Bạn đang đọc Ê! Nhỏ Tóc Bím: Chương 20
Nam đứng đó, tay cầm chiếc mũ bảo hiểm màu hồng vô cùng đáng yêu với hình vẽ đôi cách trắng tinh tế ở hai bên nón, tay kia đút túi khẽ ngước lên nhìn cây hoa sứ ở bên đường, những cánh hoa sứ trắng muốt thơm ngát cứ nối nhau rụng xuống từng cơn như từng bông tuyết trắng xung quanh Nam, bóng dáng cao dong dỏng mà vững chắc ấy hệt một Á Thần chốn hạ giới, nó ngây người một lát, nó nhận thấy sự thay đôi vô cùng lớn của Nam, Nam đã chở thành một chàng trai mà mọi cô gái đều mơ ước chứ không còn là Nam trẻ con nghịch ngợm của vài năm về trước, nó nở nụ cười mãn nhãn chạy về phía cậu.
– chờ lâu không!- nó tinh nghịch chạy tới sau lưng bám lấy vai Nam mà nhảy chồm lên, Nam hơi mất thăng bằng quay lại lắc đầu nhẹ, trên môi nở nụ cười ấm áp hơn cả những tia nắng sớm, cậu nhẹ vén hai bên tóc mai nó vào hai bên tai rồi nhẹ nhàng đội lên cho nó chiếc mũ bảo hiểm hồng phấn.
– tặng nhóc! – Nam mỉm cười.
– nhóc?? lớn hơn ai mà gọi tui là nhóc này nhóc nọ hả??-nó khoanh tay hất mặt lên trời.
– anh lớn hơn em một năm trời đó! – Nam hắng giọng khoanh tay trước ngực.
– xạo! – nó đập cái bốp vào tay Nam rồi ôm bụng cười.
– ai..da!- Nam hơi mất đà chúi về trước.
– cái con bé này!-Nam bặm môi.
– sao? sao? – nó ngênh mặt khiêu khích.
– … đi! – Nam không thèm chấp nữa mà lôi nó lên xe luôn.
– đến nhà Nam luôn?-nó chớp mắt, lái xe là bác tài xế, còn nó và Nam ngồi băng ghế sau.
– ừm! – Nam gật.
– vậy năm nay Nam tổ chức sinh nhật ở nhà luôn chứ gì! làm tưởng… – nó mím môi, nó cứ nghĩ là ba Nam vẫn quên sinh nhật Nam như mọi khi nên nó mới tỏ lòng tốt muốn tổ chức cho Nam một buổi sinh nhật thật “hoành tráng”.
– tưởng gì? – Nam nhìn nó.
– không có gì.. – có tặc lưỡi tiếc rẻ.
Chiếc xe dừng lại trước một cái cổng ánh vàng cao hơn 4 mét, bên trong là khuôn viên rộng lớn đến rợn người với những viên đá lát bằng phẳng khắp lối vào, xung quanh là thảm cỏ được tỉa tót rất công phu bắt mắt, chiếc cổng tự động mở ra, hai bên lối vào là hai hàng người cúi chào cung kính khi chiếc xe tiến vào, nó mắt chữ A mồm chữ O cứ há hốc lật đật cúi chào lung tung làm Nam phì cười, ra khỏi xe thì cảnh tượng một ngôi biệt thư sa hoa đồ sộ đập vào mắt nó, nó mím môi phập phồng, đầu nó cứ toát lên suy nghĩ nó đang lạc vào nhà tổng thống thì phải, chốc chốc lại nhìn Nam để xác nhận mình không vào nhầm chỗ, Nam trước mặt nó bây giờ khác hoàn toàn, ánh mắt của Nam lạnh lùng vô cùng khi nhìn đám người làm, ai cũng cung kính cúi chào nhưng thậm chí Nam còn không liếc qua lấy một lần, chỉ nắm tay nó băng băng tiến về phía trước, bây giờ nó mới nhận ra được khẩu khí của một người nhà giàu là như thế nào.
– nè! – Nam quơ tay trước mặt nó làm nó bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
– à.. sao?- nó ngước mặt.
