Đọc truyện Duyên Trời – Chương 29
Theo tình hình thì dù có ngăn cản hay không thì Thành Danh vẫn lên
đường bay sang Mỹ. Cô từng nghĩ, nếu cậu ấy đi, Ly Thư đi theo cũng
không phải là không được, sao chị ấy không đi theo mà lại níu kéo. Đó là một điều cô thắc mắc mà không hỏi.
Sáng đó vì biết tin
Thành Danh vẫn đi nên Ly Thư hơi tỏ ra không quan tâm mặc dù trong lòng
lại quan tâm vô cùng. Cô ấy muốn rủ cô cùng đến trường chung. Mà thường
ngày nếu không đi với Hàn Phong thì cô cũng đi chung xe với Mạnh Quân
nên hôm nay cả ba cùng đi chung.
Ông bà Dương thấy cảnh tượng ấy liền nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng theo cô thấy được, có chút gì đó gượng gạo.
-“Nhóc, mày không ăn sáng ở nhà thì ăn ở đâu.”
Ly Thư có chút chán, liền tìm người nói chuyện. Mà cô thì chỉ trả lời qua
giấy, chẳng làm tốt lên tâm trạng của cô ta nên cô ta đành nói chuyện
với Mạnh Quân.
-“Căn tin trường.”
-“Đồ ăn ở đó mất vệ sinh hơn ở nhà nhiều.”
-“Chị thôi lảm nhảm đi.”
Mạnh Quân đang cắm cúi chơi game trong điện thoại, nghe cô ấy chê đồ ăn
trong căn tin mất vệ sinh liền không muốn nói chuyện nữa.
Có lẽ trong ba người chỉ có mình Ly Thư là chịu khó ăn đồ ăn ở nhà nhất,
còn cô và Mạnh Quân thì mỗi người có một chỗ ăn nhất định. Của cô đương
nhiên là ăn đồ ăn của Hàn Phong chuẩn bị rồi.
-“Thằng nhóc này, tỏ thái độ gì với chị chứ.”
-“Đừng gọi là nhóc nữa, nghe trẻ con vô cùng.”
-“Nhóc là trẻ con.”
-“Người lớn.”
-“13 tuổi là người lớn, ôi nghe buồn cười thật. Thôi đi nhóc con, chưa đủ tuổi thành niên nữa.”
-“Chị có thôi lằng nhằng không, 17 tuổi mà như bà già 71.”
-“Cái gì 71, tin chị mày sẽ dẹp hết bộ robot quái đảng ở nhà kia không?”
-“Nếu chị dám, em cũng không đảm bảo bộ ngọc trai mẹ mới mua cho chị sẽ còn nguyên vẹn đâu.”
Nhìn hai người họ em một câu chị một câu mà bất giác khóe môi cô cong cong.
Có lẽ vì cô giả vờ nghe nhạc và nhắm mắt nên cơ bản hai người họ không
nhận ra sự tồn tại của cô.
Nhưng nhìn chung rõ ràng hai
người họ tình cảm rất tốt, nhưng lại ngại thể hiện ra. Chỉ xem qua lời
nói cũng đủ thấy có chút gì đó xen vào, như yêu thương, đại loại là vậy.
Kết quả đương nhiên nhóc Quân thắng rồi.
A khoan, thường ngày cô vẫn gọi nó là nhóc, có thấy nó càm nhàm gì đâu, sao Ly Thư gọi nó lại phản ứng như vậy.
Hay là cách viết giấy và cách nói khác nhau nên nó cũng tỏ thái độ khác nhau, thật khó hiểu.
Đến trường nhóc Quân, Ly Thư bĩu môi chẳng thèm tạm biệt mà quay luôn đầu
qua cửa sổ bên kia. Còn cô thì đành xoa xoa đầu nó như tạm biệt.
-“Đôi khi im lặng như chị vẫn tốt nhất, chả như bà già kia.”
Nói xong nó lè lưỡi chạy luôn vào trường, để lại một người ngồi trong xe muốn bốc lửa.
Ly Thư nghiến răng, đợi đấy, về nhà biết tay chị mày.
_Chị chấp chi trẻ con.
-“Đó, em cũng nói nó trẻ con còn gì, vậy mà nó không chịu. HỪM.”
Cô cũng không nói gì nữa. Thật sự bà chị này giận lên thì không gì nói
nổi. Hóa ra trước kai cả hai người đều bất đồng ngôn ngữ với nhau chứ
không phải riêng bây giờ.
Vừa xuống xe đã thấy Hàn Phong đứng đợi. Ly Thư bỗng nhiên nảy ra một ý định, giả bộ làm giống như cô.
Cả hai bước xuống xe, nhìn hắn cười. Lúc đầu hắn nheo mắt, vì thật sự cả
hai rất giống nhau. Nhưng hình như Ly Thư quên mất mắt của cô đang là
màu đà à, có giả thế nào hắn cũng nhận ra.
