Bạn đang đọc Ê! Nhỏ Tóc Bím: Chương 11
Buổi tắm biển kết thúc khi vừa đúng 4 giờ, các học sinh đã mau chóng bị lùa hết lên phòng nghỉ để chuẩn bị cho party tối nay ở nhà hàng của khách sạn, đây cũng chính là lí do nó bị My lôi đi sắm đồ.
– tiếc thật đấy! bộ đầm màu trắng hổm bữa đẹp vậy mà mày chê! mà thôi! bộ này cũng được!- My tặc lưỡi tiếc.
* cộc cộc cộc* – tiếng gõ cửa đầy mong chờ.
– Nam! – My nhanh chóng lôi nó dúi cho Nam vì bữa tiệc hôm nay phải đi theo cặp, còn My khoác tay một anh lớp 12 lạ hoắc mà đó mà vẫy tay đi trước.
– ơ ưm.. – nó ngập ngựng đỏ mặt.
– hôm nay Linh xinh lắm!- Nam bất chợt gọi nó bằng tên làm nó lúng túng, nhưng chưa để nó nói gì thêm đã bị Nam kéo đi, nó cũng ngại ngùng mà bước theo, nhìn nó và Nam thực sự đẹp đôi! Nó và Nam bước vào nhà hàng dưới ánh đèn rọi từ trên xuống khiến hàng trăm con mắt đổ dồn về phía hai đứa nó, khắp nơi những lời khen rầm rộ dành cho tụi nó, tiếng nhạc khiêu vũ được bật lên kéo đám đông mau chóng chú ý vào bạn nhảy của mình.
– tui nhảy không giỏi đâu!-Nó lắc đầu nguầy nguậy.
– tui nhảy cũng đâu có giỏi!-Nam nhìn nó trìu mến, cậu phải cao hơn nó cả một cái đầu nên nhìn nó và Nam thật sự cứ như nam thần và lọ lem. Nó và Nam dù nhảy không giỏi nhưng cả hai đều hoà mình vào không khí lãng mạn của bữa tiệc.
– hồi ấy… khi Nam đi Linh có buồn không?-Nam chợt trầm tĩnh.
– hồi lớp một đó hả? ưm.. thì cũng hơi buồn… dù sao thì lúc tui bị bắt nạt cũng đều là ông giải vây cả.. – nó mỉm cười.
– tất nhiên! chỉ có Nam mới có quyền ăn hiếp Linh thôi!- Nam hất mặt.
– điên!- Nó dậm vào chân Nam một cái rõ đau rồi tiến về phía bàn tiệc, cũng vừa lúc tiếng nhạc khiêu vũ tắt.
– ái! xin lỗi bạn!- một cô gái vô tình làm đổ nước nho ra váy nó.
– không sao đâu! bạn không cố ý mà!- nó lắc đầu mỉm cười.
– đi lên thay váy thôi!- Nam nắm lấy tay nó nháy máy.
– nhưng váy đâu mà thay?- nó ngơ ngác.
– tin Nam đi!- Nam nháy mắt đầy hứa hẹn.
Lên tới phòng Nam nó ngại ngùng đứng bên ngoài vì dù sao cũng là phòng con trai, nó không ngại Nam nhưng ngại mấy bạn chung phòng với Nam, lỡ đâu gây hiểu lầm thì sao.
-Vào đi! Không sao đâu! Nam ở một mình mà!-Nam gọi.
– thật á? được ở một mình thích vậy?- lúc này nó mới yên tâm bước vào.
– này!- Nam đưa cho nó một bộ váy.
– ơ! là cái váy trắng hôm nọ!- nó ngơ ngác.
– chính xác! vào thay đi! Nam ra trước- Nam đẩy nó vào phòng tắm rồi đi ra ngoài hành lang đợi.
– đẹp thật! – Nam không khỏi xuýt xoa khi nhìn nó dù đã thấy nó mặc bộ đầm trắng này lần thứ hai rồi, bộ đầm thực sự hợp với nó, rất tinh khôi!
– cảm ơn nhá! thực ra tui cũng thích cái đầm này lắm nhưng…- nó cười xoà.
– thích là đc rồi! – Nam nắm lấy tay nó trở về buổi tiệc.