– ngồi đó đi! – Nam chỉ về tay về phía chiếc giường, căn phòng có cấu trúc bắt mắt với kiếng ốp xung quanh cộng hưởng với ánh đèn làm căn phòng trở nên lỗng lậy vô cùng.
– hả? – nó tròn mắt, nãy giờ lo ngó nghiêng mãi mà giờ nó mới nhận ra nó đang ở trong phòng Nam.
– ngồi đi! – Nam nhướn mắt.
– à… ờ.. – nó ngơ ngơ.
– chưa tới giờ tổ chức sinh nhật hả?- nó nheo mắt.
– hưm.. đi tắm đã! – Nam cười nhẹ.
– hả.. hả? tắm… tắm sao?-nó lắp bắp.
– hay hai đứa mình tắm chung nhỉ? – Nam đưa mặt sát lại mặt nó cười gian.
– ái! – nó đẩy Nam ra xa đứng dậy dậm chân.
– a.. a.. đừng! – Nam ôm một bên tai đang bị nó nhéo mà lôi đi không thương tiếc.
– biết chừa chưa hả? dám đùa kiểu đó! -nó bặm môi đe doạ.
– a.. A.. không không đùa nữa.. nhưng vẫn phải đi tắm! – Nam nhăn nhó đến là tội.
– còn dám! – nó nhéo luôn tai bên kia.
– hai người làm gì vậy?-một giọng nói lạ vang lên làm nó và Nam khựng lại nhìn về phía cửa, một cậu nhóc tầm 14,15 tuổi đứng khoanh tay dựa vào tường với đôi mắt lạnh đến đang sợ, đó là đôi mắt đen láy vô hồn nhưng tuyệt đẹp, đôi môi mỏng nhẹ nhếch lên sự dò xét.
– liên quan gì tới mày! – Nam hất cái nhìn đe doạ về phía cậu nhóc.
– tsk tsk.. ông anh của tui vẫn còn chứng sợ ở một mình sao? còn nhờ một đứa con gái canh cho tắm nữa cơ đấy! – cậu nhóc tặc lưỡi khinh khỉnh.
-… – nó không hiểu lắm nhìn về phía cậu nhóc, cái gì mà chứng sợ ở một mình? đó chẳng phải là chứng bệnh vô cùng hiếm sao, còn cậu nhóc này dù nhìn đi nhìn lại cách mấy thì nó cũng thấy rất quen.
– chị gái còn nhìn nữa là lủng mặt tôi mất! – cậu nhóc nhún vai.
– đây là… – nó ngại ngùng quay mặt về phía Nam.
– là Mạnh! em trai anh! quên mau vậy? – Nam thản nhiên so vai.
– …. – nó nhíu mày cố lục lại bộ nhớ, Mạnh… Mạnh.. cái tên này…
~~ Flash back.
– chị hứa là lớn lên sẽ lấy anh hai em làm chồng nhé! em không chấp nhận cho nhỏ nào ngoài chị làm chị dâu của em đâu! – một cậu nhóc tầm 4 tuổi có đôi mắt đen láy giơ ngón tay út bé xíu mũm mỉm về phía cô bé đang ngồi trên chiếc xích đu đối diện.
– .. ưm… nhưng mà Nam đáng ghét lắm! toàn chọc ghẹo chị thôi! – nó khi đó còn là một cô bé 6 tuổi.
– em sẽ bảo vệ chị mà! nếu anh hai mà chọc phá chị thì cứ mách em! em sẽ đá cho anh hai một phát như này này! – cậu nhóc con đá mạnh về phía trước rồi mất đà suýt té nhào.
– ha ha ha ha ha.. còn bảo là sẽ bảo vệ chị cơ đấy! – nó cười tươi như hoa, nụ cười của cô nhóc 6 tuổi rạng rỡ làm cho người ta quên hết mệt nhọc.
– chết nè! – cậu nhóc con ra sức đẩy chiếc xích đu về trước, khuôn mặt điểm lên nụ cười rạng rỡ.
