Bạn đang đọc Ê! Nhỏ Tóc Bím: Chương 17
Hôm nay hắn đổi gió đi mô tô, tròn nhà kho hắn để tổng cộng bốn chiếc xe, 1 chiếc lamboghini 1 mô tô 1 audi và một xe đạo địa hình, hắn chọn ngay chiếc mô tô khi tưởng tượng đến viễn cảnh nó ôm hắn từ đằng sau rồi cười phẩy lẩy một mình.
– đi thôi! – nó ngồi sau, tay đút vào túi áo.
– ôm vào! – hắn nhăn nhó.
– không thích! – nó ngó lơ.
– hừ! – hắn giận dỗi chạy nhanh như tên bắn những nó một chút cũng không cảm thấy sợ hãi mà ôm lấy hắn.
– thật chẳng đáng yêu chút nào! – hắn giận dỗi.
– vậy thôi đừng yêu! – nó khiêu khích.
– è hèm… – hắn hắng giọng ngó lơ.
– ơ.. – nó kêu nhỏ nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy, nó thấy anh nó đang trở Yến, Yến ngồi sau đang ôm lấy anh nó, mặt dựa vào lưng anh nó, mắt nó chợt đỏ au lên, nó ức chết đi mất! vị trí đó! tấm lưng đó đều là của nó cơ mà! chẳng lẽ anh nó bí mật hẹn hò với Yến thật?
* brừmmmmm * – hắn rồ ga thật mạnh, tiếng động cơ phân phối lớn đến nỗi khiến người đi được giật mình hoảng hốt, nó cũng không ngoại lệ, nó nảy mình ôm lấy hắn theo phản xạ, mắt nhắm nghiền vùi mặt vào lưng hắn, hắn rồ ga thêm lần nữa vút qua mặt anh nó một cách cố tình như lời thách đấu, hắn đội một chiếc mũ bảo hiểm full face nhưng hoàn toàn có thể nhận thấy ánh mắt sắc lẻm ấy cứa vào anh nó, hắn cười khẩy rồi đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn sơ qua Yến rồi rô ga mạnh vượt qua xe anh nó thật nhanh. Nãy giờ nó hoàn toàn sợ hãi mà nhắm nghiền mắt nên chẳng biết điều gì vừa xảy ra, chỉ khi nó nghe tiếng gọi quen thuộc của anh nó thì nó mới bất giác ngoái đầu lại sau.
– Linh! – tiếng anh nó vút đằng sau, anh nó rồ ga chiếc SH đuổi theo nhưng cứ gần đến xe hắn thì hắn lại rồ ga bỏ xa xe anh một đoạn hệt như trò cút bắt, nó thụ động nắm chặt áo hắn, nó không biết phải làm sao! thôi thì cứ mặc số phận an bài…
Xe hắn vừa đỗ xịch trước nhà nó cũng chính là lúc hắn đặt một nụ hôn thật sâu lên môi nó, mắt hắn sắc lẻm như muốn cứa sâu vào tận xương người phía sau, nó bất động để cho hắn hôn, luồng điện mạnh sẹt ngang đôi môi đỏ mọng đang run lên của nó trườn nhanh xuống tim khiến tim nó loạn nhịp, tay nó nắm chặt lại nhưng rồi mau chóng thả lỏng áp lên bàn tay của hắn đang đặt lên hai má nó, hắn cũng dần nhắm nhẹ mắt lại, hắn cảm thấy tim mình đã thuộc hoàn toàn về người con gái này mất rồi, muốn hắn cách xa nó chỉ có một cách duy nhất là làm trái tim hắn ngừng đập, có lẽ và chỉ có lẽ khi đó thì hắn mới có thể rời xa cô.
Anh nó chết lặng trước nụ hôn hắn dành cho nó, không hề giống với những cái hôn nhẹ lên má mà anh hay dành cho nó, không hề gượng gạo như những lần anh cố nói cho nó biết tình cảm mà anh dành cho nó là gì, không hề lưỡng lự như nhưng lần anh muốn ôm nó vào lòng nhưng cuối cùng lại run sợ mà lùi bước, anh sợ nó sẽ không đón nhận tình cảm của anh, anh sợ nó sẽ không còn vô tư với anh như trước! để rồi bây giờ nó đang trong vòng tay một tên con trai khác, tim anh quặn thắt, nước mắt nóng hổi tự giác trào ra không cần cho sự cho phép, anh tức giận chạy đến kéo nó ra thật nhanh…..