Tại buổi tiệc mọi thứ lại bất ngờ ập tới khiến nó không khỏi bất ngờ. Hắn đang đứng đó cùng cô gái kia! cô gái đó cũng mặc bộ đầm trắng y hệt nó nhưng sắc thái lại khác hẳn với nó, nếu như trong bộ đầm trắng đó làm nó tôn lên sự tinh khôi trong trẻo thì cô gái kia lại toát lên vẻ quyến rũ ngọt ngào, nó thực sự bối rối và muốn tránh né, nó không thể hiểu được con tim nó, nhưng nó cảm thấy nếu còn nhìn hắn đi với cô gái đó thêm một giây nữa thôi là nó sẽ khóc! tim nó hơi nhói.
– tui đi đây chút nhé!- nó mỉm cười với Nam.
– ừa! lẹ Nam đợi! – Nam vẫy tay.
Không như dự định của nó,nó đã cố gắng tránh mặt hắn lắm rồi nhưng vừa quay lưng lại chạy ra cửa thì đã bị một bàn tay níu lấy! là hắn! hắn nhìn sâu vào mắt nó….
– bỏ con bé ra! – bàn tay thứ ba lao đến siết lấy vai hắn.
– anh hai!- nó bất ngờ.
– mày có tư cách gì mà lại gần con bé chứ?ban nãy chẳng phải chính mày không có đủ dũng cảm để cứu con bé sao?- anh nó đổi giọng làm nó sững người.
– vậy anh thì sao? một lúc đi cặp kè với hai cô gái thì hay ho lắm sao?-ban đầu hắn hơi lặng người nhưng rồi nhếch nụ cười khinh bỉ lên phản bác lại anh nó.
– mày nói cái gì?- anh nó túm lấy cổ áo hắn.
– anh đã đi hôn một người con gái khác rồi mà còn đủ tư cách chăm sóc cho Linh sao?- hắn trừng mắt căm hận.
* xoạt* – anh nó lặng người đi rồi bỏ cổ áo hắn ra.
– đi thôi! – hắn kéo nó đi trong sự lặng người của anh nó, anh nó vẫn đứng thừ ra đó… Hoá ra hắn đã thấy hết..
Flash back : trở lại cái hôm nó bắt gặp anh nó hôn Yến….
Renggg.. – anh nó nhanh chóng phóng ra khỏi lớp chạy đi kím nó, anh đã kím gần như cả cái trường này mà vẫn không thấy tăm tích của nó, Yến cũng ở lại giúp anh tìm, lí do mà anh nó đang tính lên sân thượng tìm nhưng lại bị chững lại là vì tiếng hét của Yến, Yến bị vấp nên chật chân… Mắt Yến chợt nhoà lệ..
– có bao giờ anh coi em hơn một người bạn chưa? suốt bao nhiêu năm qua chẳng lẽ anh vẫn không có chút cảm giác nào với em??- Yến khẽ nấc lên, cô bị tổn thương… đã bao nhiêu năm thanh mai trúc mã với anh nó mà lúc nào trong lòng anh nó vẫn cứ chỉ hướng về nó, chưa bao giờ giành cho cô thứ tình cảm cao hơn bạn bè..
– Yến… – anh nó bắt gặp ánh mắt bị tổn thương kia mà bất chợt bối rối, anh đã làm một đứa con gái khóc vì mình sao? đang bị cảm giác tội lỗi nhấn chìm thì Yến ngã người về phía anh, trao lên môi anh một nụ hôn, anh đứng chết lặng, đẩy cô ra ư? anh nó đâu còn đủ tư cách? làm cô khóc rồi thì đâu có đủ tư cách mà làm đau cô thêm lần nữa?…
Xa xa ở bên kia… nó đã nhìn thấy cảnh tượng đó mà tắt ngấm đi nụ cười…….
End flash back
– anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em! – sau khi lôi nó ra hành lang hắn nhìn sâu vào mắt nó để dò xem những tia cảm xúc trong mắt nó, nó có giận hắn không? hắn thật sự bất lực khi thấy nó vẫy vùng trong cơn sóng biển, hắn đã chạy đến bên nó để với bàn tay ra, nhưng…..
– xin lỗi gì chứ! Tui không sao mà.. – nó cúi mặt để ngăn những giọt nước trong suốt, hắn đang quan tâm đến nó? không còn giận nó? Không còn lạnh lùng với nó nữa? không hiểu tại sao mà nó lại thấy vui như vậy, đã lâu lắm rồi nó mới nghe được giọng hắn…
*huỵch* – hắn đã choàng tay kẹp cổ nó từ đằng sau làm nó chợt hoảng, tay nó nắm chặt lấy cách tay hắn sợ hãi.