– ha ha ha thích quá.. đẩy nữa đi.. – nó thích thú ngồi trên chiếc xích đu màu trắng đang đu lên nhịp nhàng theo nhịp đẩy của cậu nhóc con.
~~ End flash back.
– nè nè bà chị! còn nhớ tui không vậy? – cậu nhóc quơ quạng đôi tay trước cái mặt đang thừ ra của nó.
– a.. Mạnh! chị nhớ ra rồi! đồ con thỏ! – nó reo lên chỏ tay thẳng vào mặt cậu nhóc, ánh mắt thoáng rạng rỡ rồi dịu lại, “cậu nhóc” ngày nào còn lon chơi chốn tìm cùng nó và Nam mà nay đã trở thành một chàng trai cao lớn với nụ cười có tính sát thương cao, đôi mắt đen hệt như Nam, gọi cậu nhóc là em xưng chị nhưng “cậu nhóc” thực ra lại cao hơn nó đến cả một cái đầu, hơn 1m7 chứ chẳng đùa, nó lạ lẫm tìm kiếm chút dư vị trẻ con của cậu nhóc cuồng cà rốt năm nào.
– bingo!!! – Mạnh búng tay rồi đẩy nhẹ ngón tay đang chỏ thẳng vào mặt mình của nó sang một bên.
– ruốt cục là …. – nó toan hỏi Mạnh đủ thứ chuyện mà đó giờ nó thắc mắc thì bị Nam bịt cả miệng vào lôi về phía mình như con nít giành quà, Nam giơ tay doạ đánh Mạnh rồi ra hiệu cho cậu ra khỏi phòng, nó cứ ấm a ấm ớ nhìn Mạnh trong khi cậu chàng giơ hai tay tỏ ý đầu hàng bước lùi về phía cửa.
– à.. về anh hai thì chị cứ ngồi đó đi! ảnh bị mắc chứng sợ ở một mình nên không dám tắm nếu không có ai ngồi canh cho đâu!-Mạnh đã ra khỏi phòng nhưng tự nhiên lại thò đầu vào nói với lại.
– biến! – Nam nghiến răng.
– tsk! ok! – Mạnh tặc lưỡi đút tay vào túi bỏ đi.
– bị chứng sợ ở một mình sao?bị từ hồi nào hả?lí do là gì? bệnh này không dễ chữa đâu! – nó cạy tay Nam ra hỏi dồn vì “bệnh con nhà nghề”
– thì là vậy đó! – Nam đút tay vào túi lảng tránh.
– sh…. Lại còn giấu nữa!! vào tắm đi! tui canh cho!-nó tỏ vẻ khó chịu gượng gạo, thực ra là nó mềm lòng rồi, nó biết căn bệnh này đáng sợ thế nào! là kiểu bệnh không thể chữa trị bằng thuốc, khi không có ai bên cạnh thì người mắc bệnh sẽ sợ hãi đến nhường nào nó đều biết! cái cảm giác vào nhà tắm mà không có ai canh bên ngoài đáng sợ đến nhường nào nó cũng biết! nó đã từng mắc chứng bệnh này, nó lặng lẽ nhìn những tấm gương xung quanh, có lẽ là những tấm gương này sẽ phản chiếc hình ảnh của Nam để rồi Nam sẽ không cảm thấy rằng mình đang ở một mình, chắc Nam đã phải khó khăn lắm mới quen được, ba mẹ nó cũng đã từng lắp rất nhiều kính trong phòng nó để nó nghĩ rằng à… thì ra vẫn có nhiều người bên cạnh mình như vậy để nó bớt sợ hãi nhưng nó cũng chẳng thể nào quên được căn bệnh đầy ám ảnh này cho đến khi ba mẹ nó nhận anh nó về nuôi, có anh nó bên cạnh đã giúp nó rất nhiều trong việc điều trị, nó xót sa nhìn qua Nam, nó biết cậu đã phải cô đơn đến nhường nào trong căn phòng rộng lớn này.
– thật đó nha! không được bỏ đi giữa chừng đâu đó!-Nam cẩn trọng.
– ừ! – nó gật đầu cương quyết.