– Linh à đừng như vậy… đừng như vậy có được không… – anh nó nói trong hàng nước mắt lắn dài.
– anh hai… – nó thất thần, nó vốn lí ra phải mắng nhiếc, phải tra hỏi anh nó cho ra lẽ chuyện kia nhưng nhìn hai hàng nước mắt của anh tuôn ra làm nó đau lòng, nó chưa bao giờ thấy anh khóc, khi cha mẹ anh đều biến mất trên thế gian, anh không khóc, khi bị té ngã, anh cũng không khóc như những đứa trẻ thường làm ở độ tuổi đó, khi bị gãy tay vì đỡ nó từ trên cầu thang, anh vẫn không hề khóc, trong mắt nó anh vốn là không hề có nước mắt nhưng giờ đây chứng kiến thứ chất lỏng trong suốt kia rơi lã chã từ khoé mắt của anh khiến nó không còn tự chủ được, nó ôm lấy anh, nó mặc tất cả, kể cả hắn, hắn đang nghiến chặt răng đứng đó đầy phẫn nộ, hắn đưa đôi mắt như bị phản bội nhìn nó như cần một câu trả lời nhưng ánh mắt nó vẫn đang rơi vào khoảng không vô định nào đó, nó biết tình cảm anh giành cho nó nhưng lại không thể đáp trả, chứng kiến anh rơi nước mắt khiến nó cảm thấy mình thật xấu sa.
– em bỏ anh ta ra mau đi! nghe không hả?- hắn gầm gừ.
– anh… – nó đưa ánh mắt ra hiệu điều gì đó, hắn hình như hiểu ra, hắn thấy những giọt nước mắt kia, hắn cũng không nỡ gạt anh nó ra, dù gì sau này cũng là anh rể hắn mà… hắn nghĩ tới đây đành nguýt dài nó rồi mới âm thầm lui về trước, Hừ! lẽ ra hắn muốn vòi vĩnh vào nhà nó chơi cơ!
– vào nhà đi! – Yến bây giờ mới lên tiếng, mặt Yến tối sầm đi, có vẻ gì đó đau lòng, nó sớm nhận ra nên nhanh chóng lôi anh nó vào nhà.
– thôi vào nhà nào… – nó vờ nói lớn để anh nó sớm lấy lại bình tĩnh.
– ừm.. – anh nó hít một hơi thật sâu, gạt bỏ hết nước mắt lấy lại dáng vẻ mạnh mẽ.
– vậy mới là anh hai chứ!-nó vui vẻ mỉm cười, nó biết anh nó cần thời gian để có thể quên nó đi, nó cũng đã từng như vậy…. thật trớ trêu…
Cả nó, anh nó và Yến đều bước vào nhà trong im lặng, bầu không khí thật không bình thường chút nào.
– con gái yêu về rồi đó à……- mẹ nó nhào ra lắc vai nó, nó ngơ cả ra, không phải là Yến mà là nó? mẹ nó chào nó đầu tiên chứ không phải là Yến? rồi nó chợt nhớ ra chuyện ban sáng, nó nhếch môi lùi lại.
– con yêu cơ đấy! – nó khinh khỉnh, vết đỏ trên mặt nó vẫn còn khá rõ ràng.
– tin mẹ đi! con không nên giận mẹ đâu con yêu!-mẹ nó đổi thái độ nhanh như cắt rồi mau chóng quay sang anh nó và Yến.
– mấy đứa nghỉ ngơi chút đi rồi ăn cơm. – mẹ nó cười tươi.
* I am run run run to you…. and i keep you safe forever…. (Run to you-Angel Eyes ost) * – tiếng chuông điện thoại nó vang lên bấy ngờ.
* Ông chủ đang gọi*- dòng thông báo trên điện thoại làm nó giật mình.
– con lên phòng trước!- nó chạy nhanh lên phòng với tốc độ ánh sáng.