*lung linh* – những chiếc đèn lấp lánh quanh hành lang được bật lên làm sáng bừng một góc trời đêm, bầu trời về đêm của cái vùng biển này thật sự trong trẻo không một gợn mây, chỉ cẩn ngửa cổ lên là hàng ngàn ngôi sao sẽ trôi nhẹ vào mắt khiến cho đôi mắt chợt long lanh tuyệt đẹp, bầu trơid về đêm trên biển thật phóng khoáng với những ngôi sao lấp lánh và làn gió nhẹ nhàng chứ không sô bồ như cái thành phố khắc nghiệt luôn giấu đi những ngôi sao cho riêng mình…
– từ nay em là của anh!-hắn nhanh như chớp chỉ dùng một tay mà đeo vào cổ nó một chiếc vòng ánh kim thuần khiết, nhẹ như bẫng, chiếc vòng thật sự thuần khiết và nhẹ nhàng đến độ khiến cho nó có cảm giác như một sợi gió vừa đeo lên cổ nó, mặt dây truyền là hình một khoá son với viên đá lấp lánh đính ở giữa, thật sự rất đẹp. Đẹp và cũng bá đạo! như một cái khoá nhỏ ương bướng khoá chặt tim nó lại và chỉ mở cửa ột mình hắn, cả cái cách hắn đeo chiếc dây truyền cho nó cũng quá bá đạo, ai đời lại đi kẹp chặt cổ nó rồi chỉ dùng một tay mà đeo vào từ đằng sau, nếu như không phải là hắn thì có lẽ nó đã sớm huých ột cú vào bụng vì cái hành động mang tính hăm doạ đó.
– đẹp không?- hắn mỉm cười, nụ cười thật sự hiếm hoi, nụ cười thật sự hạnh phúc,đôi môi mỏng nhẹ như cách đào ấy đã cong lên tạo một nụ cười vô tư không vướng chút ưu hoài thường lệ.
– ưm… – nó không biết nói gì, nếu như là bình thường thì nó sẽ mắng hắn một trận cho thoả, nhưng bây giờ thì nó thật sự không dám, nó sợ hắn sẽ lại giận nó, sợ hắn sẽ lại coi nó như không khí.
* xoạt* – thấy nó khẽ rùng mình vì một cơn gió lạnh, hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình choàng lên đôi vai bé nhỏ của nó.
– cảm ơn! – nó đỏ mặt. Nó và hắn vẫn đứng đó, hai con người đứng giữa một vùnh lung linh ánh đèn và những ngôi sao điểm xuyến lấp lánh trên cao như lời chúc mừng cho tụi nó, hắn nắm lấy tay nó rồi nhìn lên trời, nó khẽ đỏ mắt nhìn xuống đôi tay ấm áp vững vàng kia mà yên lòng nhìn theo lên những ngôi sao đó, cảm giác này, sự rung động nhẹ nhàng này, lẽ nào là yêu?…..
*******
Hắn đưa nó về phòng, khẽ xoa đầu nó rồi chúc nó ngủ ngon làm nó chợt chun mũi thích thú, nó thực sự bị làm cho rung động, cảm giác vừa hạnh phúc vừa nuối tiếc khi hắn vẫy tay vừa đi lùi vừa nhìn theo nó, bóng hắn đã khuất thì nó mới an tâm đóng cửa phòng.
Nó thả phịch mình lên giường, nó cười rất tươi, nó cứ bất giác lăn lộn vui sướng mà không kiểm soát được, nó chợt nhớ khuôn mặt thanh cao của hắn với nước da trắng lạnh, đôi hắn nâu lạnh lùng không vướng lấy bất kì một vệt cảm xúc, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi mỏng nhẹ luôn nhếch lên ở hai khoé miệng như mỉm cười, mới đó mà đã thấy nhớ rồi sao… Nó vào phòng sớm hơn nên chỉ có một mình, cả My và hai cô bạn cùng phòng chắc vẫn đang vui vẻ tại bữa tiệc, bên ngoài cửa, một cậu con trai với đôi mắt buồn cứ muốn gõ cửa rồi lại thôi, cậu lặng lẽ rời đi….