Nam bước vào phòng tắm, nó ngồi ngoài lặng lẽ đau lòng, thì ra Nam mạnh mẽ trên lớp lại có khía cạnh sợ hãi trước sự cô đơn như vậy, nó đã chẳng hiểu gì về Nam cả, mắt hơi cay…
– còn ngoài đó không?- tiếng Nam gọi vọng ra khẩn thiết.
– cònnn… – nó đáp, thanh âm cố kéo dài để Nam thêm yên tâm.
– hát đi! – Nam gọi vọng ra cùng tiếng nước chảy róc rách của vòi sen.
– sh… bài gìiii? – nó nhăn nhăn nhó nhưng vẫn phải đáp ứng, nó cũng từng bắt anh nó phải hát cho nó nghe mỗi khi nó đứng một mình trong phòng tắm.
– bài gì cũng được…
– hưm.. hưm.. Ngân nga lên lời hát diệu êm… từng ngón tay này.. chạm tới một người ở bên kia giấc mơ xưa mà như mới hôm qua.. nơi miền kí.. ức……- nó hắng giọng rồi cất tiếng hát trong trẻo, bên trong phòng tắm tiếng vòi sen đã tắt không còn tiếng tiếng chảy róc rách, Nam muốn nghe thật rõ giọng nó.
“Bốp bốp bốp…”- tiếng vỗ tay làm nó giật mình ngó ra phía cửa phòng.
Mạnh đang đứng đó ngạo nghễ vỗ tay, lưng dựa vào tường.
– ê nhóc! – nó sấn tới rướn lên nhéo má cậu rất tự nhiên.
– a… – Mạnh nắm chặt cổ tay nó, khuôn mặt mới ban nãy còn ngạo nghễ mà giờ đã chuyển đỏ.
– hết dễ thương rồi! – nó bỏ tay xuống bĩu môi.
– dễ.. dễ thương gì chứ!- Mạnh lắp bắp, khuôn mặt nén cười đến đỏ ửng.
Mạnh vốn từ nhỏ đã là cậu nhóc vô cùng hiếu động, là cậu nhóc ấm áp như ánh mặt trời, Mạnh luôn xem Nam là người anh trai đáng tự hào, cũng giống như nó với anh nó vậy! Mạnh cũng cũng muốn giữ riêng anh hai cho riêng mình, cho đến khi gặp nó… Mạnh lại muốn san sẻ Nam cho nó, Mạnh nhận thấy nó cần được bảo vệ hệt như bản thân cậu lúc bé vậy… Đôi khi lí do ta được sinh ra trên thế gian này lại là để gặp và bảo vệ một người nào đó….
– hưm… – nó khẽ thở dài ngắm hết lại Mạnh từ đầu đến chân, cậu nhóc năm nào bây giờ đã cao lớn hơn nó một cái đầu, khuôn mặt cũng không còn vẻ bầu bĩnh đáng yêu như lúc trước nữa mà đã trở nên góc cạnh và nam tính hơn, cậu đẹp hệt như Nam vậy! Nhìn nụ cười trẻ con của cậu làm nó bất giác sao lãng với thứ cảm giác kì lạ mà từ lúc sinh ra tới giờ nó chưa từng cảm nhận được, cảm giác mơ hồ đến đau lòng, có chút nghẹn, nó không biết rốt cuộc là cảm giác tốt hay xấu nữa! chỉ biết rằng…
– biến!!- thanh âm đột ngột làm nó bừng tỉnh.
– a ha ha ha ha – Mạnh bật cười chạy ra khỏi phòng, Nam cũng tung cước đuổi theo ra – Ha ha ha ha ha_*rầm*_oái cậu chủ… – những thanh âm “vui tai” tiếp diễn ở bên ngoài, nó đứng yên trong phòng nhưng thừa biết hai anh em nhà này lại đuổi đánh nhau rồi làm bể đồ đây mà, nó phì cười, hít thở sâu để đẩy thứ cảm giác kì quặc đó đi.
– hộc.. hộc.. hừm! thằng oắt con! – Nam đẩy nhẹ cửa bước vào.
– phụt.. – nó phụt cười với bộ dạng trẻ con của Nam.
