Đọc truyện Ê Hổ Cái Em Là Của Anh – Chương 4
Sân trường ồn ào tiếng nô đùa cười nói , Uyên Nhi và Bảo Ngọc
đang đi dạo cùng nhau trong sân trường vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng nhiên có
một đám nữ sinh đứng chắn trước mặt hai người , Uyên Nhi tránh qua bên nào họ sẽ
lại đi theo sang bên đó cuối cùng cô ngẩng lên thắc mắc nhìn đám nữ sinh trước
mặt hỏi
– Sao lại chắn đường
tôi ?
Kẻ đứng đầu mấy nữ sinh đó là một cô gái có gương mặt sắc xảo
mang chút dữ tợn cô ta đứng ra trước mặt Uyên Nhi ra vẻ đàn chị nói
– Gặp đàn chị thì phải
chào không phải sao nhóc …
Uyên Nhi biết đám nữ sinh này nghĩ cô là ma mới nên dở trò
gây sự nhưng họ nhầm rồi cô không hề giống những ma mới khác đâu , cười một tiếng
Uyên Nhi chớp mắt ra vẻ ngây thơ nói
– Nhưng trong bảng nội
quy của nhà trường không có cái gì gọi là gặp đàn chị là phải chào nha
Cô gái có gương mặt dữ tợn tức giận dơ tay lên muốn tát Uyên
Nhi những cánh tay bỗng nhiên bị cản lại , Uyên Nhi cầm lấy cánh tay của cô ta
hất mạnh ra đanh đá nói
– Đừng có mạo hiểm thế
cô có biết nếu cánh tay này làm gương mặt tôi bị thương thì cô sẽ thê thảm thế
nào không ?
Cô ta vừa giận vừa xấu hổ hôm nay cô đến là để dằn mặt Uyên
Nhi vì Uyên Nhi đắc tội với anh Uy Vũ và Thiên Kim nhưng không ngờ cô gái này
cũng không đơn giản không những không sợ hãi mà còn khiến cô xấu hổ trước bạn
bè .
Uyên Nhi thấy gương mặt cô ta lúc xanh lúc trắng như là con
tắc kè đổi màu vậy thì cười ha ha vui vẻ kéo Bảo Ngọc bỏ đi , Đi một đoạn Bảo
Ngọc kéo tay Uyên Nhi lại lo lắng nói
– Uyên Nhi à chúng ta
vừa nãy hơi quá đáng rồi
Uyên Nhi cười lắc đầu
– Không quá đáng, rất
vui haha
Bảo Ngọc thở dài kéo Uyên Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó
buồn bã giải thích
– Uyên Nhi mình biết
bạn rất dũng cảm thẳng thắn nhưng có những việc sảy ra trong ngôi trường này mà
bạn không biết
Uyên Nhi thấy thái độ lo sợ của Bảo Ngọc thái độ nghiêm túc
trở lại hỏi bạn
– Ý bạn là khi nãy
mình không nên đắc tội với bà già đáng ghét kia ?
Bảo Ngọc gật đầu lại thở dài nói
– Thật ra cô gái khi
nãy là Khánh Thi bạn của Thiên Kim mình nghĩ rằng chuyện chúng ta bị đe dọa khi
nãy là do Thiên Kim điều khiển cậu nhớ không rất nhiều người đã thấy Thiên Vũ
và cậu ở căng tin hôm nay
Uyên Nhi nghe tới cái tên Uy Vũ hai tay bất giác nắm chặt
thành nắm đấm răng nghiến kèn kẹt
– Cái tên xui xẻo sao
lần nào dính vào anh ta cũng rắc rối như vậy ? Thật muốn điên lên mà
Mắt Bảo Ngọc trừng lớn cô cứ nghĩ dù Uyên Nhi có can đảm ra
sao khi nghe xong ít ra cũng phải có chút lo lắng nhưng không ngờ cô ấy thực sự
không sợ chút nào …
Uyên Nhi không để ý tới ánh mắt Bảo Ngọc chỉ ngồi lo chú tâm
nguyền rủa Uy Vũ , “ Tùng tùng tùng “ tiếng trống trường vang lên cắt ngang
dòng suy nghĩ Uyên Nhi nhanh nhẹn đứng dậy kéo cô bạn đang đờ đẫn nhanh chóng
chạy vào lớp …
********************
Ký Túc xá nam
Trong căn phòng ký túc xá rỗng rãi Uy Vũ nằm trên giường tai
đeo tai nghe nhàn nhã nhắm mắt lại , đột nhiên cửa phòng bật Tuấn Anh hớt hải
chạy vào dựt tai nghe của Uy Vũ ra . Uy Vũ khó chịu cằn nhằn
– Gì ? tôi lên lớp
đâu ông đi một mình đi
Tuấn Anh lắc đầu nguầy nguậy
– Không không phải việc
đó
Uy Vũ không chút kiên nhẫn ngồi dậy nhíu mày khó hiểu
– Vậy lại vụ gì ? hay
lại mang phao vào lớp rồi bị bắt ?