* cộc cộc cộc * – là tiếng gõ cửa, nó bật dậy nhào ra cửa, nó mong đó là hắn, nụ cười trên khoé môi bất giác tự cong lên rồi nhanh chóng tắt ngấm…. Là cô gái đi chung với hắn, cô ấy vẫn mặc nguyên bộ váy trắng đó, khuôn mặt thanh tú nhếch trên môi nụ cười xã giao.
– chào! Chị là Mai Chi! chắc em cũng quen Tuấn Anh.- cô gái đó mỉm cười thật nhẹ.
– chào.. chào chị. – nó lắp bắp.
– làm gì căng thẳng vậy cô bé!- Chi nhanh chóng tiến thẳng vào phòng ngồi lên một chiếc giường rồi ra hiệu gọi nó lại trong sự ngỡ ngàng của nó.
– chị đã thấy cái cảnh mà Tuấn Anh lao ra cứu em lúc ở bãi biển rồi.- Chi nói với đôi mắt ánh lên sự sắc sảo.
– ….. – nó vẫn im lặng, nó thật sự không biết phải nói gì, cô gái đang ngồi đối diện nó là người mà hắn dẫn đi mua đồ, là người hắn để im cho tựa vào vai hắn ngủ lúc trên xe, là người hắn khoát tay đến bữa tiệc ban nãy, còn nó mới chỉ được hắn đeo ột sợi dây truyền thì đã vội vui mừng… cô gái trước mặt nó thật đẹp, nét đẹp ma mị mà diệu dàng, đôi môi trái tim rất đổi cuốn hút, khác hẳn với nó, nó chợt cảm thấy nhỏ bé.
– chị sẽ không nói nhiều đâu, chị chỉ muốn cho em biết một việc. – Chi lên tiếng lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ.
– vâng! – nó ngước đôi mắt có phần sợ sệt, nó đang sợ sệt một điều gì đó mơ hồ mà ngay cả nó cũng không hiểu được.
– Tuấn Anh đã từng có một người em gái, đó là một bé gái có nụ cười rạng rỡ hệt như ánh mặt trời vậy, giống như em! nhưng chỉ là đã từng, cô bé đó đã ra đi mãi mãi khi mới 6 tuổi. Năm ấy gia đình Tuấn Anh đi nghỉ mát ở Florida, chỉ vì một phút lơ là mà em gái Tuấn Anh bị con sóng oan nghiệt ấy cuốn đi, năm ấy Tuấn Anh chỉ 7 tuổi, một thằng nhóc 7 tuổi đã vật lộn với con sóng tàn bạo ấy để cứu em mình, nhưng có lẽ biển đã quyết mang em ấy đi, để lại cho Tuấn Anh sự mất mát khôn nguôi, Tuấn Anh đã mất nụ cười từ cái ngày đó, tất cả những gì còn lại trên môi Tuấn Anh chỉ còn là những cái nhếch môi. Và nếu cô bé đó còn sống thì cũng sẽ trạc tuổi em.- Chi nhìn sang nó với ánh mắt thật sắc sảo như đẩy cho nó một điều gì đó.
– ý chị là…. – nó ít khi đoán đc tâm ý của người khác nhưng lần này thì khác, nó nhanh chóng nhận là ngụ ý của Chi.
– đúng vậy! Tuấn Anh đến bên em chỉ là vì em có nụ cười hệt như cô bé đó, Tuấn Anh che trở em cũng là lí do đó! vậy nên em đừng quá mong đợi để rồi tổn thương! – Chi lướt sơ qua sợi dây chuyền của nó rồi đứng dậy bỏ đi.
*cạch* – tiếng cánh cửa đóng lại cũng là lúc hai giọt nước nóng hổi trào ra khỏi hàng mi dài của nó. Thì ra là vì vậy sao? cũng phải, một con bé bình thường như nó thì sao có thể khiến hắn để mắt tới chứ, chỉ vì nó có nụ cười giống em gái hắn, phải rồi! cái lúc nó bị đuối nước ở bãi biển chắc cũng vì hắn chợt nhớ đến em hắn nên mới khựng lại mà không kéo nó lên, ánh mắt của hắn lúc đó rõ là đã tối sầm đi, có lẽ kí ức lại ùa về trong hắn về cô em gái mà hắn yêu quí, nó cảm thấy nó ích kỉ khi lại đi trách một người đã khuất, nhưng nó thật sự không muốn sống dưới vỏ bọc mà hắn gán ghép cho…. Và hơn nữa.. Hắn không yêu nó vì nó là chính nó….