– tell me.. tell me.. ta ta ta ta ta ta – tiếng Mạnh hát văng vẳng đâu đó bên ngoài.
*pặc*_ha ha ha ha – Nam không ngần ngại ném luôn đôi dép đi trong nhà về phía lầu dưới, tiếp đến là tiếng cười “man rợ” của Mạnh, thằng nhóc vẫn quậy phá như ngày nào. nó được trận cười nắc nẻ, cười đau cả bụng, nó chịu không nổi ngồi luôn ra sàn mà giãy đành đạnh để mặc Nam tức ộc máu với thằng em khó dạy.
– cười.. cười gì? – Nam bặm môi đe doạ.
– ha ha ha ha ha – nó càng cười to hơn khi nhìn thấy dáng vẻ chân chỉ còn một chiếc dép của Nam.
– haishhh…. – Nam bực mình ném luôn chiếc dép còn lại xuống dưới lầu.
* choang* – tiếng thuỷ tinh vỡ làm nó ngớt cười chồm dậy nhìn về phía cầu thang.
– sao vậy? – nó thắc mắc.
– kệ! – Nam nhún vai không quan tâm lắm, cậu đã từng làm vỡ cả một chiếc bình gốm cổ thời Thanh của ba trong khi rượt đuổi Mạnh và chỉ nhận một cái bạt tai nên chuyện cậu lại làm vỡ cái gì bây giờ thực sự không quan trọng.
– xuống đây điiiiiii!!! – Tiếng Mạnh chói tai.
– đi! – nó lôi theo Nam như cô giáo bắt trẻ đi nhận lỗi, Nam thản nhiên để nó dắt theo, thậm chí còn vui là khác, cậu ước những bậc thang này mãi dài ra để đc đi bên nó hoài như thế này, chỉ vậy thôi là đủ… nụ cười ngây ngô lại nở trên môi.
” happy birthday to you.. happy birthday to you… “- tiếng hát mừng sinh nhật vang lên khi nó và Nam vừa bước xuống sảnh lớn, sảnh lớn nhà Nam còn rộng hơn cả một căn nhà nó, sảnh có kiến trúc cổ điển trái ngược với phòng của Nam cùng tông màu đỏ vàng ánh kim hoàng gia lộng lẫy, nó bị choáng ngợp. Nó nhìn xung quanh, toàn là người lớn, theo trang phục thì nó nhận ra họ đều là người làm ở đây, tất thảy hơn 50 người @@ nó hoa cả mắt với độ hoành trang của bữa tiệc nhưng cũng thắc mắc tại sao không có một vị khách hay bạn bè nào của Nam.
– hừm…làm ơn mắc oán! – Mạnh cố tình đi ngang Nam với cái Ly bể trên tay, mặt hậm hực.
– ” alo alo 1..2..3..4 tell me.. tell me..” – Mạnh thử mic một cách nghịch ngợm làm các chị người làm cứ ngất lên ngất xuống vì độ dễ thương – “vâng! chắc mọi người đều biết hôm nay là ngày gì rồi nên tôi sẽ không nhiều lời nữa, haizz.. ta nói có công giữ chân NGƯỜI TA lại để mọi người có thời gian trang trí bữa tiệc mà lại bị NGƯỜI TA cho ngay một cái dép đến bể cả ly thế này thì.. tsk tsk..”-Mạnh trưng bộ mặt sầu thảm giả tạo với cái ly vỡ trên tay làm mấy chị hầu gái thích thú đến độ hét toáng lên.
– hưm.. hưm.. – Nam hắng giọng ngó lơ, nó nhịn cười dữ lắm mới không để bật thành tiếng với màn mèo trách chó kia.
– ” vầng.. mong nhân vật chính của bữa tiệc lên phát biểu đôi lời”- Mạnh nhíu mày đưa mắt về phía Nam.
– đợi tí nhé! – Nam xoa đầu nó bước lên bục giằng lấy mic từ tay Mạnh một cách thô bạo và không để Mạnh kịp phản ứng thì Nam đã trừng mắt đe doạ.
