhịp tim và hơi thở kia, nó sẽ ghi nhớ tất cả những gì thuộc về Nam… nhịp tim cứ rời rạc dần, đôi môi Nam nhẹ cong lên mãn nguyện, tay buông thõng.
* tingggggg…. * – tiếng máy đo nhịp tim vang lên một cách khắc nghiệt đến chói tai, điện tâm đồ hiện lên một đường kẻ ngang làm tim nó quặn lên nhói điếng người, tai nó ù đi khóc nấc, Mạnh thất thần quỵ gối.
– đây.. đây.. là mơ đúng không? tỉnh lại nào.. tỉnh lại mau đi!! đừng ngủ nữa!! anh đừng nằm đó nữa.. uh?…. anh phải tỉnh dậy! em nhất định sẽ làm tất cả cho anh mà! uh?… hức hức hức …..- nó lay Nam trong tuyệt vọng, giọng lạc khản cả đi.
* chát chát chát* – chỉ tại mày! tại mày mà Nam mới chết! – nó tự tát liên tục vào má, thân thể không ngừng run lên từng đợt, ngồi quỵ xuống sàn.
– đừng… – Mạnh đau lòng ôm chọn nó vào lòng, nó lại khóc nấc lên dù đôi mắt đã đau rát đến độ mờ đi.
Bên ngoài là ba nó, mẹ và cả anh nó.. họ đều bất lực đứng nhìn… họ biết nó đang shock tới mức nào, anh nó khẽ quay lưng một cách nhanh chóng rồi ngồi huỵch xuống ghế lấy hai tay che đi khuôn mặt tội lỗi, trong cái lúc nguy cấp đó, nó đã gọi cho anh đầu tiên! nhưng vì một chút trẻ con ích kỉ mà anh không bắt máy, nó sợ hãi đến độ quên luôn cả số điện thoại cảnh sát, vậy mà anh lại không bắt máy, nếu anh bắt máy thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác… Còn bây giờ, mọi việc anh có thể làm chỉ là đứng nhìn nó quằn quoại trong đau đớn.
Nó càng khóc lớn thì Mạnh càng ôm chặt nó bấy nhiêu, ít ra đây là điều cậu có thể làm thay cho anh, trong giấc mơ đêm qua, cậu đã mơ thấy Nam nắm tay nó đi trên một con đường, nhưng vẫn là hình ảnh lúc Nam và nó còn nhỏ, hai người họ cứ đi một cách rất chậm nhưng dù Mạnh ra sức đuổi theo cũng không bắt kịp, một màn sương chợt quây quoanh con đường đó, Mạnh chạy điên cuồng về phía trước tìm bóng dáng hai đứa trẻ đó, chạy gần như mất cả cảm giác, nhưng rồi… Bóng dáng mà Mạnh nhìn thấy chỉ còn là một cô bé ngồi co ro bên gốc cây, váy.. chiếc váy trắng đã vấy máu…