Trừng mắt nhìn Uy Vũ một cái
Tuấn anh nói
– Cậu im miệng nghe
tôi nói đã
Uy Vũ gật gù đưa tay lên kéo một cái lên miệng mình rồi hướng
ánh mắt về phía Tuấn Anh nhướng mày , Tuấn Anh hài lòng gật đầu nói
– Hôm nay tôi tình cờ
đi ngang qua sân trường cậu đoán xem tôi thấy gì ?
Uy Vũ nhíu mày không nói gì , Tuấn Anh mỉm cười nói tiếp
– Thấy cô bé Uyên Nhi
của cậu cùng Khánh Thi đang cãi nhau
Mắt Uy Vũ mở to ngạc nhiên hỏi
– Cãi nhau ?
Tuấn Anh gật đầu , kể lại sự việc anh đã nhìn thấy ở sân trường
cho Uy Vũ nghe .
Nghe xong Uy Vũ không những không tức giận như Tuấn Anh nghĩ
mà còn mỉm cười hài lòng vỗ tay
– Không hổ danh là cô
gái của Uy Vũ ta để ý , rất tốt
Chớp mắt nhìn tên con trai vốn luôn lạnh lùng khó gần trước
mặt Tuấn Anh thở dài
– Bệnh lạnh lùng : đã
chữa được , bệnh tự kỉ : hết thuốc chữa
Nhưng Tuấn Anh vẫn nói thêm
– Vũ , cho dù Uyên
Nhi không yếu đuối nhưng cậu đừng lơ là quá Thiên Kim sẽ không bỏ qua đâu ,
Uyên Nhi có thể thắng con bé đanh đá Khánh Thi nhưng Thiên Kim thì lại là cả một
vấn đề đấy .
Uy Vũ ngừng đắc ý khuôn mặt cũng bắt đầu hiện lên chút lo lắng
lúc đầu khi bày trò đưa Uyên Nhi vào đây học anh chưa bao giờ nghiêm túc suy
nghĩ về những chuyện có thể sảy đến nhưng hiện tại điều anh cần chính là bảo vện
Uyên Nhi . Uy Vũ quay sang nhìn Tuấn Anh nói với bạn
– Cậu nghĩ tôi nên
làm gì ?
Mỉm cười hài lòng vì cuối cùng Uy Vũ cũng thôi ngạo mạn dù
chỉ một chút của chút Tuấn Anh nói
– Cậu để ý hành động
của Thiên Kim còn phần bảo vệ Uyên Nhi của cậu tôi sẽ lo
Gật đầu hài lòng với tính toán của Tuấn Anh tuy trong lòng
Uy Vũ có hơi hụt hẫng khó chịu vì không thể đích thân bảo vệ Uyên Nhi nhưng nếu
anh càng ở gần cô thì nguy hiểm tới với cô càng nhiều vì vậy anh phải chịu đựng
phải nhịn để Uyên Nhi có thể an toàn …
Tuấn Anh nhìn dáng vẻ lo lắng của Uy Vũ lại cảm thấy buồn bã
trước đây anh cũng từng như vậy có người để quan tâm lo lắng , bảo vệ . Thở dài
đứng dậy cố quên đi những suy nghĩ về một ai đó vừa ùa về trong tâm trí Tuấn
Anh mệt mỏi nằm xuống giường “ Gía mà mình cũng có một ai đó quan trọng “ anh
buồn bã nghĩ thầm
*******************
Lớp học ồn ã tiếng nói cười bên ngoài Khánh Thi hớt hải chạy
vào nói thầm gì đó vào tai Thiên Kim , Nghe xong Thiên Kim tức giận đập bàn hét
lên
– Đáng ghét
Không khí vốn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng mọi người ngồi
tại chỗ có người thì ngại ngùng tránh ra chỗ khác , Thiên Kim híp mắt nhìn
Khánh Thi quát lên
– Có mỗi việc đó mà cậu
làm không xong vậy thì cậu có thể làm gì hả ?
