Ê! Nhỏ Tóc Bím

Chương 14


Bạn đang đọc Ê! Nhỏ Tóc Bím: Chương 14


Nó bước vào lớp, Nam theo sau, tay đút vào túi, ba lô đeo một bên vai với head phone đeo hờ hững một bên tai, trông Nam không khác gì một nam thần, tụi con gái lại được một phen ngẩn ngơ.
Nó bước về phía bàn kế cuối rồi chợt khựng lại bởi một cậu con trai đang nằm khoanh tay ngủ trên bàn nó để lộ khuôn mặt điển trai đẹp đến mê hồn người, ánh nắng sớm khẽ chói qua hàng mi đó long lanh, đôi lông mày đen đậm với sống mũi cao thẳng đến hoàn hảo, đôi môi mỏng nhếch nhẹ ở hai khoé miệnh như đang cười, cậu con trai trước mặt thật dễ khiến người ta liên tưởng đến một thiên thần bị mắc kẹt tại hạ giới. Nó đứng khựng lại, đôi mắt nhìn trân trân vào người con trai đó, là hắn, hắn khẽ nhíu mày làm nó hơi giật mình mà lùi ra sau.
– ồn ào quá!- hắn khẽ chớp mắt tỉnh dậy.
– Chào! nhóc tóc bím!- hắn xoè tay ra giơ lên chào nó với nụ cười như-chưa-hề-có-cuộc-chia-li!
– anh… anh.. – nó chỉ tay về phía hắn lắp bắp, nó vốn biết độ trai mặt của hắn nhưng không ngờ hắn lại mặt dày đến vậy, chẳng lẽ hắn đẹp quá nên bị điên!
– đi theo anh! nhóc tóc bím!-hắn cười tít mắt chụp lấy bím tóc nhỏ của nó mà dắt đi như kiểu “dắt thú cưng đi dạo, chủ đi trước, tớ chạy theo sau”.
– ơ.. ơ..- nó vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Nam đã sớm nở nụ cười chua chát nhìn theo nó, cậu biết đối với nó ai mới là người quan trọng hơn, nếu ngay bây giờ cậu đối đầu với hắn để giành lại nó thì sẽ sớm là người thua cuộc…..
– aishhhh!!!!!! thả tui ra!!!! – nó vùng vằng nhưng vẫn phải chạy theo hắn bởi cái bím tóc tội nghiệp của nó đang trong tay hắn, nếu nó dừng lại thì chả khác nào được cạo tóc miễn phí.
– hừm… – hắn nhếch môi, tay vẫn đút túi, tay còn lại “dắt” bím tóc nó với điệu bộ cao quý không thể cao quý hơn, khắp sân trường đều nghẹt thở nhìn theo cảnh tượng có 1-0-2 trước mắt, ngoài Chi ra thì hắn chưa từng trực tiếp đi chung với bất kì cô gái nào, khắp nơi rộn lên tiếng xì xầm
” uầy con nhỏ đó chết chắc rồi! Chắc vừa đắc tội với anh Tuấn Anh mà!”
” tội thật! còn trẻ thế mà! a di phò phò!”
@%*+¥€…… Pla pla pla..
*uỵch* – nó bị hắn ép sát vào tường, hai tay hắn chống hai bên giam nó vào giữa, mặt ép sát vào nó như sắp trao một nụ hôn.
-anh… anh… đừng có mà làm xằng! tôi không sợ anh đâu! – nó đỏ mặt cố tỏ ra cứng rắn nhưng thật ra đã run lên vì sợ, ánh mắt hắn bây giờ thật sự không đùa được, không giống ánh mắt hắn hay nhìn nó.
– anh không đáng tin như vậy sao? – hắn gục đầu trên mái tóc nó, mặt tối sầm đi.
– …. – nó lặng im hay đúng hơn là không biết nói gì! nó không hiểu tình huống bây giờ! chẳng phải hắn đã ghét nó rồi sao? hôm nó bị ngã ở sân trường, hắn đâu đoái hoài gì tới nó?
– anh không đủ mạnh để em dựa vào sao? – hắn tiếp lời, mặt vẫn gục trên mái tóc nó, nó có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn đều đều vờn nhẹ trên tóc nó, nếu không ngoa thì nó còn nghe thấy nhịp tim hắn thật sống động như sát bên tai nó.
