Bạn đang đọc Ê, Con Hầu Kia, Tôi Thích Em Rồi Đó: Chương 12: Một bạn gái, hai là vợ, chọn mau!
Pic này là Tutu nha ~ Nyan!
Cô thơ thẩn đứng một mình. Trốn tránh cái tình cảm khó khăn này mãi… có tốt khôg? Trái tim này… đã thuộc về người khác… mất rồi…
10 năm trước…
– Từ nay bạn sẽ là người hầu của mình hả?- Một đứa trẻ có đôi mắt long lanh, mỉm cười hỏi cô bé đứng trước mặt mình.
– Vâng, thưa hoàng tử, ngài có gì sai bảo?- Cô bé hỏi lại, mặt vẫn vô cảm.
– Ta khôg cần người hầu, ta muốn có bạn gái, giống như trong phim ấy!- Cậu hồn nhiên nói, tay khua tít mù.
– Người hầu là người sẽ làm mọi việc thay ình, còn bạn gái là người mình yêu thương, bên mình trọn đời, hai người đó… tuyệt đối khôg được trái lại. – Cô vẫn khôg chấp nhận đề nghị ngây thơ của cậu.
– Oaoaoa… Muốn bạn gái cơ!- Cậu uất lắm, tay quẹt quẹt mắt, thế là khóc rống lên. Cô bối rối lấy khăn tay, thấm từng giọt nước mắt của cậu đang rơi xuống:
– Hoàng tử đừng khóc mà, ngài khóc là xấu lắm biết khôg!
– Tuyết làm bạn gái ta đi, ta khôg khóc nữa!- Cậu vẫn khóc.
– Rồi, rồi, bạn gái hay vợ gì cũng được, ngài nín khóc đi!- Cô ngao ngán thở dài. Sao mình lại phải theo hầu tên hoàng tử mít ướt này nhỉ?
– Hehe, thành công rồi!- Cậu bất chợt cười to, khôg còn tí nước mắt nào, kể cả trên khoé mắt.
– Làm sao…!?- Cô lấy tay chỉ cậu. Cậu lè lưỡi rồi mở trong lòng bàn tay ra. Một lọ thuốc nhỏ mắt, hoá ra là vậy!
– Hoàng tử…..!!!!- Cô tức giận hét lên. Tên này dám lừa cô, thật chán sống mà!
Nào ngờ, ngay lúc cô khôg để ý, cậu lén hôn lên môi cô, rất nhẹ. Cô bất ngờ quá, liền đẩy mạnh cậu ra. Cậu ngồi phịch xuống đất. Cô hốt hoảng, nhanh tay kéo cậu lên. Cậu nhe răng cười:
– Tuyết sẽ mãi là bạn gái ta, đó là điểm chỉ rồi đó!
– Được rồi, em làm bạn gái hoàng tử, khôg làm của ai khác, được chưa? Hoàng tử đừng làm bất ngờ vậy nữa!- Cô hét lên.
– Hứa rồi nhé!- Cậu cười khúc khích, lấy ngón tay út móc nghéo với ngón tay út của cô. Cô cảm thấy…. trái tim mình hình như đã lỡ nhịp. Cô đỏ mặt quay đi:
– Thôi, hoàng tử về cung cho em nhờ!
Cậu mỉm cười rồi lững thững theo bước cô hầu nhỏ…
Cô nhớ lại kí ức xưa mà mỉm cười. Lời hứa đó, cô vẫn còn nhớ…. Nhưng có lẽ, người kia đã quên rồi….
Cô bước đi dọc theo hành lang, thì bắt gặp anh đang được một cô hầu tỏ tình. Cô vội vàng núp sau cột.
– Anh xin lỗi, nhưng anh đã có người mình yêu rồi…
Cô há hốc miệng. Anh có người thương rồi sao? Vậy mà cô khôg biết… Cô đúng là em gái tồi mà!
Khi cô hầu đó đi, anh nói:
– Tiểu Kim, ra đi, đừng có trốn!
Cô giật thót mình, rồi xấu hổ bước ra:
– Hehe….
– Em nghe hết rồi hả?- Anh hỏi.
– Vâng… Ai là người anh yêu vậy? Em quen hông? Đơn phương hay là….?- Cô mỉm cười, rồi lè lưỡi trêu chọc.
– Em… ngốc thật hay là giả ngốc đây?- Anh khẽ lẩm bẩm.
U Anh đẩy cô vào sát tường. Giờ đây, khuôn mặt anh thật gần.
– Em khôg biết sao? Anh đã yêu em, ngày từ lần đầu gặp, 11 năm trước, anh đã quyết sẽ bảo vệ em suốt đời! Anh muốn em coi anh là người đàn ông, chứ khôg phải là… anh trai…
Anh hét lên đầy thống khổ, rồi bàn tay đang nắm lấy vai cô lỏng ra, rồi tụt đi. Cô khôg thể tin được. Người mà mình đã coi như người anh, người cha… lại là người yêu mình suốt bao năm ư?
– Em …. Em cần suy nghĩ!- Cô vùng khỏi vòng tay anh, rồi chạy đi mà khôg ngờ rằng, một bóng người đã chứng kiến tất cả, rồi đau đớn đấm thật mạnh vào tường, máu nhuộm đỏ bàn tay…
Tối đến….
– Hoàng tử, hôm nay ngài khôg tìm cô gái nào hả?
Cô bén lẽn hỏi. Hôm nay, hoàng tử cứ nhốt mình trong phòng làm việc, lạ lắm!