Khánh Thi cúi đầu líu díu nói
– Con bé đó không đơn
giản đâu Thiên Kim nó không hiền lành như chúng ta nghĩ
Hừ một tiếng Thiên Kim tức giận ngồi bịch xuống ghế
– Vô dụng
Cô đưa tay lên vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của mình suy nghĩ
một chút , bỗng dưng khóe môi nở một nụ cười lạnh cô ngoắc tay với Khánh Thi .
Khánh Thi tới gần Thiên Kim ngồi xuống , Thiên Kim nói nhỏ vào tai Khánh Thi gì
đó rồi hai người nhìn nhau cười xấu xa …
****************
Tan học Uyên Nhi và Bảo Ngọc đi cùng nhau về ký túc xá hai
người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ ,
“ Ayo! Stop! Let me
put it down another way
I got a boy meotjin!
I got a boy chakhan!
I got a boy handsome boy nae mam da gajyeogan
I got a boy meotjin! I got a boy chakhan!
I got a boy awesome boy wanjeon banhaenna bwa “ (*)
*( I got a boy – SNSD )*
chuông điện thoại của
Uyên Nhi reo vang cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ , Uyên Nhi nhìn màn hình điện
thoại quay sang Bảo Ngọc nói
– Là điện thoại của mẹ
mình Ngọc về trước nhé mình sẽ trở lại sau
Nói rồi Uyên Nhi nhanh chóng bấm nút nghe giọng nói dịu dành
vang lên
– Mẹ con rất nhớ mẹ …
Bảo Ngọc đẩy gọng kính cười nhẹ đi trước , đi được một đoạn
cô bị Khánh Thi cùng một số nữ sinh nữa chặn đường , Khánh Thi dữ dằn nói
– Ê con cận mày là bạn
của con bé Uyên gì gì đó hả ?
Nhìn mấy nữ sinh dữ tơn trước mặt Bảo Ngọc sợ hãi lùi lại
phía sau nhưng cô lại bị một ai đó đẩy lên , Bảo Ngọc không phòng bị ngã song
soài ra đất . Khánh Thi cười lớn
– Sợ ư ? nếu sợ thì
biết điều một chút nghe lời tụi tao
Bảo Ngọc khiếp sợ không nói lên lời chỉ im lặng nhìn Khánh
Thi , Khánh Thi hài lòng với sự sợ hãi đó nói tiếp
– Tối nay mày hãy đưa
con bé kia tới hồ bơi của trường
Bảo Ngọc lắc đầu
– Không , tôi không
làm
Khánh Thi tức giận vung tay tát vào mặt Bảo Ngọc khiến cô
đau đớn kêu lên ngã nằm ra đất , Khánh Thi đi tới kéo mái tóc dài của Bảo Ngọc
đe dọa
– Mày có làm không ?
Gắng nhịn đau đớn Bỏa Ngọc hét lên
– Không
Buông tay đẩy cô xuống đất Khánh Thi quay lại nhìn mấy nữ
sinh đằng sau cười lạnh nói
– Xử nó đi
Vô vọng nhìn xung quanh , Bảo Ngọc nắm chặt tay nhắm mắt lại
chấp nhận số phận
– Mấy người đang làm
gì hả ?
đúng lúc những nữ sinh đó định động thủ thì một giọng nói trầm
ấm vang lên , Bảo Ngọc mở mắt nhìn ra phía sau thì thấy một chàng trai cao lớn
rất quen thuộc đang đứng đó nhìn vào
Khánh Thi bằng ánh mắt dữ tợn , Tuấn Anh nhìn Bảo Ngọc thảm hại ngồi trên đất rồi
lại nhìn Khánh Thi gằn giọng
– Còn không cút đi ?