– ….. – nó vẫn lặng, nó bối rối đến nỗi chỉ biết đứng im để hắn tựa vào, đôi tay dù run nhưng lại muốn ôm choàng lấy thân hình cao lớn của hắn, tình yêu thật biết cách điều khiển con người ta.

*huỵch* – hắn chợt nghiến răng đấm thật mạnh vào tường, tay hắn dần rỉ ra dòng chất lỏng màu đỏ
– á… anh có sao không?-nó hoảng sợ chụp lấy tay hắn, mặt có chút giận dữ lườm hắn.
– hưm… rõ ràng là thích anh mà còn giả vờ!- hắn chợt cười chụp hai tay lên đầu nó kéo về phía mình, hắn áp mặt nó vào tim hắn.
– nghe đi! nó đang đập loạn lên vì em đó! vì-chính-em! – hắn nhấn mạnh ba từ cuối.
– anh biết Chi đã nói gì với em, cũng biết lí do tại sao em muốn chạy trốn khỏi anh! vậy nên đừng đi đâu hết, cứ ở bên anh thôi!
– chuyện đó làm sao anh biết đc?- nó ngơ ngác bật ra khỏi vòng tay hắn.
– cái này!- hắn chỉ tay vào đầu, miệng nhếc lên một đường cong hoàn hảo.
– đứng im coi!- hắn lại ghì nó vào lòng mình – cấm động đậy! từ nay em không được rời xa anh quá một mét!- hắn mỉm cười ấm áp.
– Chi nói anh thích em vì em có nụ cười giống em gái anh? – nó nép nhẹ mặt vào ngực hắn.
– đúng! ban đầu anh cũng bị em thu hút vì nụ cười đó… nụ cười hệt như ánh dương.. – hắn khẽ cười, mắt nhìn xa xăm.
– NHƯNG! có bốn điều sau em nên biết! – chưa để nó kịp ngước lên hắn đã tiếp lời.
– gì cơ? – nó mong chờ.
– Thứ nhất! em gái anh chưa bao giờ dám la hét hay chửi rủa anh!
Thứ hai! Con bé cũng chưa bao giờ đánh, đục, dẫm, đạp hay dùng bất cứ hình-thức-bạo-lực nào với anh!
Thứ ba! con bé rất ghét tết tóc! nó hay bảo thà cạo trọc còn hơn phải tết tóc!
Và điều cuối cùng! em mới là mối tình đầu của anh!
Từ bốn điều trên suy ra anh thích em vì em là CHÍNH Em! – hắn nghiêm nghị nhấc cằm nó lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to hết cỡ của nó.
– mối tình đầu của anh? không phải là Chi? mà là em? – nó thận trọng từng chữ.
– cô bé hay cười ở phòng tập võ, cô bé luôn chăm chú chơi với con búp bê mà chẳng thèm nhận ra có một thằng nhóc luôn chăm chú nhìn nó, cô bé ngủ gục trong vòng tay một thằng nhóc đã dành gần một tiếng đồng hồ để tết tóc cho, cô bé bị ẵm đi bởi một tên đáng ghét!! – hắn nở một nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt đẹp đến ma mị.
– … – nó hơi ngẩn người, những điều cậu con trai trước mặt vừa tái hiện lại hoàn hảo hệt như trí nhớ non nớt của nó, thật ra lần đầu tiên đến phòng tập võ đó nó cũng bị thu hút một chút vào đôi mắt màu nâu không một vệt cảm xúc, lần đầu tiên nó thấy một đôi mắt đẹp như vậy, đôi mắt nhìn như vô hồn nhưng lại rất mạnh mẽ, rất đẹp! cũng rất lạnh!

– sợi dây chuyền! – hắn nhíu mày với bộ mặt ăn vạ của trẻ con.
– phụt… đây này! – nó phụt cười rồi cho tay vào túi lấy ra sợi dây bạc lấp lánh thuần khiết.
* vút* – như làn gió thoảng qua, hắn túm lấy sợi dây đeo lên cổ nó chỉ bằng một tay, động tác nhanh đến kinh ngạc.