Những giọt nước mắt cứ lã chã rơi ra chẳng mấy chốc đã thấm ướt gối, nó thật sự bị tổn thương, ngồi dậy, nó ráng lấy lại bình tĩnh, nó chợt nhận ra cái áo khoác của hắn vẫn còn đặt trên bàn rồi chợt thấy nhói, nó thấy ngộp ngạt, nó muốn chạy biến ra khỏi phòng. Nó thẩn thờ bước ra hành lang rồi vô tình đụng chúng một ánh mắt nhìn nó rất nghiêm túc của một cậu con trai lạ mặt.
– suỵt!- cậu con trai đó đặt ngón chỏ lên môi ra lệnh cho nó im lặng rồi kéo nó đến một góc khuất ở cuối dãy hành lang.
– anh là ai?- nó sợ sệt.
– bạn của Tuấn Anh và Chi! Xin chào! – anh ta giơ tay ra trước mặt nó.
– anh tìm tôi có việc gì?-nó chẳng thèm đáp lại cái bắt tay kia mà cúi mặt xuống, nó cũng chẳng quan tâm anh ta tên gì… tim nó đã đủ mệt mỏi rồi.
– xin lỗi vì phải nói thế này nhưng anh đã nghe được cuộc nói chuyện giữa em và Chi, anh không cố ý vì dẫn Chi đi tìm phòng của em nên anh buộc phải đứng ngoài mà lỡ nghe thấy. – anh ta cúi xuống xem xét nét mặt nó.
– không sao! – nó quay lưng toan bỏ đi.
– khoan đã! anh có chuyện muốn nói! – cậu con trai đó gọi với.
Nó chợt khựng bước, nó biết là sẽ chẳng hay ho gì khi phải nghe thêm bất cứ điều gì liên quan tới hắn hay cái cô Chi kia nhưng cơ thể nó cứ tự giác bất động…
– thật ra Chi là mối tình đầu của Tuấn Anh… khi em gái Tuấn Anh mất, nó đã đau khổ nhưng nhờ có Chi luôn bên cạnh mà nó đã dần nguôi ngoai đi sự tuyệt vọng, nó đã yêu Chi, hai đứa nó từng là cặp đôi khiến mọi người ở cái trường này phải ganh tị, trong đó có anh… – cậu ta chợt ánh lên vài vệt đau nhói ở đôi mắt.
– nhưng chỉ là đã từng, ngay từ năm lớp 10 Chi đã bị cha mẹ bắt đi du học ở Thuỵ Điển nên Chi đã chọn cách ra đi trong im lặng để Tuấn Anh ở lại một mình, cả hai đều đã có khoảng thời gian đau khổ, nhưng bây giờ Chi đã về nước, đã về bên Tuấn Anh, vậy nên…. – cậu con trai hơi ngập ngừng.
– tôi hiểu rồi.. – ánh mắt nó hiện lên những tia đau thương, phải nó đã hiểu cậu ta muốn nói gì, cậu ta khuyên nó nên để im cho bọn họ trở về bên nhau, nó đau thắt ở lồng ngực, mặt đỏ rát lên mà lững thững bước đi, có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời nó chịu nhiều đả kích tới vậy.
Đằng sau nó, cậu con trai kia có vẻ cảm thấy tội lỗi mà nhìn theo bóng dáng nhỏ của nó bỏ đi, thật ra cậu rất yêu Chi, yêu đến điên cuồng nhưng Chi không hề đáp lại, cái ngày Chi đến bên hắn cũng là ngày mà cậu gục ngã để rồi sau 2 năm ray rứt của cậu cùng với sự trở về Chi cậu đã quyết rằng chỉ cần Chi hạnh phúc là cậu cũng an lòng, vậy nên cậu đành làm nó tổn thương vì cậu tin hắn vẫn còn yêu Chi.
* xào xạc xào xạc * – tiếng gió biển va đều đều vào các tán dừa xanh mát thật yên bình nhưng cũng quá cô đơn, nó bước đi một cách vô định, nó đã sớm không còn nước mắt mà khóc, nó thẫn thờ đến độ không nhận ra có một tên con trai cứ đi theo nó từ đằng sau, cậu ta luôn giữ một khoảng cách nhất định mà đi theo sau nó, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn nó từ đằng sau với đôi mắt đau thương hiếm thấy của một tên con trai….