– “….” – Nam phát biểu một cách rất lưu loát trôi chảy như có sẵn tư chất lãnh đạo trong máu vậy, nó chăm chú nghe không xót một chữ- “…. và tôi cũng rất biết ơn sự có mặt của một người vô cùng quan trọng… ” – Nam chợt quay mặt về phía nó với ánh mắt ấm áp làm nó đỏ mặt, các chị hầu gái cũng không khỏi xuýt xa trước sự đẹp trai của Nam.
– sao.. không có khách mời nào vậy Mạnh?-nó quay sang Mạnh đang đứng nhấp rượu vang kế bên.
– anh ấy thì làm gì có bạn!-Mạnh nhún vai bình thản và nhấp tiếp một ngụm rượu.
– tại sao?- nó sửng sốt.
– thì là vậy đó! – Mạnh trả lời không rõ ràng làm nó thêm khó chịu, Nó im lặng đưa mắt sang nhìn Nam vẫn đang say sưa phát biểu, ánh mắt nó sót xa, một người bị chứng sợ một mình như Nam mà lại không có một người bạn nào! hẳn là rất khó khăn, Nam bất chợt quay về phía nó mỉm cười, nó cảm thấy muốn chịu trách nhiệm về Nam, nó muốn mang lại nụ cười cho Nam với tư cách một người bạn thân, nó sẽ cố gắng hiểu Nam thật nhiều để xoá tan sự cô độc của Nam như anh nó đã từng làm cho nó.
– đợi đã! tại sao lại ghi là 17 tuổi? có nhầm lẫn gì hả?-nó chợt nhận ra dòng chữ trên tấm băng rôn có vấn đề.
– nhầm lẫn? chẳng lẽ chị vẫn chưa biết tuổi thật của ảnh?- Mạnh suýt sặc.
– tuổi thật?- nó kinh ngạc nhìn Mạnh.
– ảnh 17 tuổi đó! hơn chị một tuổi! – Mạnh nhướn mắt.
– sao… sao vậy được?- Nó lắp bắp, nó không tin nổi.
– thì…. – Mạnh khẽ nhìn về phía Nam.
– …. – nó không chớp mắt lắng nghe Mạnh.
– … mà thôi! tốt nhất là chị nên nghe từ ảnh!- Mạnh đổi ý nhấp ngụm rượu.
– … – nó tròn mắt, nếu là bình thường chắc chắn nó sẽ nhảy cẫng lên gặng hỏi vì tò mò nhưng hình như nó vừa thấy có gì đó ẩn giấu trong đôi mắt Mạnh nên nó đành im lặng, nó bần thần cầm lên một ly rượu trong sự ngạc nhiên của Mạnh, thật ra nó cũng chả biết mình đang cầm ly rượu hay nước hoa quả nữa.
– bỏ ly rượu xuống đi nhóc!- Nam bước xuống lấy ly rượu từ tay nó uống hết trong một ngụm.
– rượu.. à rượu.. – bây giờ nó mới nhận ra sự đãng trí của mình, nó không biết uống rượu, dù chỉ là rượu nhẹ cũng không uống được.
– có gì muốn hỏi hả?- Nam cúi xuống ghé gần lại mặt nó.
– a… ơ.. kìa!- nó chỉ tay về tấm băng rôn.
– sao? trang trí đẹp quá hả?- Nam đùa giỡn.
– không! 17 tuổi! – nó bặp môi.
– ừ! thì bởi vậy em mới phải gọi anh là anh! – Nam khoanh tay trước ngực thản nhiên.
– hơ… – nó bất ngờ bởi độ trơ như ni-tơ của Nam.
– ơ hơ! Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ? Gọi anh xem nào – Nam nhếch môi thích thú.
– … – nó vẫn tròn mắt.
– hú! – Mạnh quờ quạng trước mặt nó trước khi bị Nam đá ột cước, cậu chàng chạy tọt lên lầu la xuống “gọi anh đi! gọi anh đi!”
– ực… anh.. – nó nuốt khan, thôi kệ! chỉ hôm nay thôi! mai lật lọng cũng không muộn.
– ya.. – nam thích thú búng tay.