– nhớ đó! Từ nay không được xa anh quá một mét!- hắn dí tay lên trán nó.
– tuân lệnh! – nó chun mũi giơ tay lên chán.
– đi! – hắn chợt đứng ra sau lưng nó,hai tay từ đằng sau ôm choàng lấy cổ nó bước đều theo nhịp bước nhỏ của nó. Hắn sau nó trước, cả hai đều đều nhịp bước tiến về phía trước, nó nắm đôi bàn tay nhỏ của nó lên hai cánh tay hắn, cả hai thật sự cười rất đẹp! hệt như ánh sáng của mặt trời đằng sau đang chúc phúc cho đôi trẻ.
** rengggg ** – tiếng chuông vào lớp vang lên.
– á! tiết đầu là tiết cô chủ nhiệm! – nó kéo hai tay hắn ra bỏ chạy như cún con tìm mẹ.
– NÈ! NÈ! MỘT MÉT! MỘT MÉTTTTTT! – hắn từ đằng sau chỏ tay về phía nó hét lên đầy tức tối.
– không thích!!! – nó hét vọng lại làm mặt hắn tối sầm đi.
– ÁI!! – nó hét lên, nó suýt ngã vì vấp phải quả bàn nhỏ nhưng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng nên không bị ngã. Hắn đằng sau đã sớm thót tim mà hét lên.
– NÈ! ĐỒ HẬU ĐẬU! CHẠY TỪ TỪ THÔI! – mặt hắn đã nhíu lại từ bao giờ.
– biết rồi! – nó vẫn chạy thục mạng.
– hừm! – hắn nguýt nó rồi đợi cái bóng nhỏ của nó chạy khuất vào một góc lớp thì mới an tâm quay đi, tay đút vào túi, mặt phỡn không thể tả, hôm nay tâm trạng rất tốt, hắn tưởng chừng có thể bay lên được vậy, hương vị tình yêu thật ngọt ngào và ấm áp.
******
– vô điều kiện?
– đúng! – một nụ cười thâm độc nhếch lên thành một đường cong.
– thú vị thật! – một người đàn ông nhịp nhẹ những ngón tay lên bàn,tay còn lại mân mê một tấm ảnh…

*****
Renggggggg!!! BỐP! – chiếc đồng hồ đã nằm gọn trong hộc tủ, nó bật dậy dụi mắt.
– trời ơi…. Tui khổ quá mà!!!- nó hét tướng lên rồi tự nhiên cười cực phởn, mắt híp cả lại, miệng ngâm nga một bài hát
“Sắp được gặp não cá ….”
Nó nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh chuẩn bị thật nhanh, hôm nay còn đặc biệt tô một chút son ở lòng môi, trông nó rõ xinh xắn, khoác cặp lên vai, nó tí tởn vừa xuống cầu thang vừa ngâm nga bài hát “não cá” của nó như con động kinh.
– chào em! – một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
– chị Yến?- nó mở to mắt, hai tay vịn chặt vào cầu thang bởi xuýt chút nữa là nó lộn xuống cầu thang rồi.
– hì hì – Yến cười hiền.
Tự nhiên nó thấy bực, nó thấy anh nó đang ngồi đối diện với vẻ mặt khó xử. Trong đầu nó bây giờ bắt đầu hối hả cả lên, Hừ! Mới sáng sớm mà chị ta qua đây làm gì chứ! chắc lại muốn được hotboy trở đi học đây mà! xớ! anh nó nhất định sẽ trở nó chứ bà chị kia không có cửa đâu! nó đắc ý, nó đang ganh tị, từ bé đến giờ anh nó vốn đã chiếm vị trí rất quan trọng trong nó, anh nó luôn ở bên nó, luôn chăm sóc, bảo vệ nó, nó cũng muốn giữ riêng anh nó ình nó thôi, nó biết như vậy là rất ích kỉ khi cứ giữ khư khư anh nó như vậy, từ bé nó vốn đã trở thành một điệp vụ tí hon, nó sẽ càn quét tất cả các vệ tinh xung quanh anh nó và có lẽ bây giờ cũng sẽ như vậy, nếu tên “não cá” kia không xen vào thì nó nhất định lấy anh nó làm chồng, còn bây giờ, nó sẽ cố nhường anh nó ột cô gái khác với điều kiện anh nó yêu cô gái đó và cô gái đó cũng phải thật lòng với anh nó, nhưng cô gái đó sẽ không phải là Yến bởi theo giác quan thứ 6 của con gái mà nó may mắn sở hữu mách bảo nó rằng anh nó không hề có tình cảm với Yến.