– từ từ kẻo té con gái! -mẹ nó nói với chất giọng ngọt sớt dẻo quẹo.
Nó chạy vào phòng đóng cửa lại rồi mới an tâm bắt máy.
– A lô!!!- nó gần như hét.
– a.. – đầu dây bên kia la lên.
– hí hí hí.. – nó bụm miệng cười.
– muốn hét điếc tai anh à?-hắn đay nghiến.
– ừ! – nó cười mỉm.
– hừm! đã vào nhà chưa hay còn đứng ôm ấp ở ngoài?- hắn nói khinh khỉnh.
– muốn chết à!- nó hăm doạ.
– mai đi chơi nhé!- hắn nói nhanh.
– ưm…… không được!- nó nhìn lên lịch rồi như nhớ ra điều gì đó.
– why???- hắn hét.
– mai em có hẹn rồi!- nó nhíu mày.
– với ai?- hắn mất bình tĩnh.
– với nhỏ My bạn em! em hứa rồi, mai em với nó đi mua đồ! – nó nhướn mắt.
– phiền phức! dẹp đi! đi với anh!- hắn nhấn mạnh.
– không được! Em phải đi!- nó cũng nhấn mạnh từng chữ.
– mai là noel mà em lại đi với bạn em chứ không đi với anh? – hắn khó chịu.
– cho anh biết noel không là gì cả! 26/12 rồi hẵng nói!- nó cúp máy tinh nghịch.
– nè nè!! – hắn ở đầu dây bên kia hét toáng lên, hắn gãi đầu, 26/12 có lễ lộc gì đâu nhỉ! hắn vò đầu một hồi rồi a một tiếng.
– quản gia!-hắn ngồi trên ghế gọi lớn.
– thiếu gia có gì căn dặn?- một người đàn ông trung niên bước đến.
– ông tìm hiểu cho tôi người này! – hắn đưa cho quản gia Lâm một tờ giấy note.
– vâng thưa thiếu gia!- ông quản gia cung kính lui ra.
Biệt thự hắn đang ở là một biệt thự sa hoa bậc nhất sài thành, kiến trúc đậm chất hoàng gia với tông màu vàng ánh kim chủ đạo và những bóng đèn chùm lộng lẫy đồ sộ mà tinh tế hoa lệ.
– thưa thiếu gia đây là hồ sơ cơ bản của cô gái này ạ.- quản gia lâm mau chóng trở lại.
– quả nhiên!- hắn mỉm cười.
– thưa thiếu gia có cần điều tra sâu thêm thông tin gì nữa không ạ?- quản gia Lâm.
– vậy đủ rồi.. chú đi nghỉ đi!- hắn mỉm cười.
– vâng thưa thiếu gia.
” hoá ra 26/12 là sinh nhật em! con bé kia! anh sẽ khiến em có một sinh nhật đáng nhớ nhất!!”- hắn nhảy chân sáo.
Nó cúp máy, khuôn mặt hiện rõ vẻ vui tươi, thật ra thì ngày mai nó có đi với My với Méo nào đâu, mai là sinh nhật Nam, nó nhất định sẽ biến thành buổi sinh nhật tuyệt vời nhất!
– Ê My hả, mai mày rảnh không?- nó gọi cho My.
– ưm… mai tao có hẹn rồi! Mà có gì không mày?- My nhíu mày.
– mai là sinh nhật Nam đó! tao tính tại cho Nam một bất ngờ! – nó tinh nghịch.
-vậy hả? ngay ngày noel luôn? woa đúng là hoàng tử tuyết ha!!! – My xuýt xoa.
– nói nhiều! vậy mày đi được không?- nó gắt.
– ưm… xin lỗi mày nhiều!!! mai tao có hẹn rồi, mày cũng biết mai là noel mà…- My bẽn lẽn.
– hừm! đi hẹn hò với anh Thái chứ gì! – nó bặm môi.
– hị hị hị chỉ có mày mới hiểu tao thôi! đừng giận tao nha bạn yêuuuu..- My nhõng nhẽo.
– hứ! biến!- nó cúp máy.
– con yêu ớiiiiiii… xuống ăn cơm nàooooo… – ở dưới lầu mẹ nó gọi với lên bằng cái giọng dẻo quẹo.