Nhận ra ý đồ của Ly Thư, hắn cũng muốn chọc một chút nên liền đưa ánh mắt nhìn cô ấy rồi bước chân cũng hướng về Ly Thư.
Ly Thư cười thầm trong lòng, vậy mà chưa cười được bao lâu đã phải hậm hực một trận nữa vì hướng đi của hắn rất gần cô, vậy mà thoáng một chút đã
chuyển hướng sang Kì Thư, tay còn đưa đồ ăn cho Kì Thư làm cô bực bội.
-“Thật là nhàm chán, giống nhau như vậy mà cũng nhận ra.”
Ly Thư buông một câu rồi bỏ vào lớp trước. Cô trông theo chỉ cười cười.
Hắn bỏ tay vào túi quần, nhìn theo bóng Ly Thư mà bất lực.
-“Hôm nay sao hai người đi chung.”
_Chị ấy muốn.
Hắn cũng thôi hỏi, cả hai cùng vào lớp.
Vừa vào lớp, cả lớp chỉ nhìn liếc qua hai người rồi tự động làm những
chuyện dang dở, có lẽ họ đã quen với cảnh tượng một đôi này rồi.
Nhã Phương thấy cô, liền lập tức chạy tới.
-“Oa, đi du lịch vui không?”
Nhã Phương nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, nhỏ nghe nói làng đó rất nổi tiếng mà chưa có dịp đi.
Cô không nói gì mà mở ba lô ra đưa cho nhỏ một gói quà. Đó là chiếc mũ len sợi, được đang từ chất liệu đặc biệt ở vùng đó. Cô đã tốn công đi đặc
hàng mới được, lại còn phải chờ số nữa, khổ công vô cùng.
-“Là cái gì đây, quà tặng mình à.”
Cô gật gật đầu.
-“Đẹp quá đi, mình thích cái hoa văn trên này lắm. Kể mình nghe về chuyến đi đi.”
Đúng là nhỏ có quan tâm đến món quà nhưng thật sự lại không quan tâm bằng chuyện về chuyến đi.
Mà quả thật chuyện đi có nhiều điều lý thú, có bao nhiêu cô kể với nhỏ bấy nhiêu. Nhỏ nghe xong mà hưng phấn tột độ, hứa nếu có dịp chắc chắn phải đi. Còn bắt cô đi theo để làm hướng dẫn viên, chỉ điểm nơi nào đáng đi, nơi nào đáng đặt chân và nơi nào đáng bỏ qua.
Nhìn bộ dạng của nhỏ mà cô không nhịn được, môi khẽ nhếch lên.
-“Hôm nay nhóc Quân về sớm, chỉ có hai chúng ta về chung.”
Lúc tan học, liền nghe Ly Thư nói. Cô nhìn sang chỗ Hàn Phong, chỗ đó đã
trống từ khi nào. Sao hắn đi nhanh vậy, còn chưa tạm biệt nhau. Mà thôi, chắc hắn có chuyện quan trọng.
Cả hai lên xe, tự dưng cô có linh cảm một chuyện gì đó chẳng lành chút nào, nhưng lại chẳng biết là chuyện gì.
Nhưng nghe bên cạnh Ly Thư hát lảm nhảm lại thấy dễ chịu hơn chút, giọng chị có vẻ dễ nghe.
Xe đi qua một khúc cua, tự dưng có một xe khác chặn xe cô lại, vài tên
trên xe đó tự dưng nhảy xuống, mở cửa xe bên cô. Nhanh đến mức cô chưa
kịp hình dung chuyện gì xảy ra đã nghe một tên kia nói.
-“Có hai đứa giống hệt nhau thì sao biết đứa nào chúng ta cần tìm.”
-“Mày dốt quá, thì bắt cả hai.”
Chú tài xế vì ngăn cản bọn chúng mà bị đánh ngất đi từ lúc nào rồi. Cô và
Ly Thư thì sao lại bọn chúng. Chúng chuốc thuốc mê cho cả hai rồi đưa
đi.
Cô chẳng biết mình ngất đi bao lâu, và cũng chẳng
biết mình ở đâu. Đến khi tỉnh lại thì đã thấy cô và Ly Thư đang bị trói, ngồi bệt dưới sàn.
-“Có phải bắt cóc tống tiền không?”
Ly Thư cùng lúc đó cũng tỉnh lại, liền lắp bắp nói. Cô biết chị đang sợ
nhưng lại không biết an ủi thế nào vì đơn giản cô chưa làm dịu lòng mình thì làm sao có thể lo cho người khác.
Nhưng cô vẫn cô lắc đầu, mong không có chuyện gì xảy ra.