– vậy anh hai sẽ trở chị Yến đi học hả?- nó nhíu mày với bộ mặt cún con đáng thương.
– …. – anh nó nhìn nó mà chau mày, anh thật sự khó xử! anh lướt nhìn qua Yến rồi đặt ánh mắt xuống mặt bàn, tim anh vốn đã chọn nó nhưng lí trí lại không cho phép làm Yến tổn thương, dù sao Yến cũng là bạn thanh mai trúc mã với anh và bây giờ lại còn đang hướng trái tim về phía anh, anh không thể làm Yến đau.
-Ủa Yến đó hả con? sang chơi sớm vậy chắc là hai đứa rủ nhau đi học chung nhỉ? – mẹ nó từ trên lầu đi xuống phá tan bầu không khí đang căng như dây đàn giữa ba con người kia.
– dạ con chào bác! – Yến đứng dậy chào lễ phép.
– ừm!hai đứa con cứ đi trước đi để bác kêu bác trai trở con bé này đi học là được rồi! – mẹ nó nháy mắt với Yến, một tay choàng lấy cổ nó ghì lại về phía mình, tay kia còn chu đáo bịt luôn cả miệng nó lại để nó không thốt ra được bất kì lời “hoa mỹ” nào.
– anh xã ơi!!! lẹ xuống trở con gái cưng đi học này! – mẹ nó gọi với lên lầu, tay không quên ôm chặt nó lại để mặc cho nó vùng vẫy trong vô vọng, tay kia vẫn một mực bịt miệng nó lại như sợ chỉ cần để xổng nó ra là nó sẽ lập tức gây chuyện, bà thừa hiểu tính tình của nó.
Nó ức đến phát khóc! mũi nó đã bắt đầu đỏ lựng lên, mắt cay xè nhưng nó vẫn cố chớp mắt thật nhanh để ép thứ chất lỏng trong suốt ương ngạnh kia chảy ngược vào trong,nó biết bây giờ mà khóc nhìn sẽ rất ngu ngốc, nó không ngừng vùng vẫy, mẹ thật đáng ghét!
– mẹ thả em ra đã! tụi con đợi ba xuống rồi đi chung luôn – anh nó lo lắng đưa tay về phía mẹ nó, mặt có chút sót xa.
– kệ mẹ mà! lâu lâu mới được ôm tiểu công chúa chặt như vậy mà! – mẹ nó nói đầy bông đùa như đang nói với nó.
Nó bỗng ngừng vùng vẫy, lặng đi một chút…. TỤI CON? anh nó vừa nói TỤI CON? tức là nói anh và Yến là TỤI CON sao? đó chẳng phải là cách xưng hô giữa các cặp đôi sao? anh nó đang quen Yến mà giấu nó? Nó dùng sức vùng mạnh một cái, nó đã thoát ra khỏi vòng tay mẹ nó nhưng vô tình mà móng tay mẹ nó quệt một đường dài trên má nó, đau rát, nó ôm lấy một bên má đã bắt đầu hiện rõ lên một vết lằn đỏ tấy sưng lên, nước mắt nó không còn kìm được mà trào ra không ngớt.
– mẹ.. mẹ xin lỗi! – mẹ nó hoảng hốt ôm lấy hai má nó, anh nó cũng quẳng cặp mà chạy lại, vụt, nó gạt hết hai người kia ra xa, chân lùi lại một bước.
– các người chỉ giỏi bắt nạt công chúa của tôi thôi! – ba nó từ trên lầu chạy xuống mặt giận dỗi.
– ba!!! – nó theo đà lao tới ôm lấy ba nó mà khóc rống lên.
– nín nào tiểu công chúa ngoan, ba thương, công chúa muốn đi học bằng ô tô hay xe máy nào? – ba nó lau nước mắt cho nó cưng nựng.