Khánh Thi không thể tin nhìn anh , Tuấn Anh là thần tượng của
bao nữ sinh trong trường trước nay các cô gây chuyện anh chưa bao giờ lộ diện
sao bây giờ lại ra mặt ngăn cản ? Không lẽ anh thích nhỏ cận này ? Không thể
nào , Khánh Thi lắp bắp
– Đây không phải việc
anh nên xen vào anh tránh đi
Cười lạnh Tuấn Anh nhìn Khánh Thi chăm chú hỏi
– Ý cô là không đi ?
Cô muốn chống lại tôi ?
Khánh Thi vội vã lắc đầu
– Không , em nào dám
Bảo Ngọc nhìn Tuấn Anh chăm chú anh đang giúp cô sao ? không
thể nào không phải anh ghét cô lắm sao ? ( Kún : chuyện của hai anh chị này
mình sẽ giải thích sau nha )
Tuấn Anh liếc Khánh Thi một cái đi tới đỡ Bảo Ngọc dậy trước
khi đi còn không quên cảnh cáo
– Nếu tôi còn thấy
các cô làm phiền Uyên Nhi hay Bảo Ngọc thì đừng có trách tôi không nương tay .
Khánh Thi tức giận nhưng không dám nói gì đứng đó nhìn Bảo
Ngọc bằng ánh mắt đầy oán giận chán ghét .
Nghe anh nói vậy Bảo Ngọc hiểu ra , thì ra là vậy tại sao cô
lại quên Tuấn Anh là bạn của Uy Vũ chứ ? Nếu cô không nhầm thì Uy Vũ đang thích
Uyên Nhi nên Tuấn Anh mới đúng lúc ở đó và cứu cô , thở dài Bảo Ngọc thoát khỏi
cánh tay anh buồn bã nói
– Cảm ơn anh đã cứu
em , em có thể tự đi được
Nhìn điệu bộ muốn thoát khỏi anh của Bảo Ngọc , Tuấn Anh tức
giận hừ lạnh
– Khỏi dù sao cũng
không phải tôi muốn cứu cô chỉ là tôi sợ Uyên Nhi buồn thôi
Nghe từng câu từng chữ anh nói Bảo Ngọc cười khổ
– Em biết rồi nhưng
dù sao em vẫn muốn cảm ơn anh , vậy em đi đây
Nói xong Bảo Ngọc quay người rời đi , cô biết anh rất khó chịu
khi thấy cô vì cô rất giống người ấy .
Uyên Nhi nghe xong điện thoại quay về ký túc xá nhưng không
gặp Bảo Ngọc , cô lo lắng chạy đi tìm vừa ra tới cửa phòng thì thấy Bảo Ngọc
trên người lấm lem đất cát mái tóc rối bời mặt còn sưng lên , Uyên Nhi thét lên
– Cậu làm sao thế này
?
Mỉm cười lắc đầu Bảo Ngọc vào phòng rồi kéo tay Uyên Nhi nói
– Cậu đừng hét , mình
không sao đâu không cẩn thận nên té ngã thôi
Uyên Nhi biết Bảo Ngọc nói dối cô quát
– Cậu nói đi ai đánh
cậu ?
Nói tới đây cô bỗng nhớ lại Bảo Ngọc hiền lành hôm qua mới
nhập học làm sao có thể đắc tội gây thù với người khác nhưng cô thì có , Khánh
Thi cái tên đó ngay lập tức hiện ra Uyên Nhi tới gần bạn hỏi
– Khánh Thi phải
không ?
Bảo Ngọc mở to mắt nhìn Uyên Nhi khiến cô xác định bản thân
đã đoán đúng , Uyên Nhi ngồi xuống ép Bảo Ngọc kể lại tình cảnh lúc đó . Sau
khi nghe toàn bộ mọi chuyện Uyên Nhi khóc nức nở ôm lấy Bảo Ngọc , từ trước tới
nay ngoài cha mẹ chưa ai bảo vệ cô như vậy . Uyên Nhi ôm lấy Bảo Ngọc nức nở
thì thầm
– Bảo ngọc cảm ơn bạn
vì đã làm bạn của mình cảm ơn bạn …
Nắng vàng soi vào phòng ký túc trong phòng hai cô gái ôm
nhau vừa khóc vừa cười …