Cửa phòng bật mở, một thân mình nhỏ nhắn nhưng vô cùng quý phái, người tỏ
ra một luồng khí lạnh bước vào. Tóc màu vàng, mặt lại đeo mặt nạ nên cơ
bản cô không biết đó là ai.
Nhìn qua thật không dễ đoán tuổi xíu nào.
-“Thật sự rất giống nhau, trong hai người ai là Kì Thư.”
Nghe bà ta nói thế, Ly Thư định lên tiếng hỏi bà ta là ai nhưng đành yên
lặng vì đơn giản có nói chuyện thì bà ta sẽ biết đâu là ai mà ai là đâu
mất.
-“Ta nghe nói chỉ có một người câm, vậy tin đồn là sai sao, hóa ra là cả hai.”
Tuy che mặt nạ nhưng cả hai đều nhận ra bà ta đang cười một nụ cười mỉa mai.
Ly Thư không phải kẻ ngốc, cô nhận ra rằng nguy hiểm trong chuyện này sẽ
xảy ra với em gái mình. Tuy trước nay không ưa gì nhau nhưng qua nhiều
lần tiếp xúc, cô cảm thấy vô cùng quý mến người em gái này.
Thân là chị gái, đương nhiên phải dùng tất cả để bảo vệ rồi. Vì thế cô không thèm bận tâm điệu cười của bà ta mà im lặng quay đầu đi hướng khác.
Còn Kì Thư, đang cố suy ngẫm người này là ai, sao lại tìm mình. Hóa ra cái linh cảm xấu trong cô là chuyện này.
-“Không sao không sao, mặc dù ta không nhận ra ai là Kì Thư nhưng yên tâm, sẽ có người nhận ra.”
Cả hai nghe thế, liền đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn bà ta, nhưng ánh mắt sắc bén đó tỏ ra cáo già chứ không thể hiện bất cứ điều gì.
-“Chỉ cần nhóc con kia đến, ta tin chắc nó sẽ nhận ra đâu là người nó thương, đúng không Kì Thư.”
Nhóc con, là ai, Mạnh Quân thì không phải rồi, nó là một đứa trẻ, liên quan
gì đến chuyện này. Nhưng nhóc con mà bà ta nói là ai, là Hàn Phong sao.
OH, vậy nếu là Hàn Phong thì cô chắc chắn bà ta là mẹ Thành Danh.
-“Để cứu được hai mỹ nữ có lẽ nó sẽ trải qua nhiều cửa ải đây, không biết
đến được đây nó có được toàn mạng để đến đây cứu hai người không. Haha,
thật không ngờ nó cũng có ngày để lộ nhược điểm. Tuy ta không biết ai là Kì Thư nhưng dù gì cũng cảm ơn hai đứa đã hợp tác.”
-“Đồ cáo già, ai hợp tác với ngươi chứ, có ngon thì tháo mặt nạ ra đi, nói
chuyện như thế quả thật là một người không có lịch sự chút nào. À mà
quên, một người có lòng dạ như thế thì cần chi phải biết phép lịch sự.
Hừ, thật đáng khinh.”
Ly Thư tức đến nghiến răng nghiến lợi, đến khi không nhịn được nữa liền lớn tiếng mắng.
-“Bốp, bốp, bốp.”
Bà ta vỗ tay, miệng nhếch lên: “Không hổ danh là tiểu thư nhà họ Dương, ăn nói cũng quá sắc bén đi.”
-“Đã biết tôi là con gái họ Dương, vậy tại sao còn muốn bắt.”
-“Oh no, không đâu con gái à, ta sẽ thả con ra mau thôi. Lúc đầu ta chỉ định bắt mỗi Kì Thư thôi vì trong chuyện này không liên quan gì đến con.”
-“Nực cười, bỏ giọng điệu nói chuyện đó đi, em gái tôi, bà cũng không được đụng.”
-“Ôi trời, trước kia như nước với lửa, sao nay lại thân như thế, khó tin quá.”
-“Đừng nhiều lời, mau thả bọn tôi ra.”
-“Thả, nghe có vẻ hay ho nhỉ. Ta tốn nhiều công sức lắm mới có cơ hội ngày hôm nay, tại sao lại bỏ lỡ.”
Thật sự nghe xong, cô vô cùng vô cùng muốn nói chuyện, nhưng không thể phát
ra âm thanh nào, tay lại đang bị trói nên không thể nào viết.
-“Hệt loài rắn độc, toàn bụng mưu mô.”
-“Mưu mô, sau này đừng hối hận vì đã nói những lời hôm nay.”
Giống như những lời Ly Thư nói đã chọc giận bà ta, bà ta liền quay lưng bước
đi ra ngoài. Trước khi đi bà không quên để lại một câu “Trò chơi bắt
đầu.”
Chính câu nói đó làm lòng cô bất an hơn gì hết, chuyện gì sẽ xảy ra. Thật sự cô không thể đoán được.