– hức.. đi… xe máy.. hức hức… – nó dụi hai mắt nói trong tiếng nấc.
– tuân lệnh! – ba nó vui vẻ giơ tay lên trán rồi quay qua nguýt dài mẹ nó như kiểu bà chết với tôi.
Suốt quảng đường đến trường, anh nó cứ cố chạy song song với xe ba nó rồi đưa mắt nhìn sang nó, vẻ mặt rõ ràng là lo sợ, anh nó rất sợ nó giận, trước giờ anh nó chưa bao giờ giận nó quá nửa ngày nhưng nếu là nó giận thì anh nó chỉ có nước năn nỉ xin lỗi hết tuần thì may ra nó sẽ hết giận, đáp lại vẻ mặt ăn năn đó của anh nó là ánh mắt vô cùng hờ hững đến lạnh lùng của nó, nó coi anh nó cứ như người dưng bên đường, nó đang bị nhiễm hắn đây mà, nó biết nhưng cũng chẳng hề quan tâm đến ánh mắt của Yến đang dành cho nó, là ánh mắt đố kị, nó chỉ cần biết anh nó đang cuống quít lên vì nó là nó hả dạ rồi.
– con gái cưng đi học vui vẻ nhé! – ba nó vẫy tay, trước cổng trường có một cậu con trai tựa lưng vào tường, đôi mắt khép hờ, hai tai đeo head phone, xung quanh hơn cả chục đứa con gái xuýt xoa, vừa thấy nó cậu đã lia mắt về phía người đàn ông trung niên nó gọi bằng ba, cậu nhanh chóng lại gần ông ấy rồi cúi chào rất lẽ phép, ba nó rất hài lòng mà gật đầu chào lại, ba nó nháy mắt với nó rồi đi.
– đi học sớm quá nhỉ?- hắn hờn dỗi với bộ mặt không thể trẻ con hơn nữa.
– chứ sao!! – nó hất mặt cứ như nó vừa lập đại công mặc dù nó vừa đến trễ.
– má bị sao vậy?- hắn cúi xuống ôm hai tay lên mặt nó lo lắng.
– bị mẹ cào! – nó đáp tỉnh rụi.
– đáng sợ! – hắn chợt rụt hai tay lại ôm lên mặt mình- mẹ vợ đáng sợ thật! sau này khuôn mặt đẹp trai này của anh sẽ ra sao đây!- hắn cười cợt nó.
– biến thái!- nó nhằm thẳng mặt hắn mà phang cặp tới, hắn nhanh hơn một bước chụp lấy cổ tay nó rồi chạy thụt lùi lại phía sau.
– đứng lại đó! – nó hung hăng vác cặp dí theo, quoanh đó toàn bộ mọi cặp mắt đã đổ bộ lên cặp đôi kia, ghen tị có, ngưỡng mộ có. Trong cũng có cái nhìn cay đắng của anh nó, anh vẫn chưa quen được với việc để nó bên cạnh một thằng con trai khác.
*****
– vui vẻ? tan biến…. – một nụ cười sắc lạnh nhìn theo nó và hắn rồi mau chóng rời đi.
*****
– sao! hết cãi nhau rồi chứ gì? – My vui vẻ chống cằm nhìn nó.
– hừm..- nó lườm My, nó sao quên công của My khi dẫn hắn đến chỗ nó và Nam chốn hôm qua.
– ngồi im! – hắn đang ngồi vắt vẻo trên bàn đối diện nó và My, hai chân khoanh lại ngoan ngoan nhưng tay lại cứ quơ loạn về phía trước giữ nó ngồi im để hắn bôi thuốc lên má.
– ái… rát!- nó ngửa người ra sau né hắn.
– phù phù… – hắn rướn về phía má nó thổi phù phù làm nó đỏ cả mặt. Xung quanh, bọn con gái đã sớm chuyển sang ánh mắt hình viên đạn nhìn nó làm nó chột dạ.
– né ra! – nó đẩy mặt hắn ra xa.
– ngại ngùng gì nữa không biết! – My ôm mặt, mắt hình trái tim, thật là một cặp đáng yêu, chắc ngoài My ra thì không ai khen tụi nó như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.