– Khôg có hứng.
Cậu lãnh đạm trả lời, khôg có chút bông đùa trong lời nói. Cô hiểu, hiện tại hoàng tử đang buồn bực, nên im lặng ra khỏi phòng.
Cô trở về căn phòng nhỏ nhắn của mình, nằm trên giường, thở một hơi dài. Cô yêu cậu, nhưng lại khôg muốn từ chối anh, sợ anh tổn thương. Ôi, sao cô lại dính vào cái chuyện rắc rối này chứ? Thật là khó xử quá đi!
Rồi mải suy nghĩ, cô thiếp đi nhanh chóng. Rồi vẫn bóng dáng ấy, nhẹ nhàng đến bên cô, đắp chăn cho cô, rồi nắm tay cô, ngắm cô ngủ hàng giờ…. Cô cảm thấy thật ấm áp…
Sáng…
Cô tỉnh dậy, nhìn chiếc chăn thắc mắc, khôg biết cô đã đắp chăn khi nào. Nhưng vấn đề đó rất nhanh bị quên lãng.
Cô bưng cốc cà phê còn nóng hổi vào cho cậu. Với tần suất làm việc như tối qua, chắc cậu vẫn còn say ngủ.
Nhưng khôg, cô bước vào, và hình ảnh cô bắt gặp đầu tiên là… cậu đang được một cô gái khác chỉnh trang. Hai người đang rất vui vẻ, và cô gái ấy đang rất khéo léo. Cô cảm thấy lạc lõng và… tim rất đau. Nhưng khuôn mặt vẫn khôg có chút cảm xúc gì. Cô chậm rãi nói:
– Tôi đã mang cốc cà phê này cho hoàng tử, theo lệnh của hoàng hậu.
Cậu ầm ừ:
– Bỏ trên bàn đi.
Cô bỏ cốc cà phê còn nóng hổi lên bàn, rồi quay lưng bước đi. Cô vừa khuất bóng, cậu liền ra lệnh cho cô gái đang giúp mình mà mắt láo liếc nhìn ngực mình:
– Cô cút đi được rồi đó!
– Cái gì !? Vũ Minh, sao anh lại đuổi em?- Ả gào lên.
– Cô chưa nghe bao giờ à? Đối với đàn bà, thì tôi chỉ làm với họ một lần thôi.- Cậu đẩy ả ta ra.
– Được, Vũ Minh, anh là đồ khốn nạn!- Ả thét lên rồi bỏ đi.
Cậu bước lại gần bàn, cầm cốc cà phê lên. Chắc chắn đây là cà phê của cô pha. Cậu nhâm nhi rồi mỉm cười:
– Em nói dối tệ lắm, nhóc con à…
Cô bước đi trên hành lang, cô độc. Lòng hãy còn đau. Bất chợt cậu từ đâu bước đến, ôm lấy từ sau lưng cô. Cô hốt hoảng la lên:
– Hoàng tử!
– Đợi một chút…- Cậu ngâm nga rồi hít lấy hít để mùi hương trà xanh tinh khiết của cô.
Cô khôg nói gì nữa, nhưng tim đập thình thịch. Chết, hoàng tử có nghe thấy tiếng tim đập của cô khôg?
Bỗng, cậu đè cô ra, dính chặt cô vào tường. Cậu hỏi:
– Em muốn là gì của ta?
– Hhhhhhhhhh…. Hả!?
Cô thét lên. Cậu cười cười, rồi nghiêm túc hỏi:
– Một là bạn gái, hai là vợ, chọn đi!
– Hoàng tử, ngài đang tỏ tình ấy hả?- Cô kinh ngạc hỏi.
– Đừng nói!- Cậu gục mặt vào hõm vai cô, mặt đỏ phừng phừng. Cô mỉm cười:
– Biết ngay là hoàng tử quên mất lời hứa 10 năm trước rồi mà!
– Hử?- Cậu khó hiểu nhìn cô.
– Thì… Cái lời hứa mà em nói…. Sẽ là bạn gái của ngài ấy….- Cô lúng búng nói. Biết ngay là hoàng tử quên rồi mà.
– A! Ta nhớ rồi!- Cậu la lên.
– Nhớ thì tốt!- Cô mỉm cười, rồi đẩy cậu ra.
– Nhanh vậy?- Cậu hỏi.
– Em có chuyện cần giải quyết, anh về trước đi, anh yêu!- Cô vẫy tay. Cậu đỏ mặt, mà mồm mỉm cười. Tuyết của anh, thật dễ thương mà!
– Tiểu Kim!- Anh la lên khi nhìn thấy cô.
– Anh à…- Cô lúng túng.
– Em xin lỗi anh, em chỉ coi anh là bạn thôi ạ.
Cô thổ lộ. Anh khá thất vọng nhưng vẫn mỉm cười:
– Khôg sao, em khôg cần phải xin lỗi.- Rồi anh quay bước đi. Cô cảm thấy hơi buồn, nhưng cô vui vì mình dám nói ra sự thật.
Cô lao đi tìm cậu. Vừa thấy hình bóng cậu, cô liền chạy nhanh lại, ôm đến đằng sau lưng.
– Sao vậy? Em đúng khôg?- Cậu mỉm cười, nắm lấy tay cô.
– Khôg sao, chỉ là nhớ chút thôi mà!- Cô ôm chặt hơn.
———–
Chap này Mi thấy khôg viết tốt lắm, nhưng mong mọi người